Nghĩ tới đây Diệp Mặc không khỏi đổ mồ hôi lạnh ngắt, nhưng còn chưa kịp cho lão phản ứng gì thì quyền kình mang theo hạt sắc ( màu nâu ) hỏa diễm của Long Lão đã vung tới trước mặt làm lão phải lập tức ngưng thần đối phó.
Lúc này chỉ còn có mình lão đối chọi, thực lực lại thua người kia tới một tinh, đối phương lại có dị hỏa tăng phúc, nếu không liều chết tử thủ kéo dài thời gian, chỉ sợ nam tử trẻ tuổi này sẽ cho lão ăn nguyên một bữa hành.
Ở bên kia, trận chiến giữa Hỏa Nô và ba người bọn Đại Trưởng Lão cũng đã tới mức cực kỳ thảm liệt, e rằng không lâu nữa sẽ phân thắng bại.
Hai người Diệp Hà, Diệp Sóc cũng hít một ngụm khí lạnh, đem lòng khinh thị lúc trước hết thảy thu liễm lại, ánh mắt đầy hàn ý nhìn Tử Thiên chuẩn bị lần nữa động thủ, rõ ràng thực lực của Tử Thiên sau khi tăng phúc mạnh thì mạnh đấy, Hải Tâm Diễm uy lực thế nào không cần phải nói, nhưng cũng không đủ để bắt bọn hắn chưa đấu đã chạy.
Đối với thực lực hai người này mặc dù Tử Thiên có thể nắm chắc phần thắng nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Sắc mặt càng lúc càng âm hàn, hắn khẽ hít một hơi khẩu chân khí, thủ ấn trong tay nhanh chóng được hình thành, đột nhiên xung quanh phong kình nổi lên như bão táp, lấy Tử Thiên làm trung tâm tạo thành một trận tiểu cuồng phong mãnh liệt. - Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng - Toàn Phong Quyền !
Tuyệt kỹ trấn sơn của Thiên Sinh Môn mà Phong Bất Phàm đã dày công truyền thụ cho hắn, này cuối cùng đã có dịp thi triển trong tình huống nguy cấp !
Uy lực của nó được xếp vào hàng hoàng giai cao cấp đấu kỹ khi có thành tựu có thể sánh ngang với huyền giai sơ cấp đấu kỹ, có điều ngay cả trong Thiên Sinh Môn cũng rất ít người có thể đem nó tu luyện đến cảnh giới cao nhất.
Trở thành một trong những tuyệt học của một đại tông phái như Thiên Sinh Môn uy lực lẫn độ khó dĩ nhiên là không nhỏ, trong đó chia làm bốn cảnh giới, bao gồm cả kiếm pháp lẫn quyền pháp, Toàn Phong Quyền, Toàn Phong Chưởng, Toàn Phong Lạc Phách và Toàn Phong Thiên Đại.
Với thực lực của Tử Thiên hiện giờ cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Toàn Phong Quyền mà thôi, bất quá để đối phó với hai tên đồng cấp cường giả thiết nghĩ cũng quá đủ rồi.
Hỏa diễm xanh biếc cũng theo đà mà dung hợp với bão phong, nhiệt độ trong trang viện tăng lên một cách nhanh chóng, kình phong sắc bén điên cuồng tàn phá xung quanh, làm nhiều người phải vận đấu khí hộ thể mới miễn cưỡng chống đỡ được, trong lòng không khỏi kinh hãi, chỉ là dư ba nhỏ nhoi mà đã tới mức này, vậy còn hai người Diệp Hà, Diệp Sóc đang ở trong vòng chiến sẽ phải chịu áp lực tới mức nào ?
Đương nhiên cũng chẳng cần bọn hắn phải nói, khuôn mặt của hai người kia lúc này dị thường khó coi, trên trán toát mồ hôi lạnh nhìn vào cảnh tượng trước mắt, nếu không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết bọn hắn cũng không tin chiêu thức kinh khủng cỡ này lại được thi triển bởi một kẻ chỉ có thực lực cơ bản là Tứ Tinh Võ Linh. - Tính sao đây ? Diệp Hà liên tục hung hăng nuốt nước miếng, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng, hắn tự biết lỡ mà trận cuồng phong kia vô ý đập vào mình thì ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể nhặt lại cái mạng nhỏ của mình hay không. - Uy lực của chưởng pháp này quá khủng bố, hai người chúng ta chỉ có thể liên thủ may ra mới có đường sống ! Diệp Sóc lúc này cũng chẳng khác hơn đồng bọn là bao, chỉ có thể cắn răng nói.
