Hồi 04 : Bái Sư Đầu của Vương Tử Thiên đau như búa bổ tưởng như muốn nổ tung ra. Nó vốn bị rơi xuống vực, tuy nhờ có hộ thể Thái Dương Vương bảo vệ nên không chết nhưng vẫn bị chấn thương nặng ở đầu dẫn đến việc mắt trí nhớ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mắt nó lờ mờ thấy một đám người xông đến chỗ mình, một tên trong số chúng vung thiết trượng đánh xuống chỗ nó đang nằm, nó kinh hoàng vội nhảy lên tránh nhưng tay chân vô lực không thể cất mình lên được. May sao, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy có một lão già cùng vài người khác xông tới cứu nó khỏi họa sát thân, mấy người này nó có cảm giác rất quen thuộc nhưng không làm sao nhớ ra họ là ai. 5 người họ đã đưa nó chạy trốn suốt 2 ngày qua, trong lúc trốn vào một sơn động 5 người hết sức kinh hãi vì thấy nó không còn nhớ bất cứ điều gì, còn nó tuy không nhớ gì nhưng cũng biết 5 người này là ân nhân cứu mạng của mình. Bởi vậy, khi lão già nói muốn tặng nó một món quà là truyền thụ cho nó pháp quyết của vô thượng chân pháp mà lão vô tình tìm thấy là " Đại Phạm Kim Cương Công " như đây là tâm nguyền cuối cùng của họ, nó lập tức đồng ý và hứa là dù chết cũng không nói cho ai biết. Sau khi lão già dùng công pháp đặc biệt cả đời của lão giúp nó ghi nhớ pháp quyết, đầu óc nó vốn đã không ổn định, nay lại càng lộn xộn hơn, chẳng khác gì bị hàng ngàn con kiến thi nhau cắn nên nó lập tức ngất đi. Trong lúc mê mang nó nghe thấy tiếng một hán tử quát lớn : - Mấy tên chó má kia, các ngươi định làm gì thằng bé vậy ! - Ha Ha ! Giết nó chứ làm gì, đằng nào bọn ta cũng không thoát được mà ! Một đại hán khác cười lớn nhưng nghe tiếng cười thê lương còn tệ hơn tiếng khóc. - Chặn chúng lại mau ! Hán tử nọ quát to. Ngay lập tức, bỗng nghe mấy tiếng keng keng rồi tiếp đó có tiếng nghe như có mấy vật gì rơi xuống đất, rồi lập tức có tiếng chém giết kinh hoàng. Bỗng nó cảm thấy như có cái gì ướt nóng bỏng rơi xuống mặt mình, nó muốn mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra nhưng đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng như chì khiến nó không thể làm gì nổi, chẳng mấy chốc sau nó lại ngất đi. ----- Choáng váng, sợ hãi là hai từ có thể diễn tả được cảm giác của nó khi Vương Tử Thiên bắt đầu tỉnh lại. Nó, một đứa trẻ đang sống yên ổn, bỗng nhiên trải qua bao nhiêu chuyện rồi mất hết trí nhớ. Nó lại phải mang một bí mật lớn đó là giúp lão già hoàn thành tâm nguyện của lão là bí mật tu tập " Đại Phạm Kim Cương Kinh " mà lão đã truyền thụ cho nó. Chẳng biết đây là đâu nhưng cảnh vật thật đẹp, mây trắng bồng bềnh, cây cối xanh tốt, không khí thoáng đãng nhưng lúc này thì nó không thể thấy gì là đẹp cả, tâm trí nó rối như tơ vò, quá nhiều chuyện xảy ra đột ngột, gần như đã hủy hoại tinh thần của một đứa trẻ như nó. Nó ngồi thẩn thờ trên bậc thang đá, đôi mắt đỏ heo, khuôn mặt bi thương tràn đầy vẻ thống khổ nếu là nó là đứa trẻ 8 tuổi bình thường đã khóc thét cả ngày đêm rồi, nhưng nó tính vốn quật cường từ nhó từ lúc sinh ra tới giờ rất ít khi khóc, nó cặn chặt tới bật mặt để áp chế cảnh xúc của mình. Bỗng một hán tử cao to, gương mặt chất phát đi vào, cất giọng thương cảm nói : - Đệ ngồi đó cả nửa ngày rồi đấy . . . - . . . ! - Đệ định sau này sẽ thế nào ? Vương Tử Thiên lắc đầu, cất giọng thê lương : " Đệ cũng không biết ! " Hán tử hỏi : - Đệ thực sự không