8 năm sau ngày giáo chủ Vương Tử Quân đánh bại thất đại yêu thú . . .
Giáo Chủ Đường, sáu đại hán và hai nữ nhân đang bàn bạc gì đó, sắc mặt rất nghiêm trọng pha chút bất lực. Từ dưới một ngọn núi cao vời, mùi máu tanh cứ bốc lên nồng nạc, tiếng chém giết mỗi lúc một gần. Từ bên ngoài, một hán tử mặt đầy máu, trước ngực còn cắm một mũi tên hớt hải chạy vào bên trong bẩm báo : - Thưa Hàn tả sứ, tam đại pháp vương, tứ đại thánh sứ, địch nhân từ ba mặt đánh lên ... anh em ch . . . chống không nổi ! Giọng thều thào, đứt quãng, dừng như mỗi chữ đều phải dùng hết sức lực.
Trong ánh sáng mập mờ của cây đuốc, tám người mặt tái xanh như không còn chút huyết sắc, bỗng mọi giọng hán tử buồn rầu nói :
- Ngày này ta đã đoán trước, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy !
- Hàn tả sứ, Tứ Đại Thánh Giáo đã cùng nhau nhiều lần vây công Thiên Vương Giáo chúng ta trong suốt 8 năm qua, nguyên khí thánh giáo chúng ta tổn thương trầm trọng, lúc này vốn không thể chống đỡ được nữa, chúng ta nên làm gì bây giờ ? Một giọng khản đặc già nua cất lên làm người ta cảm thấy thê lương. Mọi người trong điện biết rằng cục thế gần như đã không thể cứu vãn, nên câu hỏi của lão già cứ như lấy dao đâm vào tim mỗi người.
Bỗng có tiếng nữ nhân quát lên giận dữ :
- Chúng ta cùng hạ sơn, quyết một trận tử chiến với bọn khốp kiếp đó đi !
- Hà sư muội, muội xem tình thế chúng ta bây giờ, kể cả chúng ta có hạ sơn, liệu có mấy phần thắng ? Một giọng đàn ông khản đặc nói.
- Ít ra còn là chờ chết như thế này ! Nữ nhân họ Hà quát thẳng vào mặt hán tử vừa nói.
Trong điện, mọi người nghe tiếng chém giết, tiếng kêu tuyệt vọng của thuộc hạ ngày càng gần, e rằng nếu mọi người ở đây không làm gì thì chưa đến một canh giờ nữa cả cái tên Thiên Vương Giáo sẽ chỉ còn là dĩ vãng. - Tại hạ có một đề nghị, chỉ là không biết mọi người có đồng ý hay không ?
Một hán tử ngồi giữa mọi người, chừng khoảng 40 tuổi, dung mạo anh tuấn đỉnh đạt nhưng trắng bệch tự như không còn chút huyết sắc lưỡng lự nói. Y chưa nói hết câu, một hán tử khác mặt mũi quái dị lập tức hỏi ngay : - Cục thế đã như lửa cháy lông mày, Hàn tả sứ có cao kiến xin hãy nói ra !
Mọi người nhìn Hàn tả sứ chằm chằm như là tia hy vọng cuối cùng có thể cứu Thiên Vương Giáo khỏi cảnh diệt vong. Y ngập ngừng nói :
- Địch nhân vây kín bốn bề, tại hạ vô năng thực không có cách gì có thể đẩy lui bọn chúng, cứu thánh giáo chúng ta khỏi cảnh tuyệt diệt . . .
Mọi người nghe y nói chẳng khác nào bị một thùng nước lạnh dội từ trên đầu trở xuống, ai cũng tỏ vẻ tuyệt vọng, có người rút pháp bảo ra chuẩn bị tử chiến với quân địch. - Nhưng . . . tại hạ có một cách có thể giúp chúng ta bảo vệ chút hương lửa của thánh giáo . . .
Y nói câu này ngập ngừng, nhưng đối với mọi người trong điện chẳng khác gì được kéo từ quỷ môn quan về.
- Đó là . . . chúng ta cho một đạo quân nhỏ xuống tử chiến giả vờ như đang phá vòng vây. Trong khi đó, chúng ta đốt hết Giáo Chủ Đường, rồi mang thiếu chủ cùng những đệ tử tinh anh nhất thoát ra phía sau núi phá vòng vây, mọi người tìm cách tự lo bản thân rồi rút sang vùng đất Nam Cương, như vậy có thể tạm thời duy trì sự tồn tại của Thiên Vương Giáo !
