Đường đến thạch động của thái sư thúc tổ, là một con đường mòn gập gềnh, dẫn vào sâu bên trong cổ thạch kỳ. Trí nhớ của Vương Tử Thiên rất tốt, vòng vèo qua mấy ngã rẽ, cuối tầm mắt hắn bây giờ đã xuất hiện một ngọn núi đá. Đỉnh núi xuyên vào tầng mây, cả chỉnh thể do một loại đá màu xám cấu thành, một vài chỗ còn lưa thưa những ngọn cỏ khô. Chân núi có một cửa hang hình tròn, vừa đủ cho một người đi.
Đứng trước cửa động tối om, Vương Tử Thiên ngập ngừng một lúc, bỗng một âm thanh già nua vang lên văng vẳng, cả mảnh không gian dường như cũng bị tiếng nói đó ảnh hưởng, lay động qua lại. - Cuối cùng ngươi cũng tới, ta còn tưởng ngươi đã quên luôn lão già cô độc này rồi chứ! Câu nói lạnh nhạt, lại mang chút ý tứ trêu chọc, khiến Vương Tử Thiên mặt mày đỏ lựng. Hắn bối rối bước vào trong, nhìn hình bóng hắn đã từng thấy cách đây 2 năm rưỡi. Ông lão vẫn vậy, vẫn thần bí và mang chút ý vị tang thương đặc thù. Đôi mắt sáng ngời chăm chú quan sát Vương Tử Thiên, chàng trai bé nhỏ nay đã trở thành một thiếu niên cao hơn sư tỷ Tiêu Hồng Trang cả cái đầu, đột nhiên ông mỉm cười, cảm thán. - Lớn rồi, lớn rồi! Haiz...! Trong hang động khô ráo, Vương Tử Thiên tìm một hòn đá bằng phẳng ngồi xuống, đôi mắt nhìn loạn, ngập ngừng giải thích lý do mình không đến trong thời gian qua. Lão không trách, mà bật cười ha hả: - Được rồi, được rồi! Thằng lỏi Tiêu Chính Văn đó không dạy ngươi thì để ta vậy! Vương Tử Thiên mừng rỡ híp cả mắt lại. Hắn đem những chỗ không thông và khó hiểu trong công pháp ra thỉnh giáo.
Lão liền bảo hắn học lại những chỗ hắn chưa thông ở tầng thứ nhất và thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, chỗ nào hắn không luyện được lão liền chỉ cho hắn, nên chỗ nào cũng vượt qua như chẻ tre chẳng gặp khó khăn gì nhiều. Vốn tư chất của Vương Tử Thiên thông minh xuất chúng nên mới có thể luyện cả hai vô thượng chân pháp âm dương trái ngược nhau này, nhưng dù sao hắn cũng là con người, nội lực luyện chưa tinh thâm nhiều lúc cứ loạn cả lên, có nhiều chỗ cần có ân sư chỉ điểm thì mới thông suốt nhưng Tiêu Chính Văn từ lâu đã không coi hắn là đệ tử nữa rồi thì hắn có hỏi lão cũng chẳng dạy, nay gặp được người tận tình dạy bảo hắn làm sao hắn không sung sướng mà cố gắng hết sức được, trong lúc luyện tập hắn cũng biết được tên lão già là Phong Bất Phàm.
Chưa đầy một tuần sau hắn đã quán thông tất cả mọi chỗ mà hắn gặp trở ngại trong tầng thứ nhất và thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh, đồng thời thực lực cũng có tiến triển lớn, đạt tới Ngũ Tinh Võ Kim Đỉnh Phong. Phong Bất Phàm tròn mắt nhìn hắn, ban đầu lão tưởng hắn cần ít nhất một tháng để quán thông mọi trở ngại trước đây, ai dè thiên tư của hắn cao hơn cả lão dự liệu nhiều, tiến bộ thần tốc, tới lúc này thì có một chỗ lão nghĩ nát óc mà không ra : tại sao tư chất hắn cao như vậy mà “ chỉ “ tiến được tới tầng thứ 2 trong gần 8 năm qua và tại sao thiên tư của hắn cao như vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn bỏ mặc. Lão nghĩ mãi rồi thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang nhưng có chút gì đó hoan hỉ. Lão nhìn hắn chằm chằm nói : “ Ngươi đã đột phá được tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát Kinh vậy ngươi có ý định khu dụng pháp bảo gì chưa ? “.
