Sát Thần Ký

Chương 24 - 24 : Áp Đảo

Sau khi vòng thi đấu thứ năm kết thúc, đã chọn ra được bốn đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Sinh Môn trong kỳ đại hội lần này là : Tuấn Khải của Hỏa Diệm Kỳ, Tưởng Khiên của Lục Trúc Kỳ, Du Tuyết Sang của Lộ Thủy Kỳ và Vương Tử Thiên của Cổ Thạch Kỳ.

Trong bốn người thì người nhận được nhiều ánh mắt hoài nghi dò xét nhất đương nhiên là Tử Thiên, cũng dễ hiểu thôi trong bốn người thì ba người kia ít nhiều đều có tên tuổi như hai sư huynh thì đã thành danh từ lâu còn Du Tuyết Sang thì là đệ tử nhiều triển vọng trong vài năm gần đây của Tĩnh Nhàn đại sư, nàng lại là mỹ nhân số một trong lớp hậu bối của Thiên Sinh Môn nên cũng được rất nhiều người coi như nữ thần.

Riêng tên tiểu tử họ Vương kia thì lại hoàn toàn vô danh, nhiều người tới giờ vẫn tự hỏi tên này rốt cuộc là từ đâu nhô ra, nhưng không thể phủ nhận là công lực của hắn cao tới mức khó tin, liên tiếp đả bại các cao thủ sư huynh không chút nhọc công nào.

Những người tìm hiểu một chút sẽ thấy ngay rằng hắn mới nhập môn 8 năm về trước, năm nay hắn mới 16 tuổi, trong vòng 8 năm đột phá tới tầng thứ 5 của Thái Thanh Thập Bát Công đã là tuyệt đối kinh người. 3 người kia là kỳ tài của kỳ đương nhiên đã được bồi dưỡng rất tốt, đan dược quý đều được sư phụ ưu ái cho sử dụng, pháp quyết cao cấp cũng được truyền thụ không ít góp phần rất lớn giúp họ tăng thêm đạo hạnh, nhưng còn Tử Thiên trong 8 năm không hề được Tiêu Chính Văn chỉ dạy gì chứ đừng nói là 1 viên đan dược hạng bét, mà vẫn tiến bộ nhanh thế thì quả là rất khủng bố.

Hơn nữa việc hắn lên tiếp vượt cấp đánh bại các sư huynh lại khẳng định thiên phú vạn người có một, thêm việc khu dụng được Hắc Ám Thánh Long trác tuyệt linh thú cũng quá đủ để giúp hắn trở thành một trong những đối tượng trọng yếu nhất của lớp trẻ Thiên Sinh Môn sau này.

Có điều, quả thật trong mắt mọi người tên này hơi tàn nhẫn, lại có một chút gì đó . . . vô sỉ, làm không ít người trong mắt đã thấy ghen tức này càng cảm thấy bực bội nhưng không làm sao nói gì được.

Coi như người nào đấu với Tử Thiên không nằm liệt giường 3, 4 tháng thì cũng phải gãy chân gãy tay, nguyên khí tổn hại trầm trọng, thảm hại vô cùng.

Sau hai tuần nghỉ ngơi, nhóm tứ cường đã chuẩn bị cho vòng thi đấu thứ sáu, trận đầu tiên sẽ là cặp đấu giữa Du Tuyết Sang và Vương Tử Thiên, ngay từ lúc chưa bắt đầu, mọi người đã đứng chật kín khắp võ đài, 7 thủ tọa cùng các trưởng lão cũng đều góp mặt đông đủ.

Nói gì thì nói, Du Tuyết Sang cũng là đệ tử được coi là triển vọng nhất trước khi Tử Thiên xuất hiện, dung mạo lại tuyệt thế, tay cầm cửu thiên thần binh Bạch Minh Kiếm, so sánh ra vẫn nhỉnh hơn đối thủ một chút đấy.

