Tử Thiên sắc mặt hoàn toàn trở nên trắng bệch, đường hầm không gian bị phá hủy, hắn như thế nào có thể đưa Du Tuyết Sang rời đi ?
- Khốn kiếp ! Phen này lão tử mà thoát được thì nhất định sẽ quay lại bắt ngươi làm món thằn lằn nướng nhắm rượu !
Tử Thiên trong bụng mắng chửi như điên, tức giận tới nổi suýt từ trên không rơi xuống đất.
- Tiểu tử thối ! Dám gạt ta !
Du Tuyết Sang rời khỏi bàn tay của hắn, tức giận muốn " giáo huấn " hắn mấy câu, nhưng còn chưa kịp nói xong thì một cánh tay đã chụp lấy khuỷu tay nàng. Bàn tay lạnh như băng làm nàng khẽ rùng mình, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng bây giờ lại có chút hốt hoảng : - Ngươi . . . ngươi muốn làm gì . . . á !
Đột nhiên cánh tay bị kéo mạnh, làm nàng suýt nữa ngã nhào vào ngực tên đáng ghét kia, khuôn mặt bỏ bừng muốn phun ra lửa.
Tử Thiên lúc này nào có quan tâm Du Tuyết Sang nghĩ cái gì, hắn chỉ biết việc duy nhất phải làm bây giờ là phải chạy khỏi con quái vật kia !
Địa Tâm Viêm Long Tích thân hình hiện ra từ trong biển dung nham, long thủ lần nữa chụp xuống, sử đến 7 thành lực, áp lực gần như làm Tử Thiên phải khụy xuống, đất đai bên dưới trực tiếp nứt nẻ. - Đáng chết ! Coi ta là trái hồng mềm hay sao ?
Tử Thiên lấy từ trong người ra một tấm thạch phù, một chưởng đánh tan thành bột vụn, lập tức một thần quyền mạnh mẽ như thái sơn từ trong đánh ra, lực lượng vậy mà không hề thua kém Địa Tâm Viêm Long Tích. - Bành !
Thần quyền hùng mạnh đánh bay long thủ, trực tiếp nện lên người Địa Tâm Viêm Long Tích, đem nó đánh bay hơn trăm trượng, cái miệng rộng như chậu máu tràn ra tinh huyết.
Hai đạo công kích mạnh mẽ va chạm làm vách đá gần như vỡ vụn, Tử Thiên kinh hãi vội đặt Hỏa Yêu Khôi chắn trước người mới thoát được một kiếp, nhưng cũng bị đẩy văng cả chục trượng, mượn đà liền phóng thẳng ra ngoài.
Tử Thiên không kìm được nhìn qua Hỏa Yêu Khôi đang theo sát bên cạnh, cuối cùng hít vào một hơi khí lạnh, mặc dù thân thể Hỏa Yêu Khôi mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa vừa rồi chỉ là dư ba công kích nhưng cũng lưu lại trên nhục thân của nó nhiều vết nứt, nếu đổi lại là hắn thì dù có Thái Dương Vương thần thể cùng các thần quyết siêu phàm thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Địa Tâm Long Viêm Tích gào lên một tiếng đau đớn, chỉ thấy một có biệt khuất dâng lên trong lòng, nó đường đường là lục giai ma yếu có thực lực Ngũ Tinh Võ Vương, lại bị một tên tiểu tử Cửu Tinh Võ Linh đánh thành thương tích, mặc dù là dựa vào ngoại vật, nhưng vẫn là quá mức nhục nhã.
Cũng bởi vì hắn quá khinh địch nên mới bị thương !
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đừng nói là nhân tộc sẽ cười đến rụng răng, mà mấy con lục giai ma thú khác trong đế quốc cũng sẽ liên thủ chạy tới đạp chết hắn cho đỡ mất mặt giới yêu thú.
Nhất thời nó giận tới mức thất khiếu điều phun ra lửa, gào thét đuổi theo Tử Thiên.
Tử Thiên nào có quan tâm nó nghĩ cái gì, chỉ lo một mực chạy trốn, toàn lực vận dụng hai đại công pháp, Đại Phạm Kim Cương Công tỏa ra một vòng kim quang bảo hộ nhàn nhạt, lại thúc dục Thái Cực Thất Huyền Biến đề tăng thực lực chạy như điên.
Du Tuyết Sang bên cạnh hắn sửng sờ không nói được lời nào, tốc độ có thể so với Lục Tinh thậm chí Thất Tinh Võ Ngân, mà hắn chỉ mới tiến nhập Cửu Tinh Võ Linh mà thôi, có cần phải nghịch thiên tới vậy không ?
