Sát Thần Ký

Chương 52 - 53 : Tứ Bề Thọ Địch

Tử Thiên nét mặt lạnh tanh quay mặt về phía bọn Lữ Dương đang khổ chiến, bạch hổ nhãn lóe lên một tia sát ý, rõ ràng hắn đã bị hành động vô sỉ của bốn người Man Sơn kích nộ, thân hình nhanh chóng hóa thành một đạo hắc quang bay thẳng tới.

Đờ đẫn một hồi, mặt mày Man Sơn tái ngắt đi, miễn cưỡng thu về một tia định lực, thân hình vội lao ra chặn Tử Thiên lại, quát lên :

- Man Hoang, Man Cương, Man Lăng tốc chiến tốc thắng ! Ta ngăn hắn lại một lát ! Tử Thiên xuất hiện khiến cục thế vốn đã ăn bài của họ gần như đảo ngược, có điều sức dụ hoặc của Hoàng Cực Tâm thật sự quá lớn, lúc này chỉ có thể liều mạng đánh cược, đợi ba người kia giải quyết xong địch thủ rồi bốn người cùng liên thủ vây công Tử Thiên thì có lẽ vẫn còn chút cơ hội . . .

Mà trong bốn người thì Man Sơn thực lực coi như là mạnh nhất, nên dù biết khó có thể là đối thủ của Tử Thiên nhưng lúc này cũng chỉ có thể cắn răng lao ra chặn đối phương lại. - Cút ! Thấy một tên chỉ có thực lực Lục Tinh Võ Linh cùi bắp mà cũng dám đưa đầu ra chặn mình, Tử Thiên cười lạnh một tiếng, song thủ nhanh chóng kết ấn, hai đạo tử ấn đầy văn tự phức tạp lần nữa hiện ra trong tay. - Thiên La Tử Ấn ! Nhị Trọng Ấn !

Sát ý làm Tử Thiên quyết đoán hơn bao giờ hết, lập tức thi triển sát chiêu Nhị Trọng Thiên La Tử Ấn cực mạnh, ý muốn một chiêu khiến Man Sơn thi cốt vô hồn, rồi điều khiển tử ấn giáng xuống trước ánh mắt kinh hãi của y.

Chồng điệp hai đạo Thiên La Tử Ấn, uy lực đủ để hủy diệt một Nhị Tinh Võ Ngân Cường Giả, mới vừa rồi mặc dù hôi bào lão giả trổ hết toàn lực vẫn không thể chống đỡ nổi, kết cục là tàn phế nặng nề, lúc này đem ra đối phó với Man Sơn, chỉ e có chút quá dư thừa.

Man Sơn sợ đến không dám cử động, hay nói đúng hơn là không thể cử động nổi trước lực uy áp khủng khiếp của hai đạo tử ẩn khổng lồ đang giáng xuống đầu mình, vội sợ hãi quát lớn : - Các người mau đến hỗ trợ ta !

Man Hoang, Man Cương, Man Lăng đang áp đảo bốn người kia nét mặt cũng dại ra nhìn đạo tử ấn khổng lồ như muốn phá nát cả đại địa, cuối cùng đành nghiến răng lao tới bùng phát đấu khí cùng Man Sơn chặn nó lại. - Ma Trọng Quyền !

- Toái Thạch Chưởng !

- Đại Liệt Chưởng !

Bốn người đồng loạt thi triển đấu kỹ mạnh nhất của mình, hung hăng đối kháng với hai đạo tử ấn.

- Phụt !

Nhưng quả thật chẳng khác gì châu châu đá xe, bốn người lập tức phun máu như mưa, mặt mày tái mét, không thể tin cả bốn người họ toàn lực liên thủ mà vẫn không phải là đối thủ của Tử Thiên, thân hình nặng nề rơi bịch xuống đất. - Đi chết đi ! Tử Thiên mặt không biểu tình, tiếp tục điều khiển hai đạo tử ấn điên cuồng đánh xuống, tâm tư đã rõ ràng, hắn muốn lấy mạng cả bốn người.

- Aaaaaaaaaaaa ! Cả bốn người Man Sơn đều hoảng sợ đến cùng cực, có điều thân hình không làm sao cử động được, chỉ có thể la lên một tiếng đau đớn rồi tan biến dưới tử quang khủng khiếp.

Cả khu vực xung quanh bọn chúng đất đá bị Thiên La Tử Ấn của Tử Thiên tạo thành một cái hố lớn, mà cả bốn người chỉ sau mấy hơi thở mà xương cốt cũng chẳng còn.

Ánh mắt lạnh bang của hắn quét tới đâu, mọi người lập tức co đầu rụt cổ, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, mặc cho hắn bay tới chụp lấy quả Hoàng Cực Tâm một cách dễ dàng.

Khung cảnh này quả thật có chút hoạt kê, cả đám người vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ dọa người bây giờ thấy Tử Thiên đi tới là chạy còn nhanh hơn cả Vi Tiểu Bảo, làm những kẻ đang tranh đoạt đổ máu ở mấy chỗ khác phải há hốc mồm không ngậm lại được.

Tiếp tục ! Tử Thiên chẳng thèm quay lại nhìn bốn người đồng đội đang sửng sờ, khẽ nói một câu.

Khoảng nửa giờ sau . . .