Còn Tử Thiên lại là nhân tố bí ẩn bỗng nhiên như sao chổi quật khởi, không ít người muốn xem hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu thực lực.

Nên khi hai người lên đài, mọi người không khỏi hoan hô vang dội.

Du Tuyết Sang đưa đôi mắt đẹp như thiên thần nhìn nam tử tuấn tú trước mặt, cười nhat noi :

Vương sư đệ, trận của chúng ta đến điểm là dừng, đừng ra tay tàn độc với ta nhé !

Mỗi lời nói của nàng đều mang phong tình mê hoặc làm xương cốt người khác mềm đi mấy phần, bất quá tên họ Vương kia sắc mặt vẫn lạnh như tiền, nhếch môi đáp :

Không dám, tại hạ chỉ có chút tài mọn, sao dám so sánh với Du sư tỷ ! Mong sư tỷ chỉ giáo cho ta biết thế nào là tàn độc !

Mấy tên nam đệ tử ở phía dưới chết lặng rồi la ó ầm ĩ, đây là người đầu tiên dám vô lễ với Du Tuyết Sang à nha ! Tuy là Du Tuyết Sang mấy trận trước quả là đánh cho đối thủ trọng thương cực nặng lại còn hủy cả pháp bảo của họ nhưng cũng không ai dám nói gì, không ngờ một tên tiểu tử mới nổi như Tử Thiên lại dám nhạo báng nàng.

Du Tuyết Sang cau đôi mày thanh tú, e lệ rút thần kiếm Bạch Minh ra khỏi vỏ, ánh sáng xanh đại phát làm mọi người chói mắt hồi lâu, thấy một màn thế này, cả võ đài không ai là không trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Từ khi bắt đầu cuộc tỷ thí Thất Kỳ Hội Võ, một đệ tử trẻ như Tuyết Sang có thể được cầm Bạch Minh thần kiếm vốn đã thu hút sự chú ý của mọi người, thế nhưng đến tận lúc này, nàng vẫn chưa gặp được đối thủ làm nàng phải rút kiếm ra khỏi vỏ, điều này làm mọi người hết sức ngạc nhiên không khỏi bàn luận, rốt cục là ai mới đủ sức làm nàng rút thần kiếm khỏi vỏ, ai cũng nghĩ là chỉ còn có Tuấn Khải của Hỏa Diệm Kỳ là đệ nhất đệ tử của Thiên Sinh Môn mới làm nổi điều này.

Nhưng trái với dự liệu của mọi người, nàng vừa vào trận đã rút Bạch Minh thần kiếm ra khỏi vỏ để giao chiến với Vương Tử Thiên, đủ biết nàng không dám coi thường hắn chút nào.

Tử Thiên tận mắt nhìn thấy khí tức tỏa ra từ Bạch Minh Thần Kiếm không khỏi cau đôi mày kiếm, trong lòng không khỏi lo lắng, Du Tuyết Sang đạo hạnh vượt xa tất cả những đối thủ mà hắn đã gặp, hình như còn mạnh hơn Bát Tinh Võ Sư rất nhiều, theo hắn đoán thì cho dù là Tuấn Khải gặp nàng thì cũng chỉ có nước chào thua ngay lập tức, Bạch Minh thần kiếm lại phi thường cường đại, trận này cho dù hắn đem hết toàn lực thi triển cũng không dám chắc mình có mấy phần thắng.

Thanh sắc chói lóa chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt nhạt vô cảm của Tử Thiên. Chỉ thấy Hắc Thạch Đao từ từ bay đến trước mặt hắn tỏa ra hắc hỏa quang bọc lấy cơ thể.

Du Tuyết Sang trên đài thần sắc ngưng trọng không hề có vẻ thảnh thơi như những trận trước, tay nhanh chóng bắt pháp quyết, Bạch Minh Kiếm một khi rời vỏ uy lực chẳng khác gì hồng thủy tràn lên không gì đương cự nổi, tỏa ra thanh quang ngày một mạnh mẽ, không ngừng phóng ra vô số mảng gai băng mà tấn công đối thủ.

