Sát Thần Ký

Chương 57 - 58 : Tái Ngộ

Trong một thạch động tối đen nay lại có ánh lửa bập bùng, 5 người Vương Tử Thiên ngồi cạnh đống lửa đang cháy âm ỉ, đem lương khô cất trong người ra ăn lót dạ hoặc vận công tu luyện.

Vương Tử Thiên ngồi riêng biệt một góc không để ý tới chuyện ăn uống, đem toàn bộ tâm trí thần thức trò chuyện cùng Tiểu Long :

- Tiểu Long ! Ngươi có định vị được vị trí của Thanh Liên Đài không ?

Tiểu Long gật đầu, có điều khuôn mặt lại lộ ra một tia băn khoăn, nói :

- Đúng là có cảm nhận được, có điều ta lại cảm thấy có gì đó không đúng !

Vương Tử Thiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi :

- Chuyện gì ?

Tiểu Long không biết phải nói làm sao cho rõ, ngập ngừng giải thích :

- Ta chỉ cảm nhận được xung quanh Thanh Liên Đài còn có thứ gì đó tồn tại, ngoài ra . . . ! Tiểu Long khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, trầm giọng nói tiếp : Cách Thanh Liên Đài không xa dường như cũng có một tia ba động kỳ dị phát ra, có điều hết sức mơ hồ, ngay cả ta bây giờ cũng không sao xác định rõ ! Đánh chết ! Nếu không phải linh hồn ta bị suy yếu tới mức này, làm sao có thể không nhìn ra thứ gì trong đó a ?

Tiểu Long nói tới nước bọt văng tung tóe, bộ dáng thập phần tức giận, nhớ lại năm xưa linh hồn lực lẫn thực lực của hắn đạt tới một mức vô cùng kinh khủng, Võ Thánh chân chính gặp hắn còn phải kiêng nể ba phần thế mà bây giờ ngay cả nhìn rõ một vật bí ẩn xa một chút cũng không được, đây là thế nào oan ức a ?

Vương Tử Thiên mày kiếm cau lại hết cỡ, hắn biết tuy Tiểu Long lúc này cực kỳ suy yếu nhưng linh hồn lực của hắn tuyệt đối không dưới Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, chừng đó mà vẫn không đủ nhìn rõ vật bí ẩn kia sao ?

Có điều lúc này lo lắng cũng bằng thừa, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận buông tha vấn đề.

Tiểu Long sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nói tiếp :

- Phàm nhân ngươi tốt hơn là nên chuẩn bị cẩn thận, ta mơ hồ cảm nhận được một ít khí tức không dưới Cửu Tinh Võ Ngân, thậm chí còn có thể xuất hiện Võ Hoàng, với thực lực của ngươi lúc này gặp họ mà không mượn sức của ta thì chỉ có chết a !

Vương Tử Thiên nghiêm nghị gật đầu vẻ hiểu ý, hắn muốn đoạt lấy Thanh Liên Đài khi đó tuyệt đối chính là đắc tội tất cả cường giả tại đó a, lúc đó nếu đối phương xuất hiện vài tên Võ Hoàng thì hắn 10 phần chính là chết mất 9 phần a ?

Hắn hai tay đan vào nhau, âm thầm suy tính lực lượng bên cạnh, tuy Hỏa Yêu Khôi chỉ có thực lực cơ bản là Thất Tinh Võ Ngân nhưng có thể dùng dị hỏa tăng cường, trong thời gian ngắn coi như cũng có thể miễn cưỡng chống lại Võ Hoàng, còn có Tiểu Long nếu không dung hợp linh hồn với hắn cũng có chiến lực Võ Hoàng, nhưng dù là thế hắn vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng giờ cũng không tể làm gì hơn chỉ có thế chấp nhận.

