Trong một thành trì người người tấp nập, đoàn người của xa đội dường ai nấy đều thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về tới thành trì, coi như không còn sợ Yêu Minh đến quấy rối nữa, có điều trong mắt người nào cũng hiện lên vẻ lo lắng và phức tạp, bầu không khí thật sự rất khó chịu.
Không biết Tử Thiên có sao không ? Cuối cùng không chịu nổi cái thứ áp lực này, Diệp Trọng đành phải lên tiếng phá vỡ nó.
Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến Yêu Minh cùng Diệp Gia phải khai chiến ! Diệp Hân ngọc thủ nắm chặt, nghiến răng cương quyết nói.
Mọi người trong xa đội cũng chỉ có thể thở dài một tiếng buồn bã, trước hết phải về Diệp Gia rồi tính sau.
Nhưng còn chưa kịp đợi mọi người cất bước thì đã có một con bồ câu đưa thư của Diệp Gia bay tới. Đọc xong lá thư, vẻ âm trầm lạnh lẽo trong mắt Diệp Hân càng đậm, y phục rung động, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.
Nhìn sắc mặt của Diệp Hân, mọi người lòng cũng trầm xuống, sao dạo này đoàn người toàn gặp rắc rối như vậy chứ ?
Tiểu thư, có chuyện gì vậy ? Diệp Trọng nặng nề hỏi.
Chuyện của Lôi Gia ! Diệp Hân nắm chặt lá thư, lạnh nhạt đáp.
Lại nữa à ! Nghe câu này của Diệp Hân, cả đám người lập tức nổi giận lôi đình, ngoạc mồm chửi rủa.
Ở khu vực này, Lôi Gia cùng với Diệp Gia là hai thế lực lớn nhất, lâu nay Lôi Gia luôn ỷ mạnh mà áp bức Diệp Gia, hai nhà thường xuyên có xung đột, đã ở vào thế như nước với lửa. Có điều gần đây thế lực Lôi Gia không hiểu sao càng lúc càng mạnh, hoàn toàn áp đảo Diệp Gia.
Bọn chúng lại muốn cái gì nữa vậy ? Diệp Trọng lông mày cau lại hỏi.
Bọn chúng muốn ta cùng tỷ tỷ gả cho tên con trai của gia chủ bên đó ! Nghe xong thì cả xa đội người nào người nấy đỏ mắt tía tai, ai nấy quả thật muốn hộc máu., phẫn nộ không để đâu cho hết.
Lũ chó chết, khinh Diệp Gia ta chết không còn ai rồi à ? Diệp Trọng bừng bừng tức giận, ngoạc mồm thóa mạ.
Diệp Hân cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, quay mặt lại nhìn về hướng tông môn của Yêu Minh một lát rồi, mí mắt có chút ảm đạm, rời dời đi, trầm mặc nói :
Sắp tới địa bàn của Diệp Gia rồi, mọi người nhanh lên một chút !
Vâng !
Nhìn xa đội không ai có ý phản đối Diệp Hân cũng khẽ gật đầu, cũng không cấp thêm cơ hội trò chuyện cho họ, ngay đầu về trướng bồng của mình. --- Mặt trời đã ngã về hướng tây, từ trong một khu rừng rậm rạp, xa đội thúc ngựa chạy như bay về hướng một thành trì trước mặt.
Vụt ! Vụt ! Chợt hai lão giả nhanh như chớp từ bụi cây phóng ra đem con đường vào thành chặn lại, trên y phục của hai người đều có một chiếc huy hiệu hình động, chính là dấu hiệu nhận biết của Lôi Gia.
Khốn kiếp ! Diệp Trọng khẽ chửi thầm một tiếng, không ngờ hai lão bất tử này sớm không đến muộn không đến lại đến lúc này.
Diệp Hân lúc này cũng cau đôi mày liễu, nét mặt cực kỳ khó coi nhìn hai lão giả trước mặt, hai lão giả này tuy thua xa Yêu Sơn nhưng cũng đều là hai tên Tam Tinh Võ Chuyển hàng thật giá thật, muốn bắt cả xa đội cũng chẳng có gì là khó, chỉ sợ hôm nay bọn họ có chạy lên trời cũng không thoát.
