Long Lão đảo mắt khắp căn phòng sáng ngợi bởi bảo vật, trong lòng không khỏi có chút hả hê. Diệp Gia truyền thừa lâu như vậy quả nhiên cũng có chút bổn sự a ! Tuy rằng so với kho báu vật của Thiên Sinh Môn thì vẫn thua kém rất xa nhưng cũng không hẳn là không có thứ làm hắn phải động tâm nhỉ !
Đan dược hỗ trợ tu luyện, đan dược trị thương, pháp bảo cao cấp, sơ giai đấu kỹ, công pháp, đủ cả !
Trong lúc Long lão còn đang gật đầu tán thưởng thì Hắc Thạch Đao trên lưng Tử Thiên bỗng phát sinh dị động, rời khỏi vai hắn, hóa thành một con hắc long vảy bạc hung tợn, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào đống pháp bảo trước mặt, liếm liếm cái môi, dường như coi mớ kia là sơn hào hải vị không bằng.
Hắc Ám Thánh Long ? Tử Thiên nhìn cái bộ dáng tí chút nữa là chảy nước miếng của linh thú mình mà muốn rớt cái cằm, tên gia hỏa này từ khi nào lại muốn thôn phệ pháp bảo khác.
Long Lão cũng đần mặt nhìn một màn này, lão kiến thức thông tuệ như vậy mà cũng bó tay trước cái chuyện này.
Tử Thiên từ từ khôi phục một ít thanh tỉnh, nghĩ lại thì Hắc Ám Thánh Long nếu nói về thực lực của linh thú pháp bảo thì chỉ sợ là vô đối trong cái thành trì này, nếu phải xếp hạng thì chắc cung phải là Trác Tuyệt Sơ Kỳ Linh Thú, đã có một chút linh trí nhân loại, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài mấy lão gia hỏa yêu quái Võ Vương, Võ Tông cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.
Nhưng hắn không nghĩ tới tên gia hỏa này ngoài khả năng chiến đấu kinh khủng ra còn có năng lực cắn nuốt các loại pháp bảo khác, chuyện này thật quá hoang đường.
Có điều Tử Thiên làm sao biết được, Hắc Thạch Đao vốn không phải là pháp bảo của phàm trần !
Bất ngờ thì bất ngờ thế thôi, nếu Hắc Thạch Đao muốn làm thịt mấy cái pháp bảo cao cấp này, hẳn cũng là không có gì hại, bèn phất tay ra hiệu cho nó tùy tiện.
Hắc Ám Thánh Long hai mắt sáng lên, tham lam nhìn đống pháp bảo đằng kia, phóng mình lao tới, há miệng ý muốn cắn nuốt tất cả.
Mớ pháp bảo cao cấp cứng cáp như vậy mà bị nó xem như đậu đũa xào, ăn ngon lành.
Pháp bảo cao cấp tất nhiên sẽ sinh ra lực phản kháng nhưng so với vô thượng thần binh Hắc Thạch Đao thì sợ như cừu gặp hổ, chẳng dám ho he gì.
Mà mỗi lần Hắc Ám Thánh Long cắn nuốt xong, hắc hỏa quang trên mình nó lại càng thêm sáng đậm, tỏa ra lực trán áp kinh người.
Tử Thiên lắc đầu cười khổ, tên gia hỏa này quả là tham ăn, nhưng cách tăng thực lực như vậy đúng là chỉ có gã quái dị này mới làm được.
Hắn cũng không nghĩ nữa, đem ánh mắt quét sang căn phòng đầy bảo kiện, nói chung là kiện vật ở đây tuy có thể khiến đám người Diệp Gia đỏ mắt nhưng với hắn thì cũng không có bao nhiêu sức dụ hoặc.
Đan dược thì hắn có con rồng bạc kia lo rồi, mấy thứ kia chẳng thể làm hắn nhìn tới một cái.
Công pháp, đấu kỹ ở đây cũng đều thuộc dạng tầm thường không đáng để ý.