Tử Thiên mặt biến sắc, thấy rằng công phu băng tuyết công của đối phương cực kỳ cao thâm, trong Thiên Sinh Môn chúng đệ tử không ai có thể xếp ngang hàng với nàng.

Lập tức ngưng khí định thần, Hắc Thạch Đao không chút e dè xông tới chỗ gai băng mà phản kích, hắc hỏa quang đại thịnh tỏa ra kiếm phong hoành tảo mạnh mẽ.

Bành một tiếng trầm đục, Tử Thiên sắc mặt đã trắng nhợt nay lại trắng thêm một phần, trên miệng chảy ra một tia máu, bỗng nhiên Hắc Thạch Đao bay ngược lại chỗ chủ nhân, cả người lẫn đao bắn thắng vào một cột của võ đài, cả người chấn động, cuối cùng không gượng nổi ọe ra một ngụm máu tươi, trong lòng không khỏi có chút kinh sợ.

Nên biết vừa rồi là hắn đã sử dụng công lực phối hợp của cả hai đại công pháp âm dương để chặn thế công của Bạch Minh Kiếm, bên trong là dương kình cương mãnh, bên ngoài là âm kình sắc bén, sử dụng toàn thân kình lực không thể ngờ vẫn không thể chống đỡ nổi với gai băng của Du Tuyết Sang.

Nếu hắn đang đấu ở một nơi không có ai ngoài hắn và đối thủ, thì không đến nỗi bị thất thế đến mức như thế này nhưng lúc này xung quanh toàn là người, hắn không thể vận Đại Phạm Kim Cương Công dung hợp với Thái Thanh Thập Bát Công được, chỉ có thể sử dụng ngầm làm nền cho âm kình bên ngoài, tất nhiên uy lực sẽ bị giảm sút cực lớn.

Đệ tử Cổ Thạch Kỳ ai cũng đứng bật dậy, những người có giao tình với Tử Thiên như Tiêu Quyết, Tiêu Hồng Trang thì hét lên thất thanh.

Du Tuyết Sang không chút dung tình, huy động Bạch Minh Kiếm bay thẳng lên trời, nghe oành một tiếng giáng xuống một đạo lôi trụ vào Tử Thiên.

Tử Thiên sắc mặt đại biến, kinh ngạc la thầm : “ Không thể nào ? “. Thân hình vội đứng dậy, cả đạo lôi trụ đánh mạnh vào chỗ hắn vừa đứng, thật là nguy hiểm khôn lường.

Thật không ngờ ngoài băng hệ, Du Tuyết Sang còn có thể thi triển lôi hệ còn lợi hại hơn nữa !

Chỉ thấy lôi trụ không ngừng nhắm vào Tử Thiên mà giáng xuống như mưa, lôi trụ đánh đến đâu mặt đất rung chuyển tới đó, đủ biết uy lực cực kỳ lớn mạnh nếu không phải Tử Thiên ngầm vận Đại Phạm Kim Cương Công tới cực điểm để né tránh e rằng không chết cũng trọng thương rồi, uy lực của Bạch Minh thần kiếm thật sự quá lớn !

Nếu đem so sánh chính diện, Bạch Minh Thần Kiếm tuy đã được xem như một trong những thần binh mạnh nhất nhưng xét toàn diện thì vẫn không thể bằng Hắc Thạch Đao do tam đại thần linh tạo ra, nếu không muốn nói là kém xa. Nhưng Tử Thiên đạo hạnh quá non nớt không thể thúc đẩy nổi một phần sức mạnh của Hắc Thạch Đao, tuy Du Tuyết Sang cũng chưa thể khu dụng hết sức mạnh của Bạch Minh Thần Kiếm, bất quá thời gian tu luyện vẫn cao hơn Tử Thiên rất nhiều, nên mới chiếm được thượng phong.