Giá mà có Tử Thiên ở đây thì nàng cũng không cần phải sợ hai tên này, có điều . . .
Ha ha, Diệp Hân tiểu thư, Lôi Vân công tử phái hai người bọn lão phu tới nghênh đón tiểu thư về Lôi Gia tính chuyện hôn sự, mong tiểu thư theo lão phu một lần ! Lão giả không để ý tới thái độ của bọn họ, cười lạnh nói .
Thật không ngờ tiểu nữ lại khiến cho hai vị Lôi Trì, Lôi Hán trưởng lão phải ra tay nghênh đón, có điều chuyện về Lôi Gia tuyệt đối không thể được ! Diệp Hân mặt lạnh như băng nhìn hai lão giả, không chút e dè về sự chênh lệch giữa hai bên, quát lạnh đáp.
Ngu xuẩn ! Thấy nàng không để ý tới lời nói của mình mà ngoan cố kháng cự, Lôi Trì nổi giận lắc đầu, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới trước mặt nàng, múa chưởng đánh ra. Diệp Hân còn chưa kịp nhìn rõ, thủ chưởng của địch đã tới ngay trước mặt, lúc này không còn kịp né tránh, đành cắn răng vung ngọc thủ ngang ngạnh chống lại. Bành một tiếng trầm đục, Diệp Hân thân hình mềm mại lập tức bị đẩy lui tới chục bước mới có thể đứng lại được.
Hắc hắc, không tệ, có thể đón được một chưởng của lão phu, có điều cố gắng vô ích thôi ! Lôi Trì nét mặt tự đắc, thân hình vững chải như núi, lại múa chưởng đánh úp tới, Diệp Hân sắc mặt lộ ra một chút thống khổ lẫn tuyệt vọng, đối với một kẻ có đạo hạnh Tam Tinh Võ Chuyển rõ ràng nàng không có chút lực đối kháng nào.
Chưởng phong cuốn gió ầm ầm sắp chạm tới thân thể Diệp Hân thì một cổ lực lượng hắc hỏa quang đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đập tan chưởng lực của Lôi Trì.
Lôi Trì còn đang ngơ ngẩn chưa hiểu ra sao, một đạo thân ảnh hắc bào nam tử đã xuất hiện như quỷ mị sau lưng y, một quyền với lực đạo cực kỳ khủng bố hung hăng giáng xuống lưng y, trong âm thanh xé gió vang lên tiếng quát khẽ :
Hắc Long Nộ !
Oành !
Lĩnh trọn một quyền như trời giáng của hắc bào nam tử, Lôi Trì máu tươi điên cuồng phun ra, cả thân hình như mũi tên rời khỏi nỏ bắn thẳng ra xa cả chục trượng rồi nằm bẹp tại chỗ như một con chó chết không gượng dậy nổi.
Hừ, không biết xấu hổ lấy lão bức nhỏ, lòng tự trọng của lão bị chó tha đi đâu mất rồi à !
Nam tử đó sau khi đả thương Lôi Trì, lặng lẽ lướt một cái quay về chắn trước mặt Diệp Hân, lạnh lùng nói.
Tử Thiên ? Cả xa đội đám người mừng như điên, Diệp Trọng thì cười ha hả rồi tiến lên vỗ vỗ vai hắn.
Không sao chứ ? Tử Thiên ngoảnh mặt lại nhìn Diệp Hân, hỏi.
Ngươi hạ được Yêu Sơn ? Diệp Hân nét mặt không tin nổi, nhìn hắc bào nam tử trước mặt ngập ngừng hỏi.
Ngươi đề cao ta quá đấy, làm gì có chuyện dễ dàng vậy được ! Tử Thiên khuôn mặt tuấn mỹ hơi chút tái nhợt, nhún vai đáp, trong bụng lại cười khổ một tiếng, lão bất tử kia cũng đâu phải hạng vừa, nếu không phải trong lúc quyết định hắn ra tay may mắn đắc thủ thì cũng chưa biết hắn có còn mạng để chạy tới đây không chứ đừng nói gì khác . . .
Có điều trong tay lão già đó chạy thoát cũng đã làm kinh động tất cả mọi người ở đây rồi !