Vương Tử Thiên ngớ người ra, từ lâu hắn không tin mình đã vượt qua tầng thứ hai của Thái Thanh Thập Bát m Kinh nên chưa từng nghĩ sẽ luyện pháp bảo nên bây giờ lớ nga lớ ngớ nói :
Đồ nhi vẫn chưa có pháp bảo !
Phong Bất Phàm hoan hỉ vô cùng nói :
Vậy thì ngươi theo ta, ta tặng ngươi một món quà để cảm ơn ngươi đã tới thăm lão già này . . . nhưng ngươi có toàn mạng trở về không thì phải xem ngươi có phúc phận đó không thôi ! Vương Tử Thiên nghe lão nói vậy thì biết chắc rằng pháp bảo này rất đặc biệt, có thể rất nguy hiểm nhưng lòng hiếu cường của hắn lại nổi lên, nghĩ tới cảnh bị các sư huynh muội châm chọc, sư phụ coi thường, hắn không thể chịu nổi bèn đi theo lão già. Hai người đi vào thạch động của Phong Bất Phàm, hắn càng đi càng thấy tối tăm, áp lực dường như nặng thêm, không biết đã đi bao xa, bỗng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ bèn đứng lại.
Trước mặt hắn bây giờ hình như là một thanh đao nhưng lưỡi đao cắm sâu vào trong đá chỉ thấy được chuôi đao, mặc dù vậy ánh sáng từ chuôi đao vẫn sáng rực rỡ làm hắn chói mắt hồi lâu. Phong Bất Phàm trầm mạc nói :
Thanh đao này ngay cả ta cũng không thể sử dụng được, nó không luận về võ công cao hay thấp, mà luận về thiên tư và ý chí của người muốn khu dụng, ta thấy ngươi có thiên tư vạn người có một hy vọng ngươi có thể khu dụng nó làm pháp bảo của mình !
Vương Tử Thiên nghe lão già nói vậy thì cảm kích lão vô cùng biết mình được lão coi trọng nên mới đưa mình đến chỗ thanh đao này, hắn bất giác nghẹn ngào nói lời đa tạ Phong Bất Phàm rồi hít một hơi chân khí đưa tay nắm lấy chuôi đao vận kình truyền vào thanh đao rồi nhấc nó lên. Thanh đao lập tức phản kháng lại, một nguồn đạo lực bài sơn hải đảo tống ra đẩy lùi nội kình Thái Thanh Thập Bát Kinh của Vương Tử Thiên, xông thẳng vào người của hắn. Hắn chấn động tâm thần, mắt nổ đom đóm, lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn miễn cưỡng đứng được, nếu không phải hắn tu luyện Đại Phàm Kim Cương Công là vô thượng chân pháp về bảo vệ thân thể và tâm mạch thì chắc đã ngã nhào rồi nhưng nguồn đạo lực kia cũng đâu phải tầm thường, lập tức làm chân khí của Vương Tử Thiên xộn xạo, mắt hoa cả lên. Nhưng tính hắn vốn quật cường tuy cả người đau đớn khó chịu khôn tả nhưng không chịu bỏ cuộc, nghĩ rằng nên nhanh chóng kết thúc chuyện nếu không thì hậu quả sẽ rất tệ nên hắn lập tức vận 10 thành công lực của Thái Thanh Thập Bát m Kinh tu luyện trong suốt 8 năm qua rồi ngầm truyền nội lực hồn hậu của Đại Phạm Kim Cương Công kết hợp cùng với đạo pháp Thiên Sinh Môn trút vào thanh đao, âm dương nhị khí hòa làm một, uy lực vừa sắc bén vừa cương mãnh lần này làm thanh đao lung lay dữ dội. Nhưng không để cho Vương Tử Thiên kịp mừng thanh đao đó lập tức phản kháng lại, hắc quang từ thanh đao đại thịnh quyết tâm chống lại nội lực của Vương Tử Thiên. Vương Tử Thiên thấy chấn động tâm thần, cổ họng mằn mặn phun ra một ngụm máu lớn lên cán đao, tưởng như không chịu đựng được nữa, nhưng không hiểu sao hắn vẫn không chịu buông thanh đao ra, mặc cho cơ thể thập phần đau đớn. Cho giây phút sinh tử quan đầu hắn nghĩ tới cảnh nếu hắn chết sư phụ của hắn có chút buồn rầu nào cho hắn không, các huynh muội liệu có tiếc thương hắn không hay là họ sẽ cười vui mừng vì bớt đi một gánh nặng rồi quên hắn đi như quên một tên bất tài vô dụng, sắc mặt hắn liền thập phần thống khổ. Nghĩ đến đó hùng tâm hắn nổi lên, nhớ đến việc phải tìm lại ký ức của mình, lập tức hắn nghĩ một điều rằng : hắn không thể chết lúc này được !
