Vương Tử Thiên sau khi sơ thành tầng thứ nhất của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, liền hớn ha hớn hở tới phụ các sư huynh làm cơm trưa, tính nó tuy hơi lạnh lùng nhưng lại rất giỏi trong bất cứ việc gì trừ việc luyện công, hay vui vẻ giúp đỡ mọi người làm ai cũng quý mến, cả tiểu sư muội Tiêu Hồng Trang xưa nay hưu quạnh vì không có ai cùng tuổi để vui đùa, nay tự nhiên có một tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi hơn mình nên rất cao hứng, cứ líu ta líu tíu cười nói chọc ghẹo tiểu sư đệ, Vương Tiểu Phàm ban đầu cũng hơi giận, nhưng nó tính vốn lạnh nhạt từ khi gia đình bị thảm sát nên cũng chẳng để tâm, huống chi nó còn phải luyện tập 2 vô thượng chân pháp trái ngược nhau vốn làm nó khổ lên khổ xuống.
Đến giờ ăn cơm, mọi người ngồi nghiêm chỉnh đợi phu phụ Tiêu Chính Văn tới ăn cơm. Tiêu Chính Văn trước mỗi buổi ăn thường hỏi về việc tu luyện của Ngô Đại Tiến và Đỗ Chất Bình, thỉnh thoảng cũng hỏi tới các đệ tử khác nhưng riêng Vương Tử Thiên thì lão chẳng bao giờ hỏi tới một câu, dường như trong mắt lão không hề có tên tiểu đồ đệ này. Thường lão cũng chẳng hỏi nhiều tới đệ tử thứ 8 của lão là Hồ Văn Tín nhưng hôm nay là ngoại lệ :
Lão Bát, mấy tuần nay ngươi làm gì ở trong phòng mà cứ múa tay quạt chân với cái pháp dở người của ngươi thế ?
Hồ Văn Tín đỏ mặt đáp :
Sư phụ nhìn thấy ạ ?
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, cáu kỉnh nói :
Người làm rầm rầm ở trong phòng ai mà không biết ?
Hồ Văn Tín mặt đỏ lựng nhưng lập tức nghiêm chỉnh nói :
Dạ hình như là đệ tử vừa đột phá qua tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát Kinh !
Y nói xong câu đó, mọi người lập tức ồ lên một tiếng, ai cũng biết một khi đã vượt qua tầng thứ hai thì đã có thể khu dụng được pháp bảo nhưng lão bát là người đến khá muộn trong kỳ nên nghe y nói đã vượt qua tầng thứ 2 thì ai cũng bất ngờ và hoan hỉ, cả Tiêu Chính Văn cũng mừng ra mặt.
Cả bọn lập tức xúm lại chúc mừng tới khi Tiêu Chính Văn ra lệnh ăn cơm mới thôi.
Mọi người lập tức cầm đũa chuẩn bị ăn thì Trương Minh thấy Vương Tử Quân ra chiều khác lạ dường như có điều muốn nói liền hỏi : “ Tiểu sư đệ, đệ muốn nói gì à ? “ lập tức mọi con mắt trong phòng đổ dồn về phía Vương Tử Quân, nó hơi đỏ mặt, ngập ngừng một lúc rồi báo cho mình người biết thành quả luyện tập của mình, trái với sự mong đợi của nó, các sư huynh thì đưa mắt nhìn nhau không biết phải nói gì ( thực ra người thường chỉ cần mất 6 tháng là đã xong tầng thứ nhất của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, còn nó thì phải mất tới gần . . . 2 năm để sơ thành tầng thứ nhất ) còn Tiêu Chính Văn thì cười lạnh khinh khỉnh tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ có mỗi sư nương Nhạc Thi là mỉm cười lấy lệ với nó, Vương Tử Thiên thấy thái độ của mọi người thì cười khổ mãi rồi buồn rầu cúi gầm mặt ăn cơm mà trong lòng buồn không thể tả. Thực ra mọi người đâu ai biết, nội lực của nó nếu bây giờ có thể âm dương hòa hợp hơn một chút thì không hề thua kém Ngô Đại Tiến về khoản nội công, trong hai năm qua nó không chỉ tu luyện Thái Thanh Thập Bát m Kinh có tiển triển mà cả Đại Phạm Kim Cương Kinh cũng hơi có thành tựu, đối với người thường mà nói việc luyện cả hai vô thượng chân pháp này dường như là một nhiệm vụ bất khả thi nhưng Vương Tử Thiên với dòng máu Thái Dương Vương huyền thoại và ngộ tính cực cao của mình vẫn có thể tiến triển “ nhanh “ như vậy là một kỳ tích, ngoài ra cũng nhờ có sức mạnh của Bạc Long yêu thú đang được giam cầm trong người nó đang vô tình giúp nó ổn định hai nguồn chân khí âm dương vốn không thể hòa hợp này.
