Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 166

Hai nắm đấm va chạm nhau, kình lực mạnh mẽ thổi bay từng mảng tiểu tinh đang phát sáng.
Sau một khắc, hai bóng người bật nhau ra. Thế nhưng một người lãnh đạm vô cảm, đựng đó tựa một bất động chi vương còn kẻ kia bị thổi văng đi, đâm thẳng vào một tảng thiên thạch. Kẻ đó không ai khác chính là Yami.
Nếu xét về sức mạnh, hắn nghiêm túc chỉ có thể đánh ngang ngửa nàng khi sử dụng hai phần năng lực. Nàng đang phẫn nộ như vậy, hắn dù có bỏ ra một ngàn phần lực lượng trong cơ thể cũng không thể đỡ lại đấm đó.
Tuy vậy, hắn vẫn nhếch mép cười. Cả cơ thể phóng ra, áp lực đạp nổ cả thiên thạch to lớn đó lai về phía Yami No Kami. Nàng không nói nhiều, tay bóp lấy nắm đấm hắn, tay kia đưa ra xuất một quyền thẳng mặt hắn. Yami hơi nhíu mày, trong một khoảnh khắc cúi nghiêng nhẹ cổ tránh né được, chỉ là nếu không phải hắn cường đại vô cùng, sợ màng nhĩ đã bị đấm đó làm cho bị đứt vỡ. Hắn nghiêng người, chân trái lăng lên đá về phía cổ nàng, nàng khinh bỉ một tiếng, cánh tay phải duỗi ra nhàn nhạt đón lấy cú đá của hắn. Một lực đạo kinh hồn tỏa ra thế nhưng đối với nàng chỉ là sâu kiến.
Đột nhiên cả cơ thêt Yami hóa thành một mảng tro bụi, từ phía sau xuất hiện, chưởng lực đen đặc đánh tới rất nhanh, xung quanh năng lượng đen đặc còn ẩn ẩn vài đường trợ lực huyết lôi phía bên ngoài.
Yami No Kami nếu dính toàn bộ chưởng này, không nghi ngờ nhân thể của nàng tạo ra sẽ bị tan vỡ. Nhưng cho dù là nhân thể được nàng tạo ra, cũng là một phần trong nàng.
Đinh đương một tiếng, cả năm đấm hắn va chạm vào một thứ tựa như thiết cương hộ thể. Nó cứng tới nỗi tay hắn rỉ máu, từng đợt tà khí xèo xéo cất lên, hắn từ từ hồi phục. Mắt hắn có phần kinh dị, chỉ là nhân thể mà đã mạnh như vậy. Lần cuối hắn đối kháng cùng nàng là cách đây rất rất lâu, phỏng chừng cho tới bây giờ nàng đã mạnh hơn trước. Mạnh của mạnh, nàng ta bình sinh đã là chí tôn tinh trụ, bất kì kẻ nào nhắc tên nàng đều bị hư lôi đánh chết, nàng là cấm kị, nàng là sức mạnh tuyệt đối.
"Phế vật"
Nàng chầm chầm quay lại, phía sau dần tụ khí, xuất hiện từng bông hoa tím đen mĩ lệ trôi nổi xung quanh cơ thể nàng. Một chỉ tay, tức khắc toàn bộ hắc lan bám theo hắn. Chỉ thấy ngón tay nàng động, hắc lan liền biến mất sau đó một vụ nổ oanh tạc tại ngực hắn.
Yami trừng mắt, xung quanh ngực trong nháy mắt tụ một giọt đỏ tựa huyết dịch, một tia sáng lóe lên, con ma long từ bên trong bắn ra va đập với hắc lan phát nổ. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, thế mà hắn có thể thoát được, bật người ra khỏi nơi đó. Xon ma long đỏ máu há miệng cắn tới Yami No Kami, khi gần chạm tới nàng, hắc lan lại bao phủ tại trước mặt nàng, hai vật va chạm tao thành vụ nổ dữ dội điên cuồng, tới nỗi mấy nơi đã bị vặn xoắn hóa thành lỗ đen nhỏ.