Toàn bộ Hoàng Cực Tâm đều đã bị đoạt hết, có điều không mấy kẻ cảm thấy vui mừng mà đang trừng trừng mắt đầy vẻ sát ý nhìn 5 đạo thân ảnh trẻ tuổi đang đứng gần đó . . .

Mấy tên tiểu tử kia ! Mau giao Hoàng Cực Tâm ra ! Bọn ta còn có thể cho các ngươi con đường sống ! Một đại hán một đầy sẹo gầm lên.

Vừa rồi bọn Tử Thiên chiếm được tới năm quả Hoàng Cực Tâm, gần một nửa số lượng trong động phủ, bảo làm sao mà bọn kia không nổi điên cho được ?

Tử Thiên mặt chẳng biểu tình, ngón tay khẽ búng một cái, đột nhiên cả thân hình đại hán đó bị một ngọn lửa màu xanh trùm lấy, làm hắn chưa kịp la lên một tiếng đã biến thành một đám tro tàn, lạnh lẽo nói : Rác rưởi thì nên chết đi ! Thủ đoạn độc ác của hắn không phải là không có hiệu quả, cả bọn kia lập tức hít một hơi lãnh khí, vội vàng lùi ra một khoảng.

Nhưng những tên cường giả Võ Ngân cấp thì đâu chịu để yên, nếu không phải lúc trước Tử Thiên khí thế kinh người liên tục chém giết các cao thủ kia thì bọn hắn đã sớm sống lên phanh thây hắn rồi, có điều nếu để bọn Tử Thiên an nhiên rời đi là chuyện không thể nào.

Vị bằng hữu này, vừa rồi ngươi quả thật cũng có chút không phải, nếu ngươi có thể giao ra một quả Hoàng Cực Tâm, lão phu sẽ không can dự vào việc này nữa ! Một lão giả thực lực Võ Ngân cấp lên tiếng.

Đối với mấy lời này của lão Tử Thiên cũng chỉ cười lạnh, giao cho lão một quả, rồi mấy tên khác nhảy lên đòi không lẽ hắn cũng ngoan ngoãn giao ra ? Với việc làm giúp bớt đi một đối thủ này hắn cũng chẳng cần làm, cùng lắm thì đánh không lại thì hắn chạy, việc này thì cho dù là Hoàng Cấp cường giả cũng vô phép ngăn cản. - Ha ha ! Khỏi cần phải dùng dằng như vậy, các ngươi nghĩ rằng thật sự có bản lĩnh lưu ta lại nếu ta muốn đi sao ? Tử Thiên cười mỉa mai nói, thanh âm lại mượn đấu khí hùng hậu làm vang vọng cả động phủ.

Mọi người phía dưới mặc dù phẫn nộ vì lợi nói của hắn nhưng lại chẳng có ai dám lên tiếng phủ nhận, dù sao lại thực lực dễ dàng giết chết một Nhị Tinh Võ Ngân của hắn thì ở đây cũng được xem là tầng thứ cao nhất, tuy rằng số lượng cường giả ở đây không cần phải sợ một mình Tử Thiên, nhưng nếu hắn liều mạng rời đi thì chẳng tên nào dám vỗ ngực nói là có thể ngăn cản.

Võ Ngân cấp thực lực cũng không phải là chỉ khoe cho vui !

Có điều . . .

Muốn lưu Tử Thiên lại thì đúng là không thể nhưng muốn bắt bốn người phía sau hắn thì lại không phải chuyện khó, dù sao Tử Thiên cũng không thể một mình cứu cả bốn người, lúc đó chỉ cần ép hắn mang Hoàng Cực Tâm ra trao đổi là xong !

Bốn người bọn Lữ Dương khuôn mặt cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, lần này Tử Thiên không nghĩ tới lại quá mức điên cuồng, chọc giận tất cả cường giả tại đây, giờ thì thảm rồi, phen này làm sao mà thoát đây ? - Vương huynh đệ, hay là chúng ta nhượng bộ một chút, rút lui rồi tính ! Lữ Dương cười khổ, cố gắng khuyên giải tên điên trước mặt.

- Mục tiêu của ta là Thanh Liên Đài ! Tử Thiên hờ hững đáp, chân mày thậm chí còn chẳng thèm nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ kiệt ngạo bất tuân, cùng một phần lãng tử quyến rũ khó thấy. - Nhưng mà . . . ? Lữ Dương lại cười khổ, hắn biết muốn khuyên được tên ác ma trước mặt này hồi tâm chuyển ý nghe thì dễ mà làm thì còn khó hơn lên trời, lúc này hắn quả thật có chút hoài nghi tên này có thật là từ chốn tiên cảnh bình yên như Thiên Sinh Môn đi ra không vậy ?

Nói vậy là bảo rằng hắn xuất thân từ ma giáo chém giết tàn độc Lữ Dương còn thấy dễ tin hơn !

- Muốn giết hết bọn chúng thì đúng là hơi khó, có điều nếu ta muốn đem các ngươi đi thì không ai ngăn được ! Tử Thiên nhún vai đáp.

Hắn cũng không khoa trương, chưa nói tới thực lực khủng bố của Tiểu Long bên cạnh, chỉ bằng một cái Hỏa Yêu Khôi thực lực Thất Tinh Võ Ngân và một cái tiểu trận pháp cũng đủ để hắn giết sạch đám người ở đây, tuy rằng lúc này có chút trở ngại vì còn có bốn người kia nhưng vẫn chẳng làm hắn đau đầu.

Bình Luận (0)
Comment