Tiểu Long hiểu tâm tình hắn không tốt, cười nói :

- Cũng không cần quá lo lắng, dù sao chúng ta chủ yếu làm bọ ngựa bắt ve sầu, vả lại thực lực của ta sau khi hấp thụ một phần số yêu tinh ngươi chiếm được cũng khôi phục đến Tam Tinh Võ Hoàng, còn Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp được chữa trị hoàn chỉnh, coi như tương đối nắm chắc !

Vương Tử Thiên cũng không phản đối, dù sao Thanh Liên Đài với hắn thật quá trọng yếu, ai mà không biết có được một trong Đại Lục Thần Vật là phúc phận lớn đến mức nào, chỉ cần có được nó thì tốc độ tu luyện của hắn phải tăng lên không biết bao nhiêu lần. - Nhưng ngươi tốt hơn hết là cũng nên đề phòng tên đồng môn của ngươi một chút a ? Tiểu Long hơi đảo cặp mắt trắng dã, cười nhạt nói.

Vương Tử Thiên không biết là vô tình hay hữu ý liếc qua Tuấn Khải một cái, bạch hổ nhãn chợt lóe lên một tia sát ý rồi nhanh chóng ẩn đi, khiến không một ai nhận ra được kể cả Tuấn Khải. - Hắc hắc, tiểu tử ngươi sợ cái gì ? Bằng vào thực lực của ngươi và ta không lẽ còn không giết được một con kiến Nhị Tinh Võ Linh sao ? Tiểu Long cười nói.

Tử Thiên ngó hắn như ngó thằng ngốc, chán nản nói :

- Giết hắn ta phất tay là được ngay, nhưng ngươi quên sau lưng hắn là Thiên Sinh Môn sao ? Chỉ cần mấy người kia về bẩm báo thì mấy lão bất tử kia tuyệt đối không tha cho ta ? Mấy tên Võ Vương kia chưa nói tới, Chưởng Giáo Dương Thiên lại là một gã Võ Tông đó ! Ngươi cho rằng bằng vào ta bây giờ có thể sống được dưới một chưởng của hắn sao ?

Tiểu Long vẫn là cười lạnh không ngớt, ánh mắt giá buốt lướt qua 4 người kia, nhàn nhạt nói :

- Ngươi giết hết bọn họ, ai sẽ biết ?

Tử Thiên nét mặt trầm xuống, lạnh lùng đáp :

- Tuyệt đối không thể ! Kẻ hai lòng chỉ có Tuấn Khải, làm sao có thể ra tay giết luôn ba người kia ?

Tiểu Long bĩu môi khinh thường nói :

- Phàm nhân, ngươi dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa hiểu sự đời, ta đây cũng là muốn tốt cho ngươi a ! Ngươi nghĩ mà xem, đợi lát nữa coi như ngươi đạt được Thanh Liên Đài bọn hắn sẽ không nổi tà tâm mà ra tay ám hại sao ? Hoặc coi như là không ra tay bọn hắn cũng chỉ cần chạy về báo cáo với Thiên Sinh Môn một tiếng, lúc đó ngay cả ta cũng không thể giúp ngươi bảo vệ bảo vật a ? Sức dụ hoặc của Đại Lục Thần Vật ngươi cho rằng một gã nửa bước Võ Tông có thể cưỡng lại sao ?

Vương Tử Thiên giật mình kinh hãi, có chút lắp bắp hỏi lại :

- Nửa bước Võ Tông, ý ngươi là Dương Thiên vẫn chưa chính thức đột phá cảnh giới Võ Tông ?

Tiểu Long gật đầu, mang theo hàm ý khinh thường nói :

- Lão già đó thiên phú cũng quá kém, lần trước đột phá cũng không hoàn toàn thành công, vốn từ lúc ngươi đến Thiên Sinh Môn ta đã cảm giác không đúng từ hắn, nếu bổn thánh hồi phục đến đỉnh phong thì một ngàn tên như hắn ta cũng giết không còn một mống !