Bỗng ánh mặt của hắn dừng lại trên một quyển trục cũ kỹ màu xanh nhạt, từ nơi đó hắn cảm thấy một cỗ lực lượng chắc chắn khó xuyên thủng. Tử Thiên không hề chần chừ đưa tay chụp lấy, mở ra xem : “ Thanh Dương Hộ Thuẫn Quyết, hoàng giai trung cấp đấu kỹ, do Thanh Dương Tông Giả dùng thành tựu cả đời sáng tạo ra, năm xưa tung hoành ở Trầm Vân Đế Quốc không địch thủ, từ đấu khí ngưng tụ thành Thanh Dương Thuẫn, khả năng phòng ngự kinh người, cứng cáp lạ thường, tu luyện đến đại thành có thể so với hoàng giai cao cấp, Võ Vương vô sách, Võ Tông dưới Ngũ Tinh khó phá ! “.
Tử Thiên gật đầu như gà mổ thóc, hiện rõ vẻ hài lòng, hiện tại các đấu kỹ mạnh nhất của hắn như Lôi Thiết Thần Sát Chưởng và Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng đều thiên về tấn công, còn cách chiến kỹ bình thường của Hắc Ám Thánh Long sau này gặp đại địch khó phát huy tác dụng, hiện tại chỉ có Long Thần Giáp để hộ thân nhưng như vậy đối với cường giả chân chính vẫn là không đủ, có Thanh Dương Hộ Thuẫn Quyết này đúng là đánh đúng chỗ yếu của hắn.
Cất xong Thanh Dương Hộ Thuẫn Quyết, Tử Thiên lại ném ánh mắt của mình về phía một bộ chiến giáp màu đen tuyền gần đó, không khỏi kinh ngạc, hắn từng đi qua vài chỗ đấu giá, cũng thấy vài bộ chiến giáp khá tốt, có điều nhìn qua vẫn thua xa bộ này, hơn nữa lại là nguyên bộ, bảo vệ tay, hung giáp, phần che tay, nẹp chân, đai lưng tất cả đều đầy đủ không thiếu thứ gì, khác hẳn với chỗ đấu giá vốn chỉ có một, hai phần của bộ giáp.
Nên biết những thứ thế này chỉ có thể gọi là bảo khí, được rất nhiều cường giả trọng dụng, bởi nếu đụng phải đối thủ quá mạnh, một kiện bảo khí sáo trang hẳn cũng có thể giúp hắn tăng thêm một cái mạng.
Chia làm cửu phẩm, mỗi phẩm lại chia làm 3 cấp : sơ, trung, cao, trên đại lục không thiếu nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, nhưng tứ phẩm, ngũ phẩm trở lên lại có chút khó kiếm, lục phẩm đôi khi chính là bùa bảo mệnh của các tiểu thư công tử ở các đại gia tộc, thất phẩm thường chỉ xuất hiện ở các đại tông phái, cỡ Thiên Sinh Môn cũng chưa chắc đã có, bát phẩm thì chắc chỉ có ở vùng đất Trung Châu long phượng, còn cửu phẩm thì khẳng định trên đại lục chỉ có một vài bộ, chỉ có những chủng tộc viễn cổ may ra mới có một bộ phẩm chất thấp nhất, còn trên cả cửu phẩm là đế phẩm thì hẳn là truyền thuyết mà cả thời viễn cỗ cũng chưa chắc đã xuất hiện.
Tử Thiên đưa tay chạm vào bộ chiến giáp, một dòng tin tức lập tức theo đó mà vang lên bên tai hắn : “ Hắc Vân Chiến Giáp, tứ phẩm sơ cấp bảo khí, làm từ đồng đỏ ngàn năm, cứng rắn khó công, khi bị tấn công tự động phát ra lực đề kháng, công kích bình thường của Võ Chuyển, Võ Linh là vô dụng, Võ Ngân khó phá, có thể chịu đựng một đòn toàn lực của Võ Hoàng Cường Giả. “.
