Sát Thần Ký

Chương 63 - 64 : Nguy Hiểm Tột Cùng

- Aaaa !

Từ phía sau vang lên những tiếng la hét thảm thiết, hai gã trưởng lão Nhị Tinh Võ Quân vừa rồi còn sinh long hoạt hổ bị dung nham bắn trúng, biến thành tro bụi.

Tử Thiên sắc mặt khó coi đến cực điểm, đột nhiên cảm thấy cả thân hình như lọt vào biển lửa nóng bỏng.

Địa Tâm Viêm Long Tích tốc độ cực kỳ đáng sợ, thân hình tuy khổng lồ nhìn có vẻ nặng nề nhưng một bước liền thành súc địa thành thốn, một cái long thủ đầy dung nham nhanh như chớp liền chụp xuống Tử Thiên. - Khốn kiếp !

Tử Thiên da đầu tê dại, mặc dù đây chỉ là một kích tùy ý của Địa Tâm Viêm Long Tích, nhưng chênh lệch tới ba đại cảnh giới, coi như hắn có biến thái hơn 10 lần cũng không làm gì được !

Một kích trực tiếp phong tỏa không gian xung quanh Tử Thiên, làm hắn cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Đột nhiên bên cạnh Tử Thiên hiện ra hai đạo thân ảnh, chính là Vương Long và Hỏa Yêu Khôi, vung quyền đáp trả long thủ.

- Bá Long Quyền !

Vương Long cắn chặt răng, dẫu biết chênh lệch lúc này rất khó bù đắp nhưng vẫn liều mạng dốc toàn lực đánh ra một tuyệt kỹ quyền pháp, một quyền hùng mạnh như giao long xuất hải va chạm với long thủ, mơ hồ truyền từng tiếng long ngâm chấn động vách đá.

Tử Thiên hai mắt cũng lộ ra vẻ điên cuồng, biết mình không phải đối thủ nhưng vẫn muốn góp thêm một chút sức mạnh, Thanh Long Cổ Kiếm bùng phát thanh quang, hai tay nắm chặt pháp bảo chém ra một kiếm, quát lên : - Thanh Long Nộ Quang Trảm !

Một đạo thanh quang bắn thẳng lên phối với Vương Long, Hỏa Yêu Khôi cùng nghênh địch.

- Ầm !

Ba đạo hào quang trực tiếp sụp đổ, nhưng long thủ kia cũng bị đẩy lui, dù sao Địa Tâm Viêm Long Tích cũng không dùng bao nhiêu lực lượng cho một kích vừa rồi, nhưng một Võ Vương lại bị ba người Tử Thiên đẩy lui, nếu truyền ra ngoài sẽ không biết bao nhiêu người phải chấn động. - Đi ngay !

Vương Long miễn cưỡng đè ép đấu khí toàn thân đang quay cuồng, vội vàng đem Hỏa Yêu Khôi bảo vệ sau lưng Tử Thiên, còn mình nắm tay lôi hắn điên cuồng bỏ chạy. - Grào !

Địa Tâm Viêm Long Tích cơ hồ giận dữ vì bị đánh lui, gào lên một tiếng phẫn nộ, thân hình như một khối nham thạch khổng lồ lao thẳng về phía ba người Tử Thiên.

Lữ Dương phía trước vội lấy ra một cái huyết sắc nhẫn chỉ, một kích đem nó chấn nát, lập tức từ trong tay hắn liền có 7 đạo huyết quang bắn về phía Địa Tâm Viêm Long Tích, mà làm người ta kinh hãi chính là mỗi đạo huyết quang này đều tương đương với một kích cũng cường giả Cửu Tinh Võ Quân !

Tử Thiên xa xa hít vào một ngụm khí lạnh, mơ hồ đoán ra thân phận của Lữ Dương là vô cùng đáng sợ, nếu không thể tùy tiện lấy ra một cái bảo vật hộ thân đều kinh khủng như thế !

Lúc trước gã chẳng qua không muốn dựa vào ngoại vật nên mới đánh không lại Tử Thiên, nếu không thì Tử Thiên cũng chỉ có nước quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đều cũng chứng tỏ Lữ Dương hắn không phải đến tình huống bất đắc dĩ sẽ không sử dụng đến những bảo vật hộ thân này, xem ra hắn thật sự coi Tử Thiên là bằng hữu.

