( Bị cắt một chương )
Trong lúc Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp đang kịch liệt cuốn lấy hai lão già kia, Tử Thiên cũng không nhẫn nại được nữa, thân hình lần nữa vọt lên bay tới chỗ quả Hoàng Cực Tâm. - Khốn kiếp ! Đám gia hỏa nãy giờ vẫn còn đang sợ hãi vì thủ đoạn kinh người của hắn lúc này thấy vậy lòng tham không đáy lần nữa tràn lên, lập tức toàn lực lao về phía hắn, đấu khí hùng hồn của hàng chục người hợp lại làm Tử Thiên cũng phải biến sắc. - Lũ khốn này ! Tử Thiên không nhịn được mà chửi thầm một tiếng, nếu không phải còn muốn giữ lại vài còn bài tẩy thì hắn đã triệu hồi Hỏa Yêu Khôi ( Hỏa Nô ) dạy cho bọn chúng một bài học rồi. - Tránh ra, lũ sâu bọ ! Gầm lên một tiếng như sấm động, đấu khí trong cơ thể được vận chuyển đến cực hạn, một cỗ khí tức hùng mạnh vô song ép tới làm bọn người kia tê dại cả da đầu, Thanh Long Cổ Kiếm mang theo cột lửa khổng lồ như cột chống trời không ngừng giáng xuống càn quét mọi thứ, hàng chục người lập tức biến làm một hàng tường lửa xanh biếc khét lẹt.
Cả đám người phía sau thấy vậy kinh hãi tới đừng sựng lại, một nỗi hoảng sợ chạy từ chân lên thẳng đỉnh đầu, ý niệm muốn xông vào liều mạng tan thành mây khói.
Họ biết tên tiểu tử mặt trẻ măng này tuyệt đối không phải loại lương thiện gì, đến cả hai lão giả Võ Ngân Cấp còn bị hành đến chết đi sống lại thế kia nói gì là bọn họ, tuy bên này nhiều người nhưng ai biết tên kia còn con bài tẩy gì không ?
Ngộ nhỡ làm hắn điên lên chơi trò cá chết rách lưới thì khổ nữa . . .
Một kiếm đoạt mạng hàng chục người cũng không làm Tử Thiên có chút bận tâm, cặp mắt bạch hổ xinh đẹp bây giờ lại bị che khuất bởi một tia hoàng quang đáng sợ, toàn thân như một hung thần từ thời viễn cổ tràn ngập khí hung sát làm những tên còn có chút can đảm muốn tiến lên kia vội co đầu rụt cổ không dám hó hé gì nữa.
Vươn tay bắt lấy quả Hoảng Cực Tâm sáng ngời dưới bao ánh mắt ghen tị lẫn căm hận mà Tử Thiên dù có định lực cực tốt cũng phải nở một nụ cười vui sướng, nhanh chóng đem Hoàng Cực Tâm cất vào nạp giới. - Ha ha ! Tử Thiên huynh quả là lợi hại, cư nhiên từ tay hai Võ Ngân Cường Giả chiếm đoạt bảo vật a ! Lữ Dương không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh hắn, khâm phục nói.
Lúc này hắn đối với Tử Thiên đã tâm phục khẩu phục hoàn toàn, cho dù hắn có ngạo khí tới đâu thì vẫn phải thừa nhận là tên trước mặt này quá mức khủng bố.
May mắn mà thôi ! Đối với lời này Tử Thiên cũng chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn vào những chiến trường khốc liệt khác.
Hoàng Cực Tâm theo hắn thấy vẫn còn gần chục quả đang ở trong vòng tranh đoạt, chỗ nào cũng biến thành biển máu ngập trời vì tranh đoạt.
Các người theo hỗ trợ ta một lát ! Tử Thiên quay người lại nói, dù sao hắn cũng không thể một mình chống lại trăm người, có thêm vài trợ thủ cũng không tệ.
Bốn người kia cũng nhanh chóng gật đầu, cùng với Tử Thiên bay thẳng tới chỗ quả Hoàng Cực Tâm gần nhất.