Người nói trong không gian vũ trụ là không có không khí vậy nên nói có gió là điều ngu ngốc. Thế nhưng thần vương đấu nhau là ngoại lệ, cả vụ trụ rộng lớn như vậy, hoan ảo như vậy cũng phải nhường mình để hai kẻ này làm loạn, tóc của cả hai lơ lửng giống như đang có gió thổi qua. Hắn thở dốc một hơi, đôi mắt sắc bén híp lại tạo thành ra vài tia sát khí động đậy ở khóe mắt. Nàng cũng thế, vạn thượng lãnh ý, hai mắt to tròn nhìn hắn mà điên cuồng vạn lần hắn.
Oanh! Oanh!
Hai cơ thể biến mất, tốc độ cực nhanh giao đấu. Ban đầu còn mơ hồ trông rõ tàn ảnh, thế rồi sau cũng chỉ còn thấy nội lực oanh động không thấy người đâu nữa.
Yami một đấm tung thẳng vào má nàng, thế nhưng nàng không có bay đi, tay khép lại thành chưởng đập thẳng vào ngực hắn. Yami phun ra một chút máu nơi khóe miệng, mặc kệ cơ thể trọng thương nắm lấy cổ tay nàng, bàn tay khép thành dáng đao, đâm vào bụng nàng. Yami No Kami dùng tay kia đánh vào mu bàn tay hắn, cả tay hắn bất lực văng xuống. Từ trong bàn tay nàng xuất hiện hư sắc đỏ huyết, một tia sáng bắn tới trước mặt hắn phát nổ. Yami không kịp cản lại, chỉ có thể đạp nàng ra và bắt chéo hai tay cản lại.
Không đơn thuần là vụ nổ nữa, lần này đích thị chính là hủy diệt thực sự. Một khoảng phía sau hắn không gian bị đòn này quét sạch không còn dấu tích nào của thiên thạch hay một tinh cầu nào, toàn bộ cứ như thế hóa tro bụi.
Bụi mù từ tinh cầu dạy đặc dần tan đi, hắn đứng đó quần áo tả tới, máu me đầy mình. Chắn trước hắn là một chuôi kiếm gãy đang phát ra ma lực tà ác.
"Ngươi thắng rồi...đáng tiếc ngươi mãi mãi sẽ không lấy mạng được ta"
"Ô? Ngươi nghĩ còn có thể thoát?"
Hắn không nói, nắm lấy chuôi kiếm gãy, cách cách mấy tiếng một đạo hàn quang màu tím từ phần gãy dần cấu tạo lên một lưỡi kiếm hoàn mỹ. Nàng tự cao nhìn hắn chỉ là một con cá dãy chết thế nhưng qua một sát, như nhớ gì đó nàng trừng mắt, phẫn nộ rít gào lao tới.
Yami nhếch mép, hắn đã hơn một bước
"Hư vô phá toái!!"

Hắn hét lên, thanh kiếm đâm vào hư vô, nhanh chóng không gian đổ nát, một cánh công mở ra. Hắn châm chọc nhìn nàng, rồi ngã vào đó, bởi hắn là phá hư vô trùng toái về thế gian vậy nên rất nhanh cổng hư vô đóng lại, nắm đấm của Yami No Kami đánh vào hư vô.
Nàng giữ nguyên tư thế đó, run lên từng đợt điên cuồng. Hai mắt xuất hiện tia đỏ máu kinh dị, hai hàm răng nàng nghiến lại ngẩng mặt hét lên một tiếng
"Yami! Ngươi phải chết! Ngươi phải chết!!! Ngươi phải chết!!!"
Tiếng gào thét này oanh động tứ phía, áp lực tỏa ra tới nỗi hành tinh cách đó vài trăm năm ánh sáng còn phải run rẩy. Sợ rằng tiếp theo chính nó là nạn nhân bị tan biến.

Yami tẩu thoát thành công nhưng hắn đâu với nàng là dùng nguyên bản linh hồn, hiện tại đang bị trọng thương.
Hắn nhìn cơ thể tàn tạ của mình, miệng hơi nhếch lên cười, cho dù thế nào, phong phạm hắn vẫn rất ngạo mạn. Vì sao ngạo mạn khi hắn vẫn thua cuộc? Bởi cả đời hắn chỉ thua mỗi nàng, nàng là tồn tại tối cao còn hắn chỉ là một đế vương, so bì như vậy đã là quá mạnh.
