Sát Thần Ký

Chương 50 - 50 : Lực Áp Quần Hùng

Lấy được pháp bảo ưng ý, Tử Thiên và Lữ Dương cũng không ở lại đó lâu hơn, lập tức tiếp tục phóng tới chỗ động phủ khác.

- Động phủ sắp tới e rằng là chỗ chứa Hoàng Cực Tâm, chắc rằng có Võ Ngân Cường GIả ! Chuyện này khá rắc rối đây ! Lữ Dương cau mày nói, hiện giờ hắn và Tử Thiên coi như đã chung một thuyền nên cũng không giữ bí mật làm gì. Dù sao Võ Ngân Cảnh vẫn là tầng thứ quá mạnh so với hắn. - Đừng lo ! Võ Ngân cảnh còn chưa đủ để làm ta phải sợ đâu ! Tử Thiên cười trấn an.

- Vương huynh . . . Võ Ngân cường giả số lượng trong đó e rằng không ít đâu a ! Lữ Dương tuy rằng tin tưởng Tử Thiên thực sự có khả năng đánh với Võ Ngân Cảnh, nhưng Hoàng Cực Tâm là báu vật mà bất cứ Võ Ngân, Võ Linh cường giả nào cũng mơ ước, số lượng tuyệt đối là không ít.

Tuy nói các tông phái cũng dè chừng chỉ phái ra tinh anh đệ tử, nhưng ai biết có kẻ nào lòng tham che mờ lý trí mà cài một trưởng lão vào không ?

Tử Thiên với những bổn sự mà hắn đã xuất ra thì cùng lắm hắn và Huyền Hỏa Phá Hoang Trận cũng chỉ cản được 2 kẻ Võ Ngân Cảnh thôi, mà chắc chắn số lượng không chỉ có như vậy ! - Ta và huynh hai người thân cô thế bạc một mình vào đây, hẳn là phải có hậu chiêu chứ ! Tử Thiên cười đầy thâm ý.

- Hẳn vậy ! Lữ Dương giật mình, lắc đầu cười khổ, thật đúng là không qua mặt nổi tên biến thái này, nên cũng không phủ nhận.

Dù sao thế lực sau lưng hắn cực kỳ kinh khủng, hắn lại là đệ tử rất ưu tú, mặc dù Lữ Dương là hạng người không muốn dựa vào tài nguyên của tông phái mà ra ngoài lịch lãm chém giết thực chiến, nhưng nói một mình xông pha giang hồ mà không có bùa hộ mệnh thì có thằng ngu mới tin.

Đối với việc này Tử Thiên cũng từ chối cho ý kiến, dùng tốc độ cao nhất lao về phía trước, nơi hắn đã bắt đầu cảm nhận được đan hương nồng đậm.

Hoàng Cực Tâm, hôm nay hắn nhất định phải có ! ----------- Trong một động phủ khổng lồ, có vài chục đạo thân ảnh đang đứng rải rác khắp nơi, ánh mắt ai cũng dè chừng cẩn trọng đối với kẻ bên cạnh, khí tức người nào cũng cực kỳ khủng bố, e rằng đều là Võ Linh Cảnh cấp bậc, ngoài ra còn một vài khí tức nổi trội, dường như áp đảo cả đám người, hiển nhiên là có thực lực vượt bậc, không khí cũng bị áp lực khủng khiếp làm cho tan vỡ.

Ở một góc động phủ, có ba động thân ảnh hai nam một nử tay nắm chặt pháp bảo, ánh mắt bất thiện nhìn về một người phía trước.

Nữ tử xinh đẹp đương nhiên là Du Tuyết Sang, có điều lúc này sắc mặt nàng cũng có một chút khó coi bị kìm nén, mày liễu cau lại, tà áo trắng càng tôn lên vẻ đẹp kiêu sa lạnh lùng khuy đảo chúng sinh.

Nhóm người đó có khoàng 7, 8 người, trong đó đứng đầu là một nam tử khuôn mặt cũng có chút anh tuấn, nhưng hai mắt lại đầy dục hỏa nhìn Du Tuyết Sang, liếm môi vẻ thèm thuồng. - La Minh, các ngươi muốn làm gì ? Thanh Hải phái lúc này muốn đắc tội với Thiên Sinh Môn ? Tuấn Khải sắc mặt rất khó nhìn, gằn giọng cảnh báo.

