Tử Thiên đồng dạng cũng phóng người bay tới chỗ thanh trường kiếm mà hắn đã nhắm từ trước, hai mắt quét xung quanh, đồng tử bất chợt hơi co lại, quả nhiên là có không ít kẻ nhắm vào kiện pháp bảo này, không dưới 30 tên hai mắt đỏ ngầu đang liều mạng lao tới tranh đoạt.
Tuy mấy tên này thực thực nhiều lắm cũng chỉ là Tam Tinh Võ Linh nhưng nếu bọn hắn đồng loạt xông lên thì dù là Tử Thiên cũng cảm thấy hơi phiền phức.
Có điều hôm nay hắn đã quyết tâm phải lấy được kiện pháp bảo đó, thằng ngu dám cản đường hắn không ngại cấp cho chúng một vé đi gặp diêm vương ngay !
Vì thế hắn không hề e ngại chút nào, dùng tốc độ cực cao bỏ xa mấy tên kia lại phía sau, với tay chụp tới.
- Làm càn ! Thấy Tử Thiên to gan như vậy, đám người phía sau nổi cơn thịnh nộ, 6 tên ở gần hắn nhất vung chưởng đánh áp tới, rõ ràng đã bị tham lam che mờ lý trí tới mức điên rồ. - Ngu ngốc ! Tử Thiên chửi thầm một tiếng, nếu bọn hắn đã thèm chết như thế thì được thôi . . .
- Viêm Đao Phá ! Bàn tay khẽ động, hỏa diễm xanh biếc ngưng tụ thành một thanh cương đao nóng bóng, hung hăng va chạm với 6 thủ chưởng đang phóng tới.
- Xẹt xẹt ! Viêm Đao nhẹ nhàng chém đứt cả sáu bàn tay như đậu hủ, cảnh tượng làm người ta phải dựng tóc gáy.
Sáu tên kia nét mặt dại ra nhìn vào cánh tay vừa bị cắt của mình, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, rồi hét lên thảm thiết rơi bịch xuống đất, máu huyết đổ ra như suối.
Những kẻ khác đều bị thủ đoạn của Tử Thiên dọa cho sợ vỡ mật, không nghĩ tới một tên tiểu tử mặt non choẹt lại có thực lực và tâm cơ kinh người tới vậy.
Tử Thiên đối với suy nghĩ của chúng cũng từ chối cho ý kiến, hắn căn bản chẳng phải loại hiền lành gì, từ nhỏ vì dòng máu Thái Dương Vương mà tâm tình kiên định quyết đoán hết cỡ, nếu huyết mạch thức tỉnh thì hắn chính là đệ nhất hung thần sát phạt trên đời, nên đối với việc chém giết hắn không hề có chút ghê tay.
Thân hình không hề giảm tốc độ mà lao thẳng tới chỗ thanh trường kiếm, tiện tay đánh bay mấy thằng ngu chạy lại cản đường, đưa tay hòng tóm lấy thanh kiếm.
Nhưng khi bàn tay còn cách chừng một thước, bỗng không khí bên phải như cô đặc lại, một chưởng xé gió bắn tới bên người.
Tử Thiên nhíu mày, chủ nhân của chưởng kình này thực lực e rằng vượt xa mấy tên tép riu kia, vì thế không dám khinh thường vội vung quyền chặn lại nhưng cũng vì thế mà hắn không tiến thêm được bước nào nữa, đưa mắt nhìn về phía kẻ phát ra chưởng vừa rồi.
Đập vào mắt hắn là một thứ hung khí sát phạt cực kỳ uy lực, mà thứ hung khí ấy lại tỏa ra từ người một nam tử mặc xích bào, khuôn mặt cũng không phải là quá tuấn mỹ, nhưng lại có sự tự tin và cuồng chiến kỳ lạ, lúc này cũng đang đưa cặp mắt sắc bén nhìn Tử Thiên.