Tử Thiên hai mắt nóng cháy, thật không ngờ lại gặp được đồ tốt như vậy, tứ phẩm bảo khí nguyên bộ làm Võ Ngân cảnh cũng phải có chút cố hết sức công kích, thậm chí nếu bị Võ Hoàng cho một kích toàn lực, có lẽ cũng nhặt về được một nửa cái mạng nhỏ của hắn chứ nhỉ ?
Hắn không chút chần chờ đem bộ giáp mặc vào, cảm thấy một loại đề khí cảm giác, cực kỳ không tồi.
Diệp Mặc thấy hắn liên tục đem báu vật của Diệp Gia thu vào nạp giới mà lòng đau như muốn đổ máu, đấu kỹ, chiến giáp quý giá này là lão may mắn mua được ở một tiệm đấu giá, tổng cộng tiêu tốn của lão tới hơn 30 vạn kim tệ, làm toàn bộ lợi nhuận của Diệp Gia trong một năm không cánh mà bay, đều là bảo vật hàng đầu, vốn là muốn làm quà tăng Diệp Ngọc khi nàng đạt tới Võ Linh cảnh, nào ngờ hôm nay lại bị tên ác ôn kia lấy mất, bảo làm sao lão không đau lòng.
Tử Thiên chả thèm để ý tới lão, cùng Long Lão gần như lật tung cả căn phòng lên, ở bên kia Hắc Ám Thánh Long cũng điên cuồng mà cắn nuốt các pháp bảo, thực lực lẫn ngoại hình đều trở nên khác xa lúc trước.
A ! Phàm Nhân kia, mau lại đây ! Long Lão đột nhiên đại hỉ hét lớn, tay phải hướng về Tử Thiên vẩy vẩy, ý bảo hắn lại gần.
Tử Thiên cũng hiếm khi thấy Long Lão kinh hỉ như vậy, bèn lại gần, thấy trong tay hắn đang cầm một bức tàn đồ màu nâu vàng, trên đó ghi toàn là hoa văn kỳ lạ, không hiểu là thứ gì.
Đây là thứ gì ?
Một tiểu trận pháp phòng thân của các Võ Vương cảnh cường giả, Huyền Hoả Phá Hoang Trận ! Long Lão hả hê nói, tinh quang trong mắt vẫn không vì thế mà giảm đi chút nào.
Võ Vương Cường Giả ? Tử Thiên hơi kinh hãi, nghĩ thầm đến cấp độ cao cao tại thượng này, trong Thiên Sinh Môn cũng là nhân vật đứng đầu, mà trong đó sư phụ hắn cũng là một trong số đó, những người này đa phần đều đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Ô Long Đế Quốc, hiển nhiên vật phòng thân của họ không cái nào tầm thường.
Về các trận pháp kể ra Tử Thiên cũng biết một chút, trận pháp là thứ được các cao thủ tiền bối sáng tạo nên để bảo vệ bản thân hoặc xa hơn nữa là bảo vệ cả một môn phái. Kể như Thiên Sinh Môn cũng có hộ tông đại trận đầy uy lực là Lục Hợp Kính Đại Trận, uy lực thậm chí đủ để nghiền nát một tên Võ Tông Cường Giả sơ giai. Còn cao hơn nữa chính là Trảm Ma Thất Mạch Kiếm Trận đã từng đánh tan cả liên quân ma giáo năm xưa do bảy vị thủ tọa hao tổn sinh mệnh thi triển.
Mà trận pháp cũng chia làm năm cảnh giới : phàm, linh, tiên, thiên, đế ngoài ra mỗi cảnh giới còn chia làm ba phẩm : hạ, trung, thượng, luận về cấp bậc mà nói Lụp Hợp Kính Đại Trận cũng chỉ có thể tính là Linh Cảnh Thượng Phẩm, còn Trảm Ma Thất Mạch Kiếm trận có lẽ là một Tiên Cảnh Đại Trận hàng thật giá thật.