Ngươi dấu tài hay ghê ! Diệp Hân nghiêng đầu cười giảo hoạt nói.
Tiểu tử kia, ngươi dám đả thương người của Lôi Gia chúng ta, Lôi Gia nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu, biết điều thì mau cút đi ! Nhìn Lôi Trì bị đánh nằm chết ngất, Lôi Hán không khỏi giận dữ quát lớn, lão ỷ vào thế lực chống lưng được coi là mạnh nhất ở đây, mong có thể bức lui địch thủ mạnh mẽ trước mặt, bởi lão biết tuy là hắn đánh lén nên mới dễ dàng đắc thủ, nhưng nếu muốn quỷ thần không hay một kích đem Lôi Trì đánh nằm bẹp như chó nhà tang thế kia thì ít nhất cũng là Võ Chuyển cường giả mới làm nổi.
Chỉ là một tên Tam Tinh Võ Chuyển mà cũng dám lên mặt dạy đời ta à ! Hổ Phách Nhãn hàn quang lóe lên, Tử Thiên trừng mắt nhìn Lôi Hán, rồi đem một cỗ lực lượng khủng bố bộc phát ra ngoài.
Tứ Tinh Võ Chuyển, làm sao có thể ? Lôi Hán kinh hãi thốt, lão cho dù thế nào cũng không thể nghĩ ra đối phương thậm chí còn cao hơn mình một cấp độ, thế này thì việc hắn chưa đánh chết Lôi Trì đã là lưu thủ lắm rồi.
Cút ! Nét mặt âm hàn vô cùng, Tử Thiên khẽ quát.
Lôi Hán sắc mặt ngày càng khó coi, dù sao lão cũng là một trưởng lão của Lôi Gia, đâu thể để một mao đầu tiểu tử sỉ nhục như vậy, có điều bây giờ lão cũng không dám gây sự với hắn, đành phải cắn răng dìu Lôi Trì đứng dậy rời đi, quát lạnh nói :
Diệp Gia, chuyện này còn chưa xong đâu !
Thấy lão đã rời đi, Tử Thiên lúc này mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm, khuôn mặt đã trắng bệch nay lại có vẻ trắng thêm một phần, lảo đảo ngã khụy xuống. Nguyên hắn cùng với Yêu Sơn tử chiến đã hoàn toàn bị lão chế trụ, tuy phút cuối liều mạng dùng Thái Cực Thất Huyền Biến làm thực lực tăng mạnh, may mắn trong lúc lão sơ ý mà trốn thoát, nhưng vì là lần đầu sử dụng bí pháp nên bị phản phệ không nhỏ cộng thêm vết thương chiến đấu, lại còn phải liên tục chạy trốn, làm thương thế thêm nặng, nếu không phải cơ thể hắn vốn cường hãn nhờ Thái Dương Vương huyết mạch thì đã ngã gục từ khi nào rồi.
Nếu không phải vì như vậy, hắn cũng chẳng cần đánh lén tên Lôi Trụ, cũng may là tên Lôi Hán bị dọa bỏ chạy không dám khai khiến, nếu không hắn cũng không biết có thể đứng vững được bao lâu với cơ thể thương tích thế này.
Tử Thiên, huynh không sao chứ ? Diệp Hân thấy tình trạng của hắn không ổn, vội vàng hỏi han.
Chưa chết được ! Tử Thiên cười khổ, lấy trong nạp giới ra mấy viên hồi khí đan bỏ vào miệng nuốt xuống, rồi lâm vào trạng thái tu luyện nhập định nhằm khôi phục đấu khí cùng thương tích.
Thấy hắn vận công trị thương, đoàn người cũng không vội đi tiếp, mà ở lại hạ trại chờ hắn hồi phục.
------- Ba ngày sau, thương tích của Tử Thiên cũng đã khỏi khoảng 7 phần, dù sao với Đại Phạm Kim Cương Công hộ thể thì việc trị thương cũng nhanh hơn rất nhiều.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Trên toa xe của Diệp Hân.