Hai người thân hình khẽ động, đem đấu khí trong cơ thể bạo phát đến cực điểm, không dám giữ lại chút nào.
- Hỏa Minh Quyền !
- Xích Thương Phá !
Diệp Sóc, Diệp Hà hai người đồng loạt quát lớn, trên tay hiện lên hai ngọn lửa màu tím, quyền kình xông tới, tạo ra quyền hỏa, thương hỏa đánh tới chỗ Tử Thiên. - Tử Hỏa ? Tử Thiên cũng thoáng có chút giật mình, không nghĩ tới hai tên này thế mà lại có được tử hỏa ( lửa chết ) từ ma thú. Tử hỏa của ma thú cũng có phần tương tự như dị biến cấp thuộc tính năng, có điều được hình thành trên thân thể cao giai ma thú, loại hỏa diễm này tuy mạnh hơn đấu khí hệ hỏa của nhân loại nhưng vẫn thua kém dị hỏa quá xa.
Có nhiều người không có phúc duyên gặp được dị biến thuộc tính năng thì có thể vào sơn mạch tìm giết ma thú rồi chiếm lấy dị năng của chúng, uy lực cũng miễn cưỡng xem như mạnh hơn thông thường.
Bất quá Tử Thiên cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ cần nhìn vào cường độ hỏa diễm của hai loại này là hắn đủ biết cùng lắm chỉ là Tử Hỏa của hai đầu tam giai ma thú là cùng. Uy lực kém cỏi cỡ này mà dám đem ra đấu với Hải Tâm Diễm của hắn sao ?
Long Lão đang kịch chiến với Diệp Mặc thấy cảnh này cũng phải cười thầm trong bụng, thầm mỉa mai hai tên ngu dốt chẳng thức thời này, lại dám đem Tử Hỏa của tam giai ma thú ra đối chọi với dị hỏa, hai tên này không phải là điên rồi đấy chứ ? - Toàn Phong Quyền ! Khẽ quát một tiếng, chưởng ấn hóa thành một đạo phong kình mạnh mẽ sắc bén bùng nổ bắn về phía hai người bọn Diệp Hà.
Mắt nhìn thấy đạo cuồng phong kia sắp quật vào mình, Diệp Hà, Diệp Sóc sắc mặt lại càng thêm trắng bệch, hối hận sao mình lại đâm đầu ra đòi đón đỡ thế công cỡ này, nhưng còn chưa kịp để bọn hắn phản ứng, đạo cuồng phong đã tới ngay trước mặt, quyền kình chưa tới, lực đạo đã làm hai người bọn hắn ngộp thở, cả thân hình cảm thấy đau như dao cứa, lại bị nhiệt độ kinh hoàng của Hải Tâm Diễm muốn đốt thành tro, toàn thân không cách gì di chuyển được. - Đây là đấu kỹ gì ? Làm sao một tên Tứ Tinh Võ Linh có thể thi triển được ? 4 con mắt không hẹn mà trợn trừng nhìn một màn trước mặt, trong lòng kinh hãi không thôi, bọn hắn đã đánh giá quá thấp khả năng của thanh niên này. - Toàn Phong Quyền ? Diệp Mặc đang khổ chiến với Long Lão lúc này cũng phải kinh hãi nhìn quyền pháp kinh khủng như muốn hạ sát hai người Diệp Hà, Diệp Sóc, đồng tử chợt co chút lại, ở đây cũng chỉ có mình lão nhìn ra đây là quyền pháp gì . . .
Chợt lão thất thanh hét to :
- Là Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng của Thiên Sinh Môn ? Thanh âm kinh hoảng của lão làm tất cả những trưởng lão của Diệp Gia đều sợ đến tái mặt, bọn hắn có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được thanh niên này cư nhiên lại là đệ tử Thiên Sinh Môn.
Thiên Sinh Môn ! Lãnh tụ của chính đạo ở đế quốc rộng lớn này, thực lực hiển nhiên không thể bàn cãi, chỉ xét về số lượng Võ Hoàng thôi cũng đủ làm cho người khác phải sợ đến vỡ mật ! Nếu Thiên Sinh Môn quả thật ra tay, Diệp Gia thực sự không đủ để người ta nhét kẻ răng !
Minh bạch được mọi chuyện xảy ra, Diệp Sóc, Diệp Hà nội tâm lại càng run sợ, bọn hắn đương nhiên biết rõ uy danh của Thiên Sinh Môn, mà đây lại là một tuyệt kỹ trấn phái của họ thì làm sao bọn hắn có đường sống khi mà đối đầu đây ?
Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, cả thân hình hai người đã bị cuồng phong nuốt trọn, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người mà kêu lên thảm thiết.
Oành ! Oành !
Tiếng cuồng phong gào thét làm người có đạo hạnh thấp phải choáng váng, kình phong dư ba như hàng trăm lưỡi dao sắc bén chém bừa khắp nơi, ngay cả những người đã vận đấu khí hộ thể cũng phải cảm thấy đau rát khắp người,trong lòng hoảng sợ đến cực độ.
Cuồng phong mạnh mẽ gần như tàn phá trang viện tới mức kinh khủng, toàn bộ đồ vật đều bị phá hủy không còn hình dạng, trần nhà cũng bị thối bay vài chỗ, xung quanh tường đầy vết cắt, nhìn không khỏi rùng mình.
Trên không trung hai đạo thân ảnh cả người đầy huyết tinh nặng nề rơi bịch xuống tràn, nhìn qua cứ như vừa mới bị tùng xẻo khắp người, cực kỳ ghê rợn.
Đám người đứng mục quang lúc này cũng phải hoảng sợ đến dựng tóc gáy, lão nào lão nấy lập tức thối lui vài bước, hai trưởng lão có thực lực Bát Tinh Võ Linh còn bị đánh đến thảm trạng như vậy, ngộ nhỡ cuồng phong kia vô tình đánh vào mình thì . . .
Diệp Ngọc khuôn mặt tinh xảo tái nhợt đi vì sợ hãi, răng ngọc không ngừng đánh vào nhau, nàng đã quá coi thường thanh niên tuấn mỹ này !
Diệp Mặc chết đứng người, miệng mồm há to như cái bát, lão cho dù nghĩ thế nào cũng không tin được, chỉ là một tên Tứ Tinh Võ Linh làm sao có thể bộc phát lực lượng kinh người như vậy ?
Sắc mặt càng lúc càng âm trầm, bây giờ lão hoàn toàn không phải đối thủ của Long Lão, thiết nghĩ hai tên Bát Tinh Võ Linh là thừa sức bắt được Tử Thiên, uy hiếp Long Lão phải dừng tay, không ngờ bọn hắn so với lão còn bại nhanh hơn, đúng là phế vật !
Tử Thiên lặng lẽ thu quyền lại, khuôn mặt cũng có chút tái nhợt, hai đối thủ đều có tu vi cao hơn hắn, không thể không sử đòn sát thủ, đổi lại đấu khí cũng tiêu hao cực lớn, cũng may hắn lúc này có thực lực Võ Linh Cấp, lại có Hải Tâm Diễm chống đỡ, bằng không một đòn Toàn Phong Quyền này cũng đủ làm hắn kiệt sức.
A a a ! Bỗng một tiếng kêu la thảm thiết phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng, mọi người Diệp Gia vội quay lại nhìn, nét mặt không khỏi càng lúc càng tái đi.
Nguyên tiếng kêu vừa rồi không ai khác chính là của Đại Trưởng Lão, lúc này ba người bọn hắn đều bị tên Hỏa Nô kia đánh cho mình mặt mũi biến dạng, hốc máu nằm chết ngất dưới đất như chó chết, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng.
Ba người bọn hắn liên thủ cùng lắm cũng chỉ có thể cầm cự với Ngũ Tinh Võ Ngân đã là cực hạn, nhưng đằng này lại là một Thất Tinh Võ Ngân, không hề có cảm giác đau đớn, tuy rằng không thể sử dụng đấu kỹ nên có chút mất thời gian, nhưng hiển nhiên họ vẫn không thể là đối thủ, thậm chí không thể gây ra một vết thương với nó.
Khốn kiếp ! Diệp Mặc chửi thầm một tiếng oán độc, trong lòng hoàn toàn chìm xuống, lúc này lão cũng sắp bị Long Lão dồn đến chỗ thảm bại, biết rằng không có cách gì có thể lưu Tử Thiên ở lại bằng võ lực được, chỉ có thể buông tay nói :
Ta thua ! Xin tạ tội !
Cùng với tiếng nói của lão, Long Lão thế công cũng dừng lại, cười nhạt nói :
Còn muốn giữ người nữa chăng ?
Tiên sinh cứ đùa, lấy thực lực của Diệp Gia chúng ta, có thể làm gì các người chứ ! Diệp Mặc cười khổ, có chút chắp tay đáp, trong lòng liên tục than thở, nếu hôm nay đối phương có bất cứ điều kiện tạ lỗi nào từ lão, vì gia tộc, chắc chắn vẫn sẽ phải cắn răng mà nhận lấy !
