Vương Tử Thiên sắc mặt càng lúc càng trở nên ngưng trọng, vì lúc này ngay cả hắn cũng đã cảm nhận được từng cơn địa chấn trong lòng đất, rõ ràng thời điểm Thanh Liên Đài xuất thế đã rất gần.
Đám người bên ngoài cũng hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm nơi trung tâm địa chấn.
Vương Long cũng đến bên cạnh Vương Tử Thiên, chăm chú theo dõi kỳ biến.
- Lát nữa đợi bọn họ đánh đến lưỡng bại cầu thương, chúng ta liền mới ra tay đoạt bảo ! Vương Long thấp giọng truyền âm nói.
-Ân ! Vương Tử Thiên gật đầu, hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, Huyền Hỏa Phá Hoang Trận Pháp đã được Vương Long cưỡng ép trong thời gian ngắn lưu vào không gian giới chỉ của hắn, tùy thời liền có thể lấy ra nghênh địch, tất nhiên vì chưa hồi phục nên uy lực rất kém. - Ầm ầm !
Mặt đất rung chuyển dữ dội, thậm chí trên bề mặt đã hiện lên vô số vết nứt.
Vương Tử Thiên sắc mặt đại biến, hai chân có chút loạng choạng, đấu khí quanh thân biến động dữ dội, cả kinh nói :
- Chết tiệt ! Sao lại đột phá vào lúc này ?
Vương Long cũng kinh hãi, không nghĩ tới giữa đường lại sinh chuyện thế này, có điều muốn đột phá một tinh luôn cần một đoạn thời gian để tăng cấp rồi củng cố tu vi, còn lúc này ở giữa chốn sinh tử mà còn đột phá cảnh giới thì chính là tự tình đường chết, vội vàng nói : - Tận lực áp chế cảnh giới !
Vương Tử Thiên cười khổ, cảm nhận đấu khí trong người càng lúc càng bạo tăng, nói :
- Mấy ngày trước vốn đã chạm tới bình cảnh, bây giờ ngươi bảo ta áp chế thế nào ? Hơn nữa nếu còn áp chế nữa lần sau đột phá ta nhất định phải bạo thể mà chết a !
Vương Long sắc mặt càng khó coi, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đáp :
- Bằng mọi giá phải áp chế, lần tới ta sẽ giúp ngươi đột phá an toàn !
Nói rồi hắn đặt tay lên vai Tử Thiên, đấu khí hùng hậu của Võ Hoàng Cường Giả lập tức cưỡng ép ngăn trở tu vi đang không ngừng khếch đại của Tử Thiên, rốt cuộc lần nữa kéo hắn quay về Võ Linh Bát Tinh Đỉnh.
Vương Tử Thiên trong lòng hoảng sợ không ngớt, Thanh Liên Đài thậm chí còn chưa xuất thế mà áp lực tạo ra đã làm tu vi hắn đột phá cảnh giới, tuy nói là đã chạm tới đỉnh phong bình cảnh nhưng vẫn không tầm thường chút nào.
Ầm ! Ầm !
Ngay lúc này một mảnh đất rộng lớn chợt bùng nổ, thanh quang rực rỡ vụt thẳng lên, một đóa thanh liên xinh đẹp quý phái mang theo khí chất làm người ta cảm thấy tâm tình an lạc chậm rãi bay lên trước mắt mọi người. - Là Thanh Liên Đài ! Vương Long mừng rỡ hét lên, đối với một thứ trong bảng Đại Lục Thần Vật thì cho dù là siêu cấp cường giả Võ Thánh còn phải điên loạn chứ đừng nói là lúc này rớt xuống chỉ còn là Võ Hoàng cỏn con.
Thanh liên đẹp không tì vết, giống như tuyệt tác của thiên địa tạo thành, mang cho mọi người một cảm giác thoải mái như chốn thần tiên.
Cường giả khắp nơi hai mắt đỏ ngầu đầy tham lam nhìn tròng chọc vào Thanh Liên Đài như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Dù sao bảo vật bậc này thật quá mức trân quý, chỉ còn có nó thì tu vi tăng tiến nhanh hơn gấp mấy lần, thậm chí ngay cả thiên phú cũng được đề tăng cực lớn, dụ hoặc cỡ này mấy đê giai cường giả như họ mà không điên cuồng mới là quái sự. - A a a, Thanh Liên Đài là của ta ! Một tên nam tử bị lòng tham che mờ lý trí, hóa thân lao thẳng tới Thanh Liên Đài.
- Lớn mật ! Kỳ vật như Thanh Liên Đài con kiến như ngươi không có tư cách nhận lấy ! Cường giả bốn phương tám hướng đồng loạt bạo nộ, không hẹn mà cùng lúc vung chưởng đánh tới, lực lượng khủng bố tụ họp từ đông đảo mọi người lập tức đánh cho tên kia thành một đống thịt vụn văng vãi khắp nơi. - Giết !