Xác thực Dương Thiên Chân Nhân mấy năm trước từng trùng kích Võ Tông cảnh, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc đến suýt nữa bỏ mạng, vẫn còn cách Võ Tông nửa bước, trùng hợp sau đó lại có dịp chiến đấu với một Nhất Tinh Võ Tông ngoại quốc bị trọng thương, dựa vào uy lực của pháp bảo trấn phái mà chém giết được kẻ địch dưới sự chứng kiến của ngũ đại chính giáo, dù sao vì xưa nay ở Ô Long đế quốc rất hiếm khi có Võ Tông cường giả nên không ai nhận ra điểm không đúng từ hắn, cuối cùng vẫn là gắn cho hắn danh hiệu " đệ nhất cường giả của Ô Long đế quốc ". - Dù là thế ta cũng không thể nào giết họ ! Vương Tử Thiên nhíu mày, chém đinh chặt sắt.

Tiểu Long lắc đầu không nói gì nữa, bởi hắn hiểu nếu có từ để mô tả về Tử Thiên thì chắc chắn sẽ là không thể lai chuyển, tên này nếu đã muốn thì dù là chuyện nghịch thiên nhất hắn cũng dám làm chứ đừng nói là ép buộc hắn phải làm cái gì cái nọ !

Vương Tử Thiên cùng Tiểu Long ngưng trò chuyện, lúc này hắn cũng đã khôi phục đến đỉnh phong sau hai ngày dưỡng thương, thậm chí tu vi Bát Tinh Võ Linh có dấu hiệu chạm đến bình cảnh, mặc dù chưa đột phá nhưng cũng không còn bao xa nữa.

Bốn người còn lại đều sửng sốt há to mồm, cười khổ không thôi, Lữ Dương còn đỡ một chút, ba người của Thiên Sinh Môn thì sớm kinh hãi tới nổi da gà, nửa năm trước rõ ràng hắn còn chưa phải là Võ Chuyển nay lại sắp đột phá tới Cửu Tinh Võ Linh, loại tốc độ này . . . chẳng phải nói là cho hắn thêm chưa tới hai năm nửa sẽ phong hào Võ Thánh hay sao ?

Có còn thiên lý hay không a ?

Mà chưa hết, hắn nguyên là Bát Tinh Võ Linh đã đánh cho Tứ Tinh Võ Ngân chết đến không thể chết hơn vậy nếu đột phá Cửu Tinh vậy chẳng phải là cũng có lực đánh một trận với Lục Tinh Võ Ngân hay sao ?

Du Tuyết Sang khẽ cắn môi đỏ mộng, nàng từng đấu với Vương Tử Thiên đương nhiên biết thực lực khi xưa của nam tử này, lúc đó còn phải liều đến thừa sống thiếu chết mới khiến nàng thủ thắng phút chót, lúc này nàng đã là Tứ Tinh Võ Linh đỉnh phong nhưng đó là do công pháp và tài nguyên cường đại nàng được bí mật sử dụng, còn hắn thì sao ?

Một mạch nhảy tới Bát Tinh a, cái này quả thực làm nàng có chút không tin tưởng kẻ này là sư đệ mà nàng đã đấu nửa năm trước.

Tốc độ tu luyện kiểu này cho dù là gia thế nàng kinh khủng vô cùng nhưng cũng chưa có nghe tới bao giờ chưa đừng nói là nhìn thấy !

Nếu nàng cũng có loại tu luyện nghịch thiên này, gia tộc đã không thê thảm đến vậy !

Nghĩ đến đây nàng liền không nhịn được muốn hỏi hắn vài câu nhưng lại cố nhịn lại, dù sao ai cũng có kỳ ngộ của mình, nàng sao có thể ích kỷ như vậy ? ----------- Đây một khoảng đất rộng lớn, vô số thân ảnh đang tụ tập bên dưới, ánh mắt nóng rực nhìn lên vùng hào quang đang thắp sáng cả vùng đất vốn tối đen như mực này.