Y nói xong mọi người trên mặt có nét vui mừng nhưng phần lớn sự do dự. Một giọng già nua lại trầm trầm nói :
- Hàn tả sứ, ngài bảo chúng ta chạy để duy trì Thiên Vương Giáo bọn ta cũng đành miễn cưỡng chấp nhận bỏ đi cái danh dự của bản thân, nhưng bỏ bọn ta đốt hết cả Giáo Chủ Đường việc này thì thật khó cho bọn ta quá. Bao nhiêu tín vật, pháp bảo quý của 2 vị giáo chủ tiền nhiệm đều ở đây, ngài bảo chúng ta đốt hết vậy làm sao chúng ta ăn nói với 2 vị giáo chủ dưới cửu tuyền đây. - Nếu chúng ta không làm thế, Thiên Vương Giáo từ nay bị xóa xổ, giữa hai điều các ngài chọn điều nào ?
Giọng Hán tả sứ không lớn nhưng đanh thép, sắc lẹm.Mọi người trong điện đều rất hoang mang, biết cục thế hiện tại, cách của y có thể nói là biện pháp cuối cùng để duy trì sự tồn tại của Thiên Vương Giáo, nhưng nếu làm theo lời y thật là một sự nhục nhã quá lớn, nhưng nghe tiếng chém giết mỗi lúc một gần, hơn nữa đặt hai điều lên bàn cân thì để thánh giáo bị hủy diệt còn tệ hơn gấp trăm lần việc kia. Họ đành miễn cưỡng nói : - Việc đến nước này đành để Hàn tả sứ quyết định !
- Tốt, vậy chúng ta thực hiện thôi, nhưng mà . . . vẫn còn một vấn đề . . .
- Là việc gì ? Mọi người lo lắng hỏi.
- Thiếu chủ còn quá nhỏ, nếu xảy ra mện hệ gì thì chúng ta biết làm sao ? Theo ý tại hạ, tất cả chúng ta cùng mở một đường máu, Phạm Ưng Vương ngài là người nhiều kinh nghiệm lâm địch nhất trong chúng ta, ngài lại là ông ngoại của thiếu chủ, vậy tốt hơn hết là để ngài lo liệu cho y. - Hàn tả sứ đã giao trọng trách, lão mỗ sao dám trái lời, mọi người yên tâm lão phu dù thịt nát xương tan cũng không để cho thiếu chủ bị mất một cọng tóc ! Giọng lão đanh thép, khiến người khác không thể không tin tưởng. - Vậy chúng ta đi thôi ! Hàn tả sứ quát lớn, đưa tay ra hiệu, cùng mọi người trong điện tế khởi pháp bảo phóng hết tốc lực về phía hậu sơn. ------------ Tiếng chân người chạy gấp rút qua con đèo nhỏ. Từ trong bóng đêm 5 bóng người cùng nhảy vọt ra rồi hạ xuống đường, một lão già trong đó số họ bế một đứa trẻ chừng 8, 9 tuổi, một người thều thào nói : - Phạm Ưng Vương, người của chính đạo sắp đuổi tới mà chúng ta lại rơi vào đường cụt, phải làm gì bây giờ ? Giọng y mệt mỏi dường đã sức cùng lực kiệt.
- Con trai của giáo chủ còn đây, cho dù chúng ta có chết cũng phải bảo vệ y ! Giọng một lão già vẫn kiên quyết nói. Bốn người kia nhìn nhau, sắc mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. - Năm xưa, con trai ta dùng sinh mạng để phong ấn con quái vật đó vào trong thằng bé để tìm lại ánh hào quang xưa của thánh giáo chúng ta, chúng ta phải bảo vệ nó bằng mọi giá ! Giọng lão chắc như đinh đóng cột, nhưng trong ánh mắt 4 người kia lộ rõ vẻ không hiểu. - Ưng Vương nói gì vậy, huynh đệ chúng tôi không hiểu !
- Chuyện đã tới nước này ta cũng không giấu các người làm gì nữa ! Coi như đây là món quá ta tặng các người trước khi lâm tử !
