Thanh Vân Trấn,
- Vèo !
Trên không trung xuất hiện hơn chục đạo thân ảnh phong trần mệt mỏi, đúng là đội cứu viện từ Thiên Sinh Môn gấp rút chạy tới.
Bọn hắn lo lắng chậm rãi thời gian, vì thế cơ hồ là ngựa không ngừng vó chạy như điên suốt 2 ngày liền, thân thể lúc này cơ hồ quả thực muốn thoát lực.
Tử Thiên hơi quan sát thạch phù một chút, khẽ thở phào một hơi, thân hình vô lực từ từ hạ xuống đất, sắc mặt có chút tái nhợt.
Ngự không liên tục suốt 2 ngày liền cho dù hắn đan điền ẩn chứa đấu khí vượt xa đồng cấp võ giả cũng đã có chút không chèo chống nổi, cần phải điều tức một lúc.
Có Đại Phạm Kim Cương Công loại này công pháp hỗ trợ, hắn rất nhanh liền khôi phục tới đỉnh phong trạng thái, trong lúc đợi mọi người hồi phục thực lực, liền đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy phía trước là một cái tiểu trấn, ngừoi người qua lại tấp nập, nhưng theo vị trí trên thạch phù thì Nhiếp Phong Minh và Độc Cô Thương đang ở trong dãy núi phía sau Thanh Vân Trấn này. - Thanh Long Cổ Kiếm tuy mạnh, nhưng lại không gắn liền linh hồn với ta, vậy . . .
Tử Thiên trong đầu suy nghĩ một chút, đem Thanh Long Cổ Kiếm cất vào giới chỉ, lại lấy ra một thanh bạch sắc tiên kiếm, ngón tay khẽ vuốt ve thân kiếm, cười nói : - Tru Thiên ! Trận chiến này phải dựa vào ngươi rồi !
Một lúc sau mọi người đồng dạng khôi phục tới không sai biệt lắm trạng thái tốt nhất, đội ngũ lại tiếp tục lên đường.
- Sắp tới rồi !
Vương Tử Thiên nhìn vị trí của Nhiếp Phong Minh và Độc Cô Thương trên thạch phù đã càng lúc càng gần, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, suốt chằng đường bọn hắn hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại nào, không lẽ đám người kia đều ăn chay sao ? - Hửm ?
Đột nhiên đại não truyền đến một cỗ mê muội cảm giác, Tử Thiên sắc mặt lập tức đại biến, quát lên :
- Không xong !
Hắn trúng độc !
- Tiểu Vương Tử ! Đây là Suy Hồn Hương, không mùi không vị, có thể làm thần trí của người khác mất đi, mau vận Đại Phạm Kim Cương Công ép chất độc ra ngoài !
Tiểu Long thanh âm khẩn trương nói.
Tử Thiên gật đầu, Đại Phạm Kim Cương Công chậm rãi vận chuyển, tạo cho hắn một lớp bảo vệ toàn thân bằng đấu khí, nhanh chóng đem chất độc bức ra ngoài !
Đại Phạm Kim Cương Công tu luyện tới đại thành được gọi là Bất Diệt Kim Cương Thể, vạn độc bất xâm, Tử Thiên lúc này còn kém cảnh giới đó rất nhiều nhưng chút độc cỏn con này chưa đủ làm khó hắn.
Bất quá hắn và đám người thực lực mạnh như Lâm Lan Kiếm, Phổ Hoằng, Du Tuyết Sang thì dễ nói, còn có thể phát hiện và bức ra độc dược, nhưng những ngừoi khác lại không có khả năng đó, nhanh chóng mất đi thần trí rơi xuống đất bất tỉnh nhân sự. - Đáng chết ! Trúng kế rồi !
Vương Tử Thiên bức ra độc khí trong ngừoi nhưng sắc mặt lại âm trầm đáng sợ, lực lượng của bọn hắn vốn đã thua kém đối phương, nay lại giảm mạnh, chỉ còn lại sáu ngừoi có khả năng chiến đấu.
Tinh thần lực hùng mạnh điên cuồng hướng xung quanh bao phủ tới, Tử Thiên tay rút ra Tru Thiên Kiếm, hướng về một góc rừng cây chém xuống một kiếm, quát lên : - Cút ra đây cho ta !
- Ầm !
Một đạo thân ảnh từ bên trong bay vụt ra, tay cầm trường mâu giống như giao long xuất hải đâm về phía Vương Tử Thiên.
- Thánh Huy Quang Minh Kiếm thức thứ nhất - Truy Nhật !