Mặc dù vậy, Tiêu Chính Văn vẫn sai Ngô Đại Tiến truyền thụ cho nó tầng thứ 2 của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, theo lời Ngô Đại Tiến nói thì tầng thứ hai khó hơn tầng thứ nhất cả mười lần, nhưng không hiểu sao nó thấy còn dễ hơn tầng thứ nhất nhiều, nó đâu biết rằng sau khi nó học được hai vô thượng chân pháp thì ban đầu âm dương nhị khí có tranh đấu lẫn nhau làm nó không sao dung hòa được nhưng lúc này khi mọi thứ đã hơi có sự ổn định thì hai nguồn chân khí đó lại giúp nó tiến nhanh hơn nhiều, tất nhiên vì âm dương nhị khí vẫn chưa được hòa hợp hoàn toàn nên nó vẫn gặp khó khăn nhưng so với tầng đầu tiên thì vẫn dễ dàng hơn rất nhiều.
3 năm nữa lại trôi qua, Thất Kỳ đại hội võ thuật ngày càng đến gần, phu phụ Tiêu Chính Văn càng đốc thúc đệ tử tu hành hơn, mọi đệ tử đều bế quan tu luyện trừ Vương Tử Thiên vì hắn là người có công lực “ thấp nhất “ nên phải lo việc cơm nước cho mọi người vì ai cũng đã bế quan. May là cơm nước hắn làm cũng tương đối ổn nếu không chắc Tiêu Chính Văn đã nổi cơn thịnh nộ mà lôi hắn lên kỳ chính nhờ chưởng môn nhân đổi sư phụ cho hắn rồi. Hắn lúc này đã tu luyện Thái Thanh Thập Bát m Kinh tới chỗ thâm áo nhất của tầng thứ hai từ lâu, nhưng hắn không tin vào bản thân mình nên không dám thỉnh giáo sư phụ, vì hắn biết sẽ bị sư phụ nổi giận nếu làm sai điều gì, không ngờ rằng trong khoảng thời gian hoàn thành tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh vì không có gì để làm tiếp hắn liền chú tâm tu luyện Đại Phạm Kim Cương Kinh liền làm cho âm dương nhị khí càng lúc càng hòa hợp khiến nội công của hắn lúc này đã nhỉnh hơn cả Ngô Đại Tiến.
Một buổi tối như thường lệ hắn thu dọn bếp núc sau bữa cơm, bỗng hắn có cảm giác có ai đó phía sau mình bèn quay lại, thì nhận ra khuôn mặt gầy gầy, đôi mắt lõm sâu không phải là bát sư huynh hắn là Hồ Văn Tín thì còn ai nữa. Hắn vui mừng kêu lên : “ Bát sư huynh, huynh tìm đệ có việc gì không ? “. Hồ Văn Tín nhăn mặt nói :
Việc gì ư ? Đệ tự coi lại bản thân mình đi, sao đệ lại chấp nhận cảnh bị mọi người khinh thị như vậy ?
Vương Tử Thiên cười khổ nhăn nhó đáp :
Đệ cũng biết thế, cũng tư chất đệ tầm thường không sao theo kịp mọi người, đã làm cho sư phụ buồn lòng !
