Sát Thần Ký

Chương 25 - 25 : Phóng Tay Cược Một Lần

Cự Lôi Kiếm thanh thế với uy lực khủng bố hung hăng chém xuống Hắc Ám Thánh Long, tỏa ra hàn khí lạnh như băng, đủ biết một chiêu này của Du Tuyết Sang chính là một sát chiêu đích thực.

Tử Thiên thấy uy thế của lôi kiếm khổng lồ trước một cũng phải biến sắc mặt, biết ngay uy lực của Cự Lôi Kiếm không phải là thứ Tung Cánh Hỏa Vũ có thể so sánh, nếu còn thực sự phải đọ sức, Hắc Ám Thánh Long căn bản không có nửa cơ may chiến thắng.

Nhưng tốc độ của Cự Lôi Kiếm quá nhanh, hắn không còn kịp né tránh, không nhịn được than thầm một tiếng, nghiến răng bắt lấy pháp quyết, huy động hai cánh của Hắc Ám Thánh Long hợp lại tạo thành một tấm hỏa chắn trước mặt, mong có thể cản bớt phần nào lực đạo của Cự Lôi Kiếm.

Thấy Tử Thiên có ý phòng thủ, Du Tuyết Sang cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ khinh thường, Cự Lôi Kiếm không hề ngừng lại, thẳng một đường chém xuống màn hỏa chắn của Hắc Ám Thánh Long.

Bành một tiếng vang dội !

Cự Lôi Kiếm đã đánh thẳng vào hỏa chắn, hung hăng mà đem Hắc Ám Thánh Long một kích đánh bay ra xa cả chục trượng, hỏa chắn tưởng như rất vững chắc bị đánh tan nát thành từng mãnh, Hắc Ám Thánh Long đau đớn gầm lên không cam lòng, rõ ràng không chịu nổi lực lượng khủng bố của Cự Lôi Kiếm nên đã trọng thương.

Tử Thiên mặt cắt không còn chút máu, khóe miệng giật giật phun ra mấy búng máu tươi, dĩ nhiên linh thú bị tấn công thì hắn cũng chịu tổn thương không nhỏ, trong lòng không khỏi run rẩy, hắn thật không ngờ nữ nhân này lại bá đạo tới thế, ngay cả Tung Cánh Hỏa Vũ cường đại như thế cũng chẳng thể nào đương cự nổi.

Nhưng mà . . .

Ánh mắt của hắn vẫn sáng lên vẻ không chịu từ bỏ, quật cường cắn răng hết sức đứng lại, trừng trừng nhìn Du Tuyết Sang đang ngạo nghễ chiếm thượng phong.

Trong đầu hắn lúc này muôn vàn ý niệm nổi lên như bão táp, lúc này hắn đã là đến cực hạn rồi, không thể gia tăng thêm công lực nữa, vì nếu làm thế chắc chắn sẽ lộ ra công pháp Đại Phạm Kim Cương Công trong người, lúc đó cho dù hắn có thể thắng cũng lập tức bị coi là phản đồ ngay, nhưng bây giờ thực sự hắn không có biện pháp để đảo ngược tình thế ngàn cân treo sợi tóc này. Tung Cánh Hỏa Vũ vừa rồi coi như là đã lấy toàn thân công lực mà thi triển nhưng vẫn chẳng thể so sánh nổi với Cự Lôi Kiếm cường đại khủng bố, lúc này hắn toàn thân bị thương không nhẹ, công lực tự nhiên giảm đi, cảm thấy có chút vô lực, bàn tay nắm chặt tới mức xương cốt kêu lên răng rắc không ngừng.

Du Tuyết Sang này rốt cuộc yêu quái phương nào, tuổi của nàng so với hắn cũng chỉ lớn hơn chút đỉnh sao chênh lệch lực lượng lại lớn tới thế ? Tốc độ tu luyện của nàng làm người khác có chút phải líu cả lưỡi.

Thực ra theo lý mà nói, tuy Du Tuyết Sang thiên phú tuy đã là rất hiếm gặp nhưng nếu so với người mang Thái Dương Vương huyết mạch thần linh thì vẫn không thể coi là ngang hàng, nhưng khổ nổi Tử Thiên lại cứng đầu cứng cổ một mực tu luyện một lúc hai đại công pháp trái ngược nhau, tuy tạo thành một căn cơ cực kỳ khủng bố, nhưng làm tiến độ tu luyện của hắn chậm chạp đi nhiều, nếu không phải gặp được Phong Bất Phàm hắn căn bản không trụ nổi tới lúc này. Lại thêm Bạc Long Yêu Thú không ngừng mà quấy nhiễu hắn, đạo hạnh tới được đến đây đã là tuyệt đối kinh người.

