Một đạo thân ảnh hung tợn đáp xuống ngay trước mặt Tử Thiên, mặt lệ vẻ bi thương cùng sát ý nồng đậm, pháp bảo trong tay lóe ánh sáng màu nâu nhạt, uy thế dần làm cho đám người Diệp Hân sợ hãi lui lại, ánh mắt một lần nữa dán lên người Tử Thiên.
Khẽ thở ra một hơi dài, hổ phách nhãn lộ ra một tia hàn ý, Hắc Thạch Đao trầm trọng nhanh chóng được lấy ra từ trong nạp giới, Tử Thiên lặng lẽ quay đầu lại nói với đoàn người :
Các ngươi đi trước, ta chặn hậu !
Cái gì ? Nghe giọng nói đầy vẻ cương quyết của hắn, đám người Diệp Hân lập tức sửng sốt, tuy Tử Thiên có thực lực Võ Chuyển Cường Giả, nhưng đối thủ của hắn đường đường là một Võ Chuyển Đỉnh Phong, một mình Tử Thiên làm sao có thể là đối thủ của y cho được, nhưng lúc này không nói đến việc đấu khí bị phong ấn, cho dù lúc toàn thịnh, bọn họ cũng không cách gì giúp được hắn, có khi còn làm vướng chân hắn thêm, nên chỉ đành cắn căng chạy đi.
Diệp Hân khóe mắt nóng lên rồi cũng đành phải theo mọi người chạy trốn.
Đối với việc bọn họ chạy trốn, Yêu Sơn hoàn toàn không có chút quan tâm, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn hắc bào nam tử trước mặt, sát ý nồng đậm như thể muốn đem hắn chặt ra từng khúc mới hả dạ.
Tử Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem định lực cuốn vào trận đấu sắp diễn ra.
Thấy Tử Thiên vẫn ngoan cố chống cự, Yêu Sơn không khỏi giận quá hóa cười, mỉa mai nói :
Chỉ là một tên Nhị Tinh Võ Chuyển mà cũng dám làm màu trước mặt ta !
Nói rồi y lập tức đem đấu khí trong người bùng phát đến cực điểm, một luồng kình đạo bàng bạc ép tới Tử Thiên làm hắn cũng phải biến sắc, lại cười khổ một tiếng, thực lực của hai bên rốt cuộc vẫn là chênh lệch không nhỏ.
Long Lão cũng chậm rãi hiện ra, vỗ vai hắn nói :
Phàm Nhân, cố gắng giây dưa với hắn một lát, đợi ta khôi phục một ít công lực rồi chúng ta cùng hạ hắn !
Tử Thiên nét mặt ngưng trọng khẽ gật đầu, rồi đấu khí trong người không giữ lại chút nào cũng đồng thời tràn ra, khí thế tuy còn thua kém Yêu Sơn rất nhiều nhưng cũng không thể có ở một Nhị Tinh Võ Chuyển. Yêu Sơn sắc mặt khẽ biến, sửng sốt thốt :
Tứ Tinh Võ Chuyển ?
Y dù là người có định lực khá tốt nhưng nhìn một màn này cũng phải thất kinh, không ngờ lúc trước hắn vẫn còn ẩn dấu thực lực đến mức này, bất quá nếu chỉ có thế này căn bản với hắn vẫn không có nửa điểm uy hiếp.
Hai bên cũng không thừa lời nữa, lập tức lao vào nhau, ánh sáng của pháp bảo không ngừng lóe lên trong ánh mặt trời.
Hỏa Diệm Chi Vũ !
Đối với loại cường giả bậc này, Tử Thiên trong lòng không dám có nửa điểm sơ suất, ngay đầu trận đã dùng ngay đấu kỹ mạnh mẽ của mình, hắc hỏa đấu khí lấy trọng đao làm trung tâm phát ra tường đạo hỏa diễm thiêu đốt, đánh thẳng tới Yêu Sơn.
Đây là thứ quái quỷ gì ?