Hồ Văn Tín nhìn tiểu sư đệ tội nghiệp của mình bỗng cảm thấy nghẹn ngào, hắn luôn đối tốt với mọi người, lúc nào cũng cung kính với sư phụ sư nương, từ lúc nhập môn đến nay chẳng làm sai điều gì nhưng lại bị khinh thị vì tu hành kém cỏi. Y cắn môi, tay trái cầm một tờ giấy trắng đưa cho Vương Tử Thiên nói nhỏ : “ Đây là thành ý của ta và tiểu sư muội đệ đừng từ chối nhé ! “ nói xong hắn lập tức thi triển kinh công biến mất trong đêm. Vương Tử Thiên tò mò không hiểu lắm nhưng cũng đoán là Bát sư huynh và tiểu sư tỷ có ý giúp mình tu tập tinh tiến hơn nên rất xúc động. Hắn liền cầm tờ giấy lên đọc thử thì giật mình kinh hãi, vì những gì được ghi trong tờ giấy chính là pháp quyết tầng thứ 3 của Thái Thanh Thập Bát m Kinh. Trong lòng hắn phân vân khôn tả, vì hắn biết lén thầy học đạo là một tội không nhẹ ( trừ việc sáng tạo chiêu thức của riêng mình hay được cao nhân trong môn phái dạy có thông báo ), nhưng hắn cũng không muốn bị mọi người coi thường mãi như thế và quan trọng nhất là trong thâm tâm hắn không hiểu sao có một ngọn lửa vô hình luôn thúc đẩy hắn rằng cần phải mạnh hơn nữa, là hắn bắt đầu tập luyện pháp quyết tầng thứ ba của Thái Thanh Thập Bát m Kinh. Tầng thứ ba là tầng bắt đầu phải nhờ nhiều vào tư chất và tu vi của bản thân nên rất khó luyện vì thế nên tầng này được chia làm 3 cảnh giới.
Một buổi sáng thông thường, hắn vào rừng để chẻ củi làm cơm cho mọi người như mọi ngày. Trong lúc hắn đang định chặt một cây trúc thì bỗng nghe “ binh “ một tiếng đầu hắn bị một trái rừng chọi trúng, đầu hắn đau đến nổ đom đóm, hắn bực tức nhìn lên thì thấy một con khỉ lông xám đang đứng trên một cây cổ thụ miệng kêu chi chi có vẻ khoái chí rồi nhảy đi mất, hắn vốn là người bụng dạ không mấy rộng rãi nên thấy mình bị một con khỉ chọc ghẹo thì nộ khí xung lên lập tức thi triển khinh công đuổi theo như bay. Nhưng con khỉ kia thật cũng không vừa lại được lợi thế giỏi leo trèo nên hắn đuổi mãi vẫn không kịp nó, lại mấy lần do cây cối um tùm bị va vào mấy cây trúc đau gần chết.
Hắn giận không để đâu cho hết, nhìn thật kỹ xung quanh, biết rằng không có người bèn vận Đại Phạm Kim Cương Công lên khắp cơ thể, âm dương nhị khí cân bằng hòa hợp, khinh công của hắn liền nhanh hơn trước gấp 2 lần nháy mắt đã đuổi kịp con khỉ, toan vươn tay chộp lấy nó thì bỗng có cảm giác phía sau lưng có gió lùa tới, hắn giật mình kinh hãi lập tức nhảy qua bên trái để tránh. Sau lưng hắn có tiếng “ ồ “ lên, dường như hơi bất ngờ về khả năng phản ứng của hắn, nghe giọng thì chắc hẳn người này đã già lắm rồi.
Cả hai người đều đâu hay rằng, lúc này hắn đã học xong chút da lông bên ngoài của quyển đầu tiên trong Đại Phạm Kim Cương Kinh, tuy tu hành còn nông cạn, chưa có khả năng hộ thể hay phản kích lại nhưng cũng bắt đầu có khả năng cảm nhận, phán ứng, tránh né nhanh hơn những đệ tử bình thường của Thiên Sinh Môn cùng mức tu hành với hắn. Hai mắt hắn nhìn về chằm chằm về phía trước, trước mặt hắn bây giờ là một lão già gầy gò, râu tóc bạc trắng, mặt mày trắng không chút huyết sắc, nhưng cứ theo quần áo và ký hiệu đã bạc màu trên tay áo thì lão già này hình như là người của Thiên Sinh Môn. Con khỉ lúc nảy đã nhảy lên vai lão già từ khi nào, kêu chi chi với lão có vẻ thân thiết lắm, lão già cười khắc khổ đưa tay xoa đầu nó rồi chuyển mục quang sang Vương Tử Thiên. Lão nhìn hắn khá lâu, đôi mắt hơi lộ vẻ ngạc nhiên, rồi cất giọng già nua hỏi hắn :
Tiểu tử, ngươi là môn hạ chi phái nào ?