"Trước tiên phải quay trở lại..."
Hắn lẩm bẩm một tiếng, cả cơ thể vặn vẹo biến mất.
Verol cho rằng hắn nhắm để ngủ đang muốn rời đi thế nhưng trên trời oanh một tiếng nổ, sét giật mạnh mẽ làm nàng hoảng hồn. Cùng lúc Yami mở trừng mắt, miệng trào ra một ngụm máu lớn, tuy nhiên cơ thể không bị, tổn thương là linh hồn hắn. Hắn muốn ngã xuống, Verol thấy vậy thì hoảng hồn lao ra đỡ hắn, thậm trí còn dùng năng lượng truyền vào cơ thể hắn, miệng liên tục hỏi
"Ngươi làm sao vậy! Ngươi làm sao vậy!?"
Nàng đặt hắn nằm ngửa trong vòng tay mình.
Sắc mặt hắn xám lại, máu từ miệng trào ra ngày một nhiều. Đáng sợ rằng hắn không có bất kì biểu hiện gì gọi là đau đớn hay thống khổ, hắn phá lên cười điên cuồng, miệng nhổ ra một búng máu tươi. Hai mắt nghiền ngẫm bỗng khép lại thành một đường thẳng, Verol khiếp hãi hai mắt đã thấy đượng một thế giới máu me, xác chồng xác, máu tiếp máu trong mắt hắn. Hai tay run rẩy kịch liệt. Đây có đúng là một thiếu niên mười lăm tuổi hay không? Hàn khí ba động nhảy nhót trong đồng tử hắn, tỏa ra bốn phía trong phòng. Nếu bình thường hắn đã đủ ma quỷ, kinh hãi thế tục, hiện tại hắn càng khiến bản thân mình trở nên đáng sợ trong mắt kẻ khác.
Mất một giây, hắn mới thu liễm nụ cười, máu từ miệng cũng ngừng chảy.
Bật dậy từ trong vòng tay Verol, hắn trở lại bộ dạng lạnh lẽo thường ngày, tay chầm chậm đưa lên lau đi máu ở khóe miệng, âm trầm nói
"Không sao"
Nàng sao có thể tin lời hắn nói? Đang yên đang lành bỗng nhiên phun máu ra từ miệng, mặt còn xám lại giống kẻ sắp chết. Nàng còn đang nghĩ hắn đang trúng nội thường từ cuộc đấu với Cung Thiên Hàn.
Nàng khẽ cáu lên mắng hắn
"Ngươi còn cố nhịn! Nhìn xem máu ngươi phun ra bao nhiêu!? Còn không mau theo ta đi tới bệnh viện!?"
"Ngươi lo nhiều, ta không sao cả. Cơ thể ta, ta tự biết ra sao"

Yami đứng dậy, hơi thở dốc ra một tiếng. Nữ nhân này cũng đủ độc ác, đánh liền đánh cho hắn tổn thương cả linh hồn, may mắn hắn còn có thể sử dụng Hư vô phá toái trốn được nếu không đã bị nàng bóp chết. Một điều may mắn nữa chính là nàng sử dụng nhân thể mà không sử dụng chính thể, tới lúc nàng sử dụng chính thể, từng nói là hắn, kể cả thế giới này chắc chắn sẽ bị trôn vùi theo hắn. Quãng thời gian này hắn nên thu liễm một chút để nàng không thể xác định được hắn còn có ở đây hay không. Quyền pháp thì không sao, nhưng chỉ cần quyền năng hắn lộ ra dù chỉ một chút cũng sẽ bị nàng tới giết lần nữa. Hắn từ giờ chỉ sống như nhân loại bình thường là tốt nhất. Hắn không sợ chết nhưng trừ là chết trong tay nàng.
Một tia lạnh sống lưng chảy qua, đó là cảm giác bị nàng nhìn chằm chằm không rời. Hắn không dám nhìn ra bầu trời bởi ở đó...đã mở ra một con mắt màu đầy tơ máu ở giữa trung tâm, chỉ một lần liếc qua hắn đã cảm giác cả cơ thể mình sắp tan vỡ. Hắn nhàn nhạt nhếch mép, ngươi rất hận ta a? Yami No Kami.