Cả nửa ngày vừa rồi vì thân phận đệ tử cao quý mà bọn hắn không thèm để ý tới các bảo vật cho là tầm thường kia, mà bảo toàn được lực lượng vốn yếu ớt một đường chạy thẳng tới động phủ sắp có Hoàng Cực Tâm xuất thế.

Tuy vì vậy mà tránh được một ít kẻ thù đáng ngại, không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa, tên La Minh này thấy dung mạo tuyệt thế của Du Tuyết Sang nên nổi tà tâm, ý muốn lôi kèo về làm nữ nhân của mình.

Bình thường thì một tên Tam Tinh Võ Linh như La Minh dám " thành thật " như thế thì Du Tuyết Sang đã một kiếm chém chết hắn, nhưng khổ nổi tên súc sanh kia lại là con trai của Trưởng Môn Thanh Hải Phái, cũng là một trong ngũ đại chính giáo, thực lực tổng thể tuy kém hơn Thiên Sinh Môn một ít nhưng cũng không thể xem thường, hơn nữa bên cạnh lại còn có một lão giả thực Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, ngay cả Tuyết Sang cũng không phải đối thủ, đành phải tránh đi, không ngờ tên kia không biết liêm sỉ còn bám theo như đỉa đói, làm bọn họ cực kỳ bất mãn.

Đáng ra trưởng lão của tông phái thường không tham gia những cuộc đấu gọi là dành cho lớp đệ tử này vì danh tiếng, nhưng không ngờ vì sức dụ hoặc của Hoàng Cực Tâm quá lớn mà Thanh Hải Phái cũng đành mặt dày bấm bụng phái ra một Cửu Tinh Võ Linh gần chạm tới Võ Ngân xuất mã, coi như là cũng níu lại chút uy phong. - Ha ha ! Tuấn huynh đừng nóng, ta chỉ là muốn tốt cho hai bên thôi ! Các ngươi thực lực coi bộ cũng không mạnh mẽ, vậy chi bằng chúng ta liên thủ có phải tốt hơn không ? La Minh cười khả ố đáp.

Tiêu Quyết, Tuấn Khải hai người trong bụng thầm mắng một tiếng không biết liêm sỉ ! Một tên dựa vào một trưởng lão để đấu với đệ tử hàng tiểu bối bọn ta như nhà ngươi có tư cách nói câu đó sao ? - Thứ lỗi bọn ta không có hứng thú ! Tuyết Sang khinh bỉ nhìn y, lạnh lùng đáp rồi nhanh chóng dẫn cả đội rời đi.

- Ầy da ! Nữ nhân thì cũng phải biết điều một chút ! Lão giả sau lưng La Minh thở dài ra vẻ quân tử, cũng dẫn đám người hộ vệ xông lên chặn ba người Tiêu Quyết lại.

La Minh nét mặt đắc ý vô cùng, dục tính của hắn cực cao, không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ rồi nhưng chưa bao giờ gặp mỹ nhân cực phẩm như Tuyết Sang bao giờ, giờ đây lực lượng bên hắn mạnh hơn nhiều, không ra tay chiếm đoạt ngay thì thật quá phung phí.

Dù sao một khi Tuyết Sang trở về Thiên Sinh Môn thì hắn không cách tiếp cận được nàng nữa, hôm nay làm vấy bẩn nàng một lần thì cho dù tiếp sau không có cơ hội cũng đã thỏa mãn được dục vọng, hắn không tin chỉ vì nàng mà Thiên Sinh Môn dám gây khó dễ cho con trai của trưởng môn Thanh Hải Phái.

Cha hắn tuy cũng không thích tính cách của hắn nhưng chỉ có mình hắn là nhi tử, xưa nay luôn hết lòng chiều chuồng hắn, đến cả sư tỷ sư muội nào xinh đẹp cũng bị phụ thân ép phải hiến thân cho hắn, vì vậy nên hắn cũng không sợ bị trả thù.

Vì thế hôm nay cho dù thế nào hắn cũng phải chiếm đoạt Du Tuyết Sang bằng được, còn Hoàng Cực Tâm thì tính sau . . .