Long Lão gật đầu, dù sao lão Diệp Mặc này cũng là người rất thức thời, hơn nữa chẳng qua mọi việc đều là do con gái của lão ngang ngược mà ra, không thể trách lão, dù sao người cha nào không thương nhi tử của mình ?
Có điều qua sự việc này, bọn hắn cũng không thể nào ra tay giúp Diệp Gia được nữa ! Long Lão khẽ vung tay một cái, Hỏa Nô lập tức xuất hiên bên cạnh Tử Thiên, hộ tống bọn hắn đi ra ngoài.
Hai vị xin chờ đã ! Diệp Mặc trong lòng vẫn là cực kỳ nan giải, một khi Tử Thiên rời đi, Diệp Gia lão chắc chắn không thoát khỏi ma chưởng của Lôi Gia cùng Hắc Kim Tông.
Thế nào ? Diệp Gia Chủ có điều gì muốn thương lượng chăng ? Long Lão cười khẩy nói, hắn thừa biết Diệp Mặc lúc này là muốn nhờ bọn hắn ra tay giúp đỡ, có điều hắn sẽ chịu để Tử Thiên làm việc không công như vậy, đặc biệt là sau khi bọn hắn đã đắc tội với mình.
Với thực lực của mình và Hỏa Nô bên cạnh cùng nhiều con bài chưa lật, hắn tự tin có thể đánh tan cả Diệp Gia chứ đừng nói gì chuyện khác ! Nhưng dù sao Diệp Gia đã tồn tại không ngắn ở Ô Long đế quốc, hẳn là có vài thứ có thể đem ra giao dịch làm bọn hắn động tâm.
Không giấu gì hai vị bằng hữu, lão phu có một chuyện muốn cùng hai vị giao dịch, không biết có được không ? Diệp Mặc có chút mừng rỡ nói, Long lão chịu nghe hắn chưa rời đi là vẫn còn có hi vọng.
Tử Thiên cùng Long Lão khẽ liếc như một cái, rồi gật đầu, dù sao với lực lượng bên cạnh của hắn lúc này, Diệp Mặc đừng mơ có thể dở trò gì !
Không biết Diệp Gia Chủ muốn giao dịch cái gì ? Long Lão từ từ hạ thấp thân hình,
Diệp Mặc lâm vào trầm mặc, hơi suy nghĩ, với hai người này tuyệt đối không thể đem những thứ tầm thường ra mà so kè, vì thế tuy tiếc của nhưng lão cũng không hề do dự mà nói :
Hai vị bằng hữu, Diệp Gia tuy chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng tồn tại cũng hơn trăm năm, đồ vật quý giá cũng có vài thứ ! Chỉ là không biết hai vị muốn thứ gì, Diệp Gia ta đều đáp ứng !
Gia chủ . . . ! Nghe Diệp Mặc nói vậy, cả đám người kia lập tức biến sắc vội vàng la lớn.
Câm miệng ! Diệp Mặc hung hăng quát một tiếng làm bọn kia im bặt, trong lòng thầm chửi rủa mấy tên gia hỏa ngu dốt chẳng thức thời này, tình thế đã như vậy, còn hô to gọi nhỏ cái gì ? Tài sản tuy quý báu nhưng so với chuyện đại sự của gia tộc và con gái hắn thì có đáng là gì !
Hơn nữa nếu có thể nhân cơ hội này mà xóa hết địch ý của một đệ tử Thiên Sinh Môn thì lão mừng còn không kịp nữa ấy chứ !
Mấy tên kia bị trách mắng như thế cũng chỉ có thể không cam lòng ngậm miệng lại, dù sao Diệp Mặc cũng là gia chủ Diệp Gia, cho bọn hắn mấy lá gan cũng không dám lớn lối !
Long Lão, Tử Thiên bốn mắt nhìn nhau, cười gian xảo một tiếng, lão già Diệp Mặc này quả là có lòng a, vậy bọn hắn việc gì phải từ chối giả dối nữa.
Vậy bọn ta không khách sáo nữa, mời Diệp Gia Chủ dẫn đường ! Tử Thiên cười khan một tiếng, chắp tay nói.
Ngán ngẩm cười khổ một tiếng, Diệp Mặc xoay người dẫn bọn Tử Thiên đi về hướng phòng chứa kỷ vật của Diệp Gia.
Bước vào căn phòng rộng lớn, Tử Thiên cùng Long Lão trong mắt không nhịn được cũng hiện lên một chút tinh quang rất nhỏ, Diệp Gia truyền thừa lâu như vậy, xem ra bổn sự cũng không nhỏ a !