Đối với kẻ này Tử Thiên cũng chẳng có bao nhiêu thù oán, bởi qua đòn vừa rồi hắn biết đối phương không có ý đánh lén hạ sát thủ, chỉ ngăn hắn lại mà thôi, tuy sẽ bị mấy tên vô sỉ cười chê nhưng cũng có thể coi là người chính nhân quân tử. - Vị bằng hữu kia, tại hạ Lữ Dương rất có hứng thú với thanh kiếm đó, có thể nhường cho ta không ? Nếu ngươi không phục thì cùng so xem nắm đấm ai cứng hơn ! Nam tử khuôn mặt tràn lên chiến ý, xoa xoa nắm tay nói.
Tử Thiên chỉ biết cười khổ với lời nói của tên này, rõ ràng là không thèm lý sự, dùng bản lĩnh để phân cao thấp, có điều hắn ngược lại lại có hảo cảm với gã này, ít nhất thì gã có lẽ không phải là người hai mặt.
Hơn nữa mặc dù gã này thực lực có lẽ còn mạnh cả Phương Tín, nhưng điều đó không có nghĩa là Tử Thiên phải sợ hắn !
- Phụng bồi ! Tử Thiên cười đáp.
- Có cốt khí ! Lữ Dương gật đầu, có ý tán thưởng, thân hình bỗng hóa thành một đạo hư ảnh xuất hiện trước mắt Tử Thiên, vung quyền đánh tới, mơ hồ còn mang theo một ít xích huyết.
Tử Thiên nét mặt hơi đổi, một quyền uy lực cỡ này tuyệt đối Bán Bộ Lục Tinh Võ Linh không thể có được, thế gian này quả nhiên đầy rẫy thiên tài, Lữ Dương này tuổi cũng không sai lệch lắm với hắn nhưng thực lực cùng thiên phú còn kinh khủng hơn các thiên tài của Ngũ Đại Chính Giáo, nếu không phải hắn thôn phệ dị năng thì khó có thể là đối thủ của Lữ Dương.
Đáng tiếc rằng thế gian này sự việc không thể thay đổi chỉ vì một chữ " nếu " . . .
Thấy quyền thủ đối phương áp tới, Tử Thiên cười nhạt một tiếng, tả thủ cũng đấm ra, lấy cứng chọi cứng.
- Bành ! Hai quyền thủ mạnh mẽ va chạm, kình phong lập tức bùng nổ, quật văng những kẻ mon men lại gần, nhưng Lữ Dương ánh mắt lạnh đi, thân hình lảo đảo bật ra xa cả mấy trượng, rõ ràng trong cuộc đấu này người thua thiệt là hắn.
Mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, bọn họ cảm nhận được thực lực cường đại của Lữ Dương, e rằng đã đạt tới Lục Tinh Võ Linh, người mạnh hơn hắn ở đây không nhiều, thật không ngờ lại bị một cường giả nhìn còn trẻ hơn đánh lui.
Lữ Dương đồng tử co rút lại, nheo mắt khó tin nhìn hắc bào nam tử tuấn tú vừa khiến hắn rơi vào hạ phong, một quyền vừa rồi hắn đã sử toàn lực, không ngờ vẫn bị đánh lui dễ dàng.
Hai mắt bùng lên chiến ý, Lữ Dương khẽ cắn đầu ngón tay, hai tay nhanh chóng kết thành một đạo huyết ấn đỏ rực, hai mắt hắn bỗng trở nên đỏ rực, khí tức cũng theo đó tăng vọt lên Thất Tinh Võ Linh Đỉnh Phong. - Thất Tinh Võ Linh ?
Tử Thiên bất giác cũng phải nheo mắt vì cảnh này, theo hắn cảm nhận thì thực lực của Lữ Dương lúc này chỉ thua hắn một chút thôi, mà lực chiến đấu của gã này cũng không giống bề ngoài chút nào, ngay cả Cửu Tinh Võ Linh cũng phải khá rắc rối mới giải quyết được hắn a !
Tên Lữ Dương này cũng thật cương cường hiếu chiến, hẳn là đã dùng bí pháp tạm thời tăng thực lực để quyết chiến với hắn, thật đúng là liều mạng, nhưng làm vậy gã này cũng phải đánh đổi một cái giá không nhỏ a !