Tình thế đến nước này, Tử Thiên không thể không nói là đã vô phương thúc thủ, hắn vẫn còn một số đấu kỹ cường đại khác nhưng ngay cả Tung Cánh Hỏa Vũ kia là đấu kỹ mạnh nhất cũng không thể làm gì được đối phương thì xuất ra nhưng đấu kỹ khác chỉ tổ hao phí công lực.

Du Tuyết Sang sắc mặt lúc này cũng có chút tái nhợt đi nhiều, hiển nhiên với đạo hạnh của nàng lúc này, một chiêu Cự Lôi Kiếm đã hao tổn không ít nội lực, nhưng so ra với thương thể của Tử Thiên thì vẫn không đáng nhắc tới.

Khí băng hàn lạnh lẽo dần dần áp chế hắc hỏa nhiệt, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo khác thường.

Đột nhiên Du Tuyết Sang ngọc thủ hơi động, Băng Thiên Nữ Hoàng khuôn mặt không chút biểu tình, Bạch Minh Kiếm dưới sự điều động của nàng nhanh chóng một lần nữa bay vút lên, hung hăng giáng xuống mấy đạo lôi trụ, tự hồ muốn đem Tử Thiên đánh thành một mớ máu thịt.

Mọi người đứng mục quang không khỏi kinh hãi thất sắc, nữ nhân này sao lại tàn độc tới vậy, nhìn bộ dạng của Tử Thiên lúc này thương thể không nói cũng biết là khá trầm trọng, nàng chỉ cần hất hắn ra khỏi võ đài là đủ, nào ngờ nàng không chút lưu tình, nhất quyết muốn đem đối thủ phế đi.

7 vị thủ tọa sắc mặt cũng hơi biến, cả bọn hai mặt nhìn nhau, cười khổ không nói nên lời, bọn hắn thừa biết với tình tính bề ngoài thì có vẻ nhu hòa của Du Tuyết Sang nhưng bên trong thì có một sự kiêu ngạo không nói nên lời, nàng thấy Tử Thiên tuổi còn rất trẻ mà đã có trình độ như vậy làm cho có nổi lên một ít chiến ý, muốn nói với hắn nàng mới là thiên tài thực sự của Thiên Sinh Môn.

Tử Thiên khẽ thở ra một tiếng, một lần nữa chiến ý cháy bỏng sôi lên sùng sục, hắn thông minh cỡ nào, không lẽ không hiểu ý tứ của Du Tuyết Sang, nhưng mà nếu nữ nhân này nghĩ có thể hung hăng đáp hắn xuống dưới chân hay muốn chứng minh Lộ Thủy Kỳ vượt xa so với Cổ Thạch Kỳ thì phải xem cô ta có cái bản lĩnh đó không đã !

Thân hình gia tăng tốc độ, bán sống bán chết né tránh các đạo lôi trụ đang đánh tới, hắn biết với thể trạng của mình lúc này chỉ cần trúng phải một lôi trụ là coi như không còn sức phản kháng, lúc này hắn chỉ còn cách dùng bí thuật mà Phong Thanh Dương đã cho hắn !

Một mặt tránh né các đạo lôi trụ đang công kích, một mặt nghiến răng bắt pháp quyết đơn giản, tả thủ nhanh như chớp điểm lên 7 đại huyệt trên cơ thể, ngay lúc đó chính là lúc bí pháp hoàn thành !

Trong nháy mắt hắn cảm thấy cơ thể như bị xé rách ra từng đoạn, đau khổ không kể đâu cho hết, chân khí điên cuồng hội tụ vào đan điền mà không hề thoát ra chút nào, làm cơ thể hắn thoáng chốc phồng lên gấp mấy lần, nhưng lúc này ai cũng có thể cảm nhận được, đạo hạnh hắn đang tăng lên với một tốc độ chóng mặt !

Mặc dù cảm nhận được đau đớn kinh hoàng nhưng Tử Thiên vẫn không hề dừng lại, ngược lại còn tiếp tục mà dẫn thêm chân khí vào đan điền, bởi hắn đã quyết tâm hôm nay cho dù có phải trả giá thế nào, hắn cũng sẽ hết sức chiến đấu tới cùng với nữ nhân này, chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng hắn không hề là một phế vật !