Địa Tâm Viêm Long Tích thần sắc vẫn cực kỳ cuồng nộ, long thủ tùy tiện gạt một cái, đem 7 đạo công kích đánh tan thành từng mảnh, nhưng dù vậy thân hình vẫn bị cản lại chừng ba tức thời gian.

Vương Long sắc mặt càng lúc càng khó coi, nghiến răng lẩm bẩm :

- Đáng chết . . . thực lực bậc này ít nhất cũng phải là Ngũ Tinh Võ Vương ! Phen này chúng ta chạy trời không khỏi nắng rồi !

Tử Thiên đầu óc có chút phát mộng, một con yêu thú Ngũ Tinh Võ Vương, e rằng ngay Thất Tinh Võ Vương nhân loại cũng không dám nói là có thể nắm chắc phần thắng, loại yêu thú cấp bậc này trong Ô Long đế quốc cũng đủ xếp ba hạng đầu trong giới yêu thú !

Bọn hắn như thế nào lại đụng phải quái vật bậc này a ?

Coi như là Võ Vương cường giả của Thiên Sinh Môn, theo hắn biết cũng chỉ có Lương Chính Đạo Nhân và Tiêu Chính Văn may ra mới áp chế được nó !

- Phốc ! Phốc !

Lại thêm ba gã cường giả Võ Ngân tiêu tán dưới dung nham của Địa Tâm Viêm Long Tích, thực lực của Võ Vương Cảnh quả thực đáng sợ !

- Các vị ! Chúng ta tạm thời liên thủ đối phó quái vật này ! Nếu không không ai có thể thoát được !

Vương Long thấy Địa Tâm Viêm Long Tích lại tiếp cận mình, vội vàng hô lớn.

Mọi người vẫn chưa biết yêu thú kia là muốn đoạt lấy Thanh Liên Đài của Tử Thiên mới tìm tới, lúc này làm gì còn thời gian để ý, vội vàng gật đầu, đều xuất ra tuyệt học mạnh nhất công kích Địa Tâm Viêm Long Tích.

Tiêu Quyết, Lữ Dương, Du Tuyết Sang, Phương Kiến, Lương Nhược Mai đồng loạt ra tay đánh nát một đạo thạch phù, từ trong tay mỗi người đều phóng một đạo hào quang hùng mạnh, mỗi cái đều là một kích của Võ Hoàng cường giả.

Bách Sơn Tử, Diệp Mặc, Thái Ưng Lão Nhân, Hỏa Yêu Khôi, Vương Long cũng đồng loạt xuất thủ, liên hợp 10 kích có uy lực cấp Võ Hoàng đồng thời đánh, trực tiếp là thiên địa băng liệt, dù là Địa Tâm Viêm Long Tích cũng phải cẩn thận đối phó. - Gràoooooooo !

Địa Tâm Viêm Long Tích rộng giận một tiếng, toàn thân như được bao phủ bởi hỏa diễm, lực lượng được đẩy lên đến mức cao nhất, há mồm phun ra một biển dung nham nóng cháy, thiêu đốt cả 10 đòn công kích thành hư vô ! - Cái gì ?

Tất cả mọi người đều là trợn mắt há hốc mồm, cả người lạnh như băng, đây là 10 kích của Võ Hoàng a !

Vậy mà lại bị một đòn của yêu thú kia thiêu rụi sao ?

Chênh lệch giữa Võ Vương và Võ Hoàng thực sự quá lớn !

- Tuấn Khải ! Tên khốn kiếp nhà ngươi !

Đột nhiên Lữ Dương giận dữ hét lên một tiếng, Huyết Vũ Trọng Kiếm trong nháy mắt bổ xuống, một đạo huyết quang đỏ rực xé tan không khí đổi theo thân ảnh Tuấn Khải đã dần khuất dạng. - Hừ !

Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng, chấn nát một cái nhẫn chỉ, một bức tường hào quang cứng rắn hiện ra ngăn cản một kiếm của Lữ Dương, còn bản thân thì bỏ chảy mất dạng. - Đáng chết !

