Sát Thần Ký

Chương 67 - 67 : Võ Đạo Nghịch Thiên

Vương Tử Thiên khó khăn mở cặp mắt nặng như chì, chỉ thấy mình toàn thân vô lực, đang nằm trên nền đá, xung quanh hắn toàn là thạch đá vỡ vụn, đủ biết cuộc đại chiến vừa rồi kinh khủng tới mức nào, hắn còn giữa được mạng đã là kỳ tích.

Hắn khó nhọc ngồi dậy, phát hiện tay phải của mình kinh mạch đã đứt không ít, nếu là người khác chính xác là đã bị tàn phế một cánh tay rồi nhưng hắn có Thái Dương Vương thần thể liền có thể tự động khôi phục từng chút một, có điều bất luận dụng sức như thế nào cũng không nhấc lên được, mặc dù được Đại Phạm Kim Cương Công và thần thể phối hợp trị thương nhưng trong một khoảng thời gian cũng không dễ dàng lành lại. - Võ Vương cường giả quả thật kinh khủng !

Tử Thiên nhủ thầm trong lòng, trận chiến vừa rồi cực kỳ không cân sức, nếu không phải hắn có một kích của Võ Tông bất thình lình làm Địa Tâm Viêm Long Tích trọng thương nặng, sau cùng huyết mạch bị cưỡng ép thức tỉnh và mở ra Sát Thần Lực miễn cưỡng chống đỡ một kích cuối cùng kia thì hắn đã không thể nào còn sống mà ngồi đây.

Hắn dù sao cũng chỉ là Võ Linh, có nghịch thiên hơn nữa cũng không thể nào vượt qua ba cái đại cảnh giới mà khiêu chiến Võ Vương, chuyện này trừ phi hắn có thể đạt tới Võ Quân Đỉnh Phong mới có thể bàn tiếp, nếu không thì bỏ đi.

Vốn tu vi của hắn đã tăng lên rất nhanh rồi, đó là vì hắn thôn phệ dị năng, tu luyện hai đại công pháp, lại có huyết mạch thần thánh mới có được sức chiến đấu đáng sợ như vậy, nếu không dù là kẻ khác làm được nhưng sẽ chỉ làm căn cơ bất ổn tu vi sau này khó tăng tiến mà thôi ! - Dị năng a . . .

Tử Thiên cười khổ, trên mảnh đại lục này có mấy cái dị năng để hắn thôn phệ đây, chưa nói tới 25 loại dị năng bài danh hạng đầu không khác gì thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ khai thiên lập địa đến giờ còn chưa nghe nói có gã nào thu thập được chúng, chỉ mấy loại bài danh thấp hơn thôi cũng làm hắn phải tìm đến ngu người rồi, vậy mà cũng chỉ mới tìm ra có một loại chân chính dị hỏa là Hải Tâm Diễm.

Thở dài tạm thời đem chuyện dị năng vứt qua một bên, lúc này tu vi cùng luyện thể thuật của hắn đều vừa mới đột phá, cần một ít thời gian để cô đọng súc tích, vậy hắn cũng chỉ có thể đánh chủ ý lên Sát Thần Lực mới có được.

Tử Thiên hai mắt nhắm lại, thần thức nhìn vào hoàng kim huyết hà trong thể nội, đột nhiên ba chữ Sát Thần Lực trên huyết hà sáng bừng lên, rồi hắn cảm thấy đầu mình như bị một cỗ thông tin khổng lồ truyền vào, sát khí cuồng bạo chưa từng thấy từ đó tỏa ra làm đầu óc hắn như muốn nổ tung, không mấy chốc hắn lại ngất đi.

Phải mất một lúc hắn mới tỉnh táo lại bởi tiếng công kích và thanh âm gào thét điên cuồng, hai mắt nhìn lên, một cảm giác làm hắn lạnh từ đầu đến chân chạy thẳng vào tâm can, khuôn mặt tuấn mỹ triệt để dại ra. - Đây là . . . không gian ký ức !

Trước mặt hắn lúc này làm một đám người mặt đầy sát khí nhìn tròng chọc vào một nam tử trung niên có khuôn mặt anh tuấn nhưng nghiêm nghị, cặp mắt sắc bén như dao không hề nhìn đám người kia tới một lần, mà nhìn thẳng lên trời xanh, chiến ý tràn ra không chút che dấu. - Giết !

Hơn trăm tên cường giả cùng hét lớn, khí thế toàn thân bộc phát đến cực hạn, toàn thân giống như cùng thiên địa hòa làm một . . .

- . . . !

Tử Thiên choáng váng suýt nữa ngất đi, tròng mắt trực tiếp rơi trên mặt đất . . .