Nhưng như vậy vẫn là rất không đủ, Địa Tâm Viêm Long Tích một bước liền súc địa thành thốn, nháy mắt đã đuổi tới nơi.
- Chết tiệt ! Lão tử thề phải lột da rút gân ngươi !
Tử Thiên tức giận đến phát điên, lại bóp nát một tấm thạch phù, một kích hùng mạnh của Võ Vương lại công kích tới Địa Tâm Viêm Long Tích.
Địa Tâm Viêm Long Tích hai mắt lộ vẻ ngưng trọng, toàn lực đánh một cái long thủ, lần này thì đã không còn rơi vào hạ phong chút nào.
Tử Thiên cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một ít thạch bụi . . .
Địa Tâm Viêm Long Tích đột nhiên rùng mình một cái, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có chạy thẳng lên đỉnh đầu, một quyền làm thiên địa băng liệt đã đánh xuống, thần quyền mang theo một cỗ áp lực tuyệt đối, trực tiếp làm không gian xung quanh vặn vẹo, xé rách hư không đánh xuống . . .
Võ Tông cảnh giới, giơ tay liền có thể khiến không gian vặn vẹo, dịch chuyển vị trí, vượt qua không gian !
Một kích của Võ Tông này chính át chủ bài cuối cùng của Tử Thiên !
- Oành !
Một quyền hùng mạnh xuyên qua hư không đánh thẳng lên người Địa Tâm Viêm Long Tích, đại địa xung quanh sụp xuống, dung nham bắn tung tóe.
Tử Thiên cũng không quá hi vọng một quyền này có thể trực tiếp đánh chết Địa Tâm Viêm Long Tích, dù sao nó cũng có thực lực Võ Vương, hơn nữa thân thể ma thú rất cường đại, trừ phi hắn có thể xuất ra ba kích của Võ Tông nếu không thì rất khó đánh chết nó. - Gràooooo !
Quả nhiên Địa Tâm Viêm Long Tích vẫn không ngã xuống, gầm lên một tiếng giận dữ, nhưng thanh âm lại yếu hơn trước không biết bao nhiêu lần, thân hình đầy máu, long lân trên người cũng vỡ nát, trọng thương rất nặng, thực lực không bằng 1 thành lúc toàn thịnh.
Long thủ mặc dù đã muốn vỡ ra thành từng mảnh nhưng vẫn điểm ra một cái cự chỉ, Địa Tâm Viêm Long Tích mặc dù cực kỳ suy yếu nhưng vẫn có thể đánh ra một kích cấp Võ Hoàng. - Đáng chết a !
Tử Thiên hai mắt muốn phun ra lửa, toàn thân đấu khí được vận chuyển đến cực hạn, toàn lực chém ra một kiếm, Hỏa Yêu Khôi cũng vung quyền đánh tới, liều mạng đối kháng với cự long chỉ. - Phốc !
Mặc dù sức chiến đấu của Tử Thiên đạt tới trình độ Lục Tinh Võ Quân nhưng so với cự chỉ thì vẫn như con kiến so với con voi, hắn không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, Hỏa Yêu Khôi đứng trước thân thể gần như tan vỡ vì hứng chịu phần lớn lực đạo.
Tử Thiên tuy trọng thương nhưng vẫn cảm giác được khí tức của Địa Tâm Long Viêm Tích càng suy yếu rất nhiều, một đòn vừa rồi cũng đã rút cạn sức lực của nó.
Vội vàng thu Hỏa Yêu Khôi gần như bị hủy diệt hoàn toàn vào nạp giới, Tử Thiên định kéo Du Tuyết Sang rời đi nhưng cơ thể nàng lại không chịu di chuyển, hắn giận tím mặt quát : - Sư tỷ ! Ngươi làm cái gì vậy a ?
- Ngươi đi trước đi !
Du Tuyết Sang cắn môi đáp.
Bây giờ nàng và Tử Thiên đều rơi vào tuyệt cảnh, vậy chi bằng đừng làm vướng chân hắn thêm nữa . . .
Tử Thiên giận suýt nữa ngất đi, còn chưa kịp nói gì thì thân hình lại trở nên trầm trọng vô cùng, Địa Tâm Viêm Long Tích há mồm phun ra mấy đạo hào quang màu đỏ, mỗi cái đều tiếp cận trình độ Nhị Tinh Võ Hoàng.
Tử Thiên tròng mắt như muốn nứt ra, tràn ngập vẻ điên cuồng, tất cả thủ đoạn liều mạng đồng loạt thi triển, nắm chặt Thanh Long Cổ Kiếm lao lên ngăn chặn các đợt tấn công của Địa Tâm Viêm Long Tích.
Thanh Yêu Quang Lôi - Lôi Giáp Thể !