Du Tuyết Sang cắn chặt môi, nàng biết không đấu nổi với lão giả kia nhưng nếu để tâm thân trong trắng của nàng bị hủy trong tay tên khốn nạn kia thì nàng thà tuốt kiếm tự vẫn cho rồi.

La Minh cũng không muốn dây dưa, định tiến lên hành động thì thân thể bỗng trở nên cực kỳ nặng nề, không cử động được một ngón tay.

- Chậc, đến cả đệ tử của Thiên Sinh Môn dám ra tay ? Thanh Hải từ khi nào lại lớn gan như vậy a ? Thanh âm có chút lười biếng bất cần nhưng lại làm cho bọn Tiêu Quyết mừng như điên. - Tử Thiên, rốt cuộc hắn cũng tới rồi ! Tiêu Quyết kích động nói, thực lực của Tử Thiên theo Tuyết Sang nhận định là còn mạnh hơn nàng không ít, có thêm hắn liên thủ thì cũng chưa chắc là không có đường sống trong tay mấy gã này. - La Đông Trưởng Lão, mau cứu ta ! La Minh chịu không nổi lượng áp lực khủng khiếp kia, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, hai chân gần như quỳ xuống , vội hét lên cầu cứu. - Là ai ? Cút ra đây cho lão phu ! Lão giả tên La Đông vội tiến lên xóa tan áp lực cho La Minh, khàn giọng quát.

Hai đạo thân ảnh nam tử hào quang một đen một đỏ nhanh như cắt hạ xuống bên cạnh ba người Tiêu Quyết, hắc bào nam tử khuôn mặt tuấn tú yêu mị lạnh lùng nhìn La Đông, cười khẩy nói : - Cho các ngươi mười hơi thở, một là biết điều tự động lê cái thân xác thối tha kia cút đi, hai là đợi ta vác kiếm tới chặt đi vài cái đầu rồi đá đít ra khỏi động phủ !

Xung quanh im lìm không một tiếng động, cả đám người Tiêu Quyết há hốc mồm nhìn Tử Thiên không chớp mắt, suýt nữa là ngã lăn ra đất . . .

- KHẨU KHÍ LỚN THẬT ! La Đông cũng đờ người ra như tượng gỗ, rồi nổi cơn thịnh nộ quát lớn.

Cả đám người đang đứng chờ Hoàng Cực Tâm xuất thế nhưng nhìn qua bên này, vui mừng khi người khác gặp họa, đối với họ chuyện bớt đi một địch thủ không hẳn là chuyện xấu a . . . - Ha ha ! Các vị bằng hữu, ta cũng xin nói thật, ta chỉ muốn đem nàng về Thanh Hải phái làm hôn sự, xin hãy đồng ý vì lợi ích của hai tông môn ! La Minh cười lạnh lẽo nói.

Du Tuyết Sang sắc mặt đầy sát khí nhìn hắn, lúc này cho dù là định lực nàng cao tới mức nào cũng không thể nào nhịn nổi mà muốn lập tức tiến lên một kiếm bổ xác La Minh ra làm hai. - Ta bảo này, ngươi hiện khoan hãy tính tới chuyện mang nàng đi, mà hãy lo rằng ngươi có thể còn mạng ra khỏi đây hay không thôi ! Tử Thiên chẳng hề khách khí đáp lại.

Hắn vốn không thích gây chuyện, cũng chẳng muốn ra tay cứu giúp người của Thiên Sinh Môn, có điều hắn cũng phải kẻ lòng lang dạ thú, cũng không muốn thấy một xữ nử trong trắng tài năng như Tuyết Sang chịu ô nhục trong tay tên kia, không chừng còn có một cuộc thảm sát ở đây, vì vậy hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. - Hử ? Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta, La Đông trưởng lão, mau ra tay bắt tiểu tử kia lại cho ta ! La Thông nổi giận đùng đùng trước ngữ khí không cấp cho hắn mặt mũi của Tử Thiên.

La Đông gật đầu, thân hình cấp tốc tiến lên phía trước, đưa tay thành trảo chộp xuống vai Tử Thiên.