Chính là Đại Lục Thần Vật bài danh thứ 58, Thanh Liên Đài sắp xuất thế !

Tại một góc khu vực, có khoảng 5 năm đạo thân ảnh đang đứng độc lập trên một mảnh cự thạch to lớn, khí tức mạnh mẽ lan tràn ra làm mọi người không dám tới gần. - Hoàng tử điện hạ, Thanh Liên Đài là bảo vật vô giá, ngoại trừ người ra tuyệt đối không thể lọt vào tay kẻ nào khác a ! Một hán tử đầy vẻ nịnh bợ cười nói với nam tử quần áo gọn gàng nhưng sang trọng ở giữa.

Nam tử kia đối với mấy lời vỗ mông ngựa này cũng cực kỳ hưởng thụ, ngạo mạn nở nụ cười, quay sang nói với lão giả đứng bên cạnh có chút cung kính :

- Lâm Trưởng Lão, lát nữa đợi Thanh Liên Đài giải phong ấn, mong ngài ra tay xuất thủ đoạt về giúp ta !

Lâm Trưởng Lão Lâm Phàm hai mắt vẫn nhắm hờ, bộ dáng trên người không có gì nổi bật nhưng trên người lại ẩn hiện uy áp khủng bố hơn xa Thạch Sơn lúc trước, có điều lão không hề có ý tự mãn về điều đó, lắc lắc đầu đáp : - Tần Chính hoàng tử ! Việc này ta thực không có nắm chắc, chỉ có thể hết sức một phen !

Tần Chính chính là hoàng tử của Ô Long Đế Quốc, thực lực Nhị Tinh Võ Linh, nhưng bộ dáng lại như cha thiên hạ làm Lâm Phàm cũng không lấy gì làm yêu thích có điều quốc vương ra lệnh làm gì dám không nghe, chỉ có thể tận lực phục vụ hắn.

Tần Chính cau mày ra vẻ khó chịu, trầm giọng nói :

- Lâm Trưởng Lão không thể nói vậy a, ngươi là Võ Hoàng Cường Giả, cùng ba vị trưởng lão Võ Quân cùng bản vương tử làm gì mà không lấy được bảo vật ? Ngươi không thấy đám vô dụng lần trước bị ngươi giết sao, ta thấy chẳng có gì đáng sợ !

Lâm Phàm da mặt run rẩy, tức giận tím mặt, đậu móa, lần trước ta đường đường là Võ Hoàng lại phải ra tay với mấy cái tiểu bối Tam Tinh, Tứ Tinh Võ Linh, giết như giết gián, với cái ánh mắt rác rưởi của ngươi đương nhiên là rất dễ rồi. - Hử ?

Lâm Phàm đang nổi giận đùng đùng không chỗ phát tiết bỗng nhiên khựng lại, hai mắt già nua đang nhắm hờ mở lớn ngó về một phía, có chút ngưng trọng nói khẽ :

- Quả nhiên là Võ Hoàng !

- Cái gì ? Ba tên trưởng lão phía sau đều tái mặt, nên biết ở Ô Long đế quốc vốn căn bản không tồn tại Võ Tông trừ loại hàng giả như Dương Thiên, Võ Vương chính là đỉnh cao cường giả quát tháo một phương ít khi xuất đầu lộ diện, Võ Hoàng xem như chính là lực lượng mạnh nhất dưới một người trên vạn người, thực lực kinh khủng thế nào chính Lâm Phàm là người hiểu rõ nhất.

Tần Chính sắc mặc cũng trở nên khó nhìn, lạnh lùng hỏi :

- Võ Hoàng ?