Nguyên bí pháp này là do Phong Bất Phàm đã truyền thụ cho hắn trong một thời gian tập luyện, có khả năng bế hết nội công trong cơ thể, tụ lại một một chỗ rồi bùng phát đạt tới đệ lục cảnh trong nháy mắt, giống như bơm nước vào một cái bao quá mức thì sẽ vỡ tung, đương nhiên cái giá phải trả cũng là rất lớn, không cẩn thận có thể đứt hết kinh mạch nhẹ thì thành phế nhân, nặng thì táng mạng không chừng !

Tất nhiên phương pháp này chỉ có thể áp dụng với đệ ngũ cảnh giới trở xuống, nếu lên cao hơn nữa thì cơ thể không cách gì chịu nổi quá trình tiến cấp, thậm chí có thể qua được cũng sẽ để lại di chứng sau này, làm tu vi không thể tiến xa !

Thực ra là do Tử Thiên muốn nhanh chóng đột phá lên đệ lục cảnh giới nên mới khẩn cầu lão truyền cho hắn bí pháp này, Phong Bất Phàm tuy sau cùng đành phải truyền thụ cho hắn nhưng đặc biệt dặn rằng ít nhất phải đạt tới đệ ngũ tam trọng mới được phép kích hoạt bí pháp, ai dè tên tiểu gia hỏa này không biết sống chết, mới vừa vặn đạt tới đệ ngũ nhị trọng đã liều mạng sử dụng cái bí thuật này !

Hắc Hỏa quang đại thịnh, nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một tăng, Hắc Ám Thánh Long vốn đã trọng thương nay lại càng lúc càng tráng kiện, cỗ lực lượng bàng bạc phi thường cường đại ép tới xung quanh, làm mọi người dưới không khỏi cảm thấy tức ngực khó thở, sắc mặt biến đổi vội vàng lui ra mấy trượng.

Đệ ngũ nhị trọng đỉnh phong, . . . tam trọng, . . . tứ trọng . . ., ngũ trọng, thực lực của hắn điên cuồng mà tăng vọt lên 3 trọng mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, toàn thân hắn lúc này cứ là đang mặc một lớp áo màu đỏ rực như máu, không ngừng mà tỏa ra lực lượng làm người khác hãi sợ hãi, hắc hỏa quang nồng đậm như biến không khí thành màu đỏ.

Bỗng nhiên một đạo lôi trụ từ trên cao đánh xuống đúng chỗ hắn đang đứng, sức thảo phạt thật không tầm thường, Hắc Ám Thánh Long đưa con ngươi buốt giá nhìn lôi trụ, tay trái vung lên va chạm với lôi trụ, bành một cái đã đánh bay cái lôi trụ, sức mạnh thật kinh dị !

Những người đứng mục quang lúc này tên nào tên nấy trợn mặt há mồm, tựa hồ không tin vào hai mắt mình nữa rồi, bọn hắn muốn bước qua một cảnh giới đều rất khó khăn, ít nhất cũng phải một năm sáu tháng, một vài người có thiên phú tu luyện tương đối cao thì mất khoảng vài tháng đã là có tiềm năng lớn, nhưng so với tên gia hỏa họ Vương kia đang tăng cấp liên tục như tên lửa trên kia thì thật đúng là đom đóm mà so với mặt trăng, thật là làm cho người ta líu cả lưỡi, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn, hận không thể cắn lưỡi mà tự tử cho rồi.

Sa . . . sao có thể ?

Người này không phải điên rồi chứ ?

Mẹ ơi, sao lại có chuyện nghịch thiên thế này ?

Lúc này đám người ở phía dưới mới biết bọn hắn quả là có mắt như mù, nhìn từ một thiên tài đệ nhất thành một phế vật, thấy thực lực của Tử Thiên lúc này không khỏi choáng váng, không khác gì bị tát một cái thật mạnh vào mặt, sau này có cho bọn hắn một trăm lá gan cũng không dại gì đi gây sự với tên quái vật kia !

Chỉ thấy trên đài Tử Thiên vẫn không hề ngưng lại, thực lực như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, dữ dội đập tan bức tường đệ lục cảnh giới, nhanh chóng tiếp tục tăng tiến, đệ lục nhất trọng, . . . nhị trọng, . . . tam trọng . . . tứ trọng . . . đệ lục ngũ trọng đỉnh phong !

