Tử Thiên nheo mắt nhìn lão giả vừa xuất hiện phá tan đòn công kích của hắn, nhận thấy đây chỉ là một đạo phân thân mà đã có thực lực mạnh hơn cả Cửu Tinh Võ Linh thông thường, vậy ít nhất chân thân của lão cũng phải có thực lực Võ Ngân cấp, xem ra Hồ Vân Cốc cũng có chuẩn bị trong chuyến này a !
Có điều nếu nửa năm trước hắn gặp lão giả này thì đúng là chỉ có nước ôm đầu chạy thúc mạng, nhưng đáng tiếc là lúc này hắn không còn là một Tứ Tinh Võ Linh yếu ớt lúc trước nữa.
Sức chiến đấu của hắn theo Tiểu Long nhận định còn khiến Võ Ngân cường giả thực thụ phải đau đầu nhức óc, nói gì đến một cái phân thân thực lực chỉ bán bộ Võ Ngân cấp ?
Liễu Thanh không để ý tới xung quanh, cuồng hỉ nhìn lão giả mới xuất hiện rồi, cười sằng sặc đắc ý liếc Tử Thiên vẻ thương hại cho kẻ sắp chết, hét lớn :
• Thanh Hải trưởng lão,, kẻ này nhất định không thể tha, bằng mọi giá phải giết được hắn !
Lão giả tên Thanh Hải cau mày nhìn hắn rồi lại nhìn tên nam tử tuấn mỹ vừa ra đòn, một kích vừa rồi của tên kia tuy lão đã cản được, nhưng cũng tốn rất nhiều khí lực, đạo tử ấn vừa rồi làm lão cũng phải kinh hãi, so ra thì hẳn là hắn không kém lão ở phân thân này chút nào . . . • Từ khi nào mà Thiên Sinh Môn lại có một tuyệt thế thiên tài như vậy a ? Lão giả khó hiểu lẩm bẩm, Thiên Sinh Môn và Hồ Vân Cốc ngoài mặt thì ra vẻ là bằng hữu tốt, nhưng bên trong thì luôn ra sức tranh dành vị trí đệ nhất thế lực ở Ô Long Đế Quốc, lâu nay tình hình nhân sự của Thiên Sinh Môn lão luôn nắm rõ như lòng bàn tay, tự nhiên hôm nay ở đâu chui ra một tên tiểu tử trẻ măng mà có thực lực cực kỳ kinh khủng, ngay cả lão cũng không dám vỗ ngực nói là có thể dễ dàng áp chế được.
Đúng là trong đám đệ tử trân truyền của Thiên Sinh Môn ở lực lượng phòng vệ có thực lực mạnh hơn Tử Thiên khá nhiều, nhưng lần này tới khu di tích rõ ràng chỉ có bốn tên tân sinh đệ tử thôi mà ?
Còn nữa, trong đám tân sinh thì kẻ có thực lực mạnh nhất chẳng phải là nữ tử gọi là Du Tuyết Sang sao, giờ tự nhiên là có một tên tiểu yêu quái vô danh từ đâu nhô ra làm lão cũng phải biến sắc.
Thực lực của gã này thậm chí còn đủ xếp vào hàng đệ nhất cao thủ ở nhóm lão sinh cơ mà . . .
Nếu bây giờ chân thân của lão ở đây thì lão cũng chẳng ngán gì hắn, nhưng lúc này thực lực so với chân thân còn chưa được 4 thành, nếu đánh như sống chết lão cũng không có cái tự tin chắc chắn giết được tên này . . . • Vị tiểu bằng hữu này, lão phu là Thanh Hải trưởng lão của Hồ Vân Cốc, hai môn phái chúng ta lâu nay vẫn luôn giữ hòa khí, coi như lần này hãy nể mặt lão phu mà để cho hai người này đi đi ! Dù đang phân vân nhưng Thanh Hải dù gì cũng lão trưởng lão của một trong Ngũ Đại Chính Giáo, sao có thể vì một tiểu bối mà lui được, nhưng cũng không dám làm quá mức chỉ có thể đem cả Hồ Vân Cốc ra làm đối phương biết khó mà lui. • Hừ lão bất tử kia không cần nhiều lời, tên kia nhân lúc ta sơ xuất ra tay cướp đồ của ta ! Hôm nay nếu hắn không giao nó ra thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha! Còn ngươi ư ? Nói thật . . . ta muốn đập tan một cái phân thân như ngươi thì cũng chẳng cần ta phải động thủ đâu ! Tử Thiên không thèm cho lão chút mặt mày, nói chắc như đinh đóng cột, đồng thời lập tức điều khiển Huyền Hỏa Phá Hoang Trân Pháp ra chắn trước mặt Thanh Hải, vận kình tăng thêm sức mạnh làm ngọn lửa màu đỏ đã mạnh lại càng thêm hung hãn, nhiệt độ khủng khiếp tỏa ra làm cả Thanh Hải cũng phải trắng bệch mặt mũi.
