Sát Thần Ký

Chương 62 - 63 : Yêu Thú Võ Vương - Địa Tâm Viêm Long Tích

Cả đám người tròng mắt trực tiếp rơi trên đất, há hốc mồm nhìn khung cảnh hãi hùng trước mắt . . .

- Quá đáng sợ ! Phương Kiến cho dù là tâm phật khẩu phật tới mức nào cũng phải thốt lên kinh hãi.

Một chưởng xé nát một gã Võ Quân cường giả, tên này . . . căn bản không phải là người !

Bách Sơn Tử cũng rớt luôn cái cằm trên đất, ba tên Võ Quân trưởng lão vây sát một gã Võ Linh, kết quả là một chết, một bị thương, đây là nói giỡn sao ?

Chưa hết, tên kia thậm chí còn chặn được một quyền của hắn mà không chết, chỉ một điểm này thôi cũng đủ làm hắn mặt mo không ánh sáng !

Móa, Võ Hoàng đi ra tay đánh Võ Linh kết quả là để hắn xông lên giết chết thuộc hạ của mình, sau này bảo Bách Sơn Tử hắn như thế nào vác mặt đi nhìn người khác ?

Tử Thiên sắc mặt tái nhợt, nghiến răng đem cánh tay cắm trong ngực Chu trưởng lão rút ra, máu tươi theo đó chảy ướt đẫm cả một thân y phục, nhìn hắn lúc này chẳng khác gì ma thần khát máu !

Nhưng Tử Thiên trong lòng lại cười khổ không ngớt, Lôi Thiết Thần Sát Chưởng uy lực đúng là kinh thiên động địa nhưng tiêu hao cũng siêu cấp kinh khủng, đừng nói hắn đang bị thương dù là ở trạng thái toàn thịnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển hai lần, chính là đòn sát thủ cuối cùng có thể giết chết cả Lục Tinh Võ Ngân, nhưng đồng thời một hơi rút sạch đấu khí của hắn, hơn nữa thân thể vì phải chịu đựng tốc độ và sức công phá của lôi chưởng mà uể oải, lúc này tùy tiện nhảy ra một gã Võ Linh sơ cấp cũng đủ hành chết hắn !

Gã trưởng lão còn lại da đầu run lên, toàn thân phát lạnh, lão biết thừa vừa rồi chẳng qua Tử Thiên là muốn diệt sát Chu trưởng lão là vì lão đã bị thương không có sức uy hiếp lớn với hắn, nếu không một chưởng kia đổi lại là lão thì có khi đã khiến lão thần hình câu diệt ngay ! - Ba tên vô dụng các ngươi, ngay cả một Võ Linh cũng không sử lý được, tại sao các ngươi không chết đi cho rộng đất a ?

Lâm Phàm một thân bị máu nhộm đỏ, đau khổ chống đỡ từng đợt tấn công như vũ bão của Vương Long, phẫn nộ quát.

Gã trưởng lão mặt già đỏ lên, thất khiếu bốc khói, mặc dù bây giờ thằng ngu cũng nhìn ra Tử Thiên đã là đèn cạn dầu nhưng uy thế một chưởng đáng sợ kia vẫn còn, ai biết lúc này xông lên có bị hắn liều mạng đánh ra một cái như vậy nữa thì lão có chết thêm mấy chục lần cũng không đủ !

Bách Sơn Tử y phục bị dị hỏa trên thân Hỏa Yêu Khôi đốt cháy nhiều chỗ, lúc này cũng sa sầm nét mặt, quát lớn :

- Hoắc Đô, ngươi còn đứng đó làm cái chết tiệt gì ? Ngươi muốn quay về liền bị ta phế nhất mạch của ngươi sao ?

- Con bà nó !

Hoắc Đô trưởng lão tức hộc máu, trước an nguy của tộc nhân liền không thể không nghiến răng nghiến lợi thi hành, nhưng lão còn chưa kịp cất bước thì đã hóa đá tại chỗ, trừng trợn con mắt nhìn Tử Thiên.

