- Đây . . . không lẽ là mộ phủ của vị Võ Hoàng kia ?
Tử Thiên hơi kinh ngạc, khó khăn lết tấm thân đến gần cỗ quan tài, phải nói là hắn trọng thương không nhẹ chút nào, bị Địa Tâm Viêm Long Tích liên tục công kích làm nhục thân suýt nữa tan vỡ, dù có Đại Phạm Kim Cương Công và thần thể chống đỡ trị thương nhưng cũng chỉ mới hồi phục chưa được 2 thành lực.
Hắn hơi do dự, khẽ đặt tay lên nắp quan tài, hơi dùng lực đẩy một cái làm nó mở ra một nửa, lập tức từ trong quan tài bắn ra ba đạo hào quang rực rỡ, ba kiện đồ vật liền hiện ra trước ánh mắt kinh ngạc của hai người.
Tử Thiên cau mày nhìn vào trong quan tài, chỉ thấy một bộ hài cốt cũ kỹ nằm yên lặng trong đó, quần áo trên người hầu như đã tan rã hết, để lộ ra xương trắng đục.
Tử Thiên có chút cảm khái, ngay cả Võ Hoàng cũng không chống lại được quy luật của thiên địa, cuối cùng theo dòng thời gian mà hóa thành một nắm xương trắng.
- Tiền bối ! Hãy yên nghỉ !
Hắn cúi đầu nói, hắn cũng đó chiếm được không ít chỗ tốt từ những động phủ chứa đầy bảo vật kia, cũng nên bày tỏ chút lòng thành kính biết ơn.
Hắn ánh mắt liền nhìn sang ba kiện bảo vật đang bay lơ lửng giữa không trung, trong mắt phóng ra dị sắc.
Vật đầu tiên là một chiếc bình ngọc trắng như tuyết, bên trong mơ hồ có ẩn chứa một giọt máu huyết đỏ rực vô cùng cuồng bạo, làm hắn có cảm giác như đang nghe được hồng hoang cổ thú gào thét.
Vật thứ hai có hình dạng rất giống Hoàng Cực Tâm mà hắn thu được trước đó, nhưng lại lớn gấp ba lần Hoàng Cực Tâm bình thường, kim quang sáng bóng như ngọc, Tử Thiên cảm nhận được một cỗ lực lượng cực kỳ tinh thuần ẩn chứa trong đó. - Đây là . . . Hoàng Cực Vô Lượng Tâm ! - Du Tuyết Sang kinh hỉ thốt lên, giọng nói đầy vẻ kích động.
Tử Thiên cũng tự nhiên minh bạch, hai mắt lập tức trở nên nóng rực nhìn chằm chằm vào quả Hoàng Cực Vô Lượng Tâm trước mặt.
Nên biết Hoàng Cực Tâm mặc dù quý giá nhưng dù sao cũng chỉ mang theo một tia cảm ngộ và đấu khí của Võ Hoàng mà thôi, tính ra cũng chỉ có 2, 3 phần cơ hội giúp một vị Võ Ngân Đỉnh Phong có thể đột phá.
Nhưng Hoàng Cực Vô Lượng Tâm thì lại được ẩn chứa cả đời sở học lĩnh ngộ của Võ Hoàng, coi như là mỗi vị Võ Hoàng cường giả cũng chỉ có thể ngưng kết một quả Hoàng Cực Vô Lượng Tâm trong đời, công dụng không phải Hoàng Cực Tâm có thể so sánh, chỉ cần người hấp thụ không phải là một cái đầu heo gia hoả thì có đến 6 thành cơ hội đột phá lên Võ Hoàng, hơn nữa sau này trùng kích lên Võ Vương càng có thêm không ít hi vọng.
Đây cũng là lý do hầu như không thể tìm thấy Hoàng Cực Vô Lượng Tâm ở các đại tông phái như Thiên Sinh Môn hay Kim Dương Tự, vì những bảo vật này được giữ lại để bồi dưỡng thế hệ cường giả tiếp theo, căn bản không có khả năng đem lộ ra ngoài.
Kể như Tử Thiên bây giờ có thần thể cần lượng đấu khí để đột phá nhiều hơn cường giả đồng cấp vô số lần, hơn nữa mỗi lần gia tăng cảnh giới lại cần một lượng đấu khí để tái đột phá tăng theo cấp số nhân, nhưng nếu lúc này hấp thụ Hoàng Cực Vô Lượng Tâm này thì mặc dù có chút phung phí nhưng cũng liền có thể nháy mắt đột phá lên Nhị Tinh thậm chí Tam Tinh Võ Ngân cũng không phải không có khả năng.
Mà sức chiến đấu của Tử Thiên cùng với tu vi tăng lên cũng liền có thể tăng lên một khoảng lớn, e rằng có thể vượt cấp khiêu chiến cả Nhất Tinh Võ Hoàng.