Từ đó lão cảm nhận một cỗ lực lượng vô cùng bạo ngược đang cháy hừng hực dưới sự điều khiển của Tử Thiên, nếu bây giờ hắn điên lên ném cái trận pháp đó vào lão thì lão cũng chỉ có thể ngậm đắng mà chuồn ngay lập tức. • Ngươi ! Thanh Hải thấy đối phương không khách khí cãi lại mình, nhất thời nổi giận đùng đùng, nhưng nhìn sang trận pháp hỏa diệm đang cháy hừng hực như muốn thiêu đốt mọi thứ kia thì không khỏi lạnh gáy, trận pháp đó ngay cả cường giả Võ Ngân còn phải cụp đuôi trốn như chuột, nếu bây giờ xông ra chiến đấu thì đương nhiên là lão có thể cầm cự được một lúc nhưng không thể nào phân thân ra chặn tên sát tinh kia ra tay giết hai người Liễu Thanh được.
Mà hai người này đều là đệ tử quý của cốc chủ, lần này lão được phân công bảo vệ mà gặp chuyện bất trắc thì cái đầu của lão nhất định là lìa khỏi cổ ngay khi trở về.
Dù sao bảo vật tuy quý nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được !
Nghĩ tới đây lão cũng chỉ có thể cắn răng quay lại nhìn Liễu Thanh còn đang thất thần, trầm giọng nói :
• Thanh nhi, ngươi đem pháp bảo cướp được trả lại cho y đi !
Liễu Thanh sửng sốt há hốc mồm, ngơ ngác có chút hoài nghi có phải mình vừa nghe lầm, cười gượng nói :
• Thanh Hải Trưởng Lão . . . ?
• Câm mồm, pháp bảo hay cái mạng nhỏ của ngươi quan trọng hơn ? Thanh Hải tức giận hét thẳng vào mặt Liễu Thanh, trong bụng thầm rủa cái tên ngu dốt chẳng thức thời này, muốn chết hay sao mà cứng đầu vậy ?
Liễu Thanh cả người đơ như khúc gỗ, đối với một kẻ kiêu ngạo như hắn thì chuyện này còn khó chịu hơn là đem hắn giết đi. Nhưng lúc này không có lựa chọn khác, chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi cầm chiến lợi phẩm vừa lấy được ném lại cho Tử Thiên . . .
Tử Thiên đưa tay chụp lấy thanh trường kiếm, trong bụng cũng thầm khen tên Thanh Hải kia thức thời quyết đoạn, nếu không chỉ cần vừa rồi hắn trổ ra một ít thủ đoạn là hai tên kia đi đời nhà ma ngay.
Tay cầm rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một luồng khí mát rượi cùng ánh sáng xanh chói mắt làm hắn sảng khoái, nhìn thân kiếm có khắc hình thanh long và tên kiếm khẽ nói : • Thanh Long Cổ Kiếm !
Thanh Hải cũng không nhìn tiếp, vung tay đem hai người Liễu Thanh rời đi.
Từng ánh mắt nóng rực nhìn Thanh Long Cổ Kiếm trên tay Tử Thiên, nhưng không một tên nào có gan xông lại cướp đoạt . . .
Bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc, thực lực của thanh niên tuấn mỹ này kinh khủng tới mức ngay cả Hồ Vân Cốc trưởng lão Thanh Hải cũng phải chạy như vịt thì bọn hắn làm sao có cửa, nên chỉ có thể thèm thuồng nhìn ngắm rồi quay đi chỗ khác tranh đoạt thứ khác.
Lữ Dương vừa nãy còn chiến đấu với Tử Thiên hai mắt không hề có chút tham lam nào mà còn hiện lên vẻ ngưỡng mộ cảm thán và bất khuất, cười khan nói :
- Thật là kỳ tài ngút trời a ! Đối với nam tử trước mặt Lữ Dương thực lòng bội phục hết cỡ, chừng tuổi ấy mà đã có thành tựu như vậy, sau nay hắn sẽ còn đạt đến mức nào ? Nhưng hắn cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà cam tâm chịu thua ! - Ha ha ! Tâm tình kiên định không xuy chuyển cũng là một tố chất quyết định của cường giả ! Tử Thiên nhìn thấy ánh mắt của Lữ Dương cũng cười lớn, trong lòng lại sinh ra một phần hảo cảm với gã này, . . . dù sao y cũng là một đối thủ đáng tôn trọng, tuy không biết xuất thân của Lữ Dương từ đâu nhưng Tử Thiên cũng dám khẳng định rằng y không hề là một tên công tử chỉ biết dựa vào thế lực sau lưng, mà cường giả chân chính như vậy hắn ngược lại rất muốn kết làm bằng hữu.