Tử Thiên lúc này cũng cảm thấy đấu khí vốn sắp khô cạn lưu chuyển trong cơ thể đột nhiên bạo trướng, lực lượng đang cạn kiệt nay lại bùng phát mạnh mẽ, mà tại không gian xung quanh hắn năng lượng tinh thuần cũng dao động liên tục, chuyển hóa thành đấu khí hùng hậu dung nhập vào cơ thể Tử Thiên. - Rốt cuộc cũng không ngăn được . . . !

Tử Thiên cười khổ, vốn hắn tu vi của hắn đã sớm đạt tới đỉnh cao Bát Tinh Võ Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Cửu Tinh, dưới tình huống chiến đấu sinh tử vô tình ép bản thân lực lượng súc tích đến cực hạn, ngay cả phong ấn của Vương Long cũng không ngăn nổi, liền như hồng thủy tràn lên khỏi bờ, nhanh chóng tiếp cận bình cảnh.

Tử Thiên dở khóc dở cười, ngày thường thì hắn cầu đột phá còn không được, lúc này không cần thì nó lại nhảy tới, đây là ông trời muốn giúp hay là hại hắn đây ?

Nhưng bây giờ có muốn nói gì cũng vô dụng, hắn lôi từ trong nạp giới ra một mớ đan dược trị thương, điên cuồng nhai như đậu phộng, vội vàng ngồi xuống tĩnh tọa.

Hoắc Đô ngay cả tròng mắt đều rớt xuống rồi, ba người bọn hắn đau khổ đánh giết cũng chỉ làm hắn bị thương, còn bọn hắn thì một chết một trọng thương, cuối cùng còn cấp cho đối phương cơ hội đột phá, đây là cái đạo lý gì ? - Tên khốn kiếp Hoắc Đô ! Nhìn cái đầu ngươi a, còn không mau xông lên giết hắn cho ta !

Bách Sơn Tử lại thấy lão không chịu nghe lời mình thì giận tím mặt, gào lên như điên.

- Tổ bà ngươi !

Hoắc Đô đem mười tám đời tổ tông Bách Sơn Tử mắng chửi qua một lần, liều mạng xông tới.

Nhưng chưa để cho hắn đi bước mấy bước, một bóng người đầy máu đã từ trên không bắn xuống như viên đạn, đụng vào hắn đến thất điên bát đảo, cả hai cùng văng thẳng xuống đất. - Con bà nó, lão thiên là đang chơi ta sao, đang yên đang lành sao lại có cục đá từ trên trời rơi xuống muốn đè chết ta ?

Hoắc Đô tức sùi bọt mép, cơ hồ tâm tình muốn chết cũng có luôn rồi, đây quả thực là ngày oan khuất đời hắn !

Đột nhiên hắn im bặt, kinh hoàng nhận ra cái bóng người vừa va vào mình không ai khác lại chính là Lâm Phàm, có điều bây giờ hai mắt lão đã vô thần, thất khiếu đầy máu, rõ ràng đã bị người ta đánh chết rồi. - Ha ha ! Hoắc Đô đại trưởng lão thứ lỗi ! Ta lỡ tay ném một cái bao cát, không nghĩ tới lại đụng phải lão nhân gia ngài !

Vương Long không biết khi nào đã đứng chắn trước mặt Tử Thiên, cười vẻ vô tội với Hoắc Đô.

Bách Sơn Tử, Thái Ưng Lão Nhân sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, vốn bọn hắn cũng chỉ đánh ngang tay với Diệp Mặc và Hỏa Yêu Khôi, không nghĩ tới Lâm Phàm nhanh như vậy đã bị giết chết, nếu lúc này Vương Long còn xông lên tiếp chiến thì hai người bọn hắn chết là cái chắc ! - Hai vị Võ Hoàng đại nhân, tại hạ đột nhiên thấy ngứa tay a ! Vương Long cười hắc hắc, làm bộ như là muốn quyết sinh tử với Bách Sơn Tử hai người.

- Khốn kiếp ! Bách Sơn Tử, Thái Ưng Lão Nhân mặt đen như lọ nồi, không dám ham chiến vội lui ra mấy chục trượng, chỉ là hai mắt vẫn như sói đói nhìn chòng chọc vào Tử Thiên.

Thần vật như Thanh Liên Đài, làm sao có thể nói bỏ là bỏ ?