Lúc này thì cả 7 thủ tọa cũng không còn tự chủ nổi, nét mặt kinh dị nhìn không chớp mắt lên võ đài, lộ vẻ khó tin cùng cực !

Tên này rốt cuộc là yêu quái phương nào, ngay cả bọn hắn lúc ở vào thực lực của Tử Thiên cũng không thể dùng bí pháp tăng đến trình độ như thế này ! Hà Sơn đạo nhân hít một ngụm lãnh khí, cất giọng mỉa mai Tiêu Chính Văn :

Tiêu sư đệ, đồ đệ phế vật của đệ đó hả ? Đệ quả là có mắt nhìn người !

Một tên phế vật mà đã thế không biết thiên tài đối với đệ sẽ thế nào đây ? Lương Chính đạo nhân cười hắc hắc, lâu nay Tiêu Chính Văn luôn bảo tiểu đồ đệ của hắn là một phế vật, lúc này hắn bỗng nhiên như sao chổi quật khởi, tuy bọn hắn có chút không vui nhưng cũng không bỏ qua cơ hội mà châm chọc lão.

Tiêu Chính Văn sắc mặt lúc này không khác gì cà chua chín, nhưng cũng không thể cãi lại, lão có tư cách gì mà nói đây ?

Lúc này Du Tuyết Sang mặt mày cũng trắng bệch một cách dị thường, nét mặt âm trầm hẳn xuống, trong mắt dù đã cố che dấu nhưng vẫn lộ ra mấy tia kinh sợ, nên biết nàng tu luyện cực khổ suốt gần mười mấy năm mới miễn cưỡng đạt tới đệ lục ngũ trọng, vậy mà tên gia hỏa biến thái Tử Thiên kia hắn một lần từ đệ ngũ nhị trọng cỏn con bay vù lên ngang ngửa với nàng, thấy một màn thế này nàng cũng phải chấn động đến tái cả mặt, trong lòng không khỏi hổ thẹn, khuôn mặt tuyệt mỹ không chút tỳ vết hiện ra một vẻ sợ hãi dị thường vì lúc này đối thủ của nàng vẫn còn tiếp tục gia tăng thực lực không ngừng !

Đệ lục lục trọng . . . đệ lục thất trọng . . . không đã tới đệ lục bát trọng đỉnh phong rồi !

Đám người Tiêu Quyết, Ngô Đại Tiến trái tim đập dồn dập, há miệng thở dốc, bà của con ơi, gã tiểu tử này có còn cho người ta con đường sống không vậy, hắn trong một lúc tăng tới 10 cảnh giới, bọn hắn cực khổ tu luyện cũng chưa chạm tới đệ lục nhất trọng, còn hắn thì . . . hoàn cảnh này thật là làm cho người ta muốn bật khóc a !

Đệ lục bát trọng, lấy cấp độ của nhân loại coi như cũng là Thất Tinh Võ Sư đi !

Thế nhưng chỉ có Tử Thiên mới hiểu, hắn không thể duy trì trạng thái này lâu, cơ thể hắn đã tới giới hạn của chịu đựng, hô hấp lúc này cũng thật khó khăn, lúc đầu hắn chỉ mong mình có thể đột phá tới đệ lục cảnh giới là đã tạ ơn trời đất rồi, không hiểu ra sao mà nhảy luôn lên đệ lục bát trọng, tình cảnh này làm hắn cũng phải kinh ngạc !

Thực ra cơ thể người bình thường tất nhiên không thể nào có chuyện chuyện chịu đựng nổi tăng một lúc 10 cấp như thế, có khác gì trong tích tắc làm cơ thể phải gánh một sức ép gấp mấy chục lần, nhưng Tử Thiên lại là Thái Dương Vương hàng thật giá thật đó nha, nếu hắn thực tỉnh được dòng máu thần linh này thì 10 cấp này cũng chẳng đủ nhét kẻ răng !

Nhiệt độ xung quanh lúc này không khác gì là đang ở trong một lò nướng thật sự, sắc mặt Tử Thiên không thay đổi, lạnh nhạt nhìn Du Tuyết Sang đang lăng không mà đứng, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh, thoáng cái đã tới ngay trước mặt nữ tử mỹ lệ này, tả thủ hung hăng đánh ra một quyền, lực đạo cực kỳ khủng bố, so với lúc trước căn bản là không cách gì so sánh được.

Hắc Long Nộ !

Băng Cương Tiên !

