8 đệ tử vào vòng 5 đều là tinh anh đệ tử của Thiên Sinh Môn, Du Tuyết Sang của Lộ Thủy Kỳ, Tuấn Khải của Hỏa Diệm Kỳ, Tưởng Khiên của Lục Trúc Kỳ, Tề Luật Tấn của Phong Hồi Kỳ, Sở Dự Tài của Thanh Minh Kỳ, Hoàng Việt của Mộc Diệp Kỳ, riêng Cổ Thạch Kỳ xưa nay vốn neo người lại có tới 2 đệ tử xuất sắc bất ngờ vào tới vòng 5 là Tiêu Quyết và Vương Tử Thiên.
Thấy một màn này, Tiêu Chính Văn không khỏi thập phần đắc ý ( mặc dù lão ta chẳng dạy Tử Thiên cái gì ), cười ha ha làm ai cũng khó hiểu. Đệ tử Cổ Thạch Kỳ từ Ngô Đại Tiến trở xuống ai cũng cảm thấy vinh dự, lấy Tiêu Quyết làm trung tâm cuộc đối thoại, hôm nay đối thủ của hắn là Tưởng Khiên đại đệ tử Lục Trúc Kỳ, thiên tài về khả năng phòng thủ. Mọi người cảm thấy hơi lo lắng cho Tiêu Quyết, vốn Tưởng Khiên trong kỳ đại hội võ thuật thất kỳ lần trước là người đứng thứ ba sau Tuấn Khải và Sở Dự Tài, tài nghệ không thua hai người kia là bao, ba người này được coi nhân tài nổi trội trong lớp trẻ của Thiên Sinh Môn.
Vào tới vòng này, thực lực bốn người kia ai cũng ít nhất là Thất Tinh Võ Sư trở lên, chẳng phải là đèn khô dầu gì . . .
Nhưng năm nay, Tuấn Khải bỗng dưng quật khởi, xét về toàn diện, y đã vượt qua Sở Dự Tài trở thành đệ nhất đệ tử của Thiên Sinh Môn, Sở Dự Tài và Tưởng Khiên không ngừng tranh đấu ở vị trí thứ hai, một người lấy công làm chủ, người còn lại lấy thủ làm trọng.
Tiêu Quyết tuy đạo hạnh rất cao, tu vi tăng rất nhanh nhưng tu hành chưa lâu e rằng không có mấy phần thắng trước Tưởng Khiên, tuy thế nhưng mọi người vẫn đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn.
Tử Thiên không tham gia vào những cuộc đàm luận vô bổ của các sư huynh, hắn chọn một chỗ ít ồn ào, dựa lưng vào tường suy nghĩ, đôi mắt nâu hổ phạch hiện lên vẻ thâm thúy. Tuy hắn vào tới vòng 5 nhưng mọi người vẫn không đặt hi vọng nơi hắn, chẳng phải là không có niềm tin, chỉ là hắn bỗng như sao chổi quật khởi khiến người hâm mộ ít mà ghen ghét đố kỵ thì nhiều, lúc hắn trở về sao mấy ngày luyện tập còn nghe nói có mấy đệ tử đi lên xin Dương Thiên chân nhân loại hắn khỏi hội võ vì bọn hắn cho rằng hắn dùng cách gì đó để gian lận mà thắng, lại còn làm sao có thể thu phục linh thú trác tuyệt Hắc Ám Thánh Long, tuy Dương Thiên chân nhân không thèm để ý nhưng cũng gây ra một cuộc tranh luận không nhỏ, bất quá hắn chẳng thèm để ý tới những tên phế thải như vậy.
Đạo hạnh hắn lúc này tuyệt đối không sợ bất cứ đệ tử nào của Thiên Sinh Môn !
Mục tiêu của hắn lúc này không chỉ là vô địch Thất Kỳ Hội Võ mà phải đem tất cả mọi người từng nhục mạ hắn hung hăng đạp nát dưới chân. Hắn không phải là kẻ xấu nhưng xưa nay ân oán phân minh, có ân báo ân, có oán báo oán, bụng dạ không mấy rộng rãi, lại thêm xưa nay chịu không biết bao nhiêu nhục nhã, tủi hờn, với tính cách cực kỳ tự trọng của hắn lại vô tình tạo ra một sự hận thù khó tả với mọi người.
Thiên Sinh Môn lúc này là quá nhỏ bé với hắn !