Lâm Phàm cười khổ gật đầu, trầm ngâm nói tiếp :

- Hơn nữa không chỉ có một người a ! ----------- Vương Tử Thiên nhíu mày nhìn hàng trăm cường giả bên dưới mà than thầm trong lòng, sức dụ hoặc của Thanh Liên Đài quả thực nếu Ô Long đế quốc có Võ Thánh cũng phải động tâm như đừng nói là họ con sâu cái kiến mong trở mình a . . .

Thanh âm của Tiểu Long thập phần ngưng trọng truyền ra :

- Cẩn thận một chút ! Trong không gian này có ít nhất bốn gã Võ Hoàng !

Vương Tử Thiên hai mắt choáng váng, cười khổ không ngừng, bốn gã Võ Hoàng xuất hiện, coi như là hắn có Hỏa Yêu Khôi cùng Tiểu Long trợ lực cũng có khả năng đoạt bảo trước mặt họ sao ? - Ha ha ! Các vị bằng hữu Thiên Sinh Môn cũng đến rồi sao ? Một giọng nói đầy hiền hòa vang lên, trong khoảnh khắc liền có 4 đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt năm người Vương Tử Thiên. - Phương Kiến sư huynh ! Chúng ta tự hồ rất có duyên a ! Tuấn Khải một mặt đầy hữu hảo chắp tay cười đáp lễ.

Lữ Dương, Tiêu Quyết ngó bản mặt giả dối " muôn hình vạn trạng " của hắn mà khinh bỉ không thôi, chỉ hận không thể xông lên hướng mặt y dẫm mấy cái.

Phương Kiến tự chối cho ý kiến, cặp mắt hiền từ vẫn một mực gắn chặt lên người Vương Tử Thiên từ lúc xuất hiện, lúc lâu sau mới cười khổ nói :

- Vị huynh đài này quả nhiên là thâm tàng bất lộ !

Lúc này Vương Tử Thiên hoàn toàn không có che dấu khí tức, thực lực Bát Tinh Võ Linh Đỉnh Phong trực tiếp hiện lộ ra ngoài, lúc Phương Kiến quan sát thấy được dù là với định lực cao thâm của đệ tử phật môn như hắn cũng phải há hốc mồm không ngậm lại được, tựa hồ còn hoài nghi mắt mình hư hỏng nhìn nhầm dụi dụi mấy cái đến xưng cả mắt mà vẫn không khác gì . . .

Mà điều làm hắn kinh hãi nhất chính là gã tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi ?

Tựa hồ là người trẻ nhất trong đám người ở đây vậy mà thế nào lại có thể là Bát Tinh Võ Linh, cái này cũng quá dọa người a !

Tiêu Quyết, Lữ Dương cả bọn trực tiếp xì mũi coi thường, nhất thời có chút cười trên đau khổ của người khác, nghĩ thầm : " Thế này thì có tính là gì, nếu tên trọc nhà ngươi mà biết hắn trực tiếp đánh giết Tứ Tinh Võ Quân thì chắc đã cuốn gói lượn về tông môn đóng cửa tự kỷ không có mặt mũi gặp người rồi ! ".

Hai người bọn hắn tựa hồ chịu quá nhiều đả kích thành quen, cái eo lúc này cũng ưỡn thẳng lên, đột nhiên lấy làm tự hào vì mình biết quá nhiều chuyện mà đám người kia không rõ.

Vương Tử Thiên gật đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt nói :

- Phương Kiến sư huynh quá lời !

Phương Kiến cũng không để ý, tiện thể quay lại cười với hai người sau lưng nói :

- Ngũ đại chính giáo đệ tử, không ngờ tại hạ chuyến này liền có thể trực tiếp gặp qua toàn bộ ! Thật sự là vạn hạnh !

Ba người Thiên Sinh Môn giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn sang hai người phía sau Phương Kiến.

Nói vậy đây chính là người của tông phái cuối cùng trong Ngũ Đại Chính Giáo ở Ô Long đế quốc, Thanh Hải Phái. Môn phái này tuy khá kín tiếng nhưng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không thua kém bao nhiêu so với Kim Dương Tự, có chăng chỉ chịu xếp sau Thiên Sinh Môn mà thôi.