Lần đầu loại thuộc tính đấu khí kỳ lạ như vậy, đến Yêu Sơn cũng không nhịn được mà lặng lẽ nuốt nước miếng, lập tức vung pháp bảo lên, hiện ra thân hình một cây bổng, một đạo hào quang màu nâu nhạt mạnh mẽ va chạm với hỏa diễm, uy lực của nó làm hắc hỏa quang ảm đạm đi vài phần, hỏa diễm cũng tỏ ra hoàn toàn lép vế, không bao lâu sau đã bị đánh tan.
Nhìn hai đấu kỹ của mình nhanh chóng bị phá tan, Tử Thiên sắc mặt cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, chênh lệch đẳng cấp vẫn là quá rõ ràng, lần này quả là nguy hiểm vạn phần rồi !
Cùng lúc đó tả chưởng của Yêu Sơn cũng đồng dạng đánh tới trước mặt, Tử Thiên sắc mặt lại thoáng đổi, quyển chưởng biến áo khôn lường, hung hăng đánh ra một quyền cương mãnh.
Hắc Long Nộ !
Song chưởng đối chiến, thanh âm va chạm xung quanh vang vọng, từ điểm va chạm một đạo thân ảnh hắc bào nam tử bắn ngược trở lại, thoáng rên một tiếng, vội xuống tấn thiên cân trụy mới dừng lại được.
Thấy mình vừa ra tay đã chiếm thượng phong, Yêu Sơn cười đắc ý, trường bổng không dừng lại, tiếp tục tỏa ra khí thế khủng khiếp làm cây cối xung quanh cũng phải rung động dữ dội, ý muốn toàn lực một kích đoạt mạng Tử Thiên.
Tiểu tử, đền mạng cho con trai ta !
Tận mắt chứng kiến lực lượng khủng bố của Yêu Sơn, ngay cả Tử Thiên cũng phải kinh hãi không thôi, lúc này không còn kịp tránh né, đành nghiến răng nắm chặt lấy pháp quyết, quát nhẹ trong lòng :
Diễm Vương Phệ Tuyền Xích !
Hắc Thạch Đao sáng rực lên, hắc hỏa quang càng thịnh, cuồng phong bốn phương tám hướng lại nổi lên, lấy Tử Thiên làm trung tâm tạo ra một cột hắc hỏa nhiệt độ kinh khủng không ngừng mà khuếch đại, nhưng song thủ Tử Thiên vẫn không hề dừng lại, từ trong hỏa vũ hiện ra thân ảnh của một Hắc Long khổng lồ, con ngươi đen láy trừng trợn nhìn Yêu Sơn đang tấn công tới.
Hắc Ám Thánh Long, Long Nhân Công, Hắc Long Hóa Giáp !
Long Thần Khải Giáp !
Lập tức, cự long hóa thành một tấm đấu khí khải giáp hai màu đỏ đen chắc chắn bảo hộ trên người Tử Thiên, cũng lúc đó Yêu Sơn cũng đã tới ngay trước mặt, hai đạo thân ảnh lại lần nữa va chạm dữ dội, dư ba của trận đấu cũng quét sạch mọi thứ ở gần.
Bỗng nghe oành một tiếng vang dội, từ trong khói bụi mù mịt hiện ra hai đạo thân ảnh loạng choạng.
Tử Thiên lúc này sắc mặt trắng bệch, ngay cả Long Thần Khải Giáp vững vàng như thế cũng đã xuất hiện nhiều vết nứt, khóe miệng vẫn còn lưu lại một dòng máu đỏ tươi, tay cầm cán đao chống xuống đất thở hồng hộc, còn Yêu Sơn tuy chưa tới mức thê thảm như vậy, nhưng quần áo cũng rách nát, song thủ cháy sém nhiều chỗ, mặt mũi đầy máu trong thật ghê rợn nhưng nhìn chung thần sắc miễn cưỡng vẫn tốt hơn đối phương, rõ ràng trận đấu tay đôi này người thua thiệt là Tử Thiên.
Để đấu với Võ Chuyển Đỉnh Phong quả thật vẫn là quá miễn cưỡng !