Có điều trận pháp cũng chia làm hai loại khác nhau, đó là loại vận dụng sức mạnh của một người để tạo ra và loại khác là sử dụng đấu khí của hàng trăm ngàn người phối hợp để triệu hồi một đại trận hủy thiên diệt địa.
Nhưng tất nhiên cái gì cũng có giá của nó, trận pháp một người tuy uy lực kém xa loại kia nhưng thời gian sử dụng lại lâu hơn, ít tốn đấu khí hơn, phạm vi chiến đấu vì chỉ để bảo vệ chủ nhân nên kiên cố hơn nhiều, một số đại trận còn phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, vậy nếu chỉ để bảo vệ bản thân trong lúc độc hành thì một cái tiểu trận là quá đủ. - Hắc hắc, Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp tuy chỉ là Pháp Trận Phàm Cảnh Thượng Phẩm, bất quá đối với ngươi thân mang Hải Tâm Diễm, có thể tăng cường thêm uy lực cho trận pháp thuộc tính hỏa ! Theo ta nhận định, cho dù là không có ngươi điều khiển, thì trận pháp này cũng đủ ngăn chặn một tên Võ Ngân Cấp hơn trăm hiệp a ! Long Lão khuôn mặt tuấn tú cười thỏa mãn, không ngừng vuốt ve trận pháp.
Tử Thiên gật đầu mừng rỡ, hắn biết giá trị của trận pháp này với hắn lớn thế nào, chỉ đến khi thực lực đạt đến Võ Linh cấp mới có thể sử dụng trận pháp bằng cách sử dụng đấu khí hùng hậu truyền vào, nhưng nếu trận pháp quá cao cấp thì đương nhiên là không thi triển nổi, mà lúc này Huyền Hỏa Phá Hoang Đại Trận lại vừa vặn phù hợp với hắn, giúp hắn trong lúc kịch chiến giữ chân một tên Võ Ngân cường giả, trợ lực thế này không thể không nói là lớn a !
Bây giờ nếu trổ hết bài tẩy ra thì hắn cũng có thể dây dưa với một tên Võ Ngân, tính thêm Hỏa Nô và Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp tự động thì chẳng phải là cùng lúc có thể đánh một trận với 3 tên Võ Ngân Cường Giả sao ?
Tử Thiên hít một hơi lãnh khí, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà hắn đã có những biến hóa nghiêng trời, chẳng còn là tên phế vật của Cổ Thạch Kỳ năm nào.
Nghĩ tới đây hắn cũng không khỏi có chút sát ý nổi lên, hắn tâm tình vốn cực kỳ tự trọng, vậy mà suốt tám năm trời bị ức hiếp tới nổi không ngửng đầu lên được, bị xem như nô dịch phục vụ người khác, nên ngoài trừ Tiêu Quyết và vài người khác, hắn căn bản không có bao nhiêu hảo cảm với môn phái này, thực ra hắn cho dù không được Thiên Sinh Môn thu nhận thì vẫn có thể có thể tự sinh tự diệt, không cần kẻ khác phải thương hại.
Nếu sau này có thể khôi phục được trí nhớ, tìm được cội nguồn của mình, hẳn là hắn sẽ rời bỏ Thiên Sinh Môn ngay tức khắc.
Mặc dù hắn coi như được Thiên Sinh Môn thu nhận nhưng tính ra cũng chỉ giúp hắn truyền thụ vài cái khẩu quyết và cho hắn chỗ ở và bữa cơm để đổi lấy một tên hầu và thứ để trút giận, căn bản hai bên không nợ nhau cái gì !
Long Lão tất nhiên không biết những gì hắn đang nghĩ, mỉm cười hài lòng thu Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp vào nạp giới của Tử Thiên, trong lòng cũng thầm hô may mắn, Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp mặc dù không phải là quá cao cấp nhưng lại khá cổ xưa, chắc là Diệp Gia không hiểu được những hoa văn kỳ lạ kia nên mới để nó ở đây vô chủ.