Thanh Hải Phái có điểm đặc biệt là đa phần đệ tử trong tông phái là nữ đệ tử, nhưng không một ai dám khinh thị chút nào !

Hai đạo thân ảnh bước lên đứng ngang hàng với Phương Kiến, dĩ nhiên lại là nữ tử, một người dung mạo thanh tú phong tình, người còn lại là một cung trang mỹ phụ thực lực Nhị Tinh Võ Quân.

Nữ tử thanh tú cười xinh đẹp giới thiệu :

- Tiểu nữ Lương Nhược Mai, gặp qua các vị bằng hữu !

Giọng nàng thanh thúy dễ nghe làm người ta cảm giác thân thể sảng khoái lạ thường, khiến không ít nam nhân không nhịn được đảo mắt nhìn qua nàng vài lần.

Vương Tử Thiên không để ý lắm dung mạo xinh đẹp kia, có chút ngạc nhiên khi nhận ra từ khí tức của người này liền cũng là Ngũ Tinh Võ Linh cường giả, cũng không phải là yếu a.

Lương Nhược Mai ngược lại nhìn hắn lâu hơn một chút, hai mắt phóng ra một tia tinh quang.

Cung trang mỹ phụ mắt đẹp cũng đánh giá Tử Thiên không ngừng, nhận ra thực lực mạnh mẽ của hắn làm nàng cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Cử động kỳ quái của hai người làm đám người Phương Kiến, Tuấn Khải ngây người, đưa mắt cổ quái nhìn Vương Tử Thiên.

Vương Tử Thiên tự nhiên bị nhìn như kỳ trân dị bảo như vậy cũng cảm thấy không tự nhiên, trong lúc không biết phải làm gì thì thanh âm của Tiểu Long đã truyền đến, trong đó mơ hồ còn có một tia vui vẻ nhất định : - Hắc hắc ! Tiểu tử kia, vận khí của ngươi quá tốt, người quen của ngươi tới rồi kìa !

Lời hắn vừa dứt, một giọng trung niên nam tử hào sảng đã vang lên :

- Tử Thiên tiểu huynh đệ ! Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây a !

- Ha ! Dĩ nhiên là Diệp Mặc gia chủ ! Vương Tử Thiên thoáng có chút động dung, quay lại cười đáp lễ.

Người đến dĩ nhiên là gia chủ Diệp gia - Diệp Mặc, nửa năm trước được Tử Thiên trợ giúp mà thoát hiểm cảnh, không nghĩ tới ở đây lại tái ngộ.

Diệp Mặc vẻ mặt tươi cười đi tới, liếc một cái là nhận ra tu vi của Tử Thiên, cười khổ nói :

- Nửa năm ngươi từ Tứ Tinh Võ Chuyển thăng thẳng lên Bát Tinh Võ Linh, cái này thực là không cho lão phu có mặt mũi gặp người a !

Lời này của lão làm Phương Tín, Lương Nhược Mai nguyên một đám choáng váng, trong đầu hiện ra một ngàn dấu hỏi to đùng, nửa năm thăng cấp vùn vụt như vậy, rốt cuộc là có để người ta con đường sống không a ?

Cung trang mỹ phụ càng nghe càng lấy làm hài lòng, ánh mắt đầy thưởng thức hết nhìn Vương Tử Thiên lại nhìn đến Lương Nhược Mai, tựa như cười mà không phải cười đầy thâm ý.

Tử Thiên bất đắc dĩ đáp :

- Có chút cơ duyên !

Mọi người vẻ mặt đầy hắc tuyến, trong bụng mắng chửi không ngớt, nửa năm giúp ngươi tăng cấp kinh khủng như vậy lại còn là " chút cơ duyên " . . .