Tử Thiên ánh mắt gắt gao nhìn lão giả trước mặt, lấy trong nạp giới ra vài viên đan dược bỏ vào miệng nuốt xuống, khí tức lúc này mới hơi chút hồi phục, khẽ thở ra một tiếng, suy cho cùng hắn vẫn không phải là đối thủ của lão bất tử này.
Nếu không phải vừa rồi thi triển đấu kỹ mạnh nhất của hắn là Diễm Vương Phệ Tuyền Xích có thể miễn cưỡng chống lại Yêu Sơn, lại nhờ Long Thần Khải Giáp của Hắc Ám Thánh Long chặn bớt lực phản chấn, chỉ e kết cục của hắn cũng không tốt như thế này.
Nhưng hai tuyệt kỹ này cũng lấy của hắn hơn nửa thân đấu khí trong người, chắc chắn không thể thi triển liên tục được, cứ thế này thì kẻ bại chắc chắn vẫn là hắn.
Yêu Sơn khẽ lau vết máu trên mặt, cười lạnh nói :
Tiểu tử thối đừng chống cự nữa, chi bằng theo ta về tông môn, ta còn có thể cho ngươi chết thật thống khoái !
Tử Thiên sắc mặt ngày càng âm lãnh, song thủ càng lúc càng nắm chặt, cười khổ nói thầm :
Thái sư thúc tổ, đến lúc phải dùng đến bí pháp của người rồi !
Song thủ nhanh chóng một lần nữa bắt lấy pháp quyết, hắc hỏa quang đang có phần cực kỳ ảm đạm nay lại bùng phát lên dữ dội, cuồn cuộn cuốn lấy Tử Thiên làm khí tức của hắn cũng có chút biến đổi.
Thấy một màn thế này của Tử Thiên, Yêu Sơn cũng phải nhíu mày, không rườm lời nữa, xông thẳng lên phía trước, ý muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Lực lượng trong cơ thể ngày càng bộc phát dữ dội, đến mức Tử Thiên cũng phải kinh hãi không thôi, đấu khí trong cơ thể tăng vọt mạnh mẽ, từ trung cung dựng ra một thái cực đồ án chặn ngay Yêu Sơn lại.
Thái Cực Thất Huyền Biến, Đệ Nhất Biến ! Khai !
Trong lòng khẽ quát một tiếng, khí thế Tử Thiên cũng theo đó tăng vọt, lập tức nhảy thẳng từ Tứ Tinh Võ Chuyển lên tới Bát Tinh Võ Chuyển Đỉnh Phong, luồng khí tức cũng làm cho Yêu Sơn phải hoảng sợ.
Biết Tử Thiên đã sử dụng bí pháp kỳ diệu làm cho thực lực đại tăng, trong lòng Yêu Sơn không khỏi nảy lên lòng tham vô đáy, ý muốn từ Tử Thiên chiếm đoạt môn bí pháp kia, bèn nói :
Tiểu tử, giao bí pháp mà ngươi vừa sử dụng cho ta, ta còn có thể cho ngươi con đường sống !
Tử Thiên cười khẩy, lão bất tử này cũng không nên vô sỉ như vậy chứ, coi hắn là đứa con nít lên ba hay sao. Cục diện lúc này ngay cả đồ ngu cũng biết là một sống hai chết, làm gì có chuyện đơn giản như lão nói.
Cảm nhận nguồn công lực hài hòa mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới chỉ mới là đệ nhất biến mà đã giúp hắn nhảy vọt tới 4 tinh, mà đấy là lần đầu hắn sử dụng trong thực chiến nên uy lực vẫn chưa hoàn toàn bộc phát, nếu ở mức toàn thịnh chỉ sợ ít nhất cũng là ngang bằng với lão bất tử trước mặt rồi, không trách cường giả như Yêu Sơn cũng phải thèm nhỏ dãi.
Có điều do là lần đầu sử dụng bí pháp đề thăng thực lực nên hắn rất thiếu kinh nghiệm trong việc kiểm soát nó, e rằng không thể duy trì được lâu như công dụng.