Thấy đối phương tốc độ khủng khiếp như vậy Du Tuyết Sang sắc mặt lại càng thêm âm lãnh, vội vàng thúc dục chân khí trong người, múa chưởng ra đón đỡ, hàn khí xung quanh ngọc thủ không ngừng mà bộc phát.

Hai cỗ lực lượng một băng một hỏa va chạm trực tiếp với nhau, tạo ra kình lực mãnh liệt, kình phong làm quần áo hai người ép chặt vào cơ thể, nhưng trong khi Tử Thiên sắc mặt vẫn không hề biến đổi thì Du Tuyết Sang đã biến sắc, ho lên hai tiếng, vội vàng sử kình rút về sau, nét kinh sợ trong mắt càng lúc càng đậm.

Thầm hít một ngụm khí lạnh, Du Tuyết Sang đưa ánh mắt gắt gao nhìn nam tử trước mặt, chỉ vài phút trước nàng còn dễ dàng chế trụ được hắn thật không ngờ lúc này đến một quyền tùy ý phát ra của hắn mình cũng không nỡ nổi.

Cũng chẳng có gì lạ, với thực lực Tam Tinh Võ Sư của Tử Thiên đã làm khó nàng lâu như vậy, lúc này đạt tới Thất Tinh thì ngay cả Võ Sư Đỉnh Phong gặp hắn cũng chỉ có nước ôm đầu bỏ chạy thục mạng.

Cười khổ một tiếng, nàng đem tạp niệm gạt bỏ, răng ngọc cắn chặt, tay bắt pháp quyết, Bạch Minh Kiếm tỏa ra hàn khí nồng đậm, trầm muộn quát lên một tiếng :

Băng Long Phi Thiên !

Từ Bạch Minh Kiếm, hiện ra thân ảnh một đạo băng long to lớn, hung hãn gầm to lao tới chỗ Tử Thiên đang đứng, kình lực cực kỳ mạnh làm người xem không khỏi thất sắc.

Tử Thiên nhìn băng long đang lao tới, sắc mặt vẫn hiện lên nụ cười lạnh, lúc trước đối chiến với chiêu này, hắn dù sử toàn lực cũng chưa chắc đã chống nổi, nhưng xưa đâu bằng nay, một lần nhảy vọt lên 10 cấp thì hắn hoàn toàn không đem thứ rác rưởi này để vào mắt, vì với hắn nó cho dù là một phần trăm uy hiếp cũng không có.

Chiêu thức này cũng tạm, nhưng muốn đem Long Thần Giáp của ta đánh nát thì chỉ là hoang tưởng thôi, bất quá ta cũng muốn xem nếu lấy cứng chọi cứng, Diễm Vương Phệ Tuyền Xích của ta thì thế nào !

Thế nhưng trong lúc đang chuẩn bị bắt pháp quyết, hắn bỗng thấy kinh mạch chấn động mạnh, máu huyết xộn xạo, đầu óc có chút choáng váng, nhịn không nổi ọe ra một búng máu tươi. Tử Thiên thấy một màn này chỉ biết cười khổ, cơ thể hắn tuy có Thái Dương Vương hộ thể nên cực kỳ hơn người, nhưng hắn cũng không biết cách vận dụng hơn nữa Thái Dương Vương dù sao cũng chưa thức tỉnh, lực lượng chỉ bộc phát được chút da lông bên ngoài, tăng mười cấp một lần thì đúng là có hơi quá sức, lúc này cơ thể đang nhanh chóng có dấu hiệu suy yếu.

Nhưng hắn đã điên cuồng khổ luyện bao lâu nay sao có thể nói bỏ là bỏ được !

Cắn răng vận kình miễn cưỡng chặn chân khí đang tụt dốc, tay hắn nắm chặt pháp quyết như sơn, một cỗ lực lượng cuồng bạo lấy trung tâm là Hắc Thạch Đao không ngừng mà khuyết đại ra, kình phong mạnh mẽ đập vào mọi người đang quan sát, nhất thời ai nấy lạnh cả người, da thịt rát bỏng lên, không khỏi kinh hãi, đây là . . . ám kình, không ngờ tiểu tử này còn có thể thi triển đấu kỹ chứa ám kình mạnh như vậy.

Cuồng phong bốn phương tám hương điên cuồng nổi lên như bão táp, bên trong trận cuồng phong dần lộ ra một tia hắc hỏa quang mạnh mẽ dị thường, tạo thành một cột lửa hai màu đỏ đen hình vòi rồng, độ nóng của nó làm mọi người ai cũng biến sắc, lộ vẻ nhìn không ra đây là đấu kỹ gì.