Bất quá lúc này hắn phải tập trung vào trận đấu trước mắt với Tề Luật Tấn. Người này tu hành rất cao, đứng thứ tư trong hội võ lần trước. Tuy đạo hạnh hắn lúc này đã đại tiến nhưng cũng không dám khinh địch, lấy trong nhẫn không gian ra 2 viên đan dược mà Phong Bất Phàm đã điều chế cho hắn, ra sức thu hết khí tức lại rồi mới bỏ hai viên đan dược vào miệng, bắt đầu tu luyện, trận của hắn là trận thứ hai, đệ tử vào đến vòng này đều là cao thủ, đương nhiên mỗi trận đấu sẽ hết sức khốc liệt, không thể phân thắng bại trong vòng trăm chiêu được.
Trong đám đệ tử đang trò chuyện dưới võ đài, Tiêu Hồng Trang đang cùng các sư huynh bàn luận thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Tử Thiên một cái, sáng nay nàng làm bữa sáng cho Tử Thiên không phải là không có lý do, lâu nay tuy mọi người coi hắn như phế vật nhưng hắn vẫn là tiểu sư đệ mà nàng yêu quý nhất, rất hay giúp đỡ nàng, nàng thầm mến cái tính kiên cường, chăm chỉ của hắn, nay thấy hắn đột nhiên quật khởi mạnh mẽ nàng không khỏi vui mừng hết cỡ.
Có điều sáng nay sau khi ăn điểm tâm với nàng, Tử Thiên lại trở về cái bộ dạng lạnh lẽo kia, nàng thực cảm thấy không quen thuộc chút nào, nàng nhìn hắn cũng không đáp lời, trong lòng không khỏi có chút không vừa ý, phùng đôi má trắng như ngọc, dậm chân quay đầu đi chỗ khác.
Trận đầu tiên của vòng 5 Du Tuyết Sang và Sở Dự Tài. Du Tuyết Sang vốn là nữ đệ tử mới lần đầu tham gia thất kỳ hội võ, nhưng đạo hạnh lại rất cao, tay cầm thần binh Bạch Minh Kiếm, tung hành ngang dọc không ai là đối thủ của nàn. Dung mạo lại tuyệt thế, tình tính tuy có chút kiêu ngạo nhưng chung quy là hòa nhã thân thiện với mọi người, được xem như nữ thần mới trong mắt các nam đệ tử, có điều đệ tử Cổ Thạch Kỳ lại không có mấy thiện cảm với nàng, tại vòng 1 nàng đả thương Hồ Văn Tín lại còn buông lời không lịch sử với mọi người.
Nên lúc Du Tuyết Sang lên đài, xung quanh chật kín khản giả, không ngừng cổ vũ cho nàng. Hôm nay nàng vận y phục trắng tinh khiết, mái tóc đen óng mượt như nhung dài chấm lưng, đôi lông mi dài cong vút, cặp môi nhỏ như cắn chỉ hàm tiếu không ngừng khuy đảo chúng sinh.
Rất nhanh, hai người đã lao vào giao chiến, Sở Dự Tài rút pháp bảo Nguyệt Long Kiếm, khí thế hùng hổ quét tới Du Tuyết Sang, quả không hổ là tiên kiếm tấn công. Du Tuyết Sang không hề nao núng, Bạch Minh Kiếm vẫn để nguyên trong vỏ, tùy theo chiêu số mà phản kích, tuyệt nhiên không ở vào thế hạ phong.
Sở Dự Tài ngạc nhiên, hắn nghĩ với đạo hạnh tu hành lâu năm của mình, thêm kinh nghiệm thực chiến có thể dễ dàng thủ thắng nhưng lúc này vẫn không thể chiếm được chút thượng phong nào. Lúc này không dám khinh địch, lập túc nhảy lùi về sau ba bước, rống lên một tiếng phẫn nộ, Nguyệt Long Kiếm tỏa ra tử quang mạnh mẽ, triệu Thiên Nguyệt Long Thú, toàn thân bao phủ một tử quang sắc.
Thiên Nguyệt Long Thú là ưu tú linh thú, uy lực đâu phải tầm thường, thân thể tuy chưa so sánh được với Hắc Ám Thánh Long nhưng cũng rất to lớn đáng sợ rồi. Sở Dự Tài đắc ý, hắn nghĩ một khi mình triệu hồi linh thú, đương nhiên Du Tuyết Sang sẽ còn cơ hội nào nữa, lập tức điều khiển Thiên Nguyệt Long Thú không chút e dè xông thẳng chỗ Du Tuyết Sang đang đứng, vung vuốt sắc bén chụp xuống, tốc độ nhanh như gió.