Toàn thân hắn được bao phủ bởi vô số đạo lôi điện ngưng tụ thành lôi giáp, chính là thủ đoạn của dị lôi mà Lôi Vân năm xưa đã thi triển, tất nhiên lúc này lôi điện của Tử Thiên mạnh hơn gã năm đó không biết bao nhiêu lần, tuy là chỉ giả dị lôi nhưng vẫn có thể phát huy ra uy lực hùng mạnh.
Chưa hết, huyệt đạo trên hai cánh tay đột nhiên bốc cháy, trên da thịt tràn ra từng luồng hỏa diễm xanh biếc.
Hải Tâm Diễm, dị hỏa thiêu thân !
Hắn liều mạng truyền dẫn Hải Tâm Diễm tới các huyệt đạo trên cánh tay để tăng thêm lực công kích, khí tức tăng vọt lên miễn cưỡng có thể đối kháng với Bát Tinh Võ Quân. - Thanh Long Tinh Diệt Trảm !
Tử Thiên hét lớn một tiếng, đem toàn bộ khí lực trong người bổ ra một tuyệt kỹ trong Thanh Long Cổ Kiếm Pháp, như một đầu thanh long cuồng bạo hủy diệt vạn vật đánh tới một đạo xích quang.
Một kiếm này cũng hắn mặc dù uy lực rất mạnh nhưng vẫn không chống đỡ nổi lực xung kích của xích quang, trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh.
- Phốc !
Tử Thiên lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là một kích suy yếu của Địa Tâm Viêm Long Tích nhưng cũng đủ làm Vương Tử Thiên phải liều mạng mới cản được.
Lúc này hai cánh tay hắn đã bị dị hỏa thiêu đốt phản phệ trọng thương, đau đớn đến tận tâm can, không có lựa chọn buộc phải thu Hải Tâm Diễm trở lại thể nội.
Ngay lúc đó hai đạo xích quang đã bay tới trước mắt, muốn triệt để đánh hắn thành tro bụi.
Tử Thiên đồng tử thu nhỏ lại hết mức, cảm nhận được nguy hiểm sinh tử, cắn răng một cái, tinh huyết trong người sôi sục, toàn thân hắn đột nhiên đã đỏ bừng lên như máu.
Tinh huyết của ta, thiêu đốt đi !
Đấu khí trong cơ thể Tử Thiên sôi trào, thực lực tiếp cận Bát Tinh Võ Quân Đỉnh Phong !
Thiêu đốt tinh huyết bản thân chính là một trong những thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của một cường giả khi lâm vào hiểm cảnh, giúp đề thăng tu vi trong một lúc nhưng sau đó nhất định sẽ gánh lấy thương thế gấp đôi, hơn nữa thiêu đốt tinh huyết quá mức cho phép, nhất định sẽ cửu tử nhất sinh !
Tử Thiên mang trong mình Thái Dương Vương tinh huyết, mặc dù lúc này không thức tỉnh được một phần tỉ sức mạnh nhưng vẫn mạnh hơn tinh huyết của cường giả bình thường rất nhiều.
Trong tay hắn lại hiện ra một cái bình ngọc trắng như tuyết, dùng lực bóp nát, lấy ra một viên đan dược đỏ rực, trực tiếp đem nuốt vào cổ họng.
Dược lực trực tiếp hóa thành một luồng đấu khí hùng hậu tiến vào cơ thể hắn, lực lượng tràn đầy như muốn phá thể mà ra, lúc này Tử Thiên có đủ vốn liếng để liều mạng với Võ Quân Đỉnh Phong trong 10 tức thời gian.
Đây là Tứ Phẩm đan dược - Bạo Nguyên Đan được Vương Long luyện chế, giúp người dùng trong thời gian sẽ có thực lực tăng vọt nhưng sau đó chắc chắn sẽ chịu phản phệ khá lớn, nếu không phải bị ép đến đường cùng, Tử Thiên tuyệt đối không muốn dùng tới nó. - Toàn Phong Chỉ !
- Thanh Long Thiên Tọa Ấn !
Tử Thiên hai tay bắt quyết, liều mạng vừa thi triển thức thứ hai trong Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng, tay còn lại đánh vô số đạo ấn quyết lên Thanh Long Cổ Kiếm, một đạo long thủ được thanh sắc vảy rồng bao phủ mang theo uy thế trấn áp vạn vật hiện ra, đánh mạnh về phía một đạo xích quang.
Một cự chỉ khổng lồ cũng xông lên đối kháng với đạo xích quang còn lại, phong vân liền nổi lên như bão táp trợ lực.
- Oành ! Oành !