Vậy nếu Tử Thiên muốn giải quyết gã này thì cũng sẽ gặp không ít phiền phức, có điều Tử Thiên hoàn toàn không muốn cùng Lữ Dương đấu một sống hai chết, dù sao hắn cũng không muốn phí sức với tên này trong khi vẫn còn nhiều thứ cần phải lấy, hơn nữa mấy tên như hổ rình mồi kia rất dễ bỏ đá xuống giếng.
Thở dài một tiếng mệt mỏi, không nghĩ tới lại phải sử dụng trận pháp sớm như thế này !
Ngón tay Tử Thiên khẽ búng một cái, trong tay hiện ra một tòa trận pháp màu đỏ kỳ dị, lặng lẽ đem đấu khí truyền vào trong tiểu trận, từ trận pháp bỗng bừng lên ngọn lửa nóng bỏng, Tử Thiên hai tay nhanh chóng bắt lấy ấn quyết, bố trí ngay một tòa tiểu trận mang theo hương vị của hỏa diễm đỏ rực hiện ra chắn trước mặt Lữ Dương, làm hắn cũng phải nheo mắt lại vì mùi vị nguy hiểm của nó.
Đây chính Huyền Hỏa Phá Hoang tiểu trận mà Tử Thiên lấy được từ chỗ Diệp Gia, nay đem ra để giữ chân Lữ Dương !
Tử Thiên đương nhiên không dùng hết lực lượng của trận pháp này, vì hắn không ý hạ sát thủ với Lữ Dương, một phần là muốn bảo trì thực lực cùng vài con bài tẩy, chỉ dùng vừa đủ để chặn địch thủ lại.
Trận pháp mang lửa đỏ thiêu đốt vạn vật lập tức tỏa ra nhiệt độ kinh khủng, cho dù mục tiêu là để ngăn chặn Lữ Dương nhưng kẻ khác ở gần cũng sẽ bị thiêu cháy nếu tiến lại gần hơn.
Lữ Dương trong lòng liên tiếp hô không ổn, tuy mắt thấy tên kia đang chạy tới chỗ thanh trường kiếm cướp đoạt, nhưng trận pháp hỏa diễm kia cũng không cho hắn bất cứ cơ hội thoát thân nào, hoàn toàn có thể đem hắn đánh cho thê thảm, e rằng lần này không thể đạt được mục đích rồi. - Ha ha ! Hai vị đã có ý ban tặng bảo vật, vậy Liễu Thanh ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy ! Tử Thiên vừa bố trí xong trận pháp chặn địch, bỗng một thanh âm hả hê đầy chế nhạo đập vào tai hắn, tiếp đó là tiếng huyên náo ầm ầm như ong vỡ tổ chấn động cả điện, ánh mắt hắn trầm xuống lập tức.
Bởi vì cách đó không xa, thanh trường kiếm mà hắn bỏ bao công sức để tranh đoạt nay đã nằm gọn trong tay tên khốn Liễu Thanh nãy giờ làm ngư ông đắc lợi, hoàn cảnh này làm một người có định lực như Tử Thiên cũng phải phát điên vì giận. • Đa tạ đã nhường ! Xin cáo từ ! Cảm nhận được sát ý đáng sợ từ hai mắt Tử Thiên, Liễu Thanh chỉ cười đắc ý một tiếng, lúc này hắn đã có thứ mình muốn, Tử Thiên có bản lĩnh bằng trời cũng có thể làm gì được, lập tức cùng nữ tử Yến Hồi hóa thành một đạo hư ảnh định bay khỏi. • Dám cướp đồ trong tay ta . . . đâu có dễ vậy ! Tử Thiên sát ý bùng lên như bão tố, hoàng quang hủy diệt tàn khốc một lần nữa tái hiện trên hai con ngươi, gầm lên một tiếng điên cuồng, song thủ bắt ấn, đấu khí ngưng tụ thành một cự long quyền màu đen giáng thẳng xuống hai người Liễu Thanh. • Hắc Long Quyền !