Tuấn Khải tức giận đến thất khiếu bốc khói, nếu không phải đang trong trường hợp cửu tử nhất sinh thì hắn đã đuổi theo chém cho Tuấn Khải mấy kiếm !

Phương Kiến, Lương Nhược Mai thậm chí cả Bách Sơn Tử trong mắt đều lộ ra một tia khinh bỉ, dù nói là bọn hắn chẳng qua phải lợi dụng nhau để sống sót, nhưng tên kia chưa đánh đã bỏ của chạy lấy người, đây là cái hạng người vô sỉ cỡ nào ?

Tiêu Quyết, Du Tuyết Sang cũng là sững sờ, cảm giác trên mặt không ánh sáng, giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng còn chưa kịp để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ, biển dung nham đã tràn tới bốn phương tám hướng, nhiệt độ kinh khủng đủ để làm một Võ Ngân Đỉnh Phong trong nháy mắt tan thành tro bụi ! - Nguy rồi ! Tử Thiên trong lòng thầm than khổ, ai mà ngờ được giữa đường lại nhảy ra một cái siêu cấp yêu thú cỡ này, hôm nay quả thật là thời khắc nguy hiểm nhất từ trước đến nay đối với hắn.

Vương Long sắc mặt âm trầm đến cực điểm, hai tay kết ấn, tế ra Nham Thạch Tâm Diễm, tạo ra một vòng bảo hộ bằng hỏa diễm màu nâu đỏ, miễn cưỡng ngăn biển dung nham không trực tiếp đốt cháy bọn họ !

Hắn không hề ngừng lại, bàn tay vô hình vô ảnh nhanh chóng đem ba người Lữ Dương, Tiêu Quyết, Du Tuyết Sang kéo vào bên trong vòng bảo hộ.

Đây đã là cực hạn của hắn, không thể mang thêm người vào nữa !

Ba người Tiêu Quyết sắc mặt đỏ bừng như lửa, toàn thân là mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu Vương Long ra tay chậm một giây thôi thì bọn hắn đã hóa thành tro dưới biển dung nham rồi ! - A a a !

Thái Ưng Lão Nhân hét lên thảm thiết, bị dung nham đốt mất một cánh tay, cắn răng một cái đem tinh huyết trong cơ thể thiêu đốt đến cực hạn, thực lực trong nháy mắt liền bạo tăng, liều mạng phóng thẳng ra khỏi biển dung nham.

Vương Long thân hình cũng đã trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều, hắn vốn chỉ là linh hồn thể, tiêu hao cỡ này hắn không chống đỡ nổi.

Hắn cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói :

- Tiểu Vương Tử, ngươi gây họa cho ta rồi !

Vương Tử Thiên cười bất lực, phen này quả nhiên là chạy trời không khỏi nắng a . . .

Tiêu Quyết muốn nói lại thôi, ấp úng nói ra :

- Tử Thiên ! Trước khi rời khỏi Thiên Sinh Môn, cha ta . . . hẳn là có cho đệ tử thứ gì đó để hộ thân chứ ?

Tử Thiên hai mắt tràn ra hàn ý, hừ lạnh một tiếng, lắc đầu.

Lữ Dương kỳ quái hỏi :

- Chuyện gì vậy ?

Tiêu Quyết hai mắt liền tối lại, vẫn là thở dài ấp úng nói : - Thật . . . thật ra chúng ta mỗi người đều mang theo một tấm không gian thạch phù có thể phá không gian rời đi bất cứ lúc nào . . .

Lữ Dương mừng rỡ nói :

- Thế thì ổn rồi, ta còn tưởng mấy cái tiểu môn phái như các ngươi không có vật này chứ !

Tiêu Quyết chẳng hề để ý tới lời nói có chút quá phận của Lữ Dương, sắc mặt cực kỳ khó coi, nửa ngày vẫn ấp a ấp úng như gà mắc xương.

Lữ Dương cau mày, không hiểu hỏi :

- Làm sao vậy ?

Tiêu Quyết cười khổ, đành phải nói :

- Ta và Du sư tỷ đều có một cái, . . . nh . . . nhưng còn . . . Tử Thiên thì . . .