Chiến trường này vốn đã gần tới hồi kết, một lão già hôi bào có thực lực Nhị Tinh Võ Ngân dần áp đảo các đối thủ khác, thân pháp của lão cực kỳ ổn trọng, tạo cho người khác một cảm giác như thái sơn không thể lay chuyển, một mình chống lại bốn gã Võ Linh cảnh mà vẫn dễ dàng áp đảo bọn chúng.
Hôi bào lão giả đang chiếm thượng phong thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, phát hiện năm người bọn Tử Thiên đang bay về phía quả Hoàng Cực Tâm thì ánh mắt đột nhiên phát lạnh, một chưởng đánh cho một gã Võ Linh cường giả đang vây công lão hộc máu văng ra cả chục trượng, thân hình lập tức đuổi theo đám người Tử Thiên.
Lực lượng khủng bố của một Võ Ngân cường giả bùng nổ làm cho bốn người kia có chút khó thở, thực lực mạnh mẽ như vậy không phải là kẻ họ có thể chống lại.
Tử Thiên cau mày nhìn lão, tiến lên chắn trước mặt bốn người, đem cỗ kình lực khủng bố kia chặn đứng, quay lại nói :
Đi đi ! Để hắn cho ta !
Bốn người kia nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, Tử Thiên bây giờ đã không còn Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp trợ lực, làm sao có thể chặn nổi lão già kia ? Có điều lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy . . .
Bốn người cắn rắng vận chuyển đấu khí đến cực hạn lao về phía quả Hoàng Cực Tâm đang phát sang rực rỡ, Tử Thiên khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt nhất thời trở nên hung lệ khác thường, hắn quả thật muốn xem Võ Ngân cường giả rốt cuộc có bao nhiêu phần bản lĩnh !
Tiểu tử muốn chết ! Thấy một tên Bát Tinh Võ Linh mà cũng dám chặn đường mình, lão giả kia cười lạnh một tiếng, một quyền mạnh mẽ xé tan không khí đánh tới, ý muốn một kích lấy mạng đối phương.
Tử Thiên khẽ hít một hơi, ánh mặt trở nên hừng hực chiến ý, toàn thân bỗng nổi lên từng đạo lôi điện màu xanh kỳ lạ, cơ thể hắn thoáng chốc trở nên vô cùng cứng cáp, giống như một bộ lôi giáp không thể phá hủy.
Một quyền tràn ngập lôi điện hung hăng đánh ra, khí thể không hề kém hơn lão giả kia chút nào.
Đây chính là công năng tôi luyện cường hóa nhục thể của Thanh Yêu Quang Lôi mà hắn đã luyện hóa, lúc này chỉ bằng nhục thể cường đại này hắn cũng đã có thể nghiền nát một tên Ngũ Tinh Võ Linh Đỉnh Phong.
Bành !
Song quyền hung hãn va chạm, kình phong lập tức bùng nổ, cả hai người lảo đảo lui về sau hơn mười bước, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hiếu chiến.
Lão giả kia lúc này cũng đã hiểu tại sao tên kia có lá gan dám đứng ra ngăn chặn lão, thì ra là có nhục thể khủng bố như vậy, có điều chẳng lẽ hắn ngốc tới nổi chỉ bằng chừng này mà nghĩ có thể cuốn lấy lão ư ?
Tử Thiên cũng nheo mắt nhìn lão, một quyền vừa rồi hắn đã sử tới 9 thành lực, ngay cả hai lão giả vừa rồi trúng phải cũng tuyệt đối không dễ chịu gì, không ngờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với tên này, quả nhiên mỗi tinh trong Võ Ngân cấp đều có chênh lệch cực lớn.
Đem tạp niệm trong đầu gạt bỏ, Thanh Long Cổ Kiếm hiện ra trong tay, tỏa ra thanh quang nhàn nhạt, thân hình hắn hóa thành một đầu thanh long hung tợn điên cuồng đánh tới chỗ hôi bào lão giả.
Pháp bảo Thiên Phẩm ? Hôi bào lão giả nhãn lực hơn người, vừa liếc qua là nhận ra uy lực của Thanh Long Cổ Kiếm, ánh mắt vốn trầm tĩnh lúc này cũng tràn lên vẻ tham lam.
Pháp bảo Thiên Phẩm cho dù là trong Ngũ Đại Chính Giáo được coi là hàng thượng phẩm, lão ta vốn không có gia thế gì lớn, làm sao có thể có được pháp bảo quý như vậy ?