Trảo thủ của lão nhanh nhẹn tuyệt luân, ngay cả Du Tuyết Sang cũng không kịp nhận diện, đến khi phát giác thì mặt ngọc trắng bệch, vội rút Bạch Minh Thần Kiếm ra khỏi vỏ định xông lên tiếp ứng. - Không cần đâu ! Tử Thiên cũng hơi bất ngờ vì hành động liều lĩnh bất chấp thực lực của nàng, bất giác cũng xua tay trấn an, ngay lúc đó trảo thủ của La Đông đã chụp trúng vai hắn, nhưng lại không có chút máu nào văng ra. - Tàn ảnh ? La Đông chấn kinh, vội vàng ngưng thần chuẩn bị ứng phó.

Một thần ảnh lập tức xuất hiên như quỷ mị sau lưng La Đông, một chưởng mang theo một đạo tử ấn đầy tính tử vong xé tan không khí đánh tới chỗ lão.

Thiên La Tử Ấn - Nhất Trọng Ấn !

Lần trước đối phó với Liễu Thanh Tử Thiên còn chưa dùng một nửa thành lực của Nhất Trọng Thiên La Tử Ấn, lần này toàn lực bộc phát, hẳn là đủ để đánh La Đông trọng thương tại chỗ.

Đạo tử ấn nhỏ xíu trong lòng bàn tay bỗng nhiên trở nên khổng lồ, từng đoạn ký tự phức tạp tạo thành một vòng tròn tử thủ ấn giáng mạnh xuống La Đông.

La Đông lúc này cũng đang thất sắc kinh hoàng, bằng vào nhãn lực của lão, dĩ nhiên nhận ra tên kia chỉ có thực lực Bát Tinh Võ Linh, nhưng sao lại có thể tùy tiện xuất ra một chiêu cũng làm lão trở nên bất an như vậy ?

Nhìn đạo tử ấn khổng lồ đang mạnh mẽ áp xuống, lão khẽ nuốt nước bọt, nghiến răng bắt chưởng ấn, quát to :

- Bích Ba Chưởng ! Một cự thủ lập tức hiện ra chặn vòng tử ấn kia lại, nhưng thật không ngờ vừa va chạm cự thủ đã bị chấn cho nổ tan nát, cả vòng tử ấn kia đập thẳng lên người La Đông, rồi bùng nổ dữ dội. - Không thể nào ? La Minh mặt mày trắng bệch, sợ hãi than.

Từ trong khói bụi mù mịt, La Đông thân hình ta tơi rách nát, thất khiếu ứa máu đang chật vật bay ra, ánh mặt khó tin nhìn gã nam tử trước mặt.

- Chó chết ! Bắt hết đám người kia lại cho ta ! Ta không tin hắn có thể cứu hết bọn chúng ! La Đông giận dữ ra lệnh.

Đám người kia sực tỉnh, tên nào tên nấy nghiến răng nghiến lợi đằng sát khí lao tới chỗ bốn người bọn Tiêu Quyết, thực lực của bọn chúng cũng thực không kém, nếu ra tay động loạt trong ba người của Thiên Sinh Môn cũng chỉ có Tuyết Sang có đủ sức chống đỡ. - Ha ha ! Các ngươi tưởng ta chết rồi hả ? Lữ Dương cười dữ tợn, tay cầm Huyết Vũ Trọng Kiếm lao tới chỗ hai tên mạnh nhất, thực lực dung nhập với Huyết Kiếm nhuộm đầy màu tinh huyết, khí thế sát phạt làm cả bọn biến sắc. - Lục Tinh Võ Linh ? Cả đám người kia kinh hoàng, thực lực bậc này không phải là kẻ họ đối phó được.

- Vị bằng hữu kia ! Chuyện của Thanh Hải Phái hi vọng ngươi không nhúng tay vào, đừng vì ngạo khí nhất thời mà đối đầu với một thứ ngươi không thể đối đầu ! La Đông sắc mặt lạnh xuống, lời nói đầy vẻ uy hiếp. - Một cái Thanh Hải Phái bé xíu mà cũng đòi đe dọa lão tử ? Còn chưa có cửa đâu ! Lữ Dương cười lạnh, trọng kiếm cuồng nộ chém bay đầu hai tên Nhị Tinh Võ Linh đang lao tới, cảnh tượng đầu một nơi xác một nẻo làm người ta dựng tóc gáy.