Dựa vào tu vi của bản thân liền có thể điều động lực lượng của thiên địa, đám người này . . . toàn bộ đều là Võ Thiên Cảnh Cường Giả !

Hắn cảm thấy đầu óc liền có chút không đủ dùng, móa . . . từ thời viễn cổ có được bao nhiêu gã Võ Thiên chứ, vẻn vẹn không đến vài vị !

Mà kẻ nào cũng là đứng trên đỉnh kim tự tháp của một thời đại dài lâu, quát tháo thiên hạ không ai dám nói gì !

Vậy mà đám người từ đâu chui ra này đều thuộc cảnh giới đó, cái này . . . còn có để cho người ta sống không ?

Nhưng làm hắn kinh ngạc hơn cả là nam tử trung niên kia sắc mặt vẫn bình đạm như nước, nhưng lại làm huyết mạch trong cơ thể hắn sôi trào, có chút cảm giác thân thiết lẫn sôi trào. - Chẳng lẽ . . . hắn cũng là một cái Thái Dương Vương thể chất ?

Tử Thiên lặng lẽ hít sâu một hơi, trong lòng thầm kinh hoảng, Thái Dương Vương từ thời viễn cổ tới giờ còn chưa có bất cứ trường hợp nào ghi nhận sự tồn tại của nó, nhiều người cho rằng đây chỉ là một thần thoại, không ngờ ở nơi này lại gặp được . . .

Đúng lúc này đám Võ Thiên cường giả kia liền đồng loạt ra tay, từng đạo công kích làm trời đất rung chuyển đánh thẳng về phía nam tử trung niên.

Nam tử kia vẫn là một mặt phong vân khinh đạm, thở dài một tiếng, miệng khẽ nói :

- Thái Dương Vương Chi Giáp !

- Ầm !

Cả người hắn đột nhiên phát kim quang đại đế chói mắt, từng đạo công kích trực tiếp đánh lên người hắn, nhưng lại không có chút máu huyết nào bắn ra.

- Cái này . . .

Tử Thiên không còn gì để nói, bị hơn trăm tên Võ Thiên cùng lúc công kích lại không bị một chút thương thể, tên kia căn bản không phải là người . . .

Lúc này nam tử trung niên cơ thể đã được một kim giáp tuyệt đẹp bao phủ, ngay cả đầu cũng được bảo vệ kỷ lưỡng trong mũ giáp, vị trí hai mắt được chắn bởi một thứ giống như thủy tinh đỏ rực, bên trên giáp hai vai liền có một đầu sư tử hung tợn không biết được thứ kim loại gì tạo thành, ở giữa thắt lưng lại có một cái ngũ hành đồ án, toàn thân tỏa ra khí thế đế vương không thể xâm phạm. - Thái Dương Nghịch Thần Giáp - Bất Hủ Bất Diệt !

Nam tử khẽ nói, trong tay đột nhiên hiện ra một thanh hoàng kim cổ kiếm kỳ lạ, mũi kiếm hình tròn, thân kiếm đều không có chỗ nào sắc bén, vô cùng trầm trọng, tỏa ra khí thế vạn người không địch nổi, nhưng phàm nhân nhìn vào còn tưởng đây là một thanh sắt vô dụng. - Trục Hoàng Kiếm - Quang !

- Thái Dương Quang Minh Trảm !

Thái Dương Vương Thể đại thành, liền có thể vận dụng tất cả nguyên tố trong thiên địa dễ như trở bàn tay !

Nam tử tay cầm trọng kiếm không nhanh không chậm bổ ra một kiếm như muốn xé rách cả trời xanh, một đạo kim quang chiếu rọi cả thiên địa đánh qua hư không, hủy diệt mọi thứ cản đường, chỉ để lại từng tiếng kêu thảm thiết của trăm tên cường giả Võ Thiên.

Tử Thiên sợ đến run bần bật, hơn trăm gã Võ Thiên Cảnh liên thủ, uy lực đủ để đồ thiên sát địa, vậy mà lại bị nam tử kia một kiếm chém chết toàn bộ.

- A . a . a ! Quân Liệt , loại . . . loại người như ngươi tuyệt đối sẽ không được tồn tại trên đời ! Thiên đạo không dung ngươi - thần linh tất sẽ diệt ngươi ! Thái Dương Vương các người vô địch thiên hạ, nhưng không thể thắng được thần ! Ha ha ha . . . !

Cường giả Võ Thiên cuối cùng liều mạng cười điên dại, rồi biến mất trong làn kim quang chói lọi.

