Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 229

Chương 229: Nằm vùng ngay bên người

Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nghe vậy thì giật mình, không dám tin mà hỏi lại.

“Ý anh là hôm nay Cơ Tưởng Thừa ngay trong sảnh tiệc sao?”

“Khó mà nói chắc được.”

“Nếu không phải anh ta thì còn ai có thể làm được nữa?”

Diễn Mạnh Tùng nheo mắt hừ lạnh: “Chuyện này vốn cũng nhằm vào tôi nữa.”

Phong Thần Nam thốt lên.

“Không phải anh không có chứng cứ mình không ở hiện trường sao?” Diễn Mạnh Tùng cam chịu.

Phong Thần Nam nháy mắt liền hiểu được cái gì, cười lạnh một tiếng, sẵng giọng nói. “Có người hy vọng mượn chuyện này, làm chúng tôi nghi ngờ anh ra tay với Tô Cẩm Tú, như thế có thể chia rẽ chúng ta”.

Thời Ngọc Diệp nghe xong cũng không nhịn được hít sâu một hơi, không khí rơi vào yên tĩnh.

Cô bỗng cảm thấy thực may mắn. May là mối quan hệ giữa ba người họ cũng đủ tín nhiệm, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không nghi ngờ đổi phương phản bội. Dưới tình huống như thế, người khác muốn đến phá rối chia rẽ bọn họ cũng gần như không thể. “Xem ra, ba người chúng ta liên thủ tạo thành uy hiếp rất lớn với Cơ Tưởng Thừa”.

“Từ lần trước anh ta chủ động tìm Diễn Mạnh Tùng hợp tác đã có thể nhận ra, anh ta cố ý chia rẽ ba chúng ta, như thế có thể phá hủy từng bộ phận”.

Phong Thần Nam phân tích đến đây, nhìn thoáng qua Diện Mạnh Tùng trầm mặc không nói, nhận ra tâm tư của đối phương.

“Anh đoán được ai làm khó từ giữa rồi à?”

Diễn Mạnh Tùng không thừa nhận, đứng lên nói: “Tôi còn có việc, đi trước”.

Dứt lời, anh ta quyết đoán rời khỏi hải cảnh nhà trọ, chỉ mặc cho Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp hai mặt nhìn nhau. Đám nhỏ tránh ở thang lầu nghe lén thấy anh ta đi hẳn mới không nhịn được đi ra biểu đạt ý tưởng. “Mẹ, con nghĩ chú ấy đoán được là ai rồi”

“Trông chú ấy vừa rồi khó chịu lắm, có lẽ là người thân của chú ấy làm”.

“Con tò mò không biết chú ấy định xử lý thế nào”. Mấy bé cưng ríu rít tranh nhau nói xong, Phong Thần Nam còn đang mờ mịt, cho nên quay đầu hỏi Thời Ngọc Diệp: “Em đoán được là ai làm rồi à?”

Thời Ngọc Diệp từ chối cho ý kiến.

“Sao thấy ra được?”

“Điểm đáng nghi đầu tiên là việc Tô Cẩm Tú mất trí nhớ, điểm đáng nghi thứ hai là Cơ Tưởng Thừa chủ động liên hệ Diễn Mạnh Tùng, điểm đáng nghi thứ ba là chip ký ức, điểm đáng nghi thứ tự là chuyện xảy ra hôm nay” .

Phong Thần Nam có nghe mà không hiểu.

“Nói tiếng người please”.

“Ba ngốc”

Bé Hai bĩu môi mỉa mai, xòe ngón tay bắt đầu giải thích cho ba ruột của mình.

“Chỉnh sự kiện này rõ ràng là do người thân thiết cạnh chú Mạnh Tùng làm nha. Ba ngẫm lại xem, ai có thể nắm giữ tiến triển mọi chuyện rành mạch như thế, đồng thời thần không biết quỷ không mà tẩy não bông sen trắng kia” .

“Nếu Cơ Tưởng Thừa không có năng lực này, chắc chắn chú ta sẽ tìm người nằm vùng làm việc thay mình, mà người nằm vùng cũng cần có kỹ năng và khả năng tẩy não mới có thể bảo đảm nhiệm vụ không thất bại.”