Bốn tên Võ Ngân đang chiến đấu với đám người Phương Kiến vội vàng rút lui, chủ tướng đã chạy, bọn hắn lưu lại chỉ có chịu chết.

Diệp Mặc, Hỏa Yêu Khôi cũng bay trở lại đứng cạnh Vương Long, Diệp Mặc trên người cũng có không ít vết thương nhưng ba động năng lượng quanh người lại mạnh mẽ, đấu khí trong cơ thể có chút tăng trưởng, rõ ràng lão cùng đạt được không ít chỗ tốt sau khi quyết chiến với Thái Ưng Lão Nhân.

Vương Long hơi ngạc nhiên, xem ra Diệp Mặc rốt cuộc đã chạm tới bình cảnh Nhị Tinh Võ Hoàng, chỉ cần bế quan một thời gian là có thể thuận lời đột phá, với một lão giả kẹt ở một cảnh giới nhiều năm như Diệp Mặc thì thu hoạch lần này là rất lớn. - Ầm !

Tử Thiên đấu khí trong cơ thể tăng vọt, trực tiếp phá tan bình cảnh, tu vi vì bị áp chế quá lâu liền một lần tăng vọt tới Cửu Tinh Võ Linh Đỉnh Phong, năng lượng xung quanh đều bị hắn thu vào thể nội, cặp mắt nâu hổ phách sáng như thần, diện mạo tuấn mỹ vô cùng.

Lực lượng trong cơ thể nhờ thăng cấp không những hồi phục mà còn tăng gấp đôi, Đại Phạm Kim Cương Công cũng đột phá cảnh giới, toàn thân hắn không kìm được mà phát ra từng tia kim quang rất nhạt, nhìn cực kỳ kiên cố, kết hợp với thần thể Thái Dương Vương tự động trị liệu, từng vết thương trên cơ thể liền chậm rãi khép lại.

Nhìn thấy một màn này đừng nói là Lữ Dương, Tiêu Quyết nhìn lọt con mắt mà ngay cả đám người Bách Sơn Tử, Thái Ưng Lão Nhân cũng há hốc mồm, cặp mắt như đang nhìn quái vật.

Trên đời sao lại có lại thân thể nghịch thiên đến thế, tự chữa trị vết thương, đây là bất tử thần thể sao ?

Loại bá thể này đừng nói là lâu la Võ Hoàng như bọn hắn, coi như là Võ Tôn cũng không làm nổi !

Như vậy . . . trong cùng cảnh giới còn có thằng nào đánh lại hắn nữa ?

Tử Thiên cảm nhận lực lượng tăng vọt trong cơ thể, hài lòng vô cùng, nhìn vào tuy tu vi hắn chỉ tăng lên một tinh, nhưng sức chiến đấu đã tăng lên không chỉ gấp đôi, thân thể được Đại Phạm Kim Cương Công tôi luyện càng trở nên cường hãn, thậm chí ngay cả Hỏa Lôi Cương Thể cũng có tiến bộ, chỉ cần tu luyện một thời gian ngắn liền có thể chậm rãi ngưng tụ ra Nhị Văn Lôi Thể. - Đại Phạm Kim Cương Công quả thật kinh khủng, tuyệt đối vượt xa Thái Thanh Thập Bát Công của Thiên Sinh Môn ! Thảo nào những vị đại năng ngày xưa tu luyện bộ công pháp này đến trình độ thông hiểu ba trong số năm quyển kinh thì đã có thể luyện ra Bất Diệt Kim Cương Thể, bất tử bất diệt - thần thể thành thánh ! Có được thực lực sánh ngang Võ Tôn, thậm chí là Võ Thánh cường giả !

Hắn cảm khái trong lòng, nếu vừa rồi không có Đại Phạm Kim Cương Công hộ thể giúp hắn gánh bớt một phần uy lực thì chưa hắn đã tránh được một kích kinh khủng kia.

Lúc này hắn tự tin có thể đánh một trận sòng phẳng với Tứ Tinh hoặc Ngũ Tinh Võ Ngân, thậm chí có vốn liếng liều mạng với Lục Tinh Võ Ngân !