Dư ba kinh khủng tàn phá cả thạch động, Tử Thiên toàn đầy máu bắn thẳng ra ngoài, khí tức càng lúc càng giảm mạnh, lôi giáp thể tan vỡ, dược lực nhanh chóng tiêu hao, tinh huyết đốt cháy đồng loạt phản phệ làm thương tích hắn càng thêm trầm trọng, nếu không phải hắn có thần thể vô địch chỉ số đã tan xác từ lâu. - Vẫn còn . . .
Cắn răng đè nén đau đớn trong cơ thể, trong lòng hắn không khỏi chua xót . . .
Hắn không còn gì cả, lôi giáp thể, đan dược, dị hỏa thậm chí cả tinh huyết bản mạng đều đã dùng nhưng vẫn không cản nổi Địa Tâm Viêm Long Tích công kích.
Tử Thiên hai mắt vẫn là một tấm kiên định thần sắc, cơ thể lôi điện tràn ra một luồng kim quang nhàn nhạt, chính là Kim Cương Hộ Thể - tuyệt kỹ hộ thân căn bản của Đại Phạm Kim Cương Công.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể dựa vào nhục thân cứng rắn mới mong qua được một kiếp này, nhưng tỉ lệ sống sót chính là một phần mười không hơn không kém !
Đột nhiên một thân ảnh áo trắng mỹ lệ xuất thần hiện ra chắn trước mặt hắn, mỉm cười nói :
- Để cho ta đi !
Tử Thiên sửng sờ, dường như chìm đắm vào nụ cười của Du Tuyết Sang mà quên mất hiểm cảnh, hồi lâu mới giật bắn người nói :
- Sư tỷ ! Không thể được !
Tử Thiên biết sư tỷ có thể vượt cấp chiến đấu nhưng đến cả hắn không chống đổi mấy đạo xích quang này, nàng dù nghịch thiên hơn nữa cũng không thể nào chịu nổi một kích. - Coi thường ta sao ?
Du Tuyết Sang trừng mắt ngó hắn, khẽ cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi vẽ ra từng đạo huyết ấn trên thân Bạch Minh Thần Kiếm, thần kiếm phát ra hào quang rực rỡ, đôi mắt đen láy chuyển sang màu xanh lam, khí tức toàn thân nàng đột nhiên tăng vọt, từ Tứ Tinh Võ Linh thăng thẳng một đường tới Ngũ Tinh Võ Quân !
Tử Thiên :
- . . . !
Hắn triệt để hóa đá, tròng mắt suýt nữa rơi trên mặt đất, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết hắn cũng không tin có dạng yêu nghiệt biến thái tới mức độ này !
Ta kháo ! Đây là chuyện gì ?
Nhãn lực của hắn như thế nào lại không nhìn ra lực lượng này không phải của Du Tuyết Sang lúc này có thể có được, lượng đấu khí đang từ Bạch Minh Thần Kiếm truyền vào cơ thể nàng căn bản hoàn toàn bất đồng.
Du Tuyết Sang nhìn thấy vẻ khó tin trên mặt hắn thì trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác thành tựu, sảng khoái, che miệng cười khanh khách làm trăng nhượng nguyệt thẹn, nói : - Tiểu sư đệ ! Ngươi không cần phải nhìn tỷ tỷ chằm chằm như vậy a ?
- Khục Khục !
Tử Thiên xấu hổ ho khan mấy tiếng, có chút không biết nên nói cái gì mới tốt . . .
- Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm Quyết !
Du Tuyết Sang thu hồi vẻ trêu đùa, hai mắt ngưng trọng, ngọc thủ nhanh như chớp kết thành ấn quyết, bầu trời phát ra từng tiếng sấm rền, bất thình lình chém xuống một kiếm, một đạo lôi trụ khổng lồ đánh thẳng xuống đạo xích quang. - Ầm !
Hai đạo công kích cùng tan vỡ, Du Tuyết Sang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trở lại màu đen có chút ảm đạm, tu vi cũng theo đó rớt xuống Võ Linh Cảnh cấp bậc, rõ ràng vừa rồi nàng cũng là dốc toàn lực vào một kiếm mới ngăn được đạo xích quang kia.
Lực trùng kích còn sót lại vẫn đẩy nàng văng ra ngoài, Tử Thiên vội gắng gượng di chuyển tấm thân đầy thương tích, đỡ lấy Du Tuyết Sang, cặp mắt nâu hổ phách đã đục ngầu gắt gao nhìn nàng.
Lúc này hai người đã cạn kiệt sức lực, hầu như chỉ có dựa vào người kia mới có thể đứng vững trước nguy cơ sinh tử !
Tử Thiên đứng dậy nắm lấy tay nàng lao ra ngoài thạch động, vì có trời mới biết Địa Tâm Viêm Long Tích có còn muốn tấn công họ hay không !