Ha ha ! Nếu tiểu tử ngươi đã dâng đến tận cửa thì lão phu cũng đành phải phải nhận lấy thôi ! Liếm môi vẻ thèm thuồng, đấu khí trong cơ thể bùng phát tới cực hạn, lão không chút e dè lao tới mạnh mẽ đối kháng với đầu thanh long do Tử Thiên điều khiên.
Hải Tâm Diễm ! Thanh Long Nộ Ấn ! Hai mắt Tử Thiên đầy tơ máu, chiến ý sôi sục, quyết đoạn đem nốt Hải Tâm Diễm trong cơ thể bạo phát dung hợp với Thanh Long Cổ Kiếm, đầu thanh long được thanh sắc hỏa diễm bao bọc, nhìn càng thêm vẻ hung tợn đáng sợ.
Được dị hỏa, giả dị lôi tăng phúc, khí tức của Tử Thiên theo đó cũng bạo tăng, mạnh mẽ đột phá lên Nhất Tinh Võ Ngân Đỉnh Phong, lực lượng trong cơ thể theo đó bạo phát như hồng thủy tràn lên khỏi bờ không gì ngăn cản nổi, long viêm cự đại điên cuồng công kích khiến hôi bào lão giả cũng phải biến sắc, vội vận toàn lực chống đỡ.
Dư ba của trận chiến kinh khủng tới mức làm cho mấy tên có thực lực yếu kém đứng gần hộc máu văng xa, ánh mắt kinh hãi nhìn hai tên điên đang giao thủ như mãnh thú trên kia, có chút hoài nghi tên tiểu tử kia có thật là một tên Võ Linh tám sao không vậy ?
Bình thường nếu là một tên Bát Tinh Võ Linh mà dám đối đầu với một hai sao Võ Ngân như hôi bào lão giả thì đã sớm tan thành bột phấn rồi, nhưng đằng này ngược tên kia với nhiều thủ đoạn mạnh mẽ còn ép cho hôi bào lão giả không thở nổi, dần lâm vào thế hạ phong.
Sự thật này thật làm cho người ta khó mà tin nổi . . .
Thực ra mà nói thì tuy sức chiến đấu của Tử Thiên vượt xa cấp bậc của mình nhưng cũng chưa thể bằng được kẻ đã tiến vào Nhị Tinh Võ Ngân nhiều năm như hôi bào lão giả, có điều trên người hắn lại có vô số là bài tẩy cực mạnh như : dị hỏa tăng lực chiến đấu sát thương, Thanh Yêu Quang Lôi cường hóa nhục thể, linh hồn lực cường đại của một Nhất Phẩm Luyện Dược Sư, công pháp độc đáo âm dương dung hợp, Thiên Phẩm pháp bảo . . ., vì thế lực chiến của hắn được đề tăng lên một mức vô cùng khủng bố, từ toàn diện hắn đều có căn cơ vượt trội so với hôi bào lão giả, tuy có chênh lệch về cấp bậc nhưng nếu lão già kia muốn dễ dàng đánh bại Tử Thiên rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trong lúc Tử Thiên đang chiến đấu kịch liệt với hôi bào lão giả thì bốn người kia cũng nhanh chóng bay tới chỗ quả Hoàng Cực Tâm, y phục vốn sạch sẽ nay cũng đã nhuốm chút huyết tinh, rõ ràng cũng đã trải qua một phen chém giết.
Lữ Dương tay cầm Huyết Vũ Trọng Kiếm to lớn dẫn đầu mọi người không chút e ngại gạt bỏ bất cứ kẻ nào cản đường, sát khí từ đôi mắt đỏ rực chẳng khác gì một sát đầu hung thú vô cảm chỉ biết lấy việc giết chóc làm cuộc sống của mình.
Thực lực của hắn ở chỗ này ngoại trừ Tử Thiên và hôi bào lão giả thì đúng là không ai địch nổi, mỗi lần huyết kiếm vung lên là lại có máu tươi bắn ra kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của kẻ xui xẻo đụng phải hắn.
