Sát Thủ Tâm Lý - Thanh Mang

Chương 13

 Quạt trần trên trần nhà quay chầm chậm, lắc lư đến mức khiến Cầm Mạch lo lắng nó sẽ rơi xuống và chém đứt đầu mọi người, cô chớp mắt, dường như đã tưởng tượng ra cảnh máu bắn tung tóe. Cô nhắm mắt lại, hai chân đong đưa qua lại, một tay lật những tập tài liệu chất cao vài cm trên bàn, tay kia thì nghịch que kẹo mút. Những ai không biết có lẽ sẽ nghĩ đây là nhiều vụ án khác nhau, nhưng thực tế, đây là một vụ án liên hoàn về buôn bán phụ nữ, à, có lẽ không chỉ là buôn bán mà còn nhiều thứ khác nữa. Ngày 2 tháng 11 năm 2004, một người dân ở huyện Đức tên là Lý Thiện ra ngoài làm việc rồi mất tích không rõ lý do, gia đình đã báo với cục cảnh sát xã, nhưng cảnh sát không coi trọng vụ việc này. Mãi đến năm 2008, một nữ sinh viên đến huyện Đức để vẽ tranh ngoài trời cũng mất tích, địa điểm là một khu vườn tràn ngập sắc đỏ và xanh lá. Nữ sinh viên đó họ Mạnh, tên Mạnh Đình Đình, là con gái của một nhân vật quan trọng. Cô tiểu thư này đi theo nhóm mỹ thuật của trường đến huyện Đức để vẽ tranh ngoài trời, cả hành trình dài đã khiến cô ấy mất hết hứng thú với cảnh đẹp trên đường, cô ấy liên tục càu nhàu và than phiền. Khi nhóm mỹ thuật gần đến một khu rừng nhỏ, cô tiểu thư hờn dỗi ném bảng vẽ xuống đất, tức tối nói: “Mặc kệ, tôi không đi nữa, lúc nãy tôi thấy một khu vườn tràn đầy sắc hoa, cảnh đẹp ở đó mới thực sự đáng vẽ. Tôi muốn đến đó vẽ, có ai đi với tôi không?” Nhưng tất cả mọi người đều bận rộn dựng giá vẽ, chẳng ai thèm để ý đến cô ấy. Mạnh Đình Đình hậm hực dậm chân, đeo bảng vẽ lên lưng và cúi người bỏ đi, đó là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy cô. Nạn nhân thứ ba là một nữ nhân viên văn phòng điển hình, tên là Hình Lộ, cô ấy có mức lương cao, ngoại hình xinh đẹp, chín chắn và tri thức. Vào tháng 6 năm 2008, sau khi tan làm, cô ấy biến mất trên đường về nhà. Có nhân chứng cho biết cô ấy đã lên một chiếc xe, sau đó không ai nhìn thấy cô ấy nữa. Nạn nhân thứ tư, ừm, chỉ cần ghé thăm một trường trung học phổ thông bình thường thì sẽ thấy vô số những cô gái giống cô ấy: Nhuộm tóc vàng, đi đứng lắc lư, mười ngón tay sơn đủ màu sặc sỡ, nếu tiến lại gần thì sẽ không chỉ thấy mắt khói và kính áp tròng của họ, mà còn thấy sự mệt mỏi và suy sụp được che giấu sâu trong lòng. Có người gọi họ là “chị đại xã hội”, cũng có người gọi họ là “tiểu thư giang hồ” hay “nữ quái”, Lý Sắt Phi chính là một trong số đó. Cô gái này không ngoan ngoãn như cái tên của mình, từ thời cấp hai, cô ấy đã bỏ học, đi cùng đám thanh niên hư hỏng lang thang khắp nơi. Đến khi học cấp 3, cô ấy đã nhuộm tóc vàng, đeo kính áp tròng và trang điểm đậm đến mức không nhìn rõ khuôn mặt, có thể đôi môi đỏ thắm của cô còn ngậm một điếu thuốc. Khi nhìn cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ phả ra một vòng khói. Bạn trai của cô ấy, Trần Hữu, đã mô tả về cô ấy như thế này: “Chiều hôm đó, Tiểu Phi trốn học đi chơi cùng chúng tôi, chúng tôi đến quán bar Fire Dance, ở đó có một nhóm anh em và vài cô gái. Họ thi nhau uống rượu, còn chơi trò chơi uống hết chai. Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm. Hình như Tiểu Phi đã đi vào nhà vệ sinh, hoặc có thể là đã về nhà rồi.” Khi nhắc đến cô bạn gái của mình, cậu thanh niên này bỗng tràn ngập cảm xúc, đôi mắt cậu ta ươn ướt, cậu cố chớp mắt liên tục, gương mặt toát lên sự say mê: “Hôm đó, cô ấy mặc một chiếc váy đen, còn đi tất lưới và giày cao gót khiến đôi chân cô ấy trông dài và thon thả, thật xinh đẹp.” Ngoài ra còn có hai cô gái khác, đều là công nhân, chưa từng học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba, họ đã ra thành phố tìm việc làm, Chu Tuệ Quyên và Lưu Chi Hà là hai cô gái đó. Họ đi làm công, nắm tay nhau, đi qua các con đường lớn trong thành phố, nhưng rồi một ngày, có ai đó đã tiếp cận họ và từ đó, thành phố không còn dấu vết của họ nữa. Một người phụ nữ nông thôn, một cô tiểu thư, một nữ nhân viên văn phòng tri thức, một tiểu thư giang hồ, và hai cô công nhân. Sáu cô gái với những con đường đời hoàn toàn khác nhau, nhưng hồ sơ của họ lại được gắn chặt với nhau, giống như cuộc sống của họ hiện tại, hoặc có lẽ là cuộc sống tương lai, nếu họ còn sống. Cầm Mạch bỏ cây kẹo mút ra khỏi miệng và vứt que vào thùng rác. Ninh Tề Thương đứng đó với một bộ mặt cứng đơ như xác sống, dưới ánh đèn trông chẳng khác nào quái vật giương nanh múa vuốt. Cầm Mạch bỗng tưởng tượng khuôn mặt của anh trùng khớp với một con chó ngao Neapolitan, sau đó không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười. Ngài chó ngao Neapolitan, à không, phải là ngài Ninh Tề Thương mới đúng, từ từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh cực kỳ (hung) dịu (ác) dàng, trừng cô một cái, ánh mắt của ngài chó ngao Neapolitan thực sự quá đáng sợ, “cô bé trong suốt” liền co rụt cổ, ngoan ngoãn quay lại tiếp tục viết vẽ trên bảng trắng. Ôi trời, BOSS mà hóa thân thành chó thì thật sự đáng sợ quá đi!

Bình Luận (0)
Comment