Du Tuyết Sang tay bắt pháp quyết, điều khiển Bạch Minh kiếm múa lên, xung quanh nàng lập tức xuất hàng trăm mũi tên băng sắc nhọn, đồng loạt hướng Sở Dự Tài phóng tới.
Băng Phách Vạn Tiễn !
Sở Dự Tài kinh hãi, vội vàng bắt pháp quyết, Thiên Nguyệt Long Thú lập tức được bao bọc bởi một đạo tử quang, lao tới chắn trước mặt hắn.
Những mũi tên băng kia sắc bén dị thương, tuy không trực tiếp đả bại Thiên Nguyệt Long Thú nhưng vẫn tạo ra tổn thương không nhỏ cho nó. Sở Dự Tài hự lên một tiếng, lui lại mấy bước, đưa tay ôm ngực, thở hồng hộc, cơn giận bùng lên, Thiên Nguyệt Long Thú há miệng bắn ra mấy viên Tử Lam Đạn tấn công Du Tuyết Sang.
Du Tuyết Sang điều khiển Bạch Minh Kiếm trong tay tạo ra mấy bức tường băng chặn lại, người công người thủ không phân thắng bại.
Du Tuyết Sang tâm thần hơi động, không thể coi thường Thiên Nguyệt Long Thú, nếu cứ đấu kiểu giữ sức thế này sẽ không thắng được, bèn lùi lại, nhanh chóng triệu hồi linh hồn pháp bảo Bạch Minh Kiếm, Băng Thiên Nữ Hoàng. Không khí xung quanh như đóng thành băng, thân hình Băng Thiên Nữ Hoàng dần hiện lên, tỏa ra khí thế ôn hòa, khí độ quý phái sang trọng không khác gì chủ nhân.
7 thủ tọa từ ngạc nhiên đến vui mừng, đây là một tinh anh yêu linh, tuy uy lực chưa bằng Hắc Ám Thánh Long nhưng với một đệ tử trẻ có thể khu dụng được nó đã là một thiên tài rồi. Băng Thiên Nữ Hoàng thuộc vào loại yêu linh rất hiếm gặp, thường chỉ có thể xuất hiện ở những cửu thiên thần binh, tuyệt đối là phi thường cường đại, khả năng tăng cấp khi trưởng thành cũng rất cao.
Trong kỳ hội võ này thật xuất hiện rất nhiều nhân tài !
Đệ tử đứng mục quang ngây người trước vẻ đẹp như thần tiên của cả Băng Thiên Nữ Hoàng lẫn chủ nhân của nó sau khi triệu hồi yêu linh lại càng xinh đẹp hơn.
Sở Dự Tài thấy khí thế từ Băng Thiên Nữ Hoàng thì trong lòng chấn động, loại yêu linh này tuyệt đối là vượt xa Thiên Nguyệt Long Thú của hắn, không khỏi cảm thấy ớn lạnh, nhưng sao hắn có thể chịu thua được, Thiên Nguyệt Long Thú gầm to lên một tiếng, cả thân hình bao phủ bởi tử sắc mạnh mẽ lao vút lên đánh về phía Du Tuyết Sang, miệng không ngừng hô lớn : “ Du sư muội, hãy coi chừng ? “.
Những người đứng mục quang không khỏi cau mày, tên Sở Dự Tài này rõ ràng có ý tứ gì đó khi bảo trước cho đối phương, tuy nhiên cũng không ít người lo lắng cho Du Tuyết Sang. Du Tuyết Sang cười nhạt, thoáng một cái, tay trái đã vung lên, điều khiển Băng Thiên Nữ Hoàng, chớp mặt phía trước mặt đã hình thành một bức tường băng kiên cố. Mọi người “ ồ “ lên một tiếng kinh ngạc lẫn bội phục, thì ra đây chính là “ thiên lý băng phong “, một tuyệt kỹ phòng thủ hệ băng trong đạo pháp Thiên Sinh Môn.
Bành !
Thiên Nguyệt Long Thú dường như bị đập rất mạnh, lập tức bị thành băng đánh bật ngược trở lại, Sở Dự Tài sắc đại biến, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Mọi người dưới đài kinh ngạc không thôi, chỉ thấy Du Tuyết Sang nắm chặt kiếm quyết, cả vỏ lẫn thanh thần kiếm biến thành một khối băng khổng lồ nhọn hoắt, tiên khí ngùn ngụt, lao thẳng về phía Sở Dự Tài.