Nhờ có Lữ Dương ngăn cản gần hết áp lực mà ba người phía sau thoải mái hơn không ít, đặc biệt là Du Tuyết Sang, Bạch Minh Thần Kiếm trong tay không có gì phải vướng bận không ngừng đem lôi trụ giáng xuống như mưa, làm không ít cường giả bị đánh cho chấn động đến hộc máu mồm văng ra xa không còn sức chiến đấu.
Trong lòng bốn người tràn lên một cảm giác hoan hỉ vô cùng khi thấy quả Hoàng Cực Tâm đã ở ngay trước mặt, Lữ Dương một chưởng đánh bay tên cản đường cuối cùng, vung tay định chụp lấy bảo vật.
Ngay lúc tay hắn chỉ còn cách Hoàng Cực Tâm vài thước thì đột nhiên dừng lại, tả thủ lập tức chuyển thành chưởng pháp đánh sang bên trái, nơi một thủ chưởng xé tan không khí cũng đang mạnh mẽ đánh tới. - Bành !
Sonh thủ mạnh mẽ va chạm, dư ba lập tức đem hai người đẩy lui mấy bước, trên mặt Lữ Dương lần đầu tiên xuất hiện vẻ trầm trọng.
- Ha ha ! Bảo vật đáng quý thế này cũng không tới lượt bọn tiểu bối như các ngươi được đụng vào ! Nam tử vừa giao thủ với Lữ Dương cười lạnh nói, sau lưng y cũng lập tức hiện ra ba đạo thân ảnh khí tức hùng hồn khác, ánh mắt bất thiện nhìn Lữ Dương.
Nhìn thấy đội hình đối phương như vậy Lữ Dương trong lòng càng trầm xuống, đám người này chính là bốn tên lúc nãy vừa giao thủ với hôi bào lão giả, có ba người là Lục Tinh Võ Linh hàng thật giá thật, mạnh mẽ không yếu hơn hắn chút nào, còn tên còn lại cũng đạt tới Tứ Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, xem ra vừa rồi bọn chúng biết không phải đối thủ của lão già kia nên để cho Tử Thiên ngạnh đấu với lão còn mình thì ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Ba người Du Tuyết Sang cũng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lữ Dương, sắc mặt có chút khó coi nhìn bốn người đang như sói rình mồi trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn Tử Thiên đang kịch chiến với hôi bào lão giả, thấy hắn cũng đang bị lão gắt gao giữ chân thì trong lòng lại càng phát lạnh.
Thiếu đi Tử Thiên, thực lực toàn đội của họ căn bản không phải là đối thủ của bốn người này, mà lúc này thì Tử Thiên cũng không có cách nào chạy tới giúp họ, tình thế này quả thật là rất nguy hiểm !
Lão phu Man Sơn, là trưởng lão của Địa Sát Môn, Hoàng Cực Tâm này ta đã để ý từ lâu, mong các vị tự trọng lui bước ! Nam tử trung niên đứng giữa trầm giọng nói.
Lữ Dương tay nắm chặt trọng kiếm, tuy Địa Sát Môn lúc bình thời không có chút uy hiếp nào với tông phái của hắn nhưng lúc này nước xa không cứu được lửa ở gần, lực chiến của hắn lại còn có chút suy giảm xa nhiều phen chém giết, lúc này nếu quả thật phải đánh, phần thắng của cả đội phải nói là cực kỳ thấp.
Tử Thiên đang giao chiến kịch liệt với hôi bào lão nhân cũng nhíu mày nhìn sang, không nghĩ giữa đường lại mọc ra mấy cái tên phiền phức này, e rằng nếu chỉ bằng bốn người Lữ Dương thì không thể nào chặn nổi đám người Man Sơn.
Không cần nói nhiều, vật này . . . ai có bản lĩnh thì thuộc về người đó ! Lữ Dương hít một hơi sâu, ngạo khí bất khuất trên mặt vẫn không hề tan đi, cắn răng quật cường nói.
Muốn đánh bại chúng ta cũng không dễ vậy đâu ! Du Tuyết Sang biết Lữ Dương đang muốn liều mạng, cũng không phản bác, tay cầm Bạch Minh Thần Kiếm trắng như tuyết lạnh lùng nói, khí chất như tiên nữ hạ phàm làm nhiều tên quên hiểm cảnh nuốt nước bọt vẻ thèm thuồng.