Nam tử tên Quân Liệt kia nét mặt vẫn lạnh băng, thu hồi trọng kiếm và áo giáp, hai mắt nhìn trời, hồi lâu mới lẩm bẩm :

- Thần ư ? Thần muốn diệt trừ ta . . . vậy ta liền đồ thần !

Lời hắn nói dường như làm cho trời xanh giận dữ, cả bầu trời hầu như tối sầm lại, thiên lôi điên cuồng loé lên rách ngang thiên địa.

Quân Liệt cũng không để ý tới những đạo thiên lôi kia, hai mắt đầy chiến ý vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào một điểm trên bầu trời, dường như chỉ có ở đó mới có đối thủ làm hắn phải bận tâm.

Tử Thiên ngẩn người nhìn La Chinh, bất chợt hắn hiểu ra, con đường võ đạo của Thái Dương Vương luôn đặc biệt và khó khăn đến dọa người, bởi vì đó là nghịch thiên mà đi !

Thái Dương Vương thể chất vốn quá mức mạnh mẽ, tới nổi có thể uy hiếp được các vị thần, đương nhiên họ sẽ không để cho Thái Dương Vương huyết mạch có thể lớn mạnh.

Chợt hình ảnh trước mặt hắn trở nên mờ ảo rồi tan biến, từng dòng thông tin truyền vào não bộ :

- Sát Thần Lực - bí pháp chỉ có ở người mang Thái Dương Vương huyết mạch, vĩnh viễn không có điểm cuối, mỗi lần đột phá liền có thể đề tăng tu vi, sức mạnh thể chất lên gấp nhiều, có thể dễ dàng vượt giai chiến đấu, đảo nghịch thương thiên !

Tử Thiên hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng khẽ tính toán, mặc dù hắn chỉ vừa mới mở ra Sát Thần Lực nhưng đã có thể giúp tu vi và thể chất của hắn trong vòng 50 tức tăng gấp 5 lần lúc bình thường, vậy sau này còn có thể mạnh đến mức nào ?

10 lần, 20 lần, 50 lần, hay 100 lần . . . thậm chí là 1000 lần ?

Chỉ hắn có thể đạt tới mức có thể mở ra lực lượng gấp 50 lần mức cơ bản, cho dù hắn chỉ là Võ Quân cũng liền có thể trong thời gian ngắn giao thủ với Võ Vương cường giả !

Tử Thiên cười khổ lắc đầu, nghe thì có vẻ rất bá đạo nhưng vấn đề làm sao có tập luyện Sát Thần Lực tới mức đó trong khoảng thời gian ngắn chứ ?

- Ân ?

Đột nhiên bên cạnh hắn truyền đến một tiếng rên nhẹ, Du Tuyết Sang sắc mặt tái nhợt từ từ tỉnh dậy, trong đôi mắt đen láy có chút mơ ảo đầy vẻ quan tâm lo lăng phản chiếu hình ảnh người nam tử trước mặt.

Tử Thiên kinh ngạc nhìn nàng, tự nhiên cảm thấy có chút ấm áp lẫn ngọt ngào kỳ lạ, cười nói :

- Sư tỷ ! Ngươi tỉnh rồi !

Du Tuyết Sang trầm ngâm một chút, nét mặt vẫn bình thản gật đầu, ánh mắt liền biến thành ai oán lẫn ngại ngùng nhìn Tử Thiên chằm chằm.

Tử Thiên cười gượng, bây giờ hắn mới nhớ lại chuyện hắn trong lúc nguy cấp mà đụng chạm xác thịt với nàng, mặc dù là bất đắc dĩ nhưng nam nữ thụ thụ bất tương thân, hơn nữa Du Tuyết Sang từ nhỏ đến lớn đều giống như cửu thiên thần nữ được người người ngưỡng vọng, chưa có nam nhân nào được phép thân mật với nàng chứ nói là ôm nàng vào lòng như hắn vừa rồi.

Hắn muốn đứng dậy cách xa nàng một chút thì bất chợt khựng lại, ánh mắt hết quái dị rồi lại chuyển sang bất đắc dĩ, cuối cùng trở nên lúng túng.

Bởi vì hai người không biết từ lúc nào vẫn nắm chặt tay nhau.

Du Tuyết Sang mặt ngọc đỏ lên, run rẫy rụt tay lại, né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tử Thiên hơi chút mất mát, cười khổ một tiếng, đành liếc nhìn xung quanh, ngạc nhiên vì nhận ra đây là một tòa thạch điện lặng im, theo cách bày bố hoàn toàn khách với những thạch động còn lại !

Mà kỳ lạ hơn nữa là ở giữa thạch điện còn có một chiếc quan tài bằng gỗ khá cũ kỹ, bụi phủ đầy cả phần bên trên.

Bình Luận (0)
Comment