Một chữ đại diện cho tâm ý của tất cả mọi người, điều đồng loạt lao thẳng tới chỗ bảo vật, trên đường gặp trở ngại lập tức ra tay quyết trận tử chiến.
Vô số cường giả thực kém nhất cũng là Võ Linh đang loạt động thủ tạo nên một khung cảnh hỗn loạn được vẽ bằng máu huyết ghê rợn, xung quanh liên tục vang lên những tiếng la hét thảm thiết của những kẻ bị tử thương sắp chết.
Vương Tử Thiên sắc mặt lạnh băng nhìn tràng chém giết như cối xay thịt khổng lồ trước mắt rồi lại ngó xung quanh, hắn không hề ra tay vì biết những cao thủ thật sự sẽ không chịu tiêu hao sức lực vì cuộc chiến mở màn này.
Đám người Diệp Mặc, Lữ Dương sắc mặt cũng trầm trọng, pháp bảo lóe lên tùy thời đều có thể ra tay động thủ.
Vương Long hai mắt sáng bạc lạnh lùng quan sát trận chiến, hắn cũng đã bày sẵn kế hoạch với Tử Thiên, chỉ còn đợi thời cơ chín mồi.
Ở một nơi cách không xa Vương Tử Thiên đám người, hơn mười đạo thân ảnh trẻ tuổi của Thiên Vương Giáo do Bàng Hạo dẫn đầu cũng đang đăm chiêu nhìn trận chiến, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Cố Bách Chu rầu rĩ nói :
- Chậc, không nghĩ tới lại có Võ Hoàng, biết vậy nhờ Sư Vương đi theo luôn cho xong !
Bàng Hạo khuôn mặt anh tuấn nổi hắc tuyến, châm chọc nói :
- Bách Chu lão huynh, ngươi kêu Võ Vương đối phó đám lâu la này chỉ sợ Sư Vương là người đầu tiên tát chết cái tên không muốn mặt như huynh a !
Đám người đi sau ai nấy cũng khinh bỉ ngó Cố Bách Chu như thằng ngố, làm hắn thấy trên mặt không ánh sáng thẹn quá hóa giận quát lên :
- Bàng Hạo ! Ngươi . . . !
Cố Bách Chu bị chọc giận tức tới thất khiếu bốc khói, còn kém chút nữa là trực tiếp xông vào cho Bàng Hạo một trận ngu người.
Bàng Hạo lười để ý đến hắn, hai mắt đăm đăm nhìn vào vòng chiến hỗn loạn trước mắt, thở dài.
Trận chiến kéo dài hơn nửa canh giờ dần xuất hiện kết cục, một gã Bát Tinh Võ Quân lực áp quần hùng liên tục đánh trọng thương những kẻ cản đường, cuối cùng một thân đầy máu nâng Thanh Liên Đài trong tay cười cuồng : - Ha ha ! Thanh Liên Đài là của lão phu rồi !
Mọi người phía dưới trong mắt như nứt ra, nhưng lại không dám động thủ vì thực lực của người kia quá cường hoành, từ lúc nhập trận chẳng khác gì hổ lạc vào bầy dê mặc sức chém giết. - Hừ ! Một tên Võ Quân cũng muốn làm chủ nhân Đại Lục Thần Vật ? Ngươi coi Võ Hoàng chúng ta chết hết rồi sao ?
Ngay lúc gã còn đang dương dương đắc ý thì một đạo thanh âm đầy khinh miệt vang lên, chợt có hào quang của pháp bảo lóe lên, gã Bát Tinh Võ Quân kia lập tức đầu một nơi mình một nẻo.
Hào quang dần ngưng tụ thành một lão nhân mũi ưng già nua, khí thế hùng mạnh như thái sơn đè xuống làm đám cường giả bên dưới tái mặt hoảng sợ kêu lên :
- V . . . Võ Hoàng !
Cả đám người triệt để ngất lịm, cường giả cấp bậc này tuyệt đối không phải kẻ bọn hắn có thể tranh dành, coi như là Cửu Tinh Võ Quân thì còn có thể cắn răng kiên trì một chút nhưng Võ Hoàng thì thôi bỏ đi, cái mạng nhỏ quan trọng hơn !
Đại lục thần vật tốt thật đấy ! Nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được ! - Đợi đã, người đó . . . chẳng phải là Thái Ưng lão nhân sao ? Một kẻ nhận ra thân phận của lão giả, không nhịn được kinh hô thành tiếng. - Cái gì ?
- Làm sao có thể ? Chẳng phải hơn 10 năm trước hắn đã bị trưởng lão Hồ Vân Cốc giết rồi sao ?