Hắn không nói hết nhưng Lữ Dương làm sao lại không hiểu, trán nổi gân xanh, suýt nữa phun ra một ngụm lão huyết, quát lên :

- Con bà nó ! Thiên Sinh Môn các ngươi là môn phái kiểu gì vậy ? Mấy tên rác rưởi các ngươi thì một thân đầy bảo vật, còn hắn tại sao ngay cả một tấm không gian thạch phù hộ thân cũng không có ? Đây là cái đạo lý gì ?

Tiêu Quyết mặt mũi không ánh sáng, cực kỳ xấu hổ, kỳ thực hắn cũng rất bất mãn với cách làm của Tiêu Chính Văn, không gian thạch phù mặc dù rất quý nhưng mỗi lần có đệ tử ưu tú ra ngoài lịch lãm đều được phát một tấm hộ thân nhưng Tử Thiên lại là ngoại lệ, bởi vì Tiêu Chính Văn xưa nay luôn không có thiện cảm với tiểu sư đệ này, đừng nói là một bảo vật như vậy, ngay cả một viên đan dược thấp nhất cũng không có !

Lữ Dương nhìn ra suy nghĩ của hắn, không nhịn được tức sùi bọt mép, nghiến răng đến tóe lửa, gầm lên :

- Khốn kiếp ! Các ngươi đây là cái thái độ gì vậy ? Sư trưởng môn các ngươi có phải hay không coi Tử Thiên là đồ đệ ? Các ngươi . . . khinh người quá đáng !

Tiêu Quyết, Du Tuyết Sang đều xấu hổ không dám nói gì, ánh mắt đầy áy náy nhìn Tử Thiên.

Vương Tử Thiên thở dài, xua tay nói :

- Bỏ đi !

Vòng bảo hộ càng lúc càng bị dung nham ăn mòn, mặc dù dị hỏa mạnh mẽ, nhưng do lúc này Vương Long thực lực suy giảm quá nhiều, không thể chống nổi một biển dung nham như vậy.

Tử Thiên chân mày cau chặt hết cỡ, trầm ngâm hồi lâu rồi quay lại nói với ba người :

- Ba người các ngươi đi trước đi !

- Cái gì ?

Ba người đều cho là mình nghe nhầm, trước mặt hắn chính lục giai yêu thú a !

Bọn hắn có thạch phù còn có thể thoát thân, còn hắn thì chạy thế nào cho nổi ?

- Đi ngay đi ! Các ngươi muốn chết hết sao ?

Tử Thiên trong lòng trầm xuống, nhìn qua Vương Long đã suy yếu quá nhiều, giận dữ quát lên.

Tiêu Quyết, Lữ Dương sắc mặt đều buồn bã vô cùng, cuối cùng chỉ có thể thở dài đáp :

- Vậy ngươi bảo trọng !

Hai người đồng thời lấy ra hai đạo thạch phù, bóp nát thành từng mảnh, không gian xung quanh trực tiếp vặn vẹo, cuối cùng hóa thành hai đạo đường hầm nhỏ vô cùng vô tận.

Chính là đường hầm không gian được lưu trong thạch phù chỉ có Dương Thiên chân nhân liên thủ với 6 thủ tọa còn lại mới chế tạo thành công.

Tiêu Quyết lưỡng lự một chút, lấy từ trong người một đạo ngọc giãn sáng bóng đưa chưa Tử Thiên, dặn dò nói :

- Trong này có một kích của phụ thân ta ! Hi vọng có thể giúp đệ một chút !

Tử Thiên cảm kích nhìn hắn, đây có thể coi là bảo vật hộ thân mạnh nhất của Tiêu Quyết, không nghĩ tới hắn lại đưa cho mình.

Lữ Dương hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói :

- Các ngươi quả là giàu có a ? Trận pháp, thạch phù, ngọc giản cái gì cũng có, còn hắn thì tại sao ngay cả một cái pháp bảo cùi nhất cũng không có vậy ?

Nói rồi y lấy ra hai đạo thạch phù đưa cho Tử Thiên, cười nói :

- Ở đây có một kích của Võ Vương Cảnh và một kích của . . . Võ Tông Cường Giả !

- Sặc !