- Hử ?

Tử Thiên đột nhiên ngưng lại, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, linh hồn lực của hắn mạnh hơn người bình thường, cảm nhận mặt đất đột nhiên nóng bỏng một cách dị thường, mãnh đất đột nhiên đỏ bừng lên, một cỗ áp lực càng lúc càng mạnh ập tới làm hắn kinh hãi, bởi vì hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang trồi lên mặt đất !

Dưới mặt đất có sinh vật sống tồn tại !

- Mau chạy đi !

Tử Thiên sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, vội vàng quát lớn, thân hình theo đó cũng tế khởi Thanh Long Cổ Kiếm bay vọt lên trên.

Bởi vì theo hắn nhận định, sinh vật này còn mạnh hơn Vương Long rất nhiều !

- Đi mau !

Vương Long cũng lập tức nhận ra thế cục có biến, cùng toàn bộ cường giả hai bên bay lên không.

- Ầm !

Mãnh đất rung chuyển dữ dội, đất đá văng lên tung tóe, một cột dung nham nóng chảy bắn thẳng lên trời !

- Gràoooo ! Một tiếng long gầm nặng nề vang lên làm trấn động vách đá, đồng thời một luồng uy áp đáng sợ vượt xa toàn bộ Võ Hoàng cường giả tại đây theo đó lan tỏa.

Mọi người sắc mặt kinh hãi, dưới đất vậy mà có yêu thú tồn tại ?

Mặt đất vỡ ra, từ trong cột dung nham trồi lên một sinh vật khổng lồ toàn thân đỏ rực cao mấy chục trượng đang chậm rãi bò ra.

Cự thú kia thân hình có chút giống cá sấu, nhưng toàn thân lại có dung nham không ngừng trào ra, trên cái đầu to lớn dữ tợn có một cái sừng nhọn hoắt như được đúc là nham thạch, sức nóng khủng bố tỏa ra thiêu đốt cả không khí. - Cái này . . .

Mọi người ánh mắt kinh hãi dán lên người cự thú màu đỏ, một cổ hàn khí từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.

- Là Địa Tâm Viêm Long Tích !

Diệp Mặc nghẹn ngào thốt lên, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi đều đã có, bởi vì đây là một con lục giai yêu thú - Địa Tâm Viêm Long Tích, thực lực tương đương với Võ Vương của nhân loại !

Loại thực lực cỡ này, một kích liền có thể đem hắn đánh thành tàn phế thậm chí mất mạng !

Ở Ô Long đế quốc, Võ Vương chính là đỉnh cao cường giả quát tháo một phương, tuyệt đối không có mấy người.

Mà yêu thú cấp bậc này thì lại càng hiếm, số lượng tuyệt đối không quá một bàn tay !

Vương Long nét mặt cũng tái nhợt, nếu là hắn đỉnh phong năm xưa, đừng nói là lục giai yêu thú, coi như là bát giai hắn cũng có thể một chưởng đập chết cả đám, nhưng bây giờ từ phượng hoàng rớt xuống thành gà què, căn bản không phải đối thủ của Địa Tâm Viêm Long Tích.

Địa Tâm Viêm Long Tích lại không chú ý đến vẻ hoảng sợ của mọi người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tử Thiên, trào ra hai đạo tinh quang nồng đậm.

Vương Tử Thiên như lọt vào hầm băng, không nhịn được rùng mình một cái, yêu thú là nhắm vào Thanh Liên Đài mà đến !

- Đi ngay !

Vương Long quát lên, dẫn đầu đám người hóa thành một luồng sáng màu bạc bay thẳng ra ngoài.

Tử Thiên cũng cắn răng tế khởi Thanh Long Cổ Kiếm, đấu khí hùng hậu của Cửu Tinh Võ Linh toàn bộ mở ra rót vào pháp bảo, kiệt lực bỏ chạy.

- Grào !

Địa Tâm Viêm Long Tích cặp long nhãn lộ sát khí, gầm lên một tiếng kinh người, từ sau lưng bắn ra vô số đạo dung nhạm nóng bỏng hướng đám người đang điên cuồng chạy trốn truy kích.

Bình Luận (0)
Comment