Liễu Thanh cũng biến sắc, hắn không ngờ tên kia lại hung hãn tới vậy, chẳng nói lý lẽ gì đã ra tay lưu y lại, trong bụng tuy tức giận nhưng cũng không dám xem thường cự quyền khổng lồ kia, vội vàng ngưng thần vận đấu khí phòng hộ chống lại. • Oành ! Một quyền hung hãn lập tức nện lên hai người Liễu Thanh, tuy không làm chúng trọng thương nhưng cũng đẩy lùi đấu khí phòng vệ, đem chúng đánh văng xuống dưới đất. • Chỉ là một tên Ngũ Tinh Võ Linh phế thải mà cũng dám cướp đồ của lão tử . . . LƯU LẠI CHO TA ! Tử Thiên như sát thần từ địa ngục ra, hai mắt lấp lánh hoàng quang tàn nhẫn, quát lớn, lại ngưng tụ thêm mấy cự long quyền điên cuồng giáng xuống như mưa bão, làm hai người kia tối tăm cả mặt mũi, không sao thoát ra được. • Ta là đệ tử Hồ Vân Cố . . . a a a ! Bị đánh đến mức thở không nổi, Liễu Thanh nổi giận đến tím mặt, cuồng loạn hét lên cảnh báo, nhưng còn chưa cho hắn nói xong thì cự quyền khổng lồ lại giáng xuống làm hắn nghẹt thở, đất đá xung quanh hai người bị chấn nát thành bột vụn, cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi không sao nói tiếp được.
Đồng đội y là Yến Hồi khuôn mặt xinh đẹp cũng đầy máu, một nỗi sợ hãi kinh hoàng như gặp quỷ làm nàng tái mét mặt mày không nói gì được, nam tử tuấn mỹ như yêu kia hoàn toàn không phân biệt nam thanh nữ tú, vô cảm mà ra chiêu hủy diệt.
Nàng từ trước đến giờ nhờ dung mạo xinh đẹp và thiên phú kinh người mà ai trong tông phái cũng ra sức bênh vực, chưa từng chịu chút ủy khuất này, không ngờ hôm nay lại bị một tên nam nhân nhìn có vẻ lãng tử phong tình nhưng ra tay lại tàn ác như quái vật đánh tới mức hoa tan ngọc nát. • Ngươi có là ông trời lão tử cũng chẳng sợ đâu ! Khôn hồn thì giao kiện pháp bảo đó ra đây ! Không thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi và ả đàn bà kia đó ! Tử Thiên mặt lạnh như tiền, khí thế hung ác không thèm biết thương hoa tiếc ngọc, liên tiếp vận kình giáng xuống.
Mấy tên vốn nãy còn đang định tọa sơn quan hổ đấu, thừa dịp chiếm chút tiện nghi lúc này đờ cả người, yết hầu khô khốc hoảng sợ, thực lực và danh tiếng của Liễu Thanh không ít người biết, là thiên tài đệ tử của Hồ Vân Cốc Chủ, thực lực Ngũ Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, còn nữ tử Yến Hồi kia cũng có thực lực Tam Tinh Võ Linh, ở trong đây cũng được xếp vào hàng cao cấp, vậy mà hai người liên thủ thậm chí một đòn cũng không đánh trả lại được, bị đánh như cái bao cát, thực lực thanh niên tuấn mỹ rốt cuộc là kinh khủng đến mức nào ?
Bát Tinh, không . . . ngay cả Cửu Tinh Võ Linh cũng không có cách gì dồn ép hai người kia tới mức như vậy, chẳng lẽ tên này có thực lực Võ Ngân cấp, nếu đúng là vậy thì bọn hắn lập tức cuốn gói lượn khỏi đây ngay tức khắc . . . đừng có đùa !
Võ Ngân và Võ Linh tuy chỉ khác biệt một chữ thôi nhưng cách biệt thực lực thì như một thiên địa, đối với bọn hắn thì một Cửu Tinh Võ Linh đã là bá vương ở khu này rồi, còn Võ Ngân mà xuất hiện thì chỉ còn nước hai tay dâng bảo vật lên để tránh bị đập thành cám . . . cường giả bậc này không phải là thứ mà họ có thể chống lại.