Ha ha, đám tiểu bối ngày nay không ngờ lại cuồng vọng như vậy, hi vọng lát nữa các ngươi vẫn có thể kiên cường như vậy a ! Man Hoang, Man Cương, Man Lăng ra tay giết mấy tiểu tử này ! Man Sơn cười khẩy, không thèm nói thêm lời nào nữa, thân hình dẫn theo ba người lập tức lao lên phía trước.
Động thủ ! Lữ Dương hai mắt hừng hực chiến ý quát lớn, Huyết Vũ Trọng Kiếm mang theo một đường huyết tinh đỏ rực như thần lôi rạch ngang bầu trời, hung hăng không sợ chết lao thẳng tới chỗ bọn Man Sơn.
Man Sơn và Man Hoang giao cho ta ! Lữ Dương lao lên chặn hai tên có thực lực mạnh nhất trong đám người lại, dù sao ở đây thực lực của ba người còn lại không thể nào chống nổi kiểu đánh ba đánh ba, nên tuy biết sẽ rất bất lợi nhưng Lữ Dương cũng chỉ có thể liều mạng ngăn chúng lại !
Vậy thì Man Cương để cho ta ! Du Tuyết Sang khuôn mặt xinh đẹp đầy hàn khí chọn ngay tên Lục Tinh Võ Linh còn lại, Bạch Minh Thần Kiếm nhanh chóng rời vỏ vẽ ra một đường bạch quang chặn đường Man Cương, khiến hắn phải cẩn thận ứng phó.
Tiêu Quyết và Tuần Khải cũng cắn răng rút pháp bảo ngăn tên còn lại, với thực lực Nhất Tinh và Nhị Tinh Võ Linh của hai người nếu không liên thủ thì không hề có cơ may chống lại một Tứ Tinh Võ Linh như Man Lăng.
Nhìn thấy đại chiến đã bùng nổ, Tử Thiên đồng tử co rút lại, bây giờ hắn bắt buộc phải xử lý nhanh lão già mặc hôi bào này hoặc là phải triệu hồi Hỏa Yêu Khôi ra giải quyết bọn chúng, tất nhiên với tính cách của hắn thì sẽ thích cách thứ nhất hơn nhưng như vậy độ khó sẽ tăng lên vài lần.
Không thể kéo dài được nữa ! Tử Thiên nghĩ thầm rồi song thủ đan vào nhau tạo thành một vòng thái cực đồ án hoàn mỹ đang nhanh chóng lan rộng ra, khí tức của hắn cũng theo đó mà tăng vọt lên một cách mạnh mẽ.
Thái Cực Thất Huyền Biến ! Nhất Trọng Biến !
Vì không muốn dây dưa thêm nữa, Tử Thiên đã dùng tới bí pháp ám chiêu của mình !
Khí tức của hắn được đề thăng với một tốc độ chóng mặt, Nhị Tinh Võ Linh . . . Nhị Tinh Võ Ngân Đỉnh Phong . . . rồi cứng rắng đột phá lên Tam Tinh Võ Ngân mới có dấu đình chỉ.
Hôi bào lão giả sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng không thể tin, một tên còn là Bát Tinh Võ Linh đã hành lão gần chết như vậy, bây giờ hắn đột phá tới Tam Tinh Võ Ngân, lão làm sao mà sống ?
Nếu mà lão biết Tử Thiên vẫn chưa toàn lực sử dụng sức mạnh của Nhất Trọng Biến thì chắc chắn sẽ không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi a . . .
Thanh Long Cổ Kiếm Pháp ! Thanh Long Phiên Thiên Thủ !
Thiên La Tử Ấn ! Nhị Trọng Ấn !
Biết tình hình không thể kéo dài được nữa, Tử Thiên không ngần ngại sử dụng cùng lúc pháp bảo kiếm pháp liên hợp với song ấn chồng điệp của Thiên La Tử Ấn, đều là hai đòn công kích cực mạnh của hắn, nay lại cùng lúc thi triển thì uy lực ngay cả một Tứ Tinh Võ Ngân cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Trong lúc trận chiến giữa Tử Thiên và hôi bào lão nhân đã gần tới hồi quyết định thì ở bên kia cũng xảy ra một trận thảm chiến tàn khốc, có lẽ vì đã có chút thương thể và cùng lúc phải đối đầu với hai tên có thực lực giống mình nên Lữ Dương nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, tuy nhiên trong tay hắn lại có Huyết Vũ Trọng Kiếm cực kỳ uy lực đến hai người Man Sơn không dám khinh thường, nhờ mượn sức của pháp bảo nên trong thời gian ngắn khó có thể bại.
