Sát Thần Ký

Chương 26 - 26 : Mượn Lực

Du Tuyết Sang nét mặt cực kỳ âm lãnh, song thủ nắm chặt pháp quyết như sơn, hết sức bình sinh đem Băng Long đến đáp trả, lạnh lẽo quát :

Tiểu tử cuồng vọng !

Vương Tử Thiên lông mày hơi nhướng lên, cười khẩy một tiếng, nữ nhân này thật sự nghĩ bây giờ nàng có thể cùng trình độ với hắn sao, đúng là ếch ngồi đáy giếng ! Hắn lập tức đem toàn thân kình lực không giữ lại chút nào mà tuôn ra, cột lửa khủng khiếp hung hăng hướng Băng Long quét tới, nhiệt độ làm người đứng mục quang phải vận nội tức chống lại mới miễn cưỡng chịu đựng được.

Diễm Vương Phệ Tuyền Xích, bạo !

Hắc Thạch Đao khí thế ngút trời bùng nổ như đại hồng thủy, quật thẳng vào Băng Long trước mặt dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cuồng phong làm khói bụi bay mù mịt làm người xem tối tăm mặt mũi, chỉ nghe bành một tiếng nhức óc, hai đạo công kích đều mang theo sát ý mãnh liệt, dư ba cuồn cuộn bay loạn lên làm ai đó dưới võ đài phải khổ sở chống đỡ đến tái cả mặt.

7 thủ tọa sắc mặt càng lúc càng âm trầm, trong cuộc đời bọn họ rất hiếm khi gặp những trận đấu kinh thiên động địa thế này trong Thất Kỳ Hội Võ, nhất thời không ai nói được lời nào, cả bọn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bất đắc dĩ cười khổ không thôi.

Loại giao phong kinh khủng này, thật không ngờ là do bọn tiểu bối tạo ra ! Hà Sơn đạo nhân lắc đầu cười thảm, nên biết dù là ông ta thời xưa cũng thua xa so với hai tên yêu nghiệt này nha.

Nhưng ta thấy có lẽ . . . Du Tuyết Sang không có cửa thắng rồi ! Lương Chính đạo nhân nét mặt bình đạm, lạnh lẽo phán.

Tĩnh Nhàn đại sư ở bên nghe thế không khỏi bất mãn, hằn học nói :

Lương Chính sư huynh đánh giá tiểu tử kia cao quá, đồ nhi ta không dễ bị đánh bại thế chứ, thắng bại vẫn cho rõ đâu ! Du Tuyết Sang là đệ tử yêu của bà ta, đương nhiên bà ta sẽ đề cao nàng, lúc này nghe Lương Chính đạo nhân nói thế làm sao không bực bội.

Tiêu Chính Văn, Lương Chính đạo nhân cùng chưởng môn Dương Thiên chân nhân đưa ánh mắt khó hiểu ném về phía bà ta, cùng cười khổ nói :

Tĩnh Nhàn sư muội nhìn không ra à, nhìn thì có vẻ ngang sức nhưng xét về ám kình bên trong rõ ràng Diễm Vương Phệ Tiền Xích vượt xa Tuyết Sang !

Chỉ nói nhăng nói cuội ! Thấy ba người cùng hạ thấp đệ tử của mình, Tĩnh Nhàn đại sư không nhìn được quát lên cắt ngang. Ba người bọn Tiêu Chính Văn ba mặt nhìn nhau, lại cười khổ một tiếng, xét ra trong 7 người thì ba người này đạo hạnh được xem cao nhất, nếu ra ngoài cũng thừa sức xưng bá một phương, đương nhiên nhãn lực và khả năng cảm nhận của họ cao hơn những người còn lại một bậc, nên dễ dàng nhìn ra cục diện lúc này. Còn Tĩnh Nhàn đại sư dù sao cũng kém một mức nên không nhìn ra hết thâm áo bên trong, nhưng ai cũng biết tính bà ta thường bình đạm nhưng khi nổi giận thì hết sức ngang ngược như cua nên không ai thèm chấp.

Lúc này khói bụi mỏng dần từ từ hiện ra hai đạo thân ảnh đang đứng trên đài, sắc mặt cả hai trắng bệt như tờ, khó khăn thở từng ngụm, nhưng so ra thì hắc bào nam tử nhìn vẫn tốt hơn nhiều, tay cầm Hắc Thạch Đao kỳ dị vẫn còn lưu lại một vài đạo hắc hỏa chưa tan trên thân.