Lữ Dương đang chiến đấu kịch liệt với Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp cũng nghệch mặt ra, rồi bất đắc dĩ cười khổ, nghĩ thầm nếu vừa rồi hắn đấu với tên yêu nghiệt kia thì chắc chưa tới mười hiệp là bại, cho dù thực lực của hắn cao hơn Liễu Thanh đi nữa . . .
Cái này . . . mới là quái thai à nha !
Nghĩa tới đây Lữ Dương khỏi xấu hổ muốn lao đầu vào tường chết phức đi cho rồi . . . vì so với tên yêu quái tuấn mỹ đằng kia thì hắn chẳng là cái đinh gì !
• Khốn kiếp ! Ngươi nghĩ ngươi là ai ? Liễu Thanh hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ, đấu khí điên cuồng vận chuyển đến cực hạn, rõ ràng đã bị ép đến mức chuẩn bị liều mạng.
Tử Thiên hung khí càng lúc càng mạnh, làm nhiều người phát hãi lui xa không dám đến gần, chỉ sợ tên sát tinh bò ra từ biển máu kia giận cá chém thớt, thì bọn hắn có mười cái mạng cũng chết chắc ở đây.
Liễu Thanh lúc này chẳng còn để ý gì tới những đòn công kích của đối phương, như con thú hoang bị thương lao tới chỗ Tử Thiên đang đứng, vung quyền bài sơn hải đảo tống ra, quát lạnh : - Hồ Vân tuyệt học - Liệt Sơn Chưởng !
Tử Thiên nét mặt vẫn âm lãnh chẳng thèm tránh né, để chưởng lực mạnh mẽ toàn lực làm cường giả Thất Tinh Võ Linh cũng phải tạm lánh phong mang đánh thẳng lên ngực trước ánh mắt kinh hãi của mọi người. - Lão thiên ta nhìn thấy cái gì vậy a ?
- Tên tiểu tử này không kinh khủng tới vậy chứ ? Dám dùng thân thể không vận đấu khí đỡ một chưởng toàn lực của Liễu Thanh á ?
Cả đám người há to cái miệng, choáng váng không biết mình có phải mình hoa mắt nhìn lầm hay không ?
Chưởng đó dù Cửu Tinh Võ Linh hứng chịu theo kiểu không sợ chết đó thì cũng phải chịu một chút thương thể ngoài da, nhưng còn tên tiểu tử mặt non choẹt trên kia thì cả cọng lông cũng chẳng mất lấy một sợi, hiện thực này thật làm người ta phải phát điên vì kinh sợ a !
Liễu Thanh nét mặt cũng dại ra, đầu óc dường như nháy mắt trở thành một khoảng trống rỗng . . .
- Không thể nào ? Liễu Thanh cuồng loạn chẳng còn biết trời đất gì nữa, song chưởng điên cuồng đập lên người Tử Thiên như bão táp nhưng vẫn như cũ chẳng làm tên khốn trước mặt suy chuyển nửa bước.
Tử Thiên cười chế giễu, sở dĩ hắn tự tin như vậy là vì lúc này hắn chính là đang vận Hắc Vân Chiến Giáp lấy được từ chỗ Diệp Mặc, mà nó lại là tứ phẩm chiến giáp đó nha ! Cường lực phòng thủ của nó tới Võ Ngân Cường Giả cũng phải đau đầu, mấy đòn công kích như ruồi muỗi của Liễu Thanh thì ngay cả một vết trầy trên giáp cũng chẳng tạo ra nổi.
Chẳng muốn phí thời gian với tên vô dụng này nữa, hắn một kích đá bay tên kia ra cả chục trượng, đưa mắt lạnh lụng quét ngang dọc làm bọn người đang rình mồi dựng tóc gáy, lập tức co dò chạy nhanh hơn thỏ. - Cũng được, đem ngươi làm vật thí nghiệm uy lực đấu kỹ mới của ta ! Tử Thiên khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện lên một nụ cười lãnh khốc, song thủ biến đổi, nhanh như chớp tạo thành một dãy ấn quyết phức tạp, áp lực khủng khiếp lan rộng làm người mạnh như Yến Hồi cũng phải khụy xuống.