Vừa rồi Tử Thiên không do dự rút lại Huyền Hỏa Phá Hoang Trận là cũng muốn xem thử biểu hiện của Lữ Dương, quả nhiên gã này không thuộc dạng người vô sỉ nhân cơ hội liên thủ với Thanh Hải bỏ đá xuống giếng, quả thật là một hảo nam tử.
Đối với lời này của Tử Thiên, Lữ Dương cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nhưng khí thế oai phong vẫn không hề giảm đi chút, không vì thực lực kinh khủng của Tử Thiên mà có chút tỏ ra kính sợ, hiên ngang nói : - Tại hạ Lữ Dương hôm nay thực lực không bằng người, nhưng nếu lần sau có dịp gặp lại nhất định sẽ tỉ thí một phen ! Lữ Dương cũng không cho rằng tên nam tử tuấn mỹ trước mặt lại là loại ác quỷ giết người không ghê tay, nói xong liền quay người bay tới một chỗ khác đang tranh dành pháp bảo kịch liệt.
Tử Thiên trầm ngâm một lúc, rồi nở một nụ cười khó gặp, thanh âm truyền tới tai Lữ Dương :
- Tại hạ có một đề nghị, không biết Lữ huynh có đồng ý không ?
Lữ Dương khựng lại, đưa mắt nhìn Tử Thiên đánh giá, đối với một người có thực lực đủ để áp đả quần hùng, thường coi thường mọi quy tắc, dùng thực lực chèn ép đối thủ, nhưng tên này thì lại khác, lại ngỏ ý muốn thương lượng với một kẻ yếu hơn hắn. - Là chuyện gì ? Lữ Dương cũng không khách khí đáp, tuy rằng thực lực của Tử Thiên đủ để nghiền nát hắn nhưng ngay cả bậc trưởng bối trong tông phái cũng chưa thể làm hắn khuất phục, cùng lắm thì hắn trổ hết bài tẩy liều mạng với Tử Thiên một trận chứ chẳng việc gì phải cung kính với một kẻ còn trẻ hơn mình. - Ta không có đồng đội, một mình khó có thể tạo sóng gió ! Ta đề nghị hai người chúng ta liên thủ, coi như đoạt được bảo vật thì cùng hưởng ! Tử Thiên mỉm cười nói.
Lữ Dương ngẩn ra, hắn cũng không phải kẻ thích chung đội, vì rất sợ bị kẻ khác phản bội, nhưng tên trước mặt có thực lực cao hơn hắn nhiều lại không ra vẻ làm cao, ngược lại còn đề nghị liên thủ, thực ra với thực lực của hắn thì đâu cần liên thủ với mình thì thừa đoạt vài kiện bảo vật đắt giá, đâu cần phải liên thủ rồi trở mặt làm gì ?
Hơn nữa qua cuộc đấu nhanh gọn vừa rồi hắn cũng hiểu một chút về con người của tên này, người ta không đụng đến hắn thì hắn cũng chẳng gây sự với ai, là một người cũng được coi là đáng tin.
Thực lực của y và Tử Thiên chênh lệch rất lớn, nói thực hắn muốn trở mặt hay ra tay cướp đoạt thì Lữ Dương cũng chẳng có cách nào ngăn cản, chi bằng đánh cược một lần ! - Ha ha ! Nếu các hạ đã có ý tốt như vậy thì Lữ Dương ta cũng không tự cao từ chối , bất quá . . . lần này ta đã quyết tâm có được một món pháp bảo ưng ý, xin hãy đợi một lát ! Lữ Dương cười sảng khoái đáp, rồi thân hình lại bắn về nơi tranh đoạt dữ dội nhất.
Tử Thiên cũng không đứng yên, tay cầm rút Thanh Long Kiếm ra lần nữa, hóa thành một đạo thanh long vượt qua Lữ Dương đánh thẳng vào khu vực trung tâm đám tranh đoạt, nơi có một thanh trọng kiếm màu đỏ như máu, kình lực sắc bén của Thiên Phẩm Thần Khí lập tức làm mấy kẻ đang điên cuồng giao chiến trọng thương thổ huyết, ánh mắt kinh dị nhìn kẻ vừa ra tay tấn công mình. - Pháp bảo này là của ta ! Các ngươi đi chỗ khác chơi ! Tử Thiên vận kình hét lớn một tiếng làm cả đám người dưới kia há hốc miệng kinh ngạc, rồi lập tức chuyển sang giận dữ, tuy vừa rồi Tử Thiên mạnh mẽ chấp áp được Hồ Vân Cốc đệ tử, nhưng chẳng lẽ hắn muốn một mình độc chiến tất cả mọi người ở đây hay sao, hống chi mới vừa rồi hắn đã có được Thanh Long Cổ Kiếm cực kỳ cường đại rồi, lấy thêm một cái nữa không sợ ăn nhiều quá mắc nghẹn sao ? - Khốn kiếp ? Nhà ngươi chẳng phải mới lấy được cổ kiếm rồi sao ? Vì cái gì mà đòi thêm nữa ? Thiên lý ở đâu ? Một tên không nhịn quát lên.