Nữ tử bạch y xinh đẹp lúc này thần sắc mỗi lúc một trắng, đột nhiên ho lên vài tiếng khổ sở, nhịn không nổi thổ ra một búng máu tươi, thân hình tuyệt mỹ có chút không vững vàng hơi lảo đảo.

Thắng bại đã định rồi ! 6 thủ tọa lắc đầu trầm giọng nói, với nhãn lực của họ đơn giản là đã nhìn rõ chênh lệch trình độ của hai người lớn thế nào, đệ lục cảnh giới, mỗi trọng đều vô cùng khó khăn uy lực tầng sau hơn xa tầng trước, tuy lúc này Du Tuyết Sang là một đệ lục ngũ trọng đỉnh phong nhưng gã tiểu tử biến thái Tử Thiên kia đường đường là một đệ lục bát trọng hàng thật giá thật đấy, khác nhau tận ba trọng, cho dù nàng tay cầm Bạch Minh Kiếm cũng đâu thể nghịch chuyển nổi.

Tĩnh Nhàn đại sư thấy một màn thế này cũng đành phải câm miệng không nói gì được nữa, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn lẫn giận dữ rõ ràng tên gia hỏa họ Vương kia thực sự là yêu quái mà !

Du Tuyết Sang lúc này nét mặt đã tràn ngập vẻ hoảng sợ, nàng cùng người giao thủ từ trước đến nay chưa từng bị dồn ép đến mức thế này, mà đáng sợ hơn là đối thủ nhìn còn thua tuổi mình, nhập môn chỉ mới có 8 năm tốc độ tu luyện thế này thật làm người ta phải kinh hãi, rõ ràng một điều là nàng không phải đối thủ của hắn.

Tử Thiên khuôn mặt tuy trắng nhợt nhưng thần sắc vẫn chưa tới mức kiệt sức, trên môi điểm nụ cười khắc khổ mang chút gì đó thống khoái, hắn chịu cảnh nhục nhã 8 năm nay cuối cùng cũng có thể trở mình, trận này hắn coi như đã thắng !

Ha . . . ha ha ha ! Ngạo khí trong người bừng lên làm hắn không nhịn được điên cuồng cười lên một tràng, trong tiếng cười xen lẫn thanh âm thống khổ, Du Tuyết Sang nghe tiếng cười của hắn cũng phải nhíu mày, nàng thiên phú thông tuệ, thấy rõ trong tiếng cười của đối phương chỉ có một phần vui sướng còn lại đều là sự thống khổ lẫn mệt mỏi và một chút gì đó điên cuồng, bất giác cũng phải hơi ớn lạnh rùng mình.

Đột nhiên tiếng cười của Tử Thiên tắt lịm đi, từ đan điền truyền đến một cơn đau kinh khủng, toàn thân kinh mạch không ngừng mà hứng chịu những tổn thương liên tục, đầu óc hắn lập tức cảm thấy mơ hồ, tinh huyết trong người điên cuồng phun ra nhuộm đỏ cả y phục, lảo đảo không tự chủ nổi, Hắc Thạch Đao trong tay bỗng trở nên cực kỳ trầm trọng rơi xuống đất, Hắc Ám Thánh Long không có người điều khiển dần dần biến mất, mang theo tiếng gầm rú không cam lòng của mình.

Mọi người thấy hắn đang sắp dành được chiến thắng bỗng nhiên trọng thương thổ huyết ai nấy cũng đều kinh ngạc không hiểu ra sao, trái ngược với thái độ ngạc nhiên của 6 vị thủ tọa khác, Tĩnh Nhàn đại sư từ ngạc nhiên chuyển sang cuồng hỉ, không ngờ đến trời cũng giúp đệ tử của mình, bà ta đạo hạnh cao thâm đương nhiên nhìn ra Tử Thiên dụng công quá mức nên dẫn đến chuyện “ hại mình trước, đả thương địch sau “, lúc này tuy Tuyết Sang đang bị thương không nhẹ nhưng vẫn có thể dễ dàng đánh bại một Vương Tử Thiên đã như đèn cạn dầu.

Cục diện này Du Tuyết Sang sớm đã nhìn thấy rồi nhưng vẫn do dự không quyết, nàng rõ ràng là đã thua hắn, nếu trong lúc đối phương không may trọng thương mà phản bại vi thắng theo kiểu này một người cao ngạo như nàng tuyệt đối không cam tâm để làm, nhưng nếu bản thân nhận thua chẳng phải là làm chuyện có lỗi với sư phụ và đồng môn hay sao.