Vương Tử Thiên bạo rống một tiếng, lực lượng của thân thể Tôi Tuỷ đại viên mãn điên cuồng bùng phát, kim quang nở rộ, một đạo kim sắc thánh kiếm mang theo huỷ diệt chi ý từ trên không hướng thân ảnh kia phách trảm đi xuống. - Cút cho ta !
Tru Thiên Kiếm thế như thái sơn áp đỉnh va chạm với trường mâu, đem thứ hai một kích trấn vỡ nát, kiếm kình hướng kẻ kia oanh giết tới.
- Phốc !
- Ah !
Huyết vụ tung bay, chỉ thấy người kia kêu lên một tiếng thảm thiết, cánh tay bị một kiếm kinh khủng kia chém đứt, thất khiếu đều ứa ra máu, rơi thẳng xuống đất không biết sống chết.
Phổ Hoằng, Âu Dương Hoàn mấy ngừoi há hốc mồm, không che dấu được rung động vì một màn trước mắt này, người kia tu vi dầu gì cũng là Tam Tinh Võ Quân Đỉnh Phong, lại bị Tử Thiên một kiếm phế sạch sành sanh.
Người này rốt cuộc kinh khủng đến mức nào chứ ?
- Ồh ?
Tiếng xé gió liên tiếp truyền đến, hơn chục đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người, một người trong đó kêu lên kinh ngạc một tiếng, hiển nhiên đối với kết quả một chiêu đối bính vừa rồi rất khó tin tưởng.
Tử Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang đám người mới đến, khi chuyển đến trên người Khương Chí Kỳ và Triệu Thế Vinh, đồng tử đột nhiên co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện ra thực lực của hai người này không phải là Ngũ Tinh Võ Quân như đã biết, mà là Lục Tinh Võ Quân !
Lương Minh Ngọc, Phổ Hoằng mấy người cũng biến sắc, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lục Tinh Võ Quân . . . loại này cường giả vượt quá bọn hắn có thể đối phó !
Tử Thiên ngược lại rất bình tĩnh, đại não nhanh chóng vận chuyển, tình hình lúc này nếu hai bên giao chiến, người bại nhất định là bọn hắn !
Nếu Khương Chí Kỳ và Triệu Thế Vinh còn không có đột phá cảnh giới, hắn ngược lại có thể liều một chút, nhưng lúc này thì không thể được.
- Tru Thiên !
Nghĩ thông suốt, Tử Thiên trong tay nắm chặt Tru Thiên Kiếm, kiếm khí đáng sợ điên cuồng hội tụ, giống như một thiếu niên kiếm thánh đứng sừng sững giữ thiên địa.
Hắn chỉ có một cơ hội đem mọi ngừoi rút đi, chính là lúc này, khi mà đám ngừoi kia còn đang dương dương đắc ý mà mất cảnh giác !
Chỉ có một khắc này mà thôi !
- Thanh Long Kiếm Pháp một kiếm chung cực – Thanh Long Nuốt Thế !
Ngay lúc này, hắn cùng lúc đem máu Cổ Phượng thiêu đốt, đồng thời mở ra Sát Thần Lực và lực lượng Tôi Tuỷ đại viên mãn, ba cỗ lực lượng kinh khủng tràn ngập khắp thân thể Tử Thiên, tu vi của hắn nhất thời từ Nhất Tinh Võ Quân thăng thẳng đến Tứ Tinh Võ Quân !
Tru Thiên Kiếm cuồng bạo đâm ra đâm ra một kiếm, kiếm khí vô cùng vô tận hướng nơi mũi kiếm ngưng tụ cùng một chỗ, một đầu Thanh Long hồn theo hư không hiện thân, điên cuồng hướng Khương Chí Kỳ bọn người cắn giết đi qua.
Thanh Long hai mắt lạnh lẽo như chuông đồng, toàn thân long lân phóng thích ra cuồng bá lực lượng, trong thiên địa tràn ngập tiếng long gầm gào thét mà đến.
Một kiếm này đã hội tụ tất cả sức mạnh mà hắn có thể đưa ra trong lúc cấp bách, hoàn toàn đủ để miểu sát bình Ngũ Tinh Võ Quân, thậm chí Lục Tinh Võ Quân chính diện chịu một đòn này không chết cũng muốn lột một lớp da !
Hơn nữa còn có thần kiếm Tru Thiên gia tăng lực công kích, đủ để uy hiếp của Thất Tinh Võ Quân.