- Hừ ! Chẳng những không chết mà còn đột phá Võ Hoàng kia kìa ! Nhà ngươi không có mắt sao ?
Vương Tử Thiên hai mắt lóe sáng, trầm giọng nói :
- Nhị Tinh Võ Hoàng !
Tuy thực lực Võ Linh Bát Tinh của hắn chẳng là gì nhưng lại có thần thức cường đại của linh hồn lực Nhất Phẩm Luyện Dược Sư, lại thêm sống chung với cường giả Võ Hoàng như Vương Long nhiều năm nên liền có thể phán đoán ra tu vi của Thái Ưng Lão Nhân.
Theo hắn cảm nhận thì tuy tu vi của Thái Ưng Lão Nhân mạnh hơn Diệp Mặc một chút nhưng kém xa Vương Long, cùng lắm cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới Nhị Tinh Võ Hoàng, thậm chí cảnh giới còn chưa ổn định, hẳn là vừa đột phá không lâu. - Chuẩn bị đi ! Màn chính sắp đến rồi ! Vương Long cười nhạt cảnh báo.
Thái Ưng Lão Nhân mắt ưng khinh miệt ngó quần hùng bên dưới như con sâu cái kiến, không nhiều lời trực tiếp phá không rồi đi để mặc bọn người kia hùng hăng chửi bới. - Đuổi theo ! Lập tức các khí tức cường đại ẩn dấu khắp nơi bùng nổ, hóa thành hơn chục đạo hào quang lao về hướng Thái Ưng Lão Nhân rời đi. ----------- Thái Ưng Lão Nhân đoạt được Thanh Liên Đài nhưng mặt mũi vẫn cực kỳ nghiêm trọng, cơ hồ thi triển toàn thân kình lực bay ra khỏi động phủ. - Phốc !
Đột nhiên thân hình già nua của lão đứng sững lại, sắc mặt âm trầm muốn chảy nước, nói :
- Các vị, đã đến sao không xuất hiện đi ?
- Ha ha ! Thái Ưng Lão Nhân quả nhiên là gừng càng già càng cay, thị lực vẫn tốt như xưa !
Từ trong bóng đen đi ra 5 bóng người chính là đám người Lâm Phàm, Tần Chính.
Thái Ưng Lão Nhân âm trầm lợi hại, lão biết thực lực Lâm Phàm rất mạnh không kém gì mình thậm chí căn cơ còn ổn định hơn lão một chút, huống chi còn ba gã Võ Ngân đứng sau cùng xông lên trợ chiến thì lão thua là cái chắc. - Lâm Phàm ! Ta với ngươi nước sống không phạm nước giếng, sao lại gây khó dễ cho ta ?
- Ha ha ! Cũng không phải ta muốn như vậy, nhưng Thái Ưng lão huynh nên hiểu giá trị của Thanh Liên Đài thế nào chứ ! Tại hạ cực kỳ có hứng thú với vật này, hi vọng lão huynh có thể cho ta mượn nghiên cứu vài ngày xong sẽ trả lại ! - Dừng ! Dừng !
Thái Ưng Lão Nhân khinh bỉ quát lên, nghĩ thầm : " Có đồ ngu mới đưa cho ngươi a ! ".
Đưa chưa ngươi mượn vài ngày ? Mẹ nó, chỉ cần ta đưa cho một 1 giây thôi cũng chính là một đi không trở lại !
- Các vị bằng hữu, Thanh Liên Đài này còn chưa tới lượt các ngươi động vào ! Hai người còn đang đấu võ mồm, một giọng nói trầm trọng đã vang lên, một trung niên nam tử thân hình lực lưỡng cao to từ trên không hạ xuống, từ khí thế dĩ nhiên lại không hề kém hơn Lâm Phàm, Thái Ưng Lão Nhân đám người. - Chi ! Môn chủ Thiết Quyền Môn - Bách Sơn Tử !
- Bách Sơn Tử, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này sao ? Lâm Phàm sắc mặt hơi biến, trầm giọng nói.
- Ha ha ! Lâm Phàm đại nhân không cần để ý, Thanh Liên Đài này đẹp như vậy, ta chẳng qua chỉ muốn đem về tặng cho thê tử trang trí mà thôi !
Lâm Phàm :
- . . . !
Thái Ưng Lão Nhân choáng váng, trong bụng mắng chửi không ngớt, thiếu điều muốn xông vào liều mạng với Bách Sơn Tử.
Mấy lão bất tử này da mặt tên nào cũng dày tới không bình thường, hơn nữa tên sau còn khủng bố hơn tên trước, mặt dày mày dạn không khác gì cái thớt !
Bách Sơn Tử lười để ý đến bọn hắn, sắc mặt ngưng trọng từ lúc đến vẫn nhìn chăm chăm một phía động phủ, thở dài nói :
- Đến rồi !