Vương Tử Thiên không ngờ lão già tự nhiên lại hỏi mình như vậy nhưng cũng thành khẩn đáp :
Tại hạ tên Vương Tử Thiên, môn hạ đệ tử chi phái Cổ Thạch Kỳ !
Lão già “ a “ lên một tiếng, cười cười nói “ thì ra là đệ tử của của Tiêu sư điệt à ! “. Vương Tử Thiên nghe lão gọi sư phụ hắn là sư điệt thì hiểu ngay lão là thái sư thúc tổ của mình nhưng hắn vẫn chưa tin lắm. Lão nhìn hắn lần nữa rồi nói :
Nhìn ngươi có vẻ đã luyện đến tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh rồi nhỉ, tuổi ngươi còn nhỏ luyện được đến đó cũng không tệ nhưng nội lực của ngươi nửa âm nửa dương, tuy miễn cường hòa hợp được nhưng mỗi lần luyện lên tầng cao hơn nội khí trong đan điền cứ loạn lên, cũng may ngươi tư chất trăm vạn người có một, tâm ý kiên định nên miễn cưỡng trụ được nhưng trong tầng thứ nhất và thứ hai ngươi tuy đã hoàn thành nhưng vẫn có nhiều chỗ chưa thông suốt nên âm dương cứ tranh đấu nếu để lâu sớm muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết thôi !
Vương Tử Thiên nghe lão nói không nhịn được há hốc mồm không ngậm lại được, những chuyện này hắn chưa từng kể với ai, lão già mới liếc qua đã thấy được hết nổi khổ tâm của mình thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn không bao giờ dám hỏi sư phụ vì hắn rất sợ lão vì lão thường chẳng bao giờ chỉ dạy tận tình mà thường khinh thị hắn nên mọi khi gặp khó khăn trong việc tu tập hắn chỉ biết hỏi các sư huynh, nhưng ngay cả các sư huynh hắn cũng chẳng quán thông tất cả mọi chỗ hắn không rõ nên hắn cũng tiến được bao nhiêu. Nhưng điều hắn ngạc nhiên nhất là lão già kia còn biết được tình trạng nội lực của hắn làm hắn phục sát đất, hắn liền quỳ phục xuống, dập đầu binh binh, cất lời cầu xin :
Thái sư thúc tổ, đạo hạnh của người thật cao thâm khôn lường xin hãy cho đồ nhi thỉnh thoảng được ghé thăm lão nhân gia để được học chút đạo pháp thô thiển để thỏa lòng mong ước !
Lão già cười buồn, nhưng vẫn có nét hoan hỉ, lão nhìn trời, trầm tư suy nghĩ, rồi nhìn Vương Tử Thiên bỗng thấy vài phần giống mình khi xưa bèn thở dài rồi nói :
Thôi được xem như chúng ta cũng có duyên, đã lâu ta không ra ngoài, vừa ra ngoài đã gặp ngươi, vả lại ngươi cũng là đệ tử của Tiêu sư điệt, nếu người muốn bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ ta !
Vương Tử Thiên vui mừng khôn xiết, biết là chỉ có thể gặp may chứ không thể cầu được, nên dập đầu 3 cái đa tạ lão già rồi nhìn mặt trời bắt đầu đứng bóng, bèn vội vàng từ biệt lão già rồi đi chặt củi với lòng hân hoan vui sướng. Còn lão già nhìn theo bóng hắn tới khi khuất dạng, đôi mắt sáng lên, môi điểm nụ cười nhẹ.