Tiêu Quyết suýt chút chết sặc, một kích của cường giả Võ Tông ?

Thế có nghĩa là sau lưng tên Lữ Dương kia có một cái Võ Tông cường giả tọa trấn ?

Tử Thiên cũng sửng sờ, ánh mắt có phần quái dị nhìn Lữ Dương đến mức làm hắn phải rùng mình, cười gượng nói :

- Vương huynh cũng đừng coi thường ta như vậy, nếu như ta muốn đừng nói là một kích của Võ Tông, dù là Võ Tôn cũng có a !

Tiêu Quyết :

- . . . !

Hai người trong nháy mắt liền bằng đường hầm không gian rời đi, trong vòng bảo hộ chỉ còn lại Tử Thiên, Vương Long, Hỏa Yêu Khôi và Du Tuyết Sang.

Tử Thiên khó hiểu nhìn nữ tử mỹ lệ không tỳ vết trước mặt, hỏi :

- Sao ngươi không đi ?

Du Tuyết Sang hơi cắn môi, trong tay cũng hiện lên một tấm không gian thạch phù, nhưng điều làm Tử Thiên không thể nào tưởng tượng nổi đó là nàng lại cầm nó đưa về phía hắn.

Tử Thiên sửng sốt, có chút không dám tin nhìn chằm chằm nữ tử hoàn mỹ đang cầm thạch phù đưa cho hắn, lắp bắp nói :

- Sư tỷ . . . ngươi đây là ý gì ?

- Lần trước ngươi cứu ta một mạng, lần này trả lại ngươi nhân tình !

Du Tuyết Sang mỉm cười, như cửu thiên thần nữ, nhất tiếu khuynh thành, bách hoa thất sắc, nàng đẹp một cách hoàn mỹ cao ngạo, dừng như được thừa hưởng từ mọi kỳ vật xinh đẹp trên thế gian, nhìn vào lại thấy một loại mị hoặc kỳ lạ.

Tử Thiên cũng thất thần tại chỗ, võ đạo chi tâm của hắn chính là dù non thái có sụp trước mắt cũng ngó lơ, có thể nói kiên định đáng sợ nhưng lúc này ngay cả có Đại Phạm Kim Cương Công mang một chút ý cảnh phật môn vẫn không có tác dụng bao nhiêu trước vẻ đẹp của Du Tuyết Sang.

Du Tuyết Sang thấy hắn nhìn mình không chớp mắt thì sắc mặt đỏ ửng, oán trách :

- Không đứng đắn !

Lời nàng rõ ràng là tránh cứ nhưng lại chỉ có 5 phần giận dữ, còn lại đều là e thẹn, một chút tự hào, thậm chí là . . . khiêu khích, dù là đang giận nhưng lại làm người ta ngây ngất.

Vương Tử Thiên bừng tỉnh, chỉ hận không thể cho mình mấy tát, đây là người con gái đầu tiên làm hắn nổi một tia cảm xúc khác lạ, ho khan mấy tiếng :

- Khụ ! Sư tỷ không cần phải làm vậy ! Ta tự có cách thoát thân !

- Gạt người !

Du Tuyết Sang trừng mắt nhìn hắn, trực tiếp cắt đứt lời, cặp mắt đen láy hiện lên một chút ai oán.

Tử Thiên xấu hổ lẩn tránh ánh mắt của nàng, hắn từng tự tin mình là người rất lãnh đạm nhưng bây giờ đứng trước Du Tuyết Sang thì hắn lại không làm được điều đó.

Vương Long lúc này thân thể đã sắp tiêu tán, nhìn hai người đang như cặp tình nhân giận dỗi chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, suýt chút cả dúi đầu xuống đất, đại nộ quát : - Khốn kiếp ! Giờ là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn liếc mắt đưa tình a ?

Vương Tử Thiên mặt đen lại, nếu không phải còn cần Vương Long bảo hộ thì hắn khẳng định đã một cước đá văng gã đi xa 800 dặm, nói :

- Khỏi nói nhảm ! Giờ tính sao đây ?