Nhưng Tử Thiên dần cũng không thể tránh né mãi, lôi trụ càng đánh càng cường đại hơn, thoáng cái hắn đã rơi vào cảnh vô cùng nguy hiểm, bị lôi trụ dồn vào góc chết.

Hắn trong bụng liên tiếp kêu khổ thầm, không ngờ Du Tuyết Sang lại lợi hại tới thế, đấu chưa đầy 10 hiệp đã dồn hắn vào tuyệt lộ. 7 thủ tọa càng hết sức kinh ngạc không ngờ một Vương Tử Thiên không gặp chút khó khăn nào đả bại các sư huynh lại bị Du Tuyết Sang ép tới không thể phản kích, đạo hạnh của Du Tuyết Sang thật là quá kinh người.

Tĩnh Nhàn đại sư lại càng hoan hỉ, chắc chắn Lộ Thủy Kỳ sau này sẽ nhờ vào đồ đệ này mà hưng thịnh, chỉ là Du Tuyết Sang tình tính quá mức lạnh lùng bướng bỉnh, chẳng bao giờ chịu để ý tới chức vụ đó, đúng là lắm tài mà tật cũng không ít.

Mắt thấy lôi trụ sắp giáng xuống mình, Vương Tử Thiên đành niệm chú ấn, nhanh chóng nắm lấy pháp quyết, gào lên một tên triệu hồi Hắc Ám Thánh Long phòng vệ.

Oành một tiếng, lôi trụ đã đánh lên Long Thần Giáp của Hắc Ám Thánh Long !

Long Thần Giáp của Hắc Ám Thánh Long rất cường đại, lôi trụ uy mãnh như thế cũng chỉ có thể tạo ra chút ít thương tổn bên ngoài, không ảnh hưởng gì tới sức chiến đấu của nó, có điều như thế cũng làm sắc mặt của Tử Thiên lại biến, vốn hắn không nghĩ trong hội võ này lại có người tạo được thương tổn lên Hắc Ám Thánh Long của mình.

Du Tuyết Sang đụng độ Hắc Ám Thánh Long cũng có đôi chút kinh ngạc, một là tên tiểu tử họ Vương này không ngờ lại thực sự có thể khu dụng linh thú siêu cấp bậc này, tuy nàng nghe mọi người nói bóng gió nhưng vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hóa ra chuyện này là sự thật, trong lòng không khỏi có chút cố kỵ, nên biết tuy nàng thiên phú kinh người nhưng cũng không thể làm nổi cái chuyện nghịch thiên này, Băng Thiên Nữ Hoàng yêu linh cũng chẳng bằng được một góc của nó.

Hai là lĩnh trọn lôi trụ của Bạch Minh Thần Kiếm mà không hề hấn gì là chuyện nàng chưa từng gặp phải, trong lòng càng sinh ra 3 phần kiêng nể.

Nàng không muốn dấu nữa, lập tức triệu hồi Băng Thiên Nữ Hoàng quyết trận tử chiến với Hắc Ám Thánh Long !

Hai linh thú hùng mạnh không ngừng mà đọ khí tức, nếu nói Băng Thiên Nữ Hoàng là thần tiên nhà trời thì Hắc Ám Thánh Long chẳng khác gì thần chết từ địa ngục.

Du Tuyết Sang mặt lạnh như phủ sương, điều động Băng Thiên Nữ Hoàng không ngừng công kích địch thủ, thanh quang như ánh chớp chói lòa, từ trên cao giáng xuống một đạo lôi trụ so với trước lớn hơn không chỉ 3 lần.

Tử Thiên hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy pháp quyết, hắc quang đại thịnh, Hắc Ám Thánh Long cuồng nộ há mồm phun ra một đạo hỏa diễm Vô Thượng Hắc Long Hỏa Cầu nóng bỏng, uy lực so với Vô Thượng Hắc Long Đạn hoàn toàn vượt trội.