Sau khi có được Huyết Vũ Trọng Kiếm, lực chiến của Lữ Dương lại đại tăng, lúc này đã đủ sức đánh một trận ngang sức với Bát Tinh Võ Linh, ngay cả La Đông muốn đánh bại hắn trong vòng 50 chiêu cũng là rất khó. - Ngươi ! La Đông hai mắt đỏ kè nhìn Lữ Dương tàn sát đám người Thanh Hải Phái mà phẫn nộ không thôi, nhưng cũng biết lúc này không còn cách nào tranh đấu được nữa, chỉ có thể cắn răng lao tới, vung tay mang theo kình lực đem đám người còn sống sót chạy ra khỏi động phủ.

Tiêu Quyết, Tuấn Khải, sững sờ nhìn đám người vừa mới nãy còn hùng hùng hổ hổ nay lại chạy như chó có tang thì không khỏi cảm thấy sảng khoái cười ha hả.

Du Tuyết Sang hai mắt phức tạp thậm chí có chút nhu hòa nhìn Tử Thiên, nửa năm trước hắn chỉ mới là một gã Võ Sư còn đang liều mạng sống chết quyết đấu với nàng, nay lại tăng trưởng vượt bậc, làm ngay cả một nữ tử kiệt ngạo như nàng cũng chỉ có thể cảm khái khâm phục.

Càng nghĩ nàng càng không thể hiểu nổi tại sao cái lão bất tử Tiêu Chính Văn kia lại đem một tên siêu cấp thiên tài này bỏ bê như con hoang, thật đúng là không còn gì để nói về khả năng nhìn người của lão ! - Không có sao chứ ? Tử Thiên khẽ vươn vai, vẻ mặt bất cần đời hỏi.

- Không đến lượt ngươi phải lo ! Du Tuyết Sang nghe cái giọng đáng ghét của hắn thì chút hảo cảm khó khăn lắm mới tích tụ được nháy mắt liền đổ sông đổ biển, dậm chân bực tức nói. - Này, dù sao ta cũng vừa cứu mạng ngươi đó ! Không thể dịu dàng một chút được sao ? Tử Thiên ngược lại bị nàng làm cho khó hiểu, bất đắc dĩ cười khổ nói.

Du Tuyết Sang đôi mi xinh đẹp giật giật, không thèm nói chuyện với hắn quay mặt đi chỗ khác.

Dịu dàng ? Tên này đúng là được voi đòi tiên a !

Ở Thiên Sinh Môn chỉ cần đang dùng ánh mắt vừa rồi nhìn một cái là lập tức có cả đám người đổ xô tới ngay, hơn nữa thân phận của nàng cũng rất không tầm thường, thế mà bắt nàng phải đối xử dịu dàng với một tên nam nhân còn chưa gặp mặt quá ba lần ?

Đùa chắc ?

- Khụ khụ ! Các ngươi coi ba người chúng ta là không khí à ? Tiêu Quyết cười quái dị nói, cùng hai tên kia bật ngón tay cái với Tử Thiên.

Tử Thiên trừng mắt nhìn bọn hắn làm ba tên co đầu rụt cổ đưa mắt nhìn thẳng lên trần nhà, cứ như vừa phát hiện ra cái gì đó rất hay ho.

- E hèm ! Tử Thiên cũng đành bó tay với ba tên gia hỏa hay đen tối hóa vấn đề này, chỉ có thể ho khan một tiếng đổi chủ đề nghị sự.

- Hoàng Cực Tâm khi nào liền xuất hiện ?

Nghe tới chuyện chính sự cả bốn người kia đều nghiêm mặt lại, Tiêu Quyết cười khổ nói :

- Trước khi ngươi tới đã có vài quả xuất hiện, nhưng đều bị người ta cướp đoạt cả rồi !

Tử Thiên khẽ cau mày, nếu vậy thì cuộc tranh đoạt sắp tới sẽ thêm phần điên cuồng rồi . . .

Vì vậy hắn không thể không cẩn thận bố trí vài thứ a !

Bình Luận (0)
Comment