Bỗng từ đan điền của hắn xuất hiện một nguồn chân khí âm dương hòa hợp, lô hỏa thuần thanh truyền tới khắp các huyệt đạo trong cơ thể hắn, lập tức áp lực giảm đi, hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng. Hắn liền tụ hết nguồn chân khí mới nhận được vào tay thì thấy rõ ràng một ánh bạc quang ( ánh sáng bạc ) thất sắc đẹp đẽ vô cùng, liền kết hợp với phần khí lực cuối cùng sử dụng Thái Thanh Thập Bát m Kinh và Đại Phạm Kim Cương Công, 3 nguồn chân khí tống vào thanh đao. Thạch động rung chuyển dữ dội, hắc quang từ thanh đao bị trấn áp bỗng trở nên ôn hòa, nghe “ rắc rắc “ hai tiếng thanh đao đã được rút ra khỏi đá nhưng cùng lúc đó Vương Tử Thiên cũng ngã xuống bất tỉnh nhân sự, nhưng đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười, trước khi ngất đi hắn có cảm giác được ai đó đỡ lấy, tâm hồn tự nhiên thanh thản vô cùng.
Không biết hắn đã ngất đi bao lâu, chỉ biết khi hắn tỉnh dậy Phong Bất Phàm nằm ngồi nhìn hắn, mặt mày hoan hỉ không kể đâu cho hết. Hắn bỗng thấy lòng mừng rỡ, nói : “ đa tạ, thái sư thúc tổ đã cứu mạng đồ nhi ! “. Phong Bất Phàm phì một tiếng, cười nói : “ Không phải ta mà là ngươi tự cứu ngươi, ta còn không nghĩ ra làm sao ngươi làm được chuyện rút thanh đao ra nữa là ! “, đoạn lão cười ha ha. Vương Tử Thiên nhìn bên cạnh mình, thanh đao thật chẳng giống tưởng tượng chút nào, cả phần lưỡi đao dường như được làm bằng hắc thạch và huyền thuyết, chỗ nào cũng tròn không hề sắc bén, hình dáng thô kệch chẳng có vẻ gì là một bảo đao lợi kiếm cả. Phong Bất Phàm thấy hắn lộ vẻ thất vọng thì nghiêm nghị nói :
Ngươi đừng thấy thanh đao này không đẹp đẽ như các tiên kiếm khác thì coi thường, nó đã chọn ngươi làm chủ nhân đầu tiên của nó từ khi nó xuất thế tới giờ hẳn là ngươi có gì đó đặc biệt, nhưng ngươi đừng tưởng rằng thu phục được nó rồi thì nó sẽ vĩnh viễn tuân theo lời ngươi, chỉ cần tâm ý ngươi biến đổi nó sẽ lập tức rời xa ngươi đấy !
Cả hai người 1 già 1 trẻ đều không biết rằng, thanh đao này thực ra là vô thượng thần binh do tam đại thần linh vì một lý do nào đó mà dụng tâm cả đời để tạo ra, gồm toàn những nguyên liệu quý ở trần gian như cát kim cương, thạch quý, huyền thiết, bạch kim cùng những vật liệu ở chốn thần tiên và công lực cả đời của tam đại thần linh mới luyện thành, uy lực thì khỏi phải bàn, nhưng điểm đặc biệt là nó biết chọn chủ nhân của mình, cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, rồi giúp chủ nhân tăng thêm đạo hạnh vào một số lúc, quả thực là chỉ có một trên đời. Vốn dĩ Vương Tử Thiên đạo hạnh còn non kém nhưng lại được nó chọn lựa vì trong người hắn mang dòng máu Thái Dương Vương huyền thoại có gốc gác từ thần linh lại còn có Bạc Long Yêu Thú đang giam cầm trong người, nhưng hơn hết đó là hắn có ý chí và nghị lực phi thường. Nếu không có những yếu tố trên thì cho dù là người mang thần công tuyệt đỉnh cũng không thể rút nó lên nổi.