Bỗng trên lòng bàn tay Tử Thiên xuất hiện một đạo tử ấn thâm thúy, đầu khí cuồng bạo từ đó tỏa ra làm nhiều cao thủ sắc mặt đại biến hít thở không thông.
Liễu Thanh sợ hãi cùng cực, hắn đã cảm nhận được mùi vị tử vong từ đó đạo tử ấn đó, lúc này hắn không nghi ngờ gì việc Tử Thiên có ý định giết hắn ngay tại đây . . .
Nhưng khi trong cơn hoảng sợ, đấu khí phòng hộ hoàn toàn bị áp lực kinh khủng của tử ấn kia phá nát thành từng mảnh.
Tử Thiên khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý, bộ chưởng ấn này là một tuyệt học pháp quyết mà Tiểu Long phải chém giết đổ máu có được trong một khu di tích của Võ Tôn cường giả trước đây, trong đợt bế quan vừa rồi đã đem ra truyền thụ cho hắn, tên của nó là . . .
Thiên La Tử Ấn !
Cấp bậc định là Hoàng Giai Trung Cấp đấu kỹ, nhưng uy lực phải phụ thuộc vào thành quả tu luyện của chủ nhân, ấn ấn chồng điệp, uy lực tăng theo cấp số nhân của từng đạo ấn quyết, Tiểu Long cũng từng tu luyện bộ ấn pháp này, ngưng tụ thành vô số đạo tử ấn, uy lực cực kỳ khủng bố, tuyệt đối là trên Huyền Giai đấu kỹ.
Với thực lực hiện tại của Tử Thiên, cũng có thể ngưng thành hai đạo Thiên La Tử Ấn, có điều đối phó với tên gà què Liễu Thanh thì đâu cần thiết !
Liễu Thanh da mặt nhăn nhúm lại hết cỡ, tròng mắt chút nữa là nổ tung nhìn hắc bào nam tử đáng sợ trước mặt, lúc trước gặp gã này hắn đã rất ngưng trọng rồi, nhưng vẫn không thể ngờ mình không bằng con kiến trước mặt Tử Thiên, thực lực chênh lệch là quá lớn. • Đem pháp bảo giao ra đây, không thì ta hôm nay không ngại làm Hồ Vân Cốc mất đi hai tên đệ tử đâu ! Tử Thiên cất giọng lành lạnh nói.
Liễu Thanh hai mắt đảo như bi, do dự một hồi, cuối cùng hai mắt đầy hung quang nhìn Tử Thiên, cắn răng lấy ra một đạo thạch phù, cười khẩy nhìn đối thủ.
Tử Thiên nét mặt trở nên vô cùng đáng sợ, tử ấn trong tay bùng nổ, tạo thành vô số thủ ấn xé tan không khí giáng xuống chỗ hai người Liễu Thanh, miệng khẽ quát : • Vậy thì . . . các ngươi đi chết đi ! Thiên La Tử Ấn – Nhất Trọng Ấn !
Liễu Thanh nghiến răng kinh hãi nhìn tử ấn khổng lồ đang chụp tới chỗ mình, bàn tay xiết chặt, cứng rắn bóp nát đạo thạch phù, bỗng nhiên không gian cạnh y trở nên vặn vẹo dị thường, một thân ảnh già nua từ trong đạo thạch phù bị bóp vỡ lao ra, một quyền cứng rắn đối chiến với đạo tử ấn.
Cuồng phong bùng nổ thổi bay cả những người đứng gần, từ trong khói bụi mù mịt bay ra một đạo thân ảnh sáng lấp lánh, chính là lão giả thần bí vừa rồi, lúc này tuy lão trông khá thảm hại, quần áo rác nát, rõ ràng đã chịu không ít thua thiệt trong cuộc đối đầu chớp nhoáng vừa rồi, nhưng dù vậy cũng đã đánh tan đạo tử ấn đoạt mạng của Tử Thiên.
Lão giả đồng tử thu nhỏ lại, thanh âm có chút giận dữ cùng khó tin nói :
• Tiểu tạp chủng, người của Hồ Vân Cốc ta mà cũng dám giết ! Đệ tử Thiên Sinh Môn từ khi nào trở nên thiếu môn đạo như vậy a ?