Đạo hỏa diễm một đỏ một đen va chạm mãnh liệt với lôi trụ, oành một tiếng kinh khủng, tất cả mọi người vốn vây quanh đều đã lùi lại đằng sau cách một đoạn xa, nhưng hai bên vẫn chưa phân cao thấp, không ngừng mà gia tăng thêm kình lực quyết chiến, xung quanh những cây cối bị sức công phá của hai người làm mảnh gỗ bay tán loạn, kình phong cuồn cuộn mà nổi lên.

Lôi trụ và Vô Thượng Hắc Long Hỏa Cầu điên cuồng mà công kích lẫn nhau, thiêu đốt không khí xung quanh làm người ta cảm thấy ngộp thở.

Nhìn thì có vẻ cân tài cân sức nhưng sự tình bên trong chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Tử Thiên càng đấu càng kêu khổ, tuy lúc này vẫn đang say sưa chiến đấu với lôi trụ nhưng mỗi lần hai bên đôi công, hắn cảm thấy mình vẫn có sự chênh lệch đôi chút so đối phương.

Dù hắn có Hắc Ám Thánh Long tăng phúc khủng bố nhưng hắn cũng mới là Tam Tinh Võ Sư thôi, còn Du Tuyết Sang chưa biết chừng đã là Cửu Tinh Võ Sư rồi đó, chênh lệch kiểu này ai mà bù đắp cho nổi.

Lôi trụ quá sức cường đại, dần dần trấn áp Vô Thượng Hắc Long Hỏa Cầu của hắn, ép hắn tới không thở nổi, kinh mạch liên tiếp trấn động, nếu không phải nhờ có Long Thần Giáp của Hắc Ám Thánh Long cản bớt sức mạnh của lôi trụ, thêm Đại Phạm Kim Cương Công tự động hộ thể, giữ cho kinh mạch trầm ổn lại, e rằng hắn đã bị đánh văng khỏi võ đài rồi.

Nên biết Vô Thượng Hắc Long Hỏa Cầu là một trong những chiến kỹ tầm xa mạnh nhất của hắn lúc này, uy lực vượt xa Vô Thương Hắc Long Đạn, trước giờ chưa từng phải sử dụng trong chiến đấu, bây giờ đem ra đối đầu với lôi trụ vẫn không thể chiếm thượng phong làm hắn kinh hãi không ít.

Đâu ai hay rằng tuy Tử Thiên trong bụng không ngừng kêu khổ thầm nhưng đối thủ của hắn là Du Tuyết Sang cũng kinh hãi không kém, ở Thiên Sinh Môn từ khi có Bạch Minh Thần Kiếm, ngoài các trưởng lão thì không ai có thể đấu với nàng tới mức kịch liệt như thế này, đáng nói hơn nàng cảm nhận rõ ràng thực lực của Hắc Ám Thánh Long xa xa mà vượt qua Băng Thiên Nữ Hoàng của nàng.

Cùng tu luyện một công pháp nàng dư sức biết xét về công phu tu luyện Thái Thanh Thập Bát Công hoàn toàn kém xa mình, cùng lắm là tới đệ ngũ nhị trọng thôi, chỉ có thể vì một lý do nào đó mà có thể so sánh với đệ lục tam trọng, bản thân nàng đã tới ngũ trọng tại sao vẫn chỉ có thể chiếm được chút ít thượng phong ?

Chính là vì Hắc Ám Thánh Long quả thực quá cường đại, sức mạnh của nó tuy không thể thi triển được 1 phần nhưng quá đủ để khỏa lấp gần hết các yếu điểm của chủ nhân, nếu Tử Thiên có thêm thời gian tu luyện, e rằng sau này nàng cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nếu hắn có thể thúc đẩy thêm 1 phần thực lực linh thú thì nàng đã sớm bại rồi.

