Một giọng âm dương quái khí đầy vẻ trêu tức vang lên, trên không trung lập tức hiện ra vô số đốm sáng đầy kim quang, dần dần ngưng tụ thành một đạo thân ảnh nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt hồng hào, khí chất nho nhã có chút phong lưu. - Ai ?
Tử Thiên sắc mặt lập tức chìm xuống, Thanh Long Cổ Kiếm nhanh như chớp xuất hiện trong tay, tâm thần cảnh giác tới cực điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra Sát Thần Lực nghênh địch. - Ha ha ! Không cần lo lắng, ta sớm đã chết rồi, nếu không phải có người khai mở cái kia nắp quan tài, e rằng ta một đạo tàn hồn của không có thức tỉnh được !
Nam tử chỗ nào không nhìn ra Tử Thiên phòng bị, mỉm cười nói.
- Ngươi là chủ nhân của toạ mộ phủ ?
Tử Thiên lòng phòng bị giảm đi một chút, trầm giọng hỏi.
- Không sai !
Nam tử kia nho nhã đáp.
Tử Thiên sắc mặt thoáng chuyển biến tốt, may mà đối phương không có ác ý, nếu không mặc dù đây chỉ là một đạo tàn niệm nhưng với tình trạng của hắn hiện giờ cho dù có triển khai Sát Thần Lực e rằng cũng đánh không lại. - Tiền bối ! Đây rốt cuộc là vật gì ?
Tử Thiên chỉ vào bình ngọc trong tay, tò mò hỏi.
- Cổ Phượng Chi Huyết ! Là ta một lần tiến vào bí cảnh trải qua ngàn vạn hung hiểm mới lấy được !
Nam tử thản nhiên nói.
- Máu Cổ Phượng ?
Tử Thiên sửng sốt, kiên nhẫn nghe tiếp.
Nam tử nói :
- Thượng Cổ Chân Phượng, thực lực kinh khủng thế nào ngươi lúc này còn chưa tưởng tượng ra được ! Đây chính là một giọt tinh huyết bổn mạng của Cổ Phượng, có chứa một đạo linh hồn sức mạnh của nó, ngay cả ta cũng không dám trực tiếp hấp thụ ! - Chân Phượng ?
Tử Thiên trong lòng kinh hãi, chân long chân phượng căn bản chính là tồn tại ngay cả Võ Thánh thậm chí Võ Thiên cũng phải cúi đầu ngước nhìn, trước giờ chưa từng gặp, mà ngay cả chúng mạnh thế nào Võ Thiên cũng không thể biết được.
Trên đại lục chỉ có giao long, tiên phượng, đều là tồn tại siêu việt Võ Tôn cường giả, dù là thế gần như cũng không thể gặp.
Mọi người chỉ có thể tìm thấy những yêu thú mang huyết mạch pha trộn của giao long và tiên phượng, mà tuỳ tiện từ trong đó chọn ra một thằng đều có thực sánh ngang Võ Ngân, Võ Hoàng thậm chí mạnh hơn nhiều.
Năm xưa có một vị Võ Thánh tình cờ tao ngộ một cái giao long khổng lồ, tại chỗ toàn lực động thủ, rốt cuộc bị giao long xé làm 2 đoạn, trực tiếp thần hình câu diệt ! - Giọt máu dùng để làm gì ?
Tử Thiên ngờ vực hỏi.
- Máu Cổ Phượng căn bản vô cùng cuồng bạo, nhưng một khi ngươi có thể đem nó dung hợp với tinh huyết bản mạng liền có thể trong cùng cấp không có địch thủ, lực công kích cường hãn hơn trước nhiều lần, tu vi càng cao hiệu quả càng lớn, hơn nữa trong lúc nguy cấp liền có thể đem máu Cổ Phượng ra thiêu đốt, thực lực bản thân trong khoảnh khắc nhất định tăng mạnh, đủ để chém giết cả địch nhân mạnh hơn mình vài cái tiểu cảnh giới !
Nên biết cường giả tu vi càng cao thì sức chiến đấu cũng chênh lệch rất nhiều, coi như lúc còn là Võ Linh có thể vượt cấp chém giết địch nhân cao hơn mình 3, 4 tiểu cảnh giới cũng không phải chuyện hiếm thấy.
Nhưng nếu là Võ Vương, Võ Tông thì rất khó vượt cấp chiến đấu, chỉ là Nhất Tinh Võ Vương có thể đánh thắng Nhị Tinh Võ Vương đã là rất giỏi rồi, Tam Tinh Võ Vương thì đã là cực hạn, rất có thể là thắng thảm, còn nếu cao hơn nữa thì vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Bất quá cũng chỉ là đánh thắng mà thôi, còn chuyện trực tiếp giết chết đối phương còn là cả cái vấn đề.
Ngươi coi như đánh bại được ta, nhưng tu vi ta còn cao hơn ngưoi ! Ta muốn chạy ngươi đuổi kiểu gì ?
Tử Thiên thể chất mặc dù đặc thù, lại có nhiều vật tăng phúc, nhưng coi như là hắn đạt tới Võ Vương cũng không dám tự tin nói mình có thể đánh thắng đối thủ hơn hắn 4 tiểu cảnh giới.
Nam tử kia cười nhạt, kiên nhẫn giải thích, khuôn mặt lộ ra một đạo thần sắc phiền muộn, nói tiếp :
- Năm đó ta bị vây cả Võ Hoàng Đỉnh Phong đến cuối đời, giá như có thể luyện hoá giọt máu này liền có nắm chắc đột phá lên Võ Vương cảnh !
- Ngài vốn dĩ có nghịch thiên bảo vật như vậy, tại sao không tự mình hấp thu ?
Tử Thiên có chút hoài nghi hỏi.
Một giọt tinh huyết này đủ để Võ Tôn, Võ Thánh phải tranh đoạt đến vỡ đầu, vì cái gì mà chủ nhân mộ phủ lại lưu lại không dùng tới ?
Nam tử kia trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói :
- Ngươi cho rằng máu Cổ Phượng là rau cải trắng muốn nuốt thì nuốt ư ? Đừng nói là ta, ngay cả Võ Tông thậm chí Võ Tôn không cẩn thận nuốt phải nó cũng tan xác mà chết !
Tử Thiên cười khổ, Võ Tôn còn bị nổ banh xác, vậy Võ Linh như hắn nói tới làm gì a ?
- Nhưng mà tiểu tử ngươi cũng rất không tồi a, cốt linh chưa đến 20 mà đã là Cửu Tinh Võ Linh, chậc, bậc này thiên phú suốt đời ta cũng mới gặp qua một người như vậy ! Bất quá vẫn còn xa mới có thể hấp thụ máu Cổ Phượng !
Nam tử cảm khái nói, đưa mắt khẽ đánh giá Tử Thiên.
- Vân . . . vân, chờ một tý, . . . nhục thân của ngươi . . . bà nội nó, rốt cuộc là ngươi đã ăn cái gì thiên tài địa bảo ? Nhục nhân dĩ nhiên kinh khủng như thế chứ ?