Hai người lại tiếp tục tìm khắp căn phòng, tất nhiên cũng biết chừng mực không thể lấy quá nhiều thứ cực phẩm, nếu không thì cũng có chút quá đáng . . .
Có điều sau khi lấy được vài món bảo vật tương đối giá trị thì cũng không còn nhiều thứ làm bọn hắn động tâm nữa, Tử Thiên thỉnh thoảng định lấy một vài viên đan dược nhưng lại bị con rồng kia cản lại nói : - Hắc hắc ngươi bây giờ đã có dị hỏa, vậy sau này nếu ngươi có hứng thú ta cũng có thể giúp ngươi trở thành một Luyện Dược Đại Tông Sư đấy ! Quan tâm đến mấy thứ này làm gì ! Tử Thiên trừng mắt nhìn tên kia đang dương dương tự đắc mà phát ghét, hắn tìm được cả một viên tam phẩm trung giai ( chia làm cửu phẩm, mỗi phẩm chia ra 3 giai : sơ, trung, cao ) đan dược, vậy mà tên kia không thèm liếc tới một cái sao ?
Bất quá đối với Long Lão hắn ôm một bụng kính phục về khoảng luyện dược rất lớn, lần trước hắn dễ dàng luyện ra Luyện Hóa Đan là tứ phẩm đan dược thì so hẳn nhiên chẳng thèm để loại phế phẩm kia vào mắt.
Tìm thêm nửa giờ cũng chẳng thấy thêm thứ giá làm bọn hắn động tâm, Tử Thiên thở dài một hơi, dù sao thu hoạch như vậy cũng là quá tốt rồi, không cần quá tham, bèn quay ra khỏi phòng, chắp tay nói với Diệp Mặc : - Diệp Gia Chủ, xin cảm tạ ! Chuyện của Lôi Gia xin cứ để ta lo !
Diệp Mặc lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy Tử Thiên lúc trước nói vậy nhưng lão vẫn lo lắng hắn sẽ lật lọng, quả thật với hai đại cao thủ bên cạnh Tử Thiên thì cho dù hắn muốn đi cũng không ai cản nổi hắn, cũng may là hắn không phải hạng người đó.
Bỗng nhiên cả căn phòng sáng rực lên, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng, Tử Thiên vội quay lại nhìn Hắc Thạch Đao, thấy nó dường như đã làm thịt hết tất cả pháp bảo có trong phòng, Hắc Ám Thánh Long lúc này khí tức trên người có chút biến hóa, tăng lên một tầng cao mới, lân phiến trên người cũng trở nên đỏ sậm hơn, móng vuốt, răng nanh, sừng trên đầu cũng trở nên bén nhọn hơn trước, toàn thân tỏa ra một cỗ lực lượng bàng bạc mênh mông làm người ta ngộp thở.
Tử Thiên cười khổ một tiếng, tên gia hỏa này quả là chúa tham ăn, cả mớ pháp bảo thế mà nuốt sạch, nhưng cũng chỉ làm nó mạnh hơn được một chút, có điều một chút này nếu so với cấp bậc nhân loại thì không nhỏ chút nào.
Long Lão tiến lên phía trước, trầm giọng truyền âm cho Tử Thiên :
- Có lẽ pháp bảo của ngươi có khả năng đặc biệt tiến hóa !
- Tiến hóa ? Tử Thiên sửng sốt, rõ ràng chưa từng nghe tới chuyện nghịch thiên thế này bao giờ.
- Hắc hắc chỉ là ta không biết người phải tốn bao nhiên tài sản thôi ! Long Lão cười châm chọc.
Tử Thiên mặt đen lại, tên gia hỏa tham ăn kia cho dù thật là có khả năng tiến hóa đi nữa thì bao giờ mới xong, nhìn cái điệu bộ của nó thì chắc ăn thêm mấy căn phòng nữa cũng chưa chắc đã được !