Không đúng . . . đúng hơn là một cái khuê phòng, có bàn trang điểm, giường, tất cả đều đầy đủ không thiếu thứ gì, lại còn thoang thoảng mùi nước hoa nhè nhẹ, thật không tưởng Diệp Hân ngày thường lạnh lùng như vậy vẫn có tâm tính của nữ nhân đấy chứ !
Trong toa xe, Diệp Hân đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn hắc bào nam tử trước mặt, thỉnh thoảng rót trà vào tách rồi run run đẩy cho Tử Thiên, nhìn bộ dạng của nàng đương nhiên là rất hiếm khi làm những việc hầu hạ người khác như thế, dù sao thì nàng cũng là tiểu thư cao quý của Diệp Gia mà.
Nhưng mà chính vì điều này lại làm người ngồi trước mặt nàng khổ sở không thôi, đã quen với vị tiểu thư Diệp Gia lạnh lùng, nghiêm khắc thường ngày, nay lại trở nên dịu dàng, khách khí như vậy làm hắn mất tự nhiên.
Mấy lần muốn uống ngụm nước trà lại gặp phải đôi mắt long lanh nhìn mình không chớp mắt, không cách gì nuốt xuống nổi.
Mỹ nhân chính là thứ khó tiêu hóa nhất trên thế gian nha !
Tiếp lấy tách trà ấm áp vẫn còn lưu lại hương thơm kỳ lạ, lại bắt gặp ánh mắt khác thường Diệp Hân, rốt cuộc Tử Thiên không còn chịu nổi, đành cười khổ một tiếng, hỏi :
Diệp Hân tiểu thư, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, ta chịu không nổi nữa rồi !
Gọi muội là Diệp Hân đi, không cần câu nệ như vậy ! Đoàn đường này huynh đã cứu ta hai lần, Diệp Hân này hết lòng cảm tạ ! Diệp Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, ôn nhu nói.
Bỏ đi, nhiệm vụ của ta là phải bảo vệ đoàn người đến Diệp Gia, đến lúc hoàn thành chỉ cần đưa ta dược liệu là được ! Tử Thiên lắc đầu, vẻ bất cần, cười nói.
Diệp Hân đưa tay che miệng, cười khúc khích, vẻ lạnh lùng thường ngày dường như đã bỏ nàng đi đâu mất, lúc này chỉ còn là một thiếu nữ xinh đẹp ôn nhu rung động lòng người, chần chờ một chút, ngập ngừng hỏi :
Khi lấy xong dược liệu, huynh bắt buộc phải rời đi sao ?
Lúc đó không nếu còn việc gì nữa, hẳn là như vậy !
Tử Thiên gật đầu đáp, hắn còn phải đi tìm thêm hai loại dược liệu khác để luyện chế Luyện Hóa Đan để thu phục Hải Tâm Diễm, làm gì có thời gian rãnh rỗi mà ở lại.
Nghe vậy, đôi mắt Diệp Hân thoáng có chút tối lại, thất vọng, ngọc thủ đan vào nhau nắm chặt lại, cuối cùng dường như lấy hết dũng khí, nói :
Ta có một chuyện cần huynh giúp, không biết có được hay không ?
Tử Thiên từ lúc được nàng đối xử nhu mì như vậy đã sớm đoán ra phần nào, trên mặt không có nhiều sự bất ngờ, tay đặt nhẹ chén trà xuống bàn, thở dài đáp :
- Chuyện của Lôi Gia phải không ?
Diệp Hân cắn nhẹ môi, gật đầu.
- Ngươi cũng đừng đề cao ta như vậy chứ, trong thiên hạ có rất nhiều người giỏi hơn ta gấp bội, với thế lực của Diệp Gia muốn mời một vị cao nhân nào về đâu phải là chuyện khó ! Tử Thiên đối với ba cái chuyện phiền phức giữa hai nhà Lôi, Diệp tuyệt đối là không muốn xen vào, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, làm gì có bản lãnh mà nhúng mũi vào chứ. Huống chi Lôi Gia thế lực đủ để xưng hùng một phương ở đế quốc Ô Long, đương nhiên tiềm lực phải rất mạnh, lấy sức của một con kiến như hắn, có thể làm được gì chứ ? - Tử Thiên, chuyện này quả thực chỉ có huynh mới giúp được, chỉ là hiện tại ta chưa thể nói ra, chỉ cần huynh có thể ra tay giúp Diệp Gia một lần, chúng ta sẽ hết lòng báo đáp, còn nếu huynh vẫn thấy chưa đủ, ta sẵn sàng trở thành thị thiếp của huynh, khẩn cầu huynh ra tay giúp ta một lần ! Diệp Hân nét mặt đỏ bừng, cắn môi ngập ngừng nói. - Khụ ! Khụ ! Lời nói của nàng làm Tử Thiến suýt chút nữa phun hết cả nước trà ra ngoài, nữ nhân này có phải bị điên không vậy ?