Còn Du Tuyết Sang cũng không kém, nếu nàng bây giờ đem Hoàng Cực Vô Lượng Tâm kia luyện hoá chỉ sợ liền có thể nhảy vọt tới Cửu Tinh Võ Linh !
Tử Thiên hơi liếc Du Tuyết Sang, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Trong khoảnh khắc, không trí trong tràng điện đột nhiên có chút quỷ dị, rốt cuộc Du Tuyết Sang cắn môi mở lời trước :
- Vương sư đệ ! Hoàng Cực Vô Lượng Tâm này . . . có thể coi như bán cho ta không ? Ta có thể xuất ra một . . .
- Không cần !
Tử Thiên dứt khoát nói, cánh tay hơi vận lực, đem Hoàng Cực Vô Lượng Tâm đẩy về phía Du Tuyết Sang, trên mặt toát ra nụ cười thản nhiên nói tiếp :
- Coi như là ta trả lại cho sư tỷ một cái ân tình vừa rồi !
Du Tuyết Sang vốn sửng sờ đến ngây người, nghe hắn nói vậy lại càng có chút không biết phải làm sao.
Tuy nói vừa nãy nàng quả thật là ra tay đỡ lấy một kích của Địa Tâm Viêm Long Tích cứu Tử Thiên một mạng nhưng đã cũng một phần là vì chính bản thân nàng, hơn nữa trước đó Tử Thiên cứu nàng còn ít lần sao ?
Nhưng Hoàng Cực Vô Lượng Tâm đối với Du Tuyết Sang thật sự rất trọng yếu, nàng khẽ cắn môi một cái, nói :
- Vương sư đệ ! Trong người ngươi hẳn là một loại dị hoả a ?
- Không sai !
Tử Thiên gật đầu đáp, dù sao hắn từng nhiều lần sử dụng Hải Tâm Diễm chiến đấu, bị người khác nhận ra cũng chẳng phải quái sự gì.
Du Tuyết Sang mỉm cười, lấy ra từ trong nạp giới một quyển trục vô cùng cũ kỹ, nói tiếp :
- Trong quyển trục này có ghi vị trí của một loại dị năng khác ! Xem như ta trao đổi với đệ !
Tử Thiên tâm thần chấn động, hai mắt lập tức trở nên nóng rực nhìn chằm chằm quyển trục trong tay Du Tuyết Sang, bày ra một cái bộ dạng hận không thể đem nó ăn nuốt sống.
Dị năng đối với người khác mà nói mặc dù cũng rất trân quý nhưng đối với Tử Thiên lại giống như cả mạng của mình, bởi vì chỉ cần hắn hấp thụ một loại dị năng, tu vi sẽ một bước tăng mạnh không cách nào tưởng tượng, sức chiến lại càng tăng thêm một bậc so với tu vi, ngay cả xương cốt cũng trải qua tẫy lễ mà cứng rắng hơn bội phần.
Du Tuyết Sang kinh ngạc nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười nói : - Sư đệ ! Ngươi coi dị năng là khoai lang mềm hay sao ? Trong người ngươi đã có một loại dị hoả, nếu còn miễn cưỡng luyện hoá thêm một loại khác, đừng nói là người dù là Võ Tôn cường giả cũng không chịu nổi ! - Tuyệt đối không có vấn đề !
Tử Thiên cơ hồ muốn hét lên, lắc đầu như máy móc.
Đùa sao ?
Thể chất của hắn vô cùng đặc thù chỉ cần chịu đựng đau đớn một thời gian đến khi luyện hoá dị năng thành một phần lực lượng của mình, chỗ tốt sẽ đếm không hết, hắn như thế nào có thể từ bỏ a ?
Du Tuyết Sang cũng không có nói thêm cái gì, trực tiếp đem quyển trục ném cho hắn, còn mình một tay thu lấy Hoàng Cực Vô Lượng Tâm , nhẹ nhàng nói :
- Ta đem nó đi luyện hoá !
Nàng nói vậy một là thực sự muốn gấp rút tăng lên tu vi, ngoài ra còn ngầm bảo 2 món bảo vật còn lại toàn bộ để cho Tử Thiên, dù sao nàng đã nợ hắn quá nhiều, vừa rồi còn chiếm không ít tiện nghi, nếu còn tiếp tục tham lam thì rất quá phận rồi.
Tử Thiên vô cùng kích động nhận lấy quyển trục, đối với lời nói của nàng cũng không có ý kiến, đi tới cầm lấy chiếc bình ngọc màu trắng, còn chưa kịp xem xét thì sắc mặt lập tức trầm xuống, một thanh âm quái dị cười đập vào tai : - Hắc hắc ! Tu vi chỉ là Võ Linh cảnh lại muốn luyện hoá máu Cổ Phượng ? Ngươi đây là đang tìm chết sao ?