Quá nguy hiểm, như vậy đã lùng tìm hắn cho bằng được.
Nguy hiểm đã qua nhưng hắn không yên lòng, phải đợi tới vài phút khi không còn cảm nhận thấy áp lực hắn mới thả lỏng. Ám vương đại đế bị thần truy giết, nói nghe nực cười mà nghiêm trọng vô cùng. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thu liễm một chút có thể giữ tính mạng. Hắn tuy tự tin tới mức đáng hận về năng lực mình nhưng so với Yami No Kami tới cả một phần không bằng, hắn không bảo toàn tính mạng thì chỉ có kết cục bị nàng giết rồi sang kiếp khác lại bị nàng lập tức giết.
"Có thật không sao không? Ta nhìn ngươi đã tái xanh mặt rồi, còn đổ mồ hôi nhiều như vậy"
"Không sao"
Hắn nhổ một bãi máu ra sàn, quệt đi khóe miệng.
"Chỉ là lâu không đánh nên cơ thể chưa theo kịp"
Nàng cau mày, cơ thể nhỏ bé di chuyển xung quanh hắn để quan sát, thậm trí còn giữ lấy mặt hắn tiến gần để nhìn. Cuối cùng không cảm thấy gì bất thường, nàng mới khoát tay nói
"Ta là thấy ngươi giống một lão quỷ sử dụng tà thuật để hoàn đồng?"
Yami nhìn nàng...trong mắt tràn đầy khinh thường, miệng nhếch lên đầy châm chọc
"Thần kinh"

Sân bay, mười giờ hai mươi lăm phút tối.
Một phi cơ tư nhân đáp xuống, ở phía dưới đã có một đoàn người mặc quân phục chỉnh tề đứng chỉ để ra một con đường để đi. Mỗi người đêu mang dáng vẻ nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng, khuôn mặt không có nửa điểm cử động.
Hino đặc công và Fasha đứng tại đầu hàng, hai người đều nhìn lên phía hai điểm đỏ đang dần đáp xuống. Hino cau mày, rõ ràng không có nhiều hảo cảm đối với những kẻ trên phi cơ kia.
"Fasha, mấy tên ở Thần điện xa xôi tới đây làm gì?"
Fasha lắc đầu, trong mắt có một tia phức tạp
"Bọn chúng lấy cớ muốn tham gia vào cuộc chiến kia, thêd nhưng mục đích không rõ để làm gì?"

Như nhớ ra điều gì đó, Hino hỏi, thậm trí trong giọng còn chút kích động
"Chẳng lẽ là tới đòi Hồng viêm chi lam? Nó đang trong tay kẻ kia?"
Fasha sờ cằm suy nghĩ. Nếu là về Hồng viêm chi lam thì khả năng cũng rất cao. Hơn nữa những kẻ sùng đạo đến cuồng tín như Thần điện có lẽ sẽ nhắm vào bốn bảo vật còn lại.
"Rất có thể, bởi bọn chúng khi nào cũng muốn thu thập chúng"
Hino cười âm thầm, ghé tai Fasha
"Có nên cho chúng địa chỉ tới nhà tên nhóc kia để chúng đẹp mặt không?"
Ngay lập tức một cái cốc đầu xuất ra. Hino rên lên một tiếng che cái trán đỏ ửng của mình, ủy khuất nhìn đồng đội mình, hai mắt rưng rưng phảng phất như muốn hỏi tại sao lại gõ trán ta?
"Đừng nên nháo sự, Thần điện luôn có hệ thống tình báo riêng mình, có lẽ việc xuất hiện một Đế vương trẻ tuổi nhất trên lục địa đã bị chúng biết chỉ là chúng không ngờ được Hồng viêm chi lam đang trong tay hắn thôi"
"Tốt nhất không nên làm mối quan hệ giữa Long nha và Thần điện thêm xấu, cứ đón tiếp họ rồi mặc kệ họ làm gì thì làm, kể cả có thực tham gia vào trận chiến kia cũng kệ"
Ngọn gió lớn thổi tấp tới, một phi cơ cỡ vừa hạ cánh xuống, cửa khoang ngay ngắn đậu trước đám người đang đứng.