nhớ gì à ? Tử Thiên buồn bã đáp : - Không, một chút cũng không ! Hán tử thở dài buồn bã, nói : - Chưởng môn chân nhân muốn gặp đệ để hỏi thăm, nếu đệ đã thấy tính thần ổn định rồi thì theo ta ! - Vâng ! Vương Tử Thiên sắc mặt trắng bệch gần như chẳng có cảm xúc gì cả, hán tử đó nhìn Vương Tử Thiên, khẽ nhíu mày trên mặt lộ vẻ thương tâm, lắc lắc đầu rồi quay đầu dẫn hai đứa trẻ tới Ngọc Âm Điện. Họ đi theo đường hành lang tương đối rộng hình vòng cung từ từ lên đỉnh núi, trên đường đi gặp mấy trăm đình viện đẹp đẽ nhưng vẫn có nét giản dị nằm rải rác trên núi, chắc là chỗ ở của đệ tử Thiên Sinh Môn. Nhìn vào số lượng đình viện cũng đủ biết là đệ tử Thiên Sinh Môn rất đông. Bỗng hán tử dừng lại, trước mắt hai đứa trẻ là cảnh cửa màu trắng bạch tuyệt đẹp nhưng hán tử lại thở dài một tiếng rồi chỉnh đốn lại y bào, cất tiến dõng dạc : - Thưa chưởng môn, các vị sư thúc, sư bá, đệ tử Tưởng Khiên dẫn vị tiểu đệ đến diện kiến ! - Vào đi ! Hán tử tên Tưởng Khiên mở cửa đi vào, nó mắt mở to, miệng mồm há hốc nhìn chằm chằm về phía trước, bên trong cứ như chốn bồng lai tiên cảnh, nền được lát thứ gạch quý sáng lấp lánh, trên đại điện có 7 người đang ngồi, và mấy chục người khác đang đứng rải rác trong điện, đối với nó mà nói chẳng khác nào đang ở trong cung điện, còn những người ở đây chẳng khác gì thần tiên, 7 người đang ngồi lại càng khí độ lại càng xuất chúng hơn, đặc biệt là người ngồi ở giữa, mình khoác áo xanh màu ngọc bích, thần tiên thoát tục, chắc là chưởng môn đức cao trọng vọng của Thiên Sinh Môn Dương Thiên chân nhân. Vương Tử Thiên không muốn rườm lời nữa liền phục xuống dập đầu binh binh. Dương Thiên chân nhân nhìn đứa trẻ, mặt lộ rõ vẻ thương cảm, thở dài nói : - Tiểu hài tử, không cần đa lễ, hãy kể ta chuyện gì đã xảy ra ! Nó không dám đứng dậy, nhìn vị chưởng môn như thần tiên của Thiên Sinh Môn không chớp mắt, Vương Tử Thiên hít một hơi sâu, lặng lẽ kể lại tất cả những chuyện gì nó có thể nhớ trừ chuyện lão già bí mật truyền thụ " Đại Phạm Kim Cương Công " cho nó. Nó kể xong, mọi người trong điện người nọ đưa mắt nhìn người kia, người nào cũng lộ rõ sự hoài nghi, nhưng trưởng môn nhân trước khi đứa trẻ này tỉnh dậy đã cùng các y nhân trên núi kiểm tra thì đúng là nó bị mất trí nhớ trầm trọng không thể phủ nhận. Ngoài ra, ai cũng khen thầm thằng bé dù gặp phải đại nạn nhưng vẫn không hề hoảng loạn, bình tĩnh đối đáp với Chưởng Môn Nhân đầu đuôi rõ ràng không chút e ngại, quả là hiếm có. Dương Thiên chân nhân nhìn Vương Tử Thiên rất lâu rồi thở dài nói : - Thiên Sinh Môn chúng ta vốn là lãnh tụ của chính đạo, con gặp nạn tất chúng ta sẽ hết sức giúp tìm ra hung thủ, còn con thì . . . ta sẽ cho con trở thành môn hạ của Thiên Sinh Môn ! Lời nói nhẹ nhàng ấm áp của ông ta làm Vương Tử Thiên phần nào yên dạ. Dương Thiên Chân Nhân im lặng một lát rồi nói : - Nhưng bây giờ Thanh Minh Kỳ của ta đã có quá nhiều đồ đệ chẳng hay vị nào có thể thu nhận tiểu hài tử này ? Ông ta vừa dứt lời, mọi ánh mắt liền đổ dồn vào Vương Tử Thiên, trong bảy thủ tọa ngoài lộ thủy kỳ do Tĩnh Nhàn sư thái chỉ thu nhận nữ đệ tử, thì ai cũng muốn có đệ tử giỏi để làm rạng danh kỳ của mình. Bình thời nếu chưởng môn chân nhân quyết định thu nhận đệ tử thì dù mọi người có muốn tới đâu cũng không dám hó hé, ai dè ông ta lại không có ý kiến gì thì cơ hội tốt như vậy ai chịu bỏ qua ?