Diệp Mặc cũng lười để ý, nói :

- Tử Thiên tiểu hữu lần này cũng có tâm tư với Thanh Liên Đài ?

Vương Tử Thiên hai mắt trắng không chút máu, cười nhạt hỏi ngược :

- Nếu là Diệp Mặc gia chủ, sẽ có hay không động tâm ?

Diệp Mặc sửng sốt, cau mày đáp :

- Tất nhiên !

Vương Tử Thiên tựa tiếu phi tiếu nói :

- Chỉ là bằng vào cái thực lực Nhất Tinh Võ Hoàng sợ rằng không thể a ?

Tiêu Quyết, Tuấn Khải cả đám người đầu đầy mô hôi lạnh, thầm kêu khổ không ngớt, thầm nghĩ tên tiểu tử này ăn phải gan hùm rồi hay sao mà dám nói với Võ Hoàng cường giả kiểu đó ?

Diệp Mặc mặt mo có chút đỏ lên, cười cười nói :

- Tiểu hữu thật là biết đùa, không biết vị Võ Hoàng bằng hữu kia đâu rồi ?

- Ha ha ! Diệp gia chủ, xem ra kho bảo vật của Diệp Gia vẫn còn rất sung túc a ?

Còn không đợi lão nói hết câu, thân ảnh màu bạc của Tiểu Long đã chậm rãi hiện ra bên Tử Thiên, lộ ra dung mạo tuấn mỹ cực độ, so với Tử Thiên lại càng thêm vẻ yêu dị, tươi cười nhìn Diệp Mặc đầy thâm ý.

Cả đám người tam đại chính giáo giật bắn người, không tự chủ được lui về phía sau một bước, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn nam tử trẻ tuổi tà dị trước mặt, nhất là khi hắn xuất hiện đều không một ai có thể phát hiện ra nửa điểm. - Khụ khụ ! Không dám, quả thực là không dám nhận ! Diệp Mặc trước mặt một trận trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy mặt mo không ánh sáng, liều mạng ho húng hắng chối sạch, lần trước mặt mũi của lão gần như là bay sạch trước hai tên tiểu ác ma này rồi, quả thật không có lá gan làm tới nữa. - Ồ, khí tức của ngươi . . . là Tam Tinh Võ Hoàng ?

- Cái gì ?

Hơn mười người phía sau kinh hãi cực độ, một tên nam tử trẻ tuổi như vậy lại là Võ Hoàng, đây rốt cuộc là cái dạng tồn tại gì a ?

Tiểu Long khuôn mặt ông cụ non ra chiều rất đắc ý, vuốt tóc nói :

- Hắc hắc ! Đám phế thải các ngươi như thế nào có thể cùng bản công tử đánh đồng a ? Ta đây anh tuấn tiêu sái như vậy làm sao lại thua kém các ngươi ?

- Chém gió !

Tiêu Quyết, Tuấn Khải mấy tên nam nhân trong bụng thầm đem 18 đời tổ tông Tiểu Long thăm hỏi qua một lần, lập tức đứng dậy hầm hầm chỉnh trang y phục, vuốt vuốt mái tóc, đem bộ ngực ưỡn thẳng lên.

Vương Tử Thiên đầu đầy mồ hôi, một cước không dung tình đá bay Tiểu Long còn đang ba hoa múa mép, quát lớn :

- Lăn !

Tiểu Long vô duyên vô cớ bị đá ra ngoài, một bụng biệt khuất, khuôn mặt bất mãn la lớn :

- Phàm nhân, ngươi quá không chừa mặt mũi cho ta rồi !

Cả đám người liên tục lau mồ hôi, âm thầm tự hỏi : từ khi nào một tên Võ Hoàng cao cao tại thượng lại nhún nhường một gã Võ Linh kiểu này a ?

- Tử Thiên, vị này là . . . ? Tiêu Quyết khó khăn hút vào một ngụm lãnh khí, dè dặt quay sang hỏi.