Lữ Dương còn đỡ một chút nhưng hai người Tiêu Quyết và Tuấn Khải thì lại vô cùng chật vật, thực lực chênh lệch vẫn là không thể san lấp , nếu không phải nhờ vào pháp bảo Thiên Phẩm miễn cưỡng giữ chân Man Lăng, vì thế trận chiến này vẫn là cực kỳ không cân sức.
Trái ngược với hoàn cảnh của ba người kia, Du Tuyết Sang và Man Cương mặc dù cấp bậc chênh lệch những hai tinh nhưng khi giao thủ cũng không hơn kém bao nhiêu, trong ba cặp đấu thì cặp này là cân bằng nhất.
Nhưng cho dù là vậy thì cục diện lúc này vẫn là cực kỳ xấu đối với 4 người Lữ Dương, chỉ cần một trong hai cặp Lữ Dương hay Tiêu Quyết bại trận thì cho dù Tuyết Sang có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa cũng không có cách gì đảo ngược tình thế.
Vì thế họ chỉ có thể hi vọng Tử Thiên nhanh chóng giải quyết đối thủ rồi tới yếm trợ may ra mới cơ hội chiến thắng.
Trên không trung, một đạo long trảo khổng lồ chừng vài trượng được bao phủ bởi long lân xanh biếc mang theo hai đạo tử ấn đầy văn tự cổ xưa hung hăng giáng xuống đầu hôi bào lão giả, kình lực mạnh mẽ tới mức long thủ chưa tới nơi đã làm cho nền đá dưới chân lão vỡ vụn.
Hôi bào lão nhân tê dại cả da đầu, lão đã cảm thấy đươc hương vị tử vong từ long thủ kia, trong lòng đột nhiên tràn ra một cảm giác hối hận muốn chết, nếu biết tên tiểu tử này có thực lực kinh khủng như vậy thì cho lão thêm mười cái lá gan lão cũng không dám tới khiêu chiến. - Khốn nạn ! Chửi một câu giận dữ, hai mắt lão đầy vẻ nghiêm trọng, lúc này không lui được nữa bèn thúc dục toàn bộ đấu khí trong người ngưng tụ thành một chiếc đại thuẫn khổng lồ chắn trước mặt, ý muốn ngạnh kháng với long thủ.
Tử Thiên khóe miệng không nhịn hiện lên một tia tiếu ý, một đòn liên hợp này của hắn cho dù là Tam Tinh Võ Ngân không cẩn thận cũng phải tan xương nát thịt, vậy mà lão già này lại muốn ngạnh kháng với nó, chỉ có thể dùng hai từ ngu xuẩn để hình dung a . . . - Uỳnh !
Long thủ mang hai đạo tử ấn khổng lồ hung hăng nện thẳng lên đại thuẫn, nhất thời mọi người xung quanh cảm thấy cả thân hình như muốn khụy xuống, long thủ nhẹ phá nát tấm khiên phòng hộ toàn lực của hôi bào lão nhân, cuối cùng không còn thứ gì ngăn cản đánh mạnh lên người lão. - Phụt ! Hôi bào lão giả phun ra một ngụm máu tươi, tiếng xương gãy giòn tan vang lên liên tục, thân hình như cây cung rời nỏ bắn thẳng ra ngoài, khí tức yếu ớt đến cực điểm.
Cả đám người vốn đang đấu đá kịch liệt lúc này cũng hít vào một hơi lãnh khí nồng đậm, không ai có thể nghĩ một Võ Ngân cường giả lại thảm bại như vậy trong tay một gã mao đầu tiểu tử thực lực chỉ có Bát Tinh Võ Linh.
Tử Thiên cũng không bận tâm đến những ánh mắt kỳ quái xung quanh, lạnh lùng nhìn về phía trận chiến bên kia, trầm giọng nói :
- Tới lượt các ngươi . . .