Mặc dù biết chiêu này của đối phương là cực kỳ lợi hại nhưng Sở Dự Tài vẫn không khỏi cực kỳ căm phẫn vì bị một sư muội khinh thường tới mức không thèm rút kiếm ra khỏi vỏ, tuy nhiên y vẫn không dám sao lãng, điều động Thiên Nguyệt Long Thú dùng song thủ khổng lồ che cả thân hình y lại, tạo thành một bức tường phòng thủ.
Du Tuyết Sang đôi mắt sáng như sao, miệng không ngừng niệm chú, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn thản nhiên như thường, đôi môi thỉnh thoảng lại nhếch lên vẻ hàm tiếu động lòng người. Thanh thần kiếm khí thế không gì cản nổi, kình phong bay qua làm người xem rát cả mặt, thanh thế thật là hung hãn, thật không thể nói hết bằng lời.
Sở Dự Tài sắc mặt trắng xanh, trên trán đầy mồ hôi, kinh hãi không kể đâu cho hết, thật không ngờ thanh thần kiếm này lại phi thường tới thế, chưa tới nơi đã làm hắn ngộp thở, chớp đã bay tới trước mặt.
Keng !
Mọi người dưới võ đài thất sắc, nhất thời câm lặng, song thủ của Thiên Nguyệt Long Thú không khác gì bọt biển, dễ dàng bị Bạch Minh Kiếm đâm xuyên qua, Thiên Nguyệt Long Thú đau đớn khôn cùng, hét lên vang dội.
Sở Dự Tài thấy tức ngực, hít thở không thông, vội vàng miễn cưỡng dồn hết sức bình sinh điều khiển thanh tiên kiếm lẫn Thiên Nguyệt Long Thú bay ra chắn trước mặt, lúc này hắn chỉ cầu sao không bị trúng tử thương là mừng rồi.
Bình !
Một thanh âm lớn như sấm rền vang lên, một làn sóng vô cùng mạnh mẽ lấy trung tâm là Bạch Minh Kiếm lan tỏa ra khắp nới, mọi người đứng mục quang cảm thấy không tự chủ được vội thối lui mấy bước, trợn mắt há mồm nhìn lên võ đài.
Du Tuyết Sang không biết từ lúc nào đã thu hồi lại Băng Thiên Nữ Hoàng, Bạch Minh Kiếm cũng đã trở lại tay, thản nhiên nhìn về phía Sở Dự Tài. Lúc này Sở Dự Tài hai tay ôm lấy ngực, ho ra mấy búng máu tươi, tay trỏ vào Du Tuyết Sang, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, rít lên khàn khàn : “ Ngươi . . .”
Bỗng nhiên Thiên Nguyệt Long Thú rống lên một tiếng đau đớn, không tự chủ được ngã gục xuống tan biến, còn thanh Nguyệt Long kiếm nãy giờ chắn trước mặt y cũng kêu lên “ rắc rắc “ mấy tiếng giòn tan, rồi gãy ra từng khúc rơi xuống đất.
Không gian xung quanh im lặng tới độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy !
“ A A . . . “ Sở Dự Tài lại phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả nửa áo trên, không chịu đựng nổi nữa té bịch xuống, bất tỉnh nhân sự.
Mấy người bên Mộc Diệp Kỳ lao lên đỡ y dậy, ai cũng hầm hầm nhìn Du Tuyết Sang, thật chỉ muốn phanh thây cô ta ra làm trăm mảnh.
Du Tuyết Sang mỉm cười tươi như hoa bách hợp, nói :
Sở sư huynh đã nhường nhìn rồi !
Mấy đệ tử Mộc Diệp Kỳ nghe xong đều muốn hộc máu, ả này thật quá mức khinh người, đánh người ta ra như vậy mà còn chế nhạo ư ? Nhưng ai cũng phải thừa nhận là đạo hạnh của nàng cao không thể tưởng tượng được.
Tề Công Tự thủ tọa Mộc Diệp Kỳ, mặt mày tái mét, trên trán nổi gân xanh, song thủ nắm chặt, hằn học quay lại nói với Tĩnh Nhàn đại sư :
Tĩnh sư muội, sao đệ tử này của muội lại ác độc như thế, có phải không cần coi huynh đệ đồng môn ra gì nữa không ?
Tĩnh Nhàn đại sư cười khổ, bà thật tình cũng hết cách với đồ đệ này, đã nói là thủ hạ lưu tình nhưng nàng cũng chẳng bao giờ nghe, chỉ còn cách buông vài câu xin lỗi cho qua chuyện.