- Thiên lý cái búa ! Nắm đấm đây mới là đạo lý đây ! Có ai nói có được một cái thì không được ra tay đoạt thứ khác sao ? Ai không phục cứ việc lên đây thử sức ! Tử Thiên nét mặt lạnh như tiền, Thanh Long Cổ Kiếm dung nhập với đấu khí hùng hậu hóa thành một con thanh long kiêu hãnh to lớn, toàn thần lân vảy lấp lánh ánh sáng, thực lực của hắn dung hợp với pháp bảo cường đại rồi bộc phát mạnh mẽ, lại mượn một ít năng lượng từ Tiểu Long, ba luồng kình lực dung nhập làm thiên địa cũng phải biến sắc, thanh long gầm to vạn trượng, khí tức cứng rắn đột phá bức tường Võ Ngân Cấp cường giả, hổ phách nhãn lạnh lùng như băng quét khắp động phủ.
Chưa hết, ngón tay hắn lại búng một cái, một tòa trận pháp hỏa diệm lại hiện ra trước con mắt sợ hãi của đám người bên dưới.
- Võ Ngân Cường Giả ?
- Má ơi ! Thảo nào Thanh Hải cũng phải bỏ của chạy lấy người a !
- Thế này còn đánh cái gì nữa ?
Từng tràng kinh hô hoảng sợ vang lên, cả bọn lúc nãy còn đằng đằng sát khí giờ co đầu rụt cổ, không dám nói gì . . .
Đừng đùa chứ . . . Võ Linh Cửu Tinh thì bọn hắn còn cố được, chứ nếu là Võ Ngân cấp thì thôi bỏ đi, cho dù bọn hắn có đông hơn nữa cũng chỉ có ra đưa đầu ra cho hắn chém á !
Nếu là trước kia thì bọn hắn còn có gan ra thử một trận nhưng lúc này thực lực quá mức chênh lệch, hơn nữa có trời mới biết tên kia có con bài chưa lập nào không, xông lên chỉ có nước hiến mạng cho hắn thôi a !
Một lúc sau vẫn không tên nào dám bước ra làm tiên phong, dần dần cả đám người cũng tản ra nhắm vào những kiện pháp bảo khác, trong khoảnh khắc xung quanh Tử Thiên không còn một bóng người.
Tử Thiên thở phào, đem mọi chiến lực xung quanh thu lại, vươn tay nắm lại thanh huyết trọng kiếm, thanh kiếm nặng trình trịch một cỗ năng lượng sát phạt làm hắn cũng phải nhíu mày, hẳn là thanh kiếm này đã trải qua hàng trăm ngàn trận chiến, máu tươi của kẻ thù đã ngấm vào nó, nên sự khát máu vẫn tồn tại không hề phai mờ trong nó.
Huyết Vũ Trọng Kiếm ! Uy lực của nó tuyệt đối là không ở Thanh Long Cổ Kiếm phía dưới !
Tử Thiên bật cười, huyết kiếm này quả thực từ tên đến công năng đều hoàn toàn phù hợp với Lữ Dương a !
Vung tay ném nó cho Lữ Dương, cười nói :
- Cầm lấy đi ! Coi như là quà chào hỏi của ta cho đồng đội mới !
Lữ Dương vội chụp lấy kiếm báu, say mê nhìn ngắm thanh kiếm đỏ rực như chí bảo, hai mắt đầy cảm kích nhìn Tử Thiên, hắn biết dù là hắn xông vào tranh đoạt thì cũng phải mang thương tích đầy mình, có khi bỏ mạng trong biển người tham lam không chừng, giờ hắn chẳng tốn chút công sức nào lại có được thần kiếm như ý muốn, quả thật là may mắn.
Tuy biết hành động vừa rồi của Tử Thiên một phần cũng là để lấy sự tín nhiệm của Lữ Dương, nhưng vì thế mà chịu đắc tội với mọi cường giả ở đây thì ân tình này vẫn là cực kỳ to lớn . . .
Nghĩ vậy, hắn bèn ôm quyền nói với Tử Thiên :
- Phần nhân tình này Lữ Dương cả đời không dám quên !