Khương Chí Kỳ bọn ngừoi khuôn mặt cứng ngắc tại chỗ, há hốc mồm nhìn thanh long gào thét mà tới, bọn hắn như thế nào cũng ngờ tới tên kia lại liều lĩnh như vậy, dám hướng bọn hắn phát động công kích !
Bọn hắn vốn tại nơi đây giăng bẫy rập chờ đội cứu viện đến, ý muốn đem đám ngừoi đến toàn bộ giết sạch, cho Ô Long đế quốc một đòn choáng váng, vốn kế hoạch đã thành công một nửa, chỉ thấy đám ngừoi kia sĩ khí đại giảm, nhất thời trong lòng rất có khoái ý, cảm giác đích xác giảm đi không ít.
Nhưng bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ tới vào lúc này lại có kẻ hướng bọn hắn toàn lực giáng một kích !
- Đáng hận !
Khương Chí Kỳ, Triệu Thế Vinh hai người thực lực mạnh nhất, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, liên thủ đánh ra một chưởng toàn lực, ý muốn đem một kiếm kinh thiên kia ngăn trở lại.
Bất quá bởi vì quá bất ngờ, lực lượng bộc phát đi ra thậm chí chưa tới 4 thành, làm sao ngăn được một kiếm này của Vương Tử Thiên ?
- Ầm ầm !
- Hự !
Ba cỗ lực lượng hung hăng trùng kích lẫn nhau, trong không trung truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, Khương Chí Kỳ và Triệu Thế Vinh thân hình cuồng lui mấy chục thước, khoé miệng tràn ra máu tưoi.
Mặc dù hai ngừoi liên thủ nhưng lực lượng của đối phương vượt xa bọn hắn tưởng tượng, một chiêu Thanh Long Nuốt Thế của Tử Thiên so ra vẫn mạnh hơn không ít, dù sao hai ngừoi kia là bị động ra tay, công lực suy giảm quá nhiều, mặc dù miễn cưỡng ngăn được một kích nhưng vẫn chịu một chút thương thế !
Nếu là chính diện giao đấu Tử Thiên chỉ sợ khó có thể thắng được hai ngừoi này liên thủ, nhưng lúc này lại nhờ đánh lén một kích mà có hiệu quả như vậy.
- Đi !
Vương Tử Thiên đánh lén đắc thủ, cũng không có khoái ý, ngược lại sắc mặt phi thường âm trầm, quát lên một tiếng, tế khởi pháp bảo hướng về phía sau chạy như điên. - Nhưng còn bọn hắn . . .
Lương Minh Ngọc khẽ chần chờ, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua mấy đệ tử hôn mê nằm dứoi đất, khuôn mặt xinh đẹp có chút khó coi.
- Ngu xuẩn ! Quản bọn hắn khỉ gió, ngưoi nếu không đi còn có mạng sau này cứu bọn hắn sao ?
Tử Thiên giận dữ hét, hắn vốn có thể không quản mấy ngừoi này tự mình chạy đi, này liều mạng xuất thủ mới tạo ra cơ hội chạy trốn cho mọi ngừoi, mấy tên ngu ngốc này lại còn đứng đó chần chờ không chịu đi sao ?
Bọn ngừoi nằm phía dứoi căn bản đã cứu không được rồi, mang theo chỉ tổ thêm gánh nặng, trong tình thế này không khác gì là muốn chết !
Bọn hắn không có thực lực, vậy chỉ trách bọn hắn xấu số mà thôi !
Nếu Tử Thiên không có Đại Phạm Kim Cương Công, nói không chừng hắn cũng đã hôn mê giống như bọn họ, đây chính là bản chất của thế giới – mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé !
Nếu ở lại tử chiến một trận để cứu mấy ngừoi này, bọn hắn ngay cả một người cũng đừng mong chạy thoát !
Phổ Hoằng, Lương Minh Ngọc mấy ngừoi sắc mặt khó chịu nổi tới cực điểm, nhưng cũng biết mình lực bất tòng tâm, vội vàng cắn răng hướng Tử Thiên cùng rút lui.
Thứ hai nói mặc dù rất khó nghe nhưng cũng không có sai, bọn hắn không có thực lực để cứu đám ngừoi kia, vậy thì việc gì phải liều mạng khi mà biết chiến đấu sẽ không có cơ hội sống sót ?
Chí khí ? Ta nhổ vào ? Bọn hắn đám thiên tài này quý mạng của mình đến mức khiến ngừoi ta tức lộn ruột, nếu không phải quan tâm mặt mũi khi trở về bẩm báo với sư môn, bọn hắn mới không quản sống chết của đồng môn cái khỉ gió !
Vote vote vote !