Lúc này bí pháp tăng thực lực của Tử Thiên đã tới giới hạn thời gian, vốn dĩ đây không phải là bí pháp tăng sức mạnh mà là bí pháp dùng để tu luyện đột phá đệ lục cảnh giới, trong lúc vạn bất đắc dĩ Tử Thiên đành sử dụng nó để tăng cường đạo hạnh, nhưng do vừa trái căn bản lại không hội tụ đủ điều kiện cho phép nên thời gian thi triển là cực kỳ ngắn.

Đạo hạnh của Tử Thiên tuột dốc không phanh, từ đệ lục bát trọng đỉnh phong rớt xuống chỉ còn đệ tứ nhị trọng, lúc này chẳng cần tới Tuyết Sang ra tay, để yên một lúc hắn cũng lăn ra bất tỉnh rồi.

Tĩnh Nhàn đại sư thấy cục thế chuyển hướng mà Tuyết Sang vẫn do dự không quyết không khỏi suốt ruột, ngộ nhỡ để tên gia hỏa kia lấy lại thực lực nguy to bèn quát lên :

Sang nhi, trong giao đấu không thể nhường nhịn, thắng thua là dựa vào bản lãnh, không thể mềm lòng !

Mọi người nhìn bà ta chằm chằm, ai nấy nhíu mày, nhưng cũng không dám nói gì.

Nhưng . . . thưa sư phụ . . . ! Du Tuyết Sang trong lòng cực kỳ nan giải, ngập ngừng nói.

Tĩnh Nhàn đại sư giận không để đâu cho hết, lạnh lẽo nói :

Ngươi định phụ công dạy dỗ của sư phụ sao ?

Du Tuyết Sang run lên nhè nhẹ, cuối cùng đành cắn răng nói :

Vâng, thưa sư phụ !

Lời nói vừa dứt đã điều động Bạch Minh Kiếm một lần nữa bay lên trời, oành một cái giáng xuống một đạo lôi trụ xanh biếc, tuy nhiên nhìn qua là biết uy lực của lôi trụ này yếu hơn lần trước rất nhiều, thanh quang ảm đạm, tốc độ lẫn lực sát thương đều giảm mạnh, có lẽ do sau một trường quyết chiến cũng đã khiến Tuyết Sang có chút kiệt sức, nhưng phần nhiều là nàng đã giảm bớt lực đạo, cốt chỉ để vừa đủ đánh văng Tử Thiên ra khỏi đài chứ không muốn làm tổn hại tới thương tích của hắn.

Khoảng cách lôi trụ càng lúc càng gần nhưng không hiểu sao Tử Thiên vẫn đứng yên như tượng gỗ, không hề cử động, người dưới đài la hoảng lên, không hiểu nguyên do ra sao, ai cũng lo thầm cho hắn, đạo lôi trụ tuy đã được giảm bớt kình lực, nhưng vẫn không thể xem thường, nói chi lúc này hắn đang bị thương nặng, nếu trúng phải đòn này không chừng sẽ bị phế hết công lực không chừng.

Ai biết đâu lúc này hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, kinh mạch bị đứt không ít, nội khí đang loạn cả lên trong đan điền, gần như làm hắn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn đã có thể bảo tồn tâm chí không bị mất ý thức đã là nỗ lực phi thường nói gì đến phản đòn hay né tránh.

Ý thức tuy mơ hồ nhưng hắn vẫn miễn cưỡng bảo trì một tia lý trí, hắn đã tới được đến đây, dĩ nhiên sẽ không bỏ cuộc mà chiến đấu đến cùng, bản tính hắn quật cường, ngoan cố như núi, trước cho dù là sư phụ sư nương cũng không thể cản hắn một khi hắn đã quyết, huống chi chỉ là một nữ đệ tử như Du Tuyết Sang.

Lúc hắn sắp liều mạng quyết trận sống còn với nữ nhân trước mặt thì bỗng một giọng nói sắc lạnh âm trầm cất lên bên tai hắn :

Phàm Nhân, tiểu tử thối nhà ngươi không biết sống chết là gì à ?

Hắn giật mình, trong tiềm thức bỗng hiện ra một thân ảnh nam tử màu bạc rực rỡ, nhưng lại lập tức lấy lại tinh thần, đối với giọng nói này cũng không phải là lần đầu hắn nghe thấy, cười nhạt nói : Thì sao, ngươi lại muốn thoát ra ngoài nữa à ?

Nam tử cười đáp :

Ha ha, mặc dù ta cũng không muốn bị giam cầm trong cơ thể ngươi, nhưng nếu ngươi chết ta cũng chết, nếu ngươi bị thương nặng ta cũng chịu tổn thương, nên ta không muốn chuyện đó xảy ra !

Ngươi muốn gì cứ nói đại ra, đừng làm phí thời gian của ta ! Khóe mắt Tử Thiên giật giật lạnh lùng nói.