Thừa dịp Yêu Sơn còn đang kinh ngạc vì bị thái cực đồ chặn lại, Tử Thiên tay nắm chặt trọng đao, không hề ngán ngại hung hăng lao tới, gầm lên một tiếng rồi đem trọng đao nặng nề gõ xuống đầu lão.
Năng lượng khủng khiếp vượt xa không biết bao nhiêu lần so với lúc trước, làm Yêu Sơn sắc mặt cũng phải có chút khó coi, vội vàng giương pháp bảo lên đón đỡ, nghe “ bang “ một tiếng kỳ dị, hai đạo thân ảnh vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục lao vào công kích lẫn nhau.
Lại lần nữa coi !
Tử Thiên hét lớn một tiếng, khí tức trong cơ thể như muốn bạo thể mà tràn ra, mỗi lần trọng đao giáng xuống là hắn cảm thấy dễ chịu đi một chút, nên càng đánh càng hăng, trọng đao khí thế như thái sơn hạ xuống liên tục đập xuống như thác lũ, Yêu Sơn lúc này rơi vào thế hạ phong, phải liên tục sử dụng đấu kỹ biến hóa chống đỡ với thế công của Tử Thiên, nhưng dần dần cứ mỗi lần trọng đao đập xuống là hắn lại phải lùi hơn chục trượng, làm hắn rất khó chịu, đường đường là một Võ Chuyển Đỉnh Phong mà bị một tên mao đầu tiểu tử Tứ Tinh Võ Chuyển ép tới mức này làm sao lão không nổi điên cho được.
Ta thật muốn xem ngươi có thể kiên trì với bí pháp quái dị đó tới lúc nào, một khi ngươi có chút suy yếu ta sẽ lập tức cho ngươi sống không bằng chết ? Bị thế công điên cuồng của Tử Thiên ép cho nghẹt thở, Yêu Sơn chợt rống lên giận dữ nói.
Đối với sự đe dọa của Yêu Sơn Tử Thiên căn bản không hề để ý, trọng đao với uy lực khủng bố vẫn gõ xuống như trời giáng tới tấp, đồng thời cảnh vật xung quanh đều bị hai tên quái vật này tàn phá tới mức thê thảm. Vẻ mặt tràn đầy năng lượng, bất thình lình hữu thủ nắm chặt lại, tạo thành hình dáng một cái đầu rồng hung hãn, mang theo kình lực bài sơn hải đảo nhanh như chớp tống thẳng vào ngực Yêu Sơn.
Hắc Long Nộ !
Quyền kình chưa tới nơi đã làm Yêu Sơn ngộp thở, lúc này không còn kịp né tránh, đành vận toàn lực ngưng thành một tấm chắn năng lượng bảo vệ trước ngực.
Bang !
Trực tiếp lĩnh trọn một quyền khủng bố của Tử Thiên, cánh tay của Yêu Sơn cũng phải tê dại mất hết cảm giác, điên cuồng lùi hơn trăm trượng về phía sau, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng nhịn không nổi ọe ra một ngụm máu tươi đỏ thẩm.
Ha ha, thật thống khoái, hẹn ngày sau tái chiến !
Một kích đánh bay Yêu Sơn đến hộc máu, Tử Thiên không khỏi cực kỳ hưng phấn, ngửa mặt lên trời cười to một tiếng vang dội, rồi lập tức huy động toàn thân kình lực tế ngự pháp bảo lăng không chạy trốn.
Ngươi . . . ! Hai mắt Yêu Sơn như muốn tóe lửa, cắn răng muốn đứng dậy đuổi theo nhưng trước ngực lại truyền đến cơn đau dữ dội làm hắn không sao gượng dậy nổi, một quyền này của Tử Thiên sử đủ mười thành lực, lại nhằm lúc lão không đề phòng mà công kích, nếu không phải cố nhịn chỉ sợ một kích kinh khủng này đã đem lão đánh ngất, nhưng lão nghĩ có thể lập tức tiếp tục giao chiến thì không thể không nói là si mộng.
Khổ sở đè nén cơn đau dữ dội, hai mắt Yêu Sơn đầy tơ máu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hét lớn :
Tiểu tạp chủng, chuyện này còn chưa xong đâu !