Tử Thiên ánh mắt sắc bén không khỏi nhìn xoáy vào cục thế hiện tại, biết rằng nếu còn tiếp tục đấu kiểu này, chuyện hắn bại là điều không thể tránh, cảm thấy áp lực ngày càng lớn, dường như muốn đem hắn nghiền nát dưới chân.

Lúc này đây không thể không đem hết thực lực ra mà quyết đấu !

Tay nắm chặt pháp quyết như sơn, hắn không cố kỵ gì nữa đem toàn thân bản lãnh ra thi triển, đẩy nội kình của Đại Phạm Kim Cương Công trong người lên cực điểm, nhưng bên ngoài vẫn hoàn toàn là công phu âm kình của Thái Thanh Thập Bát Công. Vốn hắn biết việc này khá mạo hiểm vì nếu không cẩn thận sẽ lộ ra chuyện hắn tu tập một công pháp khác ngoài công pháp Thiên Sinh Môn, nhưng lúc này không phải là lúc để do dự, chỉ có thể liều được đến đâu hay đến đó.

Kỳ thực từ đầu trận tới giờ hắn vẫn chưa tung hết thực lực chân chính ra quyết đấu, chẳng qua gặp thế cưỡi hổ mới đành bất đắc dĩ thi hành, không thể để tâm đến trận đấu cuối cùng ngày mai nữa.

Ý chí chiến đấu trong người bùng cháy dữ dội, không ngừng vô tình mà kích động tới sức mạnh của Hắc Thạch Đao, toàn thân hắn tỏa ra hắc hỏa quang mang sát khí ngùn ngụt, quát lớn :

Đi thôi Hắc Ám Thánh Long !

Một khi Tử Thiên đem toàn lực ra thi triển, Hắc Ám Thánh Long khí thế lập tức bừng bừng mà nổi lên, gào lên dữ dội, đôi cánh khổng lồ vung lên, sử chiến kỹ Tung Cánh Hỏa Vũ thiêu đốt không khí xung quanh, tung mình lao thẳng vào lôi trụ khổng lồ trước mắt.

Hai cỗ lực lượng khủng lại một lần nữa va chạm, nhưng lần này Hắc Ám Thánh Long hoàn toàn chiếm ưu thế, rống lên một tiếng cuồng bạo, điên cuồng đánh bật lội trụ, đạo hỏa diễm không chút e dè mà lao thẳng vào Du Tuyết Sang.

Nét hoảng sợ lúc này đã có chút xuất hiện trong mắt của 7 vị thủ tọa, thật không ngờ cái gã tiểu tử này vẫn còn chưa tung hết sức mạnh, hiển nhiên đánh bật được lôi trụ cường đại của Tuyết Sang nếu không nhầm, hắn ít nhất cũng phải là Thất Tinh Võ Sư phổ thông mới làm nổi.

Du Tuyết Sang tuy thấy đối phương chặn đứng được lôi trụ của mình bất quá gương mặt chỉ có chút ngạc nhiên, thần tình tổng quát vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang cực kỳ kinh hãi, biết rằng lôi trụ đó là đủ 10 thành lực của nàng, là chiến kỹ mà nàng chỉ cần xuất ra là không có địch thủ nay lại bị một tên tiểu tử so với tuổi của mình hình như còn kém vài tuổi phá vỡ.

Nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi có chút tức giận, chiến ý sôi sục, lập tức nắm lấy kiếm quyết, Băng Thiên Nữ Hoàng song thủ đưa lên, hình thành trên không trung một thanh cự kiếm khổng lồ thanh sắc, uy lực so với lôi trụ khi nãy đúng là một trời một vực, hung hăng quát lớn một tiếng mà chém xuống.

Cự Lôi Kiếm !

Một quát trầm muộn vang lên, thanh lôi kiếm khổng lồ nhắm thắng Hắc Ám Thánh Long mà đánh tới, cự kiếm đi tới đâu, mặt đất rung chuyển tới đó, không khỏi làm mọi người dưới đài hoảng sợ vì uy lực của nó.

Bình Luận (0)
Comment