Hắc hắc, tiểu tử ngươi vẫn kiêu ngạo như thế, chẳng phải chúng ta đã là bạn đồng hành rồi sao, bất quá từ lúc ta tồn tại đến giờ ngươi là kẻ đầu tiên dám nói với ta như thế ! Dù sao ta cũng có chút hứng thú với tiểu tử nhà ngươi, coi như lão tử làm việc thiện một lần, ra tay giúp tiểu tử ngươi vậy !

Ta có thể tin ngươi sao ?

Tiểu tử ngươi, đây cũng không phải lần đầu, nếu ta muốn thoát ra ngoài thì đã làm từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao ?

Sao ngươi phải giúp ta ?

Ta tuy là linh thú nhưng cũng không phải loại lật lọng như nhân loại các ngươi, ngươi có ơn giúp ta sống sót, lại hứa giúp ta hồi phục sức mạnh, ta có thể không báo đáp sao ? Hơn nữa nếu ngươi chết, lão phu phải đi đâu để sống đây ?

Tử Thiên phì cười, nhẹ giọng đáp :

Thôi được xem như lần này ngươi trả ta một món ân tình vậy !

Vẫn đủ sao ?

Nam tử cười khẩy, rồi tiến lên phía trước, đưa tay ấn vào trán Tử Thiên cả thân hình lập tức hóa thành một đạo bạc quang tiến vào mi tâm của hắn. Hoàn thành việc tiến nhập, “ Tử Thiên “ mở bừng mắt, đôi mắt màu bạc đã thế chỗ hổ phách nhãn thường ngày, nguyên khí trong người nhanh chóng được vận chuyển, ánh mắt hướng về phía đạo lôi trụ cười khẩy một tiếng, thân hình như một làn khói mỏng, hờ hững lướt sang một bên, lôi trụ lập tức đánh vào khoảng không rồi tan biến.

Phàn nhân, cho ta một ít nguyên khí của ngươi !

Để làm gì ?

Tiểu tử ngốc, trước mặt nhiều người thế này, ngươi muốn ta bại lộ thân phận à, nếu như chỉ sử dụng nguyên khí của ta thì họ sẽ biết ngay là ta đang thay ngươi chiến đấu ?

Hiểu rồi ! Nói là làm, Tử Thiên đem một ít nguyên khí còn sót lại trong cơ thể chuyển hết sang nam tử, khí thế hai người hòa làm một bừng bừng nổi lên cuồn cuộn, thực lực theo đó không ngừng một lần nữa tăng lên chóng mặt, thoáng cái đã đã trở lại đệ lục bát trọng đỉnh phong, uy áp tỏa ra thậm chí còn vượt xa lần trước.

Thấy một màn thế này, cả võ đài lập tức chết lặng, ai nấy hung hăng nuốt nước miếng, ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào hắc bào nam tử trên đài lúc này như đã trở thành một người khác.

“ Tử Thiên “ đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua Du Tuyết Sang, cười lạnh nói :

Chỉ là một nữ nhân vắt mũi chưa sạch mà cũng dám đả thương bằng hữu của ta, xem ta làm sao giáo huấn ngươi !

Lập tức song thủ hơi đưa ra, bàn tay phải nổi lên một trận tiểu cuồng phong, còn tay trái nổi lên một đạo hỏa diễm nóng rực, nhưng hình dạng lẫn khí tức của hai loại này đều khác hẳn thông thường, cuồng phong thì ngưng hình thành một lưỡi đao sắc bén không ngừng múa lên còn hỏa diễm thì lại độc một màu nâu đỏ đậm đặc, âm trầm nói :

Phàm nhân, hôm nay cho ngươi thấy thế nào là sức mạnh của dị hỏa và dị phong của ta !

Thấy cảnh tượng kỳ dị thế này, 7 thủ tọa không khỏi há hốc mồm miệng, khóe mắt không ngừng giật giật, kinh hãi không để đâu cho hết, hồi lâu mới há miệng thở dốc, cười khổ nói :

Nham Thạch Tâm Diễm và Thanh Đao Phong ?

Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, thật không nghĩ hắn còn sở hữu cả “ thuộc tính năng “ cơ đây !

Đâu chỉ có thế, thuộc tính năng của hắn còn là loại dị biến cấp cực hiếm đấy ! Lương Chính đạo nhân cười khổ, nghĩ trong đám đệ tử Thiên Sinh Môn, từ lúc nào chui ra một tên kỳ tài như vậy a ?