"Tới rồi..." Hino lẩm bâmt
Khoang xuống dần hạ, người đầu tiên bước ra là một cô gái tuổi tác không xấp xỉ hai mươi hai mốt, thậm trí còn trẻ hơn. Làn da trắng, hai mắt thanh tao với đồng tử vang óng ánh tuyệt đẹp. Diện trên người nàng là một chiếc váy dài màu sắc vàng hơi có chút ánh kim ở  cổ váy, bên ngoài khoác lên là một chiếc áo của tu sĩ có hình một con hoàng hạc nhỏ hai bên ngực áo. Tiếp phía sau là một tên nam nhân trẻ tuổi, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, thế nhưng mắt hắn rất ấm, không âm lãnh như Yami. Tiếp sau chỉ là hai thành viên khác, toàn bộ hai nam hai nữ, bộ dạng cũng rất bình thường, thậm trí còn có chút rụt rè ở cô gái và sự chán nản ở chàng trai. Đó là một hoàn cảnh đối lập, hai người phía trước không chút biểu tình, hai người phía sau vô vàn cảm xúc.
Cô gái kia bước tới trước mặt Hino và Fasha. Các nàng chào nàng bằng một cái cúi đầu và để chéo tay trên ngực. Trong lòng không ngừng than lên, vì sao tên hồng y giáo chủ kia lại gửi Thần tử sang đây? Không phải là muốn náo loạn cả đô thị này đấy chứ?
"Kính chào Thần tử, chúng tôi đại diện Long nha tới đây để đón ngài tới khách sạn"
"Tốt, làm phiền các ngươi"
Fasha ra hiệu cho đám người rút đi, hai hàng quân nhân tiến ra khỏi khu vực phi cơ, mấy người của Thần điện và đám Hino đi phía sau.
Toàn đội bước lên một một chiếc xe hộ tống đen, phía ngoài được bảo hộ bởi hai dàn xe quân đội đầy đủ vũ trang, ngồi ở khoang riêng, lúc này nam nhân không có biểu tình mới nói
"Lần này giáo chủ phái chúng ta tới đây để thu thập Hồng viêm chi lam và Diệt thiên chùy thủ..."
"Chỉ vậy thôi?"
Người trẻ tuổi kia chán chán ngáp một cái
"Vũ Vương, đừng nói như vậy"
Cô gái nhút nhát tên Mỹ Hồng Á nói, dù sao mọi người được căn dặn không nên quá làm ra điều gì lớn.
"Hồng Á nói đúng đấy, hay nghe Andrew nói hết đã"

Lúc này nữ nhân được gọi là Thần tử mới lên tiếng.
"Hiểu rồi Hồng Tuyết, đừng nhìn ta như vậy"
Nam nhân tên Andrew nói tiếp
"Còn một vấn đề nữa chính là về Đế vương trẻ tuổi kia, hãy điều tra về hắn một chút để đảm bảo nguồn tin là chính xác, nếu đó là thật thì chính là một mối đe dọa, chưa kể phát triển như vậy, năm tháng nữa sẽ là hổ giữa bầy dê, Thánh chiên sẽ không có lợi khi ta gặp hắn"
"Tốt, để ta..."
Vương Vũ vừa nói, Andrew đã ngắt hắn
"Ngươi cũng là Đế vương nhưng chỉ là vừa tấn cấp, không nên ra tay, hơn nữa số liệu về kẻ này chưa đầy đủ, không nên vọng động"
Hắn xì một tiếng, chán nản nhắm mắt ngủ.
"Còn về trận chiến kia...tham gia hay không tùy các ngươi"
"Tốt nhất chính là thu thập đủ thần khí rồi về"
Du Hồng Tuyết nói. Cả đám gật đầu, đánh nhanh thắng nhanh.
"Nơi đây còn có gì đó nguy hiểm, hôm nay có tin rằng cung chủ Lam tinh cung  Cung Thiên Hàn đã tới đây, hơn nữa còn giao chiến với một vị hậu tiên"
Mọi người hít một hơi sâu, nơi đây vậy mà có Hậu tiên...
"Tốt...mong sao không đụng phải vị hậu tiên kia"
Hồng Á run run nói.








Bình Luận (0)
Comment