Rốt cuộc chuyện nàng muốn nhờ mình là gì mà lại đem cả thân ra để trao đổi vậy, bất quá việc này hắn chẳng quan tâm, việc hắn ngại nhất trên đời chính là phiền phức, có điều nàng khẩn cầu mình như vậy, Tử Thiên lại không đáp ứng thì có chút gì đó hơi thẹn với lòng.
Đừng đừng, quên chuyện đó đi ! Không còn chịu nổi cái bầu không khí nặng nề này, Tử Thiên đứng bật dậy, phất tay nói, rồi nhanh chóng cuốn gói lượn khỏi toa xe, trong tâm không nghĩ tới Diệp Hân lạnh lùng như vậy lại to gan lớn mật đem chuyện cả đời mình đặt lên hắn, đúng là kỳ quái !
Nhìn Tử Thiên thẳng thừng từ chối mình, khổ sở chạy khỏi phòng, Diệp Hân không khỏi hết sức kinh ngạc, nói thật với dung mạo và thiên phú của nàng từ trước tới nay không biết đã hấp dẫn bao nhiêu nam tử anh tuấn tới cửa cầu hôn, tất nhiên đều bị nàng cự tuyệt, còn Tử Thiên lại được nàng dâng lên đến tận cửa vẫn tránh né, con người như vậy định lực hẳn phải rất cao, nam tử vừa anh tuấn vừa xuất sắc như vậy, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu thiếu nữ phải điên đảo sau này ?
Nhưng nàng cũng nhìn ra một điều là người này rất ghét phiền toái, những lần hắn ra tay giúp mình chẳng qua là vạn bất đắc dĩ, lần này mình tự nhiên đi cầu hắn xen vào chuyện của Lôi Gia, đương nhiên hắn không thích dính vào.
Lộ trình tới Diệp Gia không còn dài, nhìn thành thị rộng lớn trước mắt, mọi người trong xa đội cũng vui mừng hớn hở, nhìn phản ứng của bọn họ, Tử Thiên cũng hiểu được nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn tất.
Bỗng có mấy hán tử cưỡi ngựa hướng tới chỗ bọn hắn mà chạy tới, Diệp Trọng kinh hỉ la lên :
Là người của Diệp Gia !
Khi tiếng vó ngựa đến gần, mọi người cũng dần nhìn rõ dung mạo đám người mới đến, dẫn đầu là một nam tử chừng hơn 25 tuổi, mặt mũi cũng coi như có một phần anh tuấn, ánh mắt có chút nóng bỏng lẫn kinh hỉ nhìn Diệp Hân, cố làm ra vẻ thân thiết, tiến tới cười tươi rói hỏi :
Diệp Hân muội tử, đi đường không sao chứ ?
Không sao ! Diệp Hân lạnh nhạt đáp cụt lủn, rõ ràng nàng đối với nam tử này không có bao nhiêu hảo cảm, bỗng ánh mắt liếc qua Tử Thiên đã nhận dược liệu khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đang chậm rãi quay mặt rời đi, lập tức quay người chạy đến cạnh hắn, ánh mắt long lanh nhìn hắn cầu khẩn nói :
Huynh không thể không đi sao ?
Tử Thiên nghe lời tha thiết của nàng đành phải bất đắc dĩ đứng lại, khổ sở liếc đám người Diệp Trọng.
Mỹ mâu Diệp Hân nhìn hắc bào nam tử anh tuấn trước mặt, chợt nhận ra mình đang làm khó một người không có quan hệ gì, trên mặt hiện rõ sự ảm đạm, quay đầu nói :
Xin lỗi huynh, là ta tùy hứng rồi, xin cứ tùy tiện !
