Sát Thủ Tâm Lý - Thanh Mang

Chương 14

Sáng hôm sau, Cầm Mạch ngơ ngác tỉnh dậy, lờ đờ rửa mặt và mặc quần áo một cách qua loa. Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, nhưng BOSS Ninh Tề Thương chỉ cần gọi một cú điện thoại là cô phải dậy làm việc khổ sai cho anh. ╮(╯﹏╰)╭ Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 15 phút. Sáng sớm như thế này mà không được nằm trong chăn nói chuyện với Chu Công, lại phải đến cục cảnh sát chờ lệnh của sếp, thật sự là…không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau này. Lấy chìa khóa và khoác túi lên vai, cô đang định ra cửa thì điện thoại reo lên, nhìn vào màn hình, là một cuộc gọi từ Ninh Tề Thương. “Alo?” “Tôi chỉ gọi để thông báo cho cô, hôm nay cô không cần đến cục cảnh sát nữa, việc phân tích vụ án đã bị hủy bỏ.” Giọng anh lạnh lùng, lãnh đạm như một hồ nước sâu. Nhưng Cầm Mạch không có tâm trạng để quan tâm đến kiểu miêu tả trong tiểu thuyết Quỳnh Dao đó, giờ đây, cô chỉ nghe thấy ba từ: Không cần đi. Không cần đi. Không cần đi cái đầu anh, chết tiệt! Bà đây đã cố gắng hết sức để dậy sớm vào một ngày cuối tuần có thể ngủ nướng, kết quả thì sao? Anh nói với bà đây là hủy bỏ! Tiếng điện thoại bận vang lên từ đầu dây bên kia, Cầm Mạch cầm điện thoại, cảm thấy toàn bộ thế giới của cô như sụp đổ. Đã thức dậy rồi, cũng chẳng thể quay lại giường ngủ nữa, thế là Cầm Mạch lấy tiền, dự định xuống dưới lầu mua bữa sáng. Vì là buổi sáng, các quầy hàng khá đông đúc, ông chủ đang bận rộn như ong vỡ tổ, Cầm Mạch cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra chơi, lướt web một chút. Đang xem được một lúc, đúng lúc gần đến lượt mình, bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô. Cầm Mạch quay đầu lại, liền nhìn thấy một người cao xấp xỉ mình, mặc một chiếc áo sơ mi đỏ chói, bên dưới là một chiếc quần lửng màu xanh lá, đi một đôi dép tổ ong màu tím. Cầm Mạch sững sờ trước phong cách phối đồ này, sau đó mới nhìn lên mặt người phụ nữ, có vẻ khoảng ba mươi tuổi, nhưng tóc lại rất thưa thớt, từ chân tóc lộ ra một đoạn tóc bạc xám, nhưng điều khiến Cầm Mạch cảm thấy kỳ quái nhất chính là ánh mắt của người phụ nữ này khi nhìn cô, tràn đầy… tham lam. Như thể cô không phải con người, mà là một món hàng hóa, hơn nữa còn là loại thượng hạng. Cầm Mạch lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh. Nhưng người phụ nữ đó vẫn không buông tha, tiến lại gần và nói: “Cô bé, con bao nhiêu tuổi rồi?” Cầm Mạch liếc nhìn cô ta, trong lòng đã đoán được vài phần, nhưng không trả lời. Dường như người phụ nữ không thấy sắc mặt của cô, vẫn cười và nói tiếp: “Chắc mười lăm tuổi nhỉ? Nhìn con mà xem, xinh đẹp thật đấy!” Vừa nói, cô ta vừa xoa cằm, nhìn Cầm Mạch từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy ẩn ý khiến người ta nổi da gà. Cầm Mạch thực sự muốn trợn trắng mắt nhìn, người ta chỉ cần có chỉ số IQ trên 60 là biết cô ta có ý đồ xấu rồi, làm kẻ xấu mà cũng thất bại thế này sao. Người phụ nữ mặc đồ lố lăng lại không hề có ý định rời đi, còn cố gắng áp sát vào cô, Cầm Mạch ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc từ người cô ta, giống như vừa chui ra từ dưới đất vậy. Cuối cùng cũng đến lượt cô, Cầm Mạch hất tay người phụ nữ đang đặt trên vai mình, trả tiền, lấy bánh rán và quay lưng bỏ đi. Người phụ nữ kia vẫn còn tiếp tục lải nhải điều gì đó mà cô không nghe rõ, Cầm Mạch chỉ cảm thấy ồn ào, cô nhìn về phía trước, thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu trước tòa nhà của mình và…thấy Ninh Tề Thương bước ra! Cầm Mạch dụi mắt, không nhìn nhầm chứ? Sao anh ta lại ở đây? Hôm nay tâm trạng của Ninh Tề Thương có chút bực bội, vốn dĩ anh định sáng nay triệu tập cả đội lại để thảo luận về vụ án mới, nhưng không ngờ đám người kia…Từng đứa một đều đang ngọt ngào âu yếm với người yêu! Thật là vô trách nhiệm! Đúng là không coi đội trưởng như anh ra gì! Thật là…Thật là còn khoe ân ái trước mặt anh! Lũ nhóc chết tiệt này! Thế là, không cam tâm với cảnh một mình cô đơn vào cuối tuần, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại chạy thẳng đến chung cư nhà Cầm Mạch?! Lúc này chắc cô ấy vẫn còn ngủ say như con heo chứ gì? Vậy nên…Anh phải cho cô ấy một “bất ngờ”! Vậy mà bây giờ anh lại thấy Cầm Mạch đứng cách mình chưa đầy năm mươi mét o(╯□╰)o. Anh tiến lại gần cô, câu đầu tiên anh nói là: “Cô không phải heo sao, sao hôm nay không ngủ nữa?” Anh thề với trời, anh chỉ nhất thời lỡ miệng nói ra những gì mình đang nghĩ, hoàn toàn không ngờ khuôn mặt ngây thơ của Cầm Mạch đột nhiên trở nên méo mó một cách đáng sợ, rồi một cú đá mạnh giáng vào đầu gối của anh!

Bình Luận (0)
Comment