Ngay cả bọn Dương Thiên Chân Nhân lúc này cũng há hốc mồm, nhịn không được hít vào một ngụm trọc nên biết vào bản lĩnh của bọn hắn cũng chẳng thế biết được đây là đấu kỹ gì.

Hắn . . . hắn đang làm gì vậy ?

Đây rốt cuộc là đấu kỹ gì ?

Cả bọn đứng mục quang đương nhiên là kinh hãi hết sức, bởi nếu đem đấu kỹ này so với Vô Thượng Hắc Long Hỏa Cầu thì còn khủng bố hơn gấp chục lần.

Tiêu Chính Văn lúc này càng lúc càng kinh hãi, đối với hắn mà nói đấu kỹ này đương nhiên không thể đe dọa hắn nhưng với các đệ tử lớp trẻ thì dư sức nghiền nát mọi thứ.

Nói đến đây không thể không nhắc tới cấp độ của các loại đấu kỹ trên đại lục, được chia làm 8 giai mỗi giai chia làm 3 cấp, gồm có, ngân giai, ngọc giai, kim giai, hoàng giai, huyền giai, địa giai,thiên giai, thần giai. Đệ tử Thiên Sinh Môn lấy Thái Thanh Thập Bát Công là huyền giai trung cấp công pháp làm căn cơ tu luyện nội công, công pháp này là tuyệt kỹ không truyền ra ngoài của Thiên Sinh Môn, một trong những công pháp cường đại nhất trên Ô Long Đế Quốc. Thiên giai công pháp thì không khác gì trân bảo số một trên đại lục, có lẽ chỉ có một hai loại còn sót lại từ thời viễn cổ, nhưng không có ai nắm giữ được, còn thần giai công pháp vô thượng trong truyền thuyết thì dường như chỉ tồn tại trong thần thoại, gần như là chưa bao giờ xuất thế, có người còn nghĩ nó không bao giờ tồn tại.

Còn về phần đấu kỹ thì đa phần đệ tử Thiên Sinh Môn hiện nay thường tu luyện ngân giai đấu kỹ, một số đệ tử triển vọng thì được tu luyện ngọc giai sơ cấp hoặc trung cấp, thiên tài như lọt vào vòng 8 người thường có ngọc giai cao cấp, riêng Du Tuyết Sang là đệ tử duy nhất có kim giai đấu kỹ. Nhưng nếu mọi người không nhầm thì lúc này đấu kỹ Tử Thiên đang thi triển ít nhất cũng là hoàng giai trung cấp đấu kỹ, thậm chí có chút đột phá lên hoàng giai cao cấp đấu kỹ rồi.

Mặt mày cả bọn Ngô Đại Tiến dại ra, ngây ngốc nhìn một màn trước mặt, Tiêu Quyết cười khổ một tiếng, ngập ngừng than :

Tên tiểu tử thúi này từ khi nào có được hoàng giai trung cấp đấu kỹ thế ?

Đúng là thiên tài nha, chúng ta vẫn còn quá xem thường hắn !

Nguyên bản thân Tử Thiên đương nhiên không thể có được hoàng giai đấu kỹ được, cho dù có là dự vào sức mạnh của Hắc Ám Thánh Long lúc này cũng chỉ có được ngọc giai đấu kỹ là cùng, nhưng bên cạnh hắn là Phong Bất Phàm lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, công lực không hề thua kém bảy thủ tọa hiện nay thì hoàng giai đấu kỹ có là cái gì với lão, đừng nói là hoàng giai, nếu không phải hắn đạo hạnh còn non kém, ngay cả huyền giai lão cũng có thể đưa ra.

Diễm Vương Phệ Tuyền Thức là tuyệt kỹ dự theo đạo hạnh của người thi triển mà bộc lộ hết sức mạnh của mình, tuy lúc này chỉ là hoàng giai đấu kỹ, nhưng nếu được thi triển trong tay Phong Bất Phàm thì không thua gì huyền giai đấu kỹ.

Năng lượng lửa bừng bừng mà thiêu đốt vạn vật, tạo nên vòi rồng hắc hỏa hung hăng đánh tới băng long. Trong trận cuồng phong nghe một giọng nói sắc bén vang lên :

Du Tuyết Sang, tiếp thử một chiêu này của ta xem !

Bình Luận (0)
Comment