Lời nói buồn bã, thất vọng lại có một phần trách móc của nàng làm Tử Thiên càng khó xử, cười khổ liên tiếp, nhân tình thế ái đúng là quá nặng nề nha, lúc này từ chối không được mà đồng ý cũng không xong.
Nhưng nếu hôm nay quả thật rời đi, tuy người ngoài không cách gì trách hắn, bất quá trong mình sẽ cắn rứt không yên, lại nhìn khóe mắt đã ngấn lệ của Diệp Hân, hắn quả thật có chút không nỡ, cuối cùng đành phải cắn răng nói :
Thôi được rồi, thành trì này ta cũng có chút hứng thú, chi bằng ở lại nhìn ngắm vài ngày vậy !
Thật không ?
Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Hân đang cực kỳ ảm đạm làm người ta phải đau xót bỗng nhiên sáng rực lên, kinh hỉ nhìn hắn nói.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ mê người đang vui sướng kia, Tử Thiên lại nhăn mày, cười khổ một tiếng, hắn đúng là rỗi hơi quá mà . . .
Hân muội, tên tiểu tử nô bộc là ai vậy, hạng như hắn mà cũng khiến muội phải năn nỉ sao ? Hắn muốn đi thì cứ để hắn cút cho khuất mắt bổn công tử ? Nam tử đứng bên cạnh Diệp Hân nảy giờ nhìn thấy vị đường muội xinh đẹp mà mình cũng đã từng cầu hôn bị cự tuyệt nổi tiếng nghiêm khắc này đột nhiên lại biểu lộ tâm tình nữ hài tử động lòng người trước mặt tên nô bộc so với hắn hình như còn kém gần chục tuổi, trong lòng không khỏi nảy sinh lòng ghen tị, nhìn Tử Thiên với con mắt khinh thường tột độ, cười khẩy mỉa mai nói.
Câu nói chứa đầy sự ghen ghét, khinh khi của y lọt vào tai làm Tử Thiên nét mặt tối sầm lại, từ khí tức cùi bắp của y, dễ dàng nhận thấy cấp bậc của y chỉ là một Tam Tinh Võ Sư thôi mà cũng dám khinh dễ hắn, tên này chán sống rồi à ?
Vị đại huynh này nói rất đúng, tại hạ chỉ là phận nô tài không biết cao thấp, vậy xin . . . ! Mặc dù hắn rất tức giận vì gã này dám phỉ báng mình nhưng nếu y đã nói như vậy thì coi như có cách để chạy rồi. Cũng tốt, Diệp Gia người nào cũng như tên này thì hắn ra tay giúp làm chi, hắn lại kiếm được cái cớ để từ chối phiền phức, nếu y đã thân lừa ưa nặng thì tốt nhất là giao cho y còn mình cuốn gói chạy gấp, làm như hắn muốn dính vào rắc rối vậy ! Hà hà may quá, hắn cầu còn không được nữa là ! Nghĩ sao làm vậy, hắn lập tức ra vẻ vô năng, gật đầu đáp. Nhưng còn chưa kịp đợi hắn nói ra hai chữ “ cáo từ “ thì Diệp Hân một bên đã đanh mặt lại, trừng mắt nhìn nam tử, lạnh giọng quát :
Diệp Nha, ai là nô bộc chứ ? Ngươi ăn nói với khách của ta cho cẩn thận, nếu không đừng trách ta độc ác ! Diệp Hân lên giọng trách mắng nam tử mà trong bụng cực kỳ lo lắng, nàng hao hết miệng lưỡi mới miễn cưỡng giữ người ta ở lại giúp mình, tự nhiên tên Diệp Nha này nhảy vào phá đám, lỡ làm hắn nổi giận bỏ đi mất thì nàng phải làm sao đây ?
Bị Diệp Hân mắng mỏ như thế, Diệp Nha cũng ngây người, nhìn Tử Thiên dung mạo anh tuấn, mang theo một phong vị hết sức đặc biệt, nổi ghen ghét trong lòng càng lúc càng đậm, sắc mặt tái xanh, cười lạnh nói :
Ha, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này mà đòi làm khách của muội, không phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đấy chứ ?