Vương Tử Thiên nghe thái sư thúc tổ của mình nói vậy thì phần nào bớt thất vọng, bỗng sực nhớ tới pháp quyết tầng thứ ba mà Hồ sư huynh và tiểu sư tỷ đã lén truyền cho mình, liền đưa ra thỉnh giáo Phong Bất Phàm, Phong Bất Phàm khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng nói :
Pháp quyết tầng thứ ba khoan hãy học, trước hết ngươi hãy tu luyện với pháp bảo mới của ngươi và điều hòa chân khí của ngươi đi đã ! Bây giờ ngươi theo ta !
Vương Tử Thiên “dạ” một tiếng rồi theo lão, hắn tiến tới chỗ thanh đao, đang định nhấc lên, không ngờ thanh đao đó nặng tới độ bốn chục cân làm hắn suýt nữa té nhủi xuống đất. Phong Bất Phàm nhìn hắn cười châm chọc bảo : “ Giờ thì ngươi phần nào hiểu tại sao thanh đao này không tầm thường rồi chứ ?”, Vương Tử Thiên mặt mày nhăn nhó, cười khổ một tiếng, rồi vận kình vào tay miễn cưỡng cầm thanh đao lên theo chân Phong Bất Phàm. Hai người đến nơi thì Vương Tử Quân thở hồng hộc nhìn lên thì há hốc mồm kinh hãi, mặt mày lộ rõ về hồ nghi, trước mặt hắn bây giờ là một thác nước tuyệt đẹp, nước trong vắt, cây cối xanh tươi đẹp đẽ, nhưng một chỗ như thế này thì liên quan gì tới việc luyện công chứ.
Phong Bất Phàm cười nguy hiểm, nói :
Ngươi nhảy vào đó luyện đao cho ta, trừ giờ cơm ra thì không được ra ngoài nửa bước !
Vương Tử Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn cái thác nước, lảo đảo muốn ngất đi, cười khan nói :
Thái sư thúc tổ, người đùa con chắc ? Nên biết bây giờ hắn phải rất khó khăn mới khiên được cái thanh đao chết tiệt nặng như núi này lên, bây lão còn bắt hắn nhảy vào trong cái thác nước đó luyện tập, làm sao mà hắn cử động cho nổi ?
Nhưng trái với kỳ vọng của hắn, Phong Bất Phàm vẫn điềm nhiên gật đầu xác nhận, khiến hắn mặc dù cảm thấy lạnh gáy nhưng vẫn đành phải “dạ” một tiếng rồi cắn răng nhảy lên thác nước, tập luyện đao trong thác nước.
Việc này thật thập phần gian nan, thanh đao đã nặng nề giới áp lực của nước lại càng nặng nề hơn làm cho Vương Tử Thiên cử động rất khó khăn khiến hắn mới luyện chưa tới một khắc đã thở hồng hộc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ đó, hắn ở lại chỗ Phong Bất Phàm luyện công chăm chỉ, 2 vô thượng chân pháp nhờ tập luyện dưới thác nước mà hài hòa hơn nhiều lại tăng cường thêm công lực cho hắn, thêm ngộ tính cao siêu, đạo hạnh hắn tiến bộ thần tốc nhiều lúc làm Phong Bất Phàm phải há hốc miệng kinh ngạc.
Lão cao hứng vô cùng với tên đồ đệ không chính thức của mình, liền đem một trong những môn võ công trấn sơn của Thiên Sinh Môn là “ Toàn Phong Mộc Diệp Thần Kiếm Chưởng “ cùng những đao, kiếm chiêu đơn giản nhưng uy lực cương mãnh, sắc bén như hoành tảo, cuồng công, . . . truyền cho hắn trong hai tuần cuối cùng của kỳ luyện tập. Tư chất của Vương Tử Thiên quả là vạn người có một, tốc độ tinh tiến không chỉ cực nhanh mà còn cực kỳ ổn định, trong ngày cuối cùng của kỳ luyện tập hắn đã đột phá được tầng thứ ba của Thái Thanh Thập Bát m Kinh. Và hắn cũng kiếm được một cái tên cho pháp bảo của hắn : “ Hắc Thạch Đao “.
Trước khi tạm biệt, hắn quỳ xuống dập đầu tạ ơn Phong Bất Phàm vì ơn dạy dỗ của lão, và hứa sẽ quay lại thăm lão. Phong Bất Phàm nhìn theo bóng hắn khuất dạng, rồi quay người về hướng Tề Thiên Sơn lẩm bẩm nói gì đã nhưng không ai có thể nghe thấy.