- Ân ? Cứ xem như là nhị đệ của ta đi ! Tử Thiên hờ hững nói như chuyện hiển nhiên.

Tĩnh lặng ! Hoàn toàn tĩnh lặng !

Mọi người tên nào tên nấy há to miệng đủ để nhét cả quả dưa hấu vào.

Một tên Võ Linh lại dám gọi một gã Võ Hoàng là nhị đệ chắc cả Ô Long đế quốc này cũng chỉ có mỗi tên điên nhà ngươi mới dám.

Tiểu Long đang phủi bụi trên y phục sửng sờ, cho rằng mình vừa mới nghe lầm, quay lại nói :

- Phàm Nhân, ngươi vừa mới nói cái gì ấy nhỉ ? Ta thật là nghe không rõ !

- Ta nói ngươi là nhị đệ ta, có gì không phải sao ? Vương Tử Thiên không tình nguyện lập lại.

Tiểu Long triệt để dại ra, hồi lâu mới nhảy dựng lên như bị con gì cắn, khuôn mặt tuấn dị cơ hồ vặn vẹo hết cỡ, tức giận tím mặt gào lớn :

- Vương Tử Thiên, tên súc sanh khốn nạn nhà ngươi muốn chết phải không ? Bổn đại gia từ khi nào lại trở thành đệ đệ của ngươi vậy hả ?

Vương Tử Thiên khuôn mặt vẫn lạnh nhạt vô cùng, giải thích :

- Nhà ngươi không cần nhảy loạn lên như thế, mặc dù ngươi sống lâu hơn ta như tính theo thời gian sống tộc loài của ngươi thì ngươi cũng chỉ bằng tuổi ta mà thôi !

Tiểu Long há hốc mồm, ngượng ngùng nói :

- Nh . . . Nhưng chí ít ngươi cũng phải có thực lực mạnh hơn ta rồi hãy tính đến chuyện đó !

- Hắc hắc không cần ngươi lo, ta đây sẽ mạnh tới mức nhà ngươi phải cúi đầu xưng thần ấy chứ ! Vương Tử Thiên bộ dáng phong vân khinh đạm lạnh nhạt nói.

- Hừ ! Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, nhưng điều cho mọi người được mở rộng tầm mắt là không hề phản bác, chỉ làm vẻ mặt hầm hầm tiếp tục phủi bụi trên y phục.

Tiêu Quyết một mặt đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói tiếp :

- Thì ra là đệ đệ của Vương sự đệ, chỉ là không biết đại danh của hắn là gì ?

- À cái này thì . . . cứ gọi hắn là Vương Long ! Vương Tử Thiên nhất thời không để ý đến Tiểu Long đang tức giận đến kêu lên ngao ngao mà đặt luôn tên cho hắn, dù sao cũng không thể ra ngoài cứ gọi hắn là Tiểu Long được. - Khụ khụ ! Tiểu Long tức tới chân khí trào lên tới ngực, chỉ hận không thể xông lên xé tên khốn kiếp kia làm hai mảnh, hắn đường đường là cường giả cấp bậc Võ Thánh, nay lại xuống dốc tới nổi phải bị một gã tiểu tử đặt tên họ, đúng là quá sỉ nhục, không nhịn được liền kịch liệt ho khan mấy tiếng.

Tiểu Long giận dữ nghĩ thầm : " Móa, lão tử đường đường là Võ Thánh siêu cấp yêu thú lại bị một tên tiểu tử nhân loại vứt cho một cái tên, số thật quá nhọ mà ! ".

Tiêu Quyết nhìn Vương Long đang nổi giận đùng đùng thì sợ tới toàn thân run cầm cập, nào dám nói thêm cái gì nữa, khách khí với Tử Thiên vài câu rồi quay đi chờ đợi Thanh Liên Đài xuất thế.

Bình Luận (0)
Comment