Bốn người kia nổi tính hiếu kỳ, nghe lão nói vậy biết đây là một bí mật trọng đại của thánh giáo nên quên hết mọi việc im lặng lắng nghe. Bốn người càng nghe càng tỏ vẻ kinh hoàng khó tin. Theo lời của lão già nói thì, 8 năm trước, giáo chủ Vương Tử Quân phong ấn cả 7 yêu thú,thực ra uy lực của bảy yêu thú quá lớn, vượt xa sự tưởng tượng của Vương giáo chủ, khiến ông và bảy chiến binh đó không thể giết nổi chúng đành tìm cách phong ấn nó lại. Tình thế lúc đó buộc Vương giáo chủ phải thực hiện đạo pháp phong ấn cấm là thuật cấm là " Nhất Nhân Đoạt Hồn Phong Ấn Thuật ", đây là một đạo pháp phong ấn cực kỳ mạnh mẽ mà thần linh cũng khó thoát nhưng cái giá phải trả lại rất đắt đó là phải hy sinh một mạng người cho mỗi yêu thú để linh hồn người đó kết hợp với phong ấn chú giam cầm yêu thú vĩnh viễn trong một hình dạng nhất định, hơn nữa người được chọn để phong ấn đạo hạnh phải cực kỳ cao thâm. Bảy chiến binh tự nguyện hiến dâng thể xác của mình để phong ấn yêu thú, Vương giáo chủ nuốt nước mắt thực hiện phong ấn thuật, và mọi việc tưởng chừng thuận lợi khi cả sáu yêu thú đã bị phong ấn, nhưng yêu thú cuối cùng là Hỏa Sư Yêu Thú ( Sư tử đỏ ) lại có sức mạnh quá lớn, Vương Giáo Chủ và chiến binh cuối cùng dù rất nỗ lực nhưng vẫn không thể phong ấn nó nổi, chiến binh bị giết khi đang cố phong ấn nó. Vì Thiên Vương Giáo, Vương giáo chủ đã quyết định hy sinh tính mạng của mình, có nghĩ là dùng chính bản thân mình làm vật tế cho phong ấn, trong lúc giằng co, vợ của giáo chủ đã cầm cự với yêu thú để chồng mình có đủ thời gian phong ấn và bà cũng đã bị giết khi đỡ đòn cho chồng. Vương Giáo Chủ cuối cùng cũng phong ấn được Hỏa Sư Yêu Thú còn bản thân cũng sắp chết vì tác dụng của phong ấn, nhưng với đạo hạnh cao thâm khôn lường ông vẫn cố kéo dài sự sống để báo với môn phái của mình và đề cử ai lên chức tân giáo chủ. Nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra, 6 người kia và chính giáo chủ sau khi chiến đấu và thực hiện quá nhiều phong ấn đã không còn đủ sức để khống chế các yêu thú được nữa. Một phần khí của các yêu thú thoát ra ngoài rồi từ từ hợp thể thành một con bạc long khổng lồ. Vương giáo chủ nghĩ nếu để con yêu thú này thoát ra thì hậu quả không biết đâu mà lường, và ông quyết định dùng hết sức lực còn lại gia cố phong ấn và thực hiện " Nhất Nhân Đoạt Hồn Phong Ấn " một lần nữa. Nhưng ông chợt nhận ra một sự thật sau khi gia cố phong ấn rằng : không có người để thực hiện phong ấn này. Ông nhìn qua nhìn lại thì thấy người con trai mới sinh đang nằm dưới đất. Trong tình thế không có đường lui đó, ông đã đưa ra quyết định khó khăn nhất đời mình, đó là sử dụng " Thất Tinh Phong Ấn " để phong ấn yêu thú đang hình thành vào con trai mình, mong nó có thể sử dụng sức mạnh kinh hồn của yêu thú , ông biết đây là một canh bạc lớn nhưng ông không còn sự lựa chọn nào khác. Ngũ Đại Pháp Vương, Tả Hữu sứ giả, Tứ đại thánh sứ, đều chứng kiến cảnh đó từ xa. Để tăng cường phong ấn ông gọi họ lại rồi dùng chút sức lực cuối cùng nhờ họ liên tục thay phiên nhau gia cố phong ấn trong ít nhất một năm, rồi qua đời không kịp chọn người kế nhiệm cho mình. Vì Vương giáo chủ miễn cưỡng thực hiện phong ấn trong lúc sức cùng lực kiệt để phong ấn yêu thú, nên phong ấn cực kỳ yếu ớt mặc dù liên tục được gia cố, nhiều lúc tưởng như sẽ giết chết đứa bé rồi thoát ra nhưng thật không ngờ, con trai của giáo chủ là người mang 2 gióng máu pha trộn cực hiếm của bố mẹ nên sinh ra dòng máu Thái Dương Vương huyền thoại hàng trăm vạn năm không xuất hiện nên đã miễn cưỡng giữ cho phong ấn không bị yêu thú phá hủy cho tới tận bây giờ.