Vương Long cơ mặt vặn vẹo, cười khổ nói :

- Nham Thạch Tâm Diễm của ta cũng chỉ cản được dung nham trong vòng 30 tức nữa thôi, tới lúc đó ta cũng chỉ có chuyển toàn bộ sức mạnh còn lại cho người để ngươi tự sinh tự diệt, còn ta có lẽ lại phải bị phong ấn trấn áp đến lâm vào ngủ say rồi ! - Cũng chỉ có thể như vậy !

Tử Thiên bất đắc dĩ gật đầu, vỗ vỗ vai Vương Long nói :

- Lần này hại ngươi rồi !

Vương Long trừng mắt ngó hắn, gằn giọng nói :

- Vì thế ngươi tốt nhất là đừng chết a, nếu không lão tử làm ma cũng không tha cho ngươi !

Vương Long và Tử Thiên xem như đã là sinh tử gắn liền, nếu người này chết thì người kia cũng không sống được.

Nói rồi ánh mắt Vương Long dần ảm đạm đi, đem lực lượng còn sót lại toàn bộ dung nhập vào cơ thể Tử Thiên, còn linh hồn thể của mình thì tan biến, tiến vào trạng thái ngủ say. - Sư tỷ ! Ngươi còn không mau đi đi ?

Vương Tử Thiên nhìn vòng bảo hộ đã tan vỡ gần hết, lại quay sang nhìn Du Tuyết Sang, khổ sở nói.

- Ngươi không chịu đi ? Vậy chúng ta cùng chết ở đây đi a !

Du Tuyết Sang tức giận nói, đây cũng là lần đầu tiên này nói ra những lời tùy tiện thế này trước mặt một nam nhân.

Vương Tử Thiên há hốc mồm, suýt chút nữa ngất đi, vẻ lạnh lùng thường ngày không hiểu sao lại tan biến đâu mất, hốt hoảng nói :

- Sư tỷ ngươi không nên đùa a ! Nếu không đi thì chúng ta chết thật đó !

Du Tuyết Sang một mặt không đổi sắc, kiên định nói :

- Ngươi không chịu đi thì thôi vậy !

- Ngươi . . . !

Tử Thiên nhất thời chán nản, thứ khó hiểu nhất trên đời chính là nữ nhân, đành phải tiếp lấy thạch phù từ tay nàng, bóp nát thành bột vụn, đường hầm không gian liền mở ra.

Du Tuyết Sang gật đầu, có chút thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy bên eo mát lạnh, một đạo thanh âm bất đắc dĩ truyền vào tai :

- Sư tỷ ! Đắc tội rồi !

Nói rồi hắn khẽ đặt một tay lên vòng eo mềm mại của Du Tuyết Sang, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp êm ái làm người ta say mê, dù là đạo tâm của hắn vững như núi cũng không kìm được nổi lên một chút cảm giác không muốn buông tay.

Du Tuyết Sang khuôn mặt cũng đỏ rực như lửa, đây là lần đầu tiên có nam nhân ngoài gia đình chạm vào cơ thể của nàng như vậy, nếu là kẻ khác chỉ sợ nàng đã một kiếm bổ đôi hắn nhưng lúc này đầu óc nàng lại gần như hỗn loạn không biết làm gì . . .

Lạnh !

Bàn tay của nam tử tuấn mỹ kia lạnh như băng, lạnh tới mức làm nàng phải rùng mình rên lên một tiếng nhỏ, không thể tin trên đời lại có bàn tay lạnh lẽo tới vậy, cứ như là tâm hồn lẫn thân thể của người này đều đã đóng băng.

Tâm thần hai người đều rất khó hiểu, Tử Thiên là người trước nhất hành động, hơi dùng sức đem Du Tuyết Sang đẩy về phía đường hầm không gian.

- Tử Thiên ! Ngươi . . . !

Du Tuyết Sang cũng bừng tỉnh, ngọc thể giãy dụa muốn thoát ra, nhưng tu vi cùng thân thể của nam tử kia mạnh hơn nàng quá nhiều, nhất thời không cách cử động được, chỉ có thể giận dữ hét lên. - Ầm !

Ngay lúc đó vòng bảo vệ đột nhiên nổ tung, một đạo long thủ đỏ rực nhanh như chớp lao đến, trực tiếp bóp nát đường hầm không gian đang giao động thành từng mảnh !

Bình Luận (0)
Comment