Nên biết thuộc tính năng chính là những vật được tạo nên bởi hiện tượng trời đất, dựa theo các thuộc tính trên đại lục như hỏa, thủy, kim, ám, quang, băng, thổ, mộc, v.v mà tạo thành, rất nhiều người đều khu dụng thuộc tính năng làm trợ chiến cho mình, thậm chí còn là vũ khí chủ lực nhiều cao thủ, có điều tuy thuộc tính năng nhiều vô kể nhưng dị biến cấp thuộc tính năng thì cực kỳ quý hiếm, được tạo ra từ nhưng hiện tượng lai ghép hoặc ngàn tồn tại trở nên cường đại hơn rồi biến thành dị biến, thậm chí có những loại có phẩm chất cực tốt còn có thể mở ra linh trí như nhân loại, nên quả thực là hiếm như chân long giáng thế.

Nhưng làm sao tên tiểu tử này có được tới hai loại dị biến thuộc tính năng vậy, chẳng phải với sức lực của hắn sẽ không chịu nổi lực lượng của hai loại năng lượng này sao ? Hà Sơn đạo nhân nhíu mày, với kiến thức rộng rãi của hắn, đương nhiên là biết có những chuyện bất khả thi.

Tiêu sư đệ, sau này đệ với đồ đệ này chiếu cố một chút, người này thâm tàng bất lộ, nếu được bồi dưỡng tốt tương lai của hắn sẽ không thể nói trước được ! Dương Thiên Chân Nhân ngó lơ lời nói của Hà Sơn đạo nhân, quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn lúc này vẫn còn đơ như trái bơ, miệng mồm há hốc.

Còn nữa, hỏa và phong là hai thuộc cực kỳ hoàn hảo để dung hợp với nhau, tiểu tử này thật là có phúc ! Mọi người gật đầu tán thành, hỏa và phong gặp nhau không khác gì cá gặp nước, uy lực sau khi dung hợp mạnh hơn không biết bao nhiều lần so với nguyên bản, có điều phương pháp này cực kỳ hung hiểm nên rất hiếm người dám thử.

Du Tuyết Sang sắc mặt lại trắng bệch một lần nữa, không nghĩ tới đối thủ của mình không những có thể hồi phục thực lực mà còn tung ra con bài chưa lật là dị biến cấp thuộc tính năng, trong lòng càng thêm e ngại, nhưng nàng cũng cởi bỏ được gánh nặng là đối thủ vô tình trọng thương, lúc này đã có thể thoải mái chiến đấu.

Hít một hơi lãnh khí, ngọc thủ nắm chặt pháp quyết như sơn, Bạch Minh Kiếm sáng rực lên, liên tiếp giáng xuống mấy đạo lôi trụ như mưa, quyết tâm triệt để đánh bại “ Tử Thiên “ đang ngạo nghễ bên dưới.

“ Tử Thiên “ lông mày nhíu lại vì ngạc nhiên, khàn giọng quát :

Muốn chết !

Dị Hỏa và Dị Phong trong tay lập tức tỏa ra khí thế kinh người, Thanh Đao Phong kình phong sắc bén kỳ dị làm người xung quanh cảm thấy rát mặt, tay phải vung lên, Thanh Đao Phong mang theo một đạo cuồng phong bão táp xông lên đối chọi với lôi trụ, chẳng cần nhiều lời đánh tan nát toàn bộ lôi trụ mới hình thành dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Không để Du Tuyết Sang trấn tỉnh, Nham Thạch Tâm Diễm trong tay trái cũng phóng ra, độ nóng của nó làm ai cũng không dám đứng gần, ngưng hình thành những quả cầu lửa điên cuồng lao vào Du Tuyết Sang.

Nét kinh hãi trên mặt càng lúc càng đậm, Tuyết Sang đành phải triệu hồi Bạch Minh Kiếm về chắn trước mặt, bành một tiếng lớn, nàng lập tức bị đẩy ra tới mấy chục trượng, Bạch Minh Kiếm run lên dữ dội, nếu không phải Bạch Minh Kiếm là thần binh chín tầng trời, chỉ sợ một kích này của Nham Thạch Tâm Diễm đã đem nó đánh gãy.

Tuy Du Tuyết Sang thực lực không kém nhưng để so với “ Tử Thiên” lúc này và hai loại dị năng thì thua kém quá xa, nếu không phải dựa thêm vào sức mạnh của Bạch Minh Kiếm Kiếm thì nàng khó có thể trụ được tới mức này.

Lau vết máu trên miệng, mắt nàng trừng trừng nhìn vào thân ảnh ung dung trước mặt, trong lòng quát lạnh :

Liều mạng !

Bình Luận (0)
Comment