Liêu Hoa Tử thủ tọa Lục Trúc Kỳ là người đầu tiên chỉ vào Vương Tử Thiên, lên tiếng :
- Chưởng môn sư huynh, đứa trẻ này do đồ đệ của đệ đưa lên đây, chắc là có duyên với đệ, xin hãy để nó làm môn hạ kỳ của đệ.
Y mới nói xong, Hà Sơn đạo nhân thủ tọa Phong Hồi Kỳ lập nhảy vào nói :
- Liêu sư đệ, đệ tử của đệ đông đến hàng trăm người rồi, phúc duyên của đệ sao nhiều thế ?
Liêu Hoa Tử đỏ mặt toan cãi lại, một giọng đàn ông đã cắt ngang : - Theo ta thấy tốt nhất là cho nó gia nhập kỳ của ta, tính khí và phong thái của nó có nét giống ta xin chưởng môn sư huynh chấp nhận ! Đó là Lương Chính đạo nhân thủ tọa Hỏa Diệm Kỳ, chi phái lớn thứ 2 chỉ sau chi chính Thanh Minh kỳ, cũng là người điều hạnh luật lệ trong Thiên Sinh Môn. Mọi người hầm hầm nhìn y, ai ai cũng muốn có nhân tài để nở mày nở mặt với mọi người nên tranh luận cả nửa người cũng chưa xong, bỗng một người trạc chừng 40 tuổi, nét mặt tuy đã có nét già theo thời gian nhưng vẫn có vẽ phong lưu, tiêu sái chính là Tiêu Chính Văn thủ tọa Cổ Thạch Kỳ cất tiếng nói : - Chưởng môn sư huynh, đứa trẻ này là thiên hạ kỳ tài, chi phái của đệ lại ít người, xin hãy đệ thu nhận nó, đệ nhất định sẽ hết sức dạy dỗ nó thật tốt để làm yên lòng cha mẹ nó dưới cửu tuyền. Luận về tài ăn nói ở đây thì 5 người đàn ông ở đây không ai qua được Tiêu Chính Văn, bọn Lương Chính đạo nhân thấy không ổn đang định nhảy vào thì Dương Thiên chân nhân đã gật đầu nói : Được vậy thì cứ để nó làm môn hạ của đệ đi ! Tiêu Chính Văn không dấu nổi sự vui mừng nói : Đa tạ chưởng môn sư huynh ! Kỳ của ông ta vốn lép vế so với các kỳ khác nên ông ta tính khí hay hằn học hiếm khi cười nói nên lúc này thấy ông ta như vậy đã là cao hứng tới cực điểm rồi. Còn bọn Liêu Hoa Tử, Lương Chính và cả người nãy giờ chẳng kịp nói gì là Tề Công Tự mặt mày ỉu xì, chán nản. Tiêu Chính Văn hớn hở nói : - Hài tử theo ta về Cổ Thạch Kỳ nào ! Nói chẳng đợi, Vương Tử Thiên kịp phản ứng gì, ông ta đã nắm lấy tay nó đưa cho đại đệ tử bên cạnh là Ngô Đại Tiến bế rồi cười ha hả đi về kỳ của mình. Mấy người bọn Lương Chính mặt mũi hết sức khó coi, không nói một câu, hầm hầm đi về kỳ của mình, còn Dương Thiên Chân Nhân chỉ biết lắc đầu cười khổ mãi không thôi.