Sau trận chiến yêu thú, nguyên khí Thiên Vương Giáo tổn thương nghiêm trọng, không sao hồi phục lại được, lại liên tiếp bị tấn công từ cả chính đạo lẫn ma giáo, toàn bộ các cao thủ tiền bối đều một là tự thiêu đốt luân hồi ( gần đồng nghĩa với tự bạo ) hoặc thiêu đốt thực lực để giúp tông phái lưu lại chút hương lửa, phải bỏ tổng đàn chạy tới Tây Bắc Đại Lục, không ngờ lại tiếp tục bị Thiên Sinh Môn liên hợp các thế lực ở đây tiếp tục vây giết, bình thường thì những thế lực chẳng khác nào con kiến so với Thiên Vương Giáo, nhưng sau những trận huyết chiến trước kia làm lực lượng chủ chốt còn lại của Thiên Vương Giáo như Tứ Đại Thánh Sư, Ngũ Đại Hộ Giáo Pháp Vương thực lực vì thiêu đốt linh lực mà suy yếu trầm trọng, thậm chí không có người đạt tới Võ Tông, hoàn toàn không có lực hoàn thủ, nếu không có mưu kế thâm sâu của Hàn tả sử thì có lẽ lúc này trên giang hồ không còn 3 chữ Thiên Vương Giáo nữa rồi.
Lão già kể xong, bốn người há hốc mồm tưởng như không tin vào tai mình, một đứa trẻ có thể giam cầm yêu thú lâu tới thế từ thượng cổ chí kim tới đây chưa từng có ai làm nổi. Nhưng họ không có thời gian để nghĩ nhiều về chuyện đó, bên chính đạo đã đuổi gần tới nơi, nếu không làm gì thì tất cả sẽ kết thúc tại đây. Lão già kể xong bèn tiến lại bàn bạc với 4 người kia, sau khi bàn bạc một người trong số họ cất giọng thê thảm nói : - Phạm Ưng Vương, nếu là lúc bình thời chúng tôi nhất định hết lòng bảo vệ thiếu chủ, . . . nh . . . nhưng lúc này thiếu chủ đã mất hết trí nhớ, ngay cả khi kế hoạch của ngài thành công, thiếu chủ được gia nhập Thiên Sinh Môn, chỉ e sau này . . . thậm chí ngược lại sau này sẽ phản lại Thiên Vương Giáo chúng ta ! Lão già trầm mạc nói : - Ta tin nó sẽ tìm ra con đường để tìm lại ký ức của mình, ta cũng đã tặng nó một món quà hộ thân rồi, nó sẽ không phản lại chúng ta đâu ! ----------- Trở lại 3 ngày trước . . . Sau khi kế sách tẩu thoát của Hàn tả sứ thành công, người trong Thiên Vương Giáo rút lui về Cổ Điện ở Nam Cương, riêng nhóm người Phạm Ưng Vương do phải bảo vệ thiếu chủ nên nhiều người hơn, không ngờ đó lại trở thành nguyên nhân khiến họ trở thành mục tiêu của kẻ địch. Đám người bị chặn mất đường lui, liên tục bị tấn công nên nhân lực tổn thương gần hết, chỉ còn lại 5 người. Trong lúc băng qua một khẽ núi thấp, do bị truy đuổi gắt gao, thiếu chủ bị ngã xuống khe núi làm 5 người hoảng sợ vội bay xuống cứu nhưng không kịp. Rất may là giữa lúc rơi xuống, thiếu chủ được một cành cây hãm bớt lực rơi, rồi hộ thể Thái Dương Vương, và nhất là công lực của Bạc Long yêu thú nhận thấy nếu kẻ đang giam cầm mà chết, nó cũng sẽ chết nên lập tức tỏa ra thần công hộ thể bảo vệ thằng bé. Nhưng dẫu vậy do cú va chạm quá mạnh nên làm thằng bé bị mất hết trí nhớ. Trong lúc cứu thiếu chủ chạy khỏi kẻ địch, một người trong số họ tìm thấy vô thượng chân pháp thuần dương Đại Phạm Kim Cương Kinh ( nguyên là năm quyển sách được bọc cẩn thận trong 1 cái bao dày ). Phạm Ưng Vương dùng công lực cả đời mình giúp thằng bé ghi nhớ hết khẩu quyết của Đại Phạm Kim Cương Kinh bằng một công pháp mà lão chỉ có thể sử dụng một lần trong đời, vốn định sẽ chạy thoát khỏi đám người truy đuổi nào ngờ lực bất tòng tâm cuối cùng rơi vào tử địa. ----------- Sau một hồi bàn luận, năm người kia có vẻ cũng chấp nhận kế sách của Phạm Ưng Vương, lúc này kẻ địch đến mỗi lúc một gần nhưng cả 5 người trên mặt không chút sợ hãi, ung dung chờ một trận tử chiến. Lão già Phạm Ưng Vương nhìn lên tấm thẻ nhỏ trước ngực cháu ngoại, trên đó khắc ba chữ " Vương Tử Thiên ".