Diệp Hân giận không để đâu cho hết, tên khốn này quả thật là muốn phá hỏng chuyện của nàng a ? Lỡ hắn làm Tử Thiên không giữ bình tĩnh mà bỏ đi thì nàng quả thật sẽ tức tới hộc máu, không thể tên này nói thêm lời nào nữa !
Diệp Nha ngươi to gan dám xúc phạm bằng hữu của ta ! Diệp Trọng, ngươi lên bắt hắn giải về tông môn sử tội ! Nghĩ là làm, Diệp Hân lập tức quay lại nghiến răng nói với Diệp Trọng, nàng biết Diệp Trọng là Tứ Tinh Võ Chuyển, sai hắn lên bắt một con gà như Diệp Nha cũng không có gì là khó.
Diệp Trọng vốn trong lòng rất biết ơn Tử Thiên đã ra tay của đoàn người những hai lần, hắn tính tình hào sảng, trong nghĩa khí, nảy giờ nghe tên thân vương bát đản Diệp Nha kia buông lời vô lễ đã cực kỳ căm giận, nếu không phải còn ngại tiểu thư ở bên không dám tùy tiện thì đã xông lên mà dần cho y một trận nhừ xương rồi, nay nhận lệnh như thế quả thật mừng như bắt được vàng, lập tức xốc lại thắt lưng, hùng dũng tiến ra, quát lớn :
Diệp Nha, ngươi không biết trên dưới, dám vô lễ với tiểu thư, hôm nay tốt nhất là theo ta về Diệp Gia xử tội, còn không thì . . . ! Lời nói chưa dứt, Diệp Trọng lập tức mang đấu khí trong cơ thể bộc phát đến cực điểm ép tới làm Diệp Nha không thở nổi, mấy hán tử sau lưng Diệp Trọng đồng thời cũng tiến lên chặn không cho những người phía sau Diệp Nha lên ứng cứu.
Diệp Nha mặt mày tái nhợt, đối đầu với Diệp Trọng đã khắc khổ tu luyện ngoài xa trường nhiều năm, y căn bản chả là cái đinh rỉ gì so với hắn, trong bụng căm hận không thôi, đưa đôi mắt oán hận nhìn Tử Thiên. Nhìn là nhìn thế thôi, chứ có cho y thêm một lá gan cũng không dám xông lên động thủ, chưa nói gì tới việc thực lực chênh lệch hai bên thế nào, ngộ nhỡ đả thương Diệp Hân thì y có mười cái đầu cũng chưa đủ để cho cha nàng lôi ra chém, nhất là còn chưa biết hắc bào nam tử kia thực lực thế nào.
Nghĩ đến đây, mọi ý niệm trong lòng y đều nguội ngắt như trò tàn, chỉ có thể đem một bụng đầy oán khí nuốt vào trong, mặt mày xám xịt ngoan ngoãn theo Diệp Trọng quay về tông môn.
Tử Thiên lúc này mới khẽ thở dài một tiếng, Diệp Gia có một người như thế này, đúng là nhục nhã tông môn, nếu không phải công phu điều dưỡng của hắn rất tốt thì đã cho tên gia hỏa kia ăn một bữa “ hành “ rồi.
Diệp Hân sau đó liền cho đoàn người tiếp tục khởi hành, vừa đi vừa kể cho Tử Thiên nghe về Diệp Gia.
Có lẽ trong khu vực thành này thì không có tông phái nào so sánh được với Diệp Gia và Lôi Gia,, chỉ có thể lặng lẽ tồn tại trong bóng tối khiếp sợ nhìn hai gã khổng lồ này dương oai lập võ.
Đi cả tiếng đồng hồ, đoàn người mới từ từ dừng lại trước một trang viện cực kỳ rộng lớn.
Sau khi vào trang viện, mọi người lập tức nhìn thấy có một đoàn người ngựa khác đang ở đây, nhìn huy hiệu trên y phục cư nhiên lại là người của Lôi Gia, thấy một màn thế này Diệp Hân, Diệp Nha cả đám người sắc mặt liền trầm xuống, nói :
Lôi Gia, các người dám tới Diệp Gia thị uy sao ?