Phong Thần Nam cau mày. Anh còn chưa nói gì, bé Tư đã hưng phấn vạch trần đáp án.

“Nằm vùng chính là trợ lý của chú Mạnh Tùng” Phòng thí nghiệm Quận Triền Tây. Rầm…

“A! Khụ..”

Lâm Bảo Tâm ăn một đấm lảo đảo và lưng vào cạnh bàn, khó chịu phun ra một búng máu.

Mặt Diễn Mạnh Tùng tràn đầy phẫn nộ, bước tới trước nắm cổ áo anh. ta, căm giận ngút trời.

“Cậu còn gì để giải thích không?”

“Không phải tôi.”

“Cậu còn không thừa nhận?”. Diễn Mạnh Tùng giơ nắm tay lên cao uy hiếp, Lâm Bảo Tâm gắng sức bổ sung: “Cậu chủ, tôi làm như thế đều vì tốt cho anh!”

Nắm tay Diên Mạnh Tùng vẫn treo cao giữa không trung, bật cười trào phúng.

“Tốt cho tôi? Ha ha, cậu nói xem tốt cho tôi chỗ nào?”

“Nếu cậu chủ vẫn tiếp tục liên thủ với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đối phó Cơ Tưởng Thừa, sớm hay muộn sẽ khiến cả nhà họ Diên gặp nan!”

Diễn Mạnh Tùng nghe xong thì cười khẩy.

“Đây là lý do cậu làm con chó cho Cơ Tưởng Thừa sai bảo à?”

“Tôi… Tôi thật sự vì cậu chủ và nhà họ Diên!” Lâm Bảo Tâm sốt ruột giải thích.

“Cậu có biết vì sao lúc trước nhà họ Diên suýt bị Cơ Tưởng Thừa hại thảm không? Vì anh ta quá thông minh, người đàn ông đó giỏi mưu lược tính kế, chưa từng có người có thể chạy thoát lòng bàn tay anh ta. Hơn nữa, anh ta có chứng cưỡng chế nghiêm trọng, có thù tất báo, còn không có ranh giới, không tiếc uổng mạng người vô tội cũng muốn hoàn thành mục đích của mình!”

Diện Mạnh Tùng buông lỏng cổ áo Lâm Bảo Tâm, ánh mắt ngoài vẻ phẫn nộ đã trở nên lạnh nhạt rất nhiều.

“Cậu biết mà còn làm việc cho anh ta, còn dám nhấn mạnh là tốt cho tôi? Ha ha, Lâm Bảo Tâm, tôi thật nhìn lầm cậu rồi.”

“Cậu chủ, tôi cũng bất khả kháng mà..” Lâm Bảo Tâm chật vật bắt lấy bả vai Diễn Mạnh Tùng.

“Cơ Tưởng thừa không có oán thù gì đến mức không đội trời chung với nhà họ Diện cả. Nhưng nếu anh cố ý đối địch với anh ta, sau này cả anh và cả nhà họ Diên đều sẽ biến thành đá kê chân của anh ta!”

“Đến lúc ấy thì Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam sẽ thế nào?”.

“Thời Ngọc Diệp mà nói… thù với Cơ Tưởng Thừa là do chính ba mẹ cô ta kết, còn Phong Thần Nam… Tôi cũng không rõ”.

“Cậu biết nhiều đấy chứ! Xem ra cậu làm chó cho anh ta cũng được một thời gian tương đối rồi.”

Giọng Diễn Mạnh Tùng ngày càng lạnh, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng. Anh ta luôn rất tin tưởng Lâm Bảo Tâm, bình thường không chỉ đối xử như một người trợ lý, mà coi như anh em trong nhà.

Những năm gần đây anh có chuyện gì Lâm Bảo Tâm chính là người rõ nhất.

Khi Tô Cẩm Tú gặp chuyện không may, Diên Mạnh Tùng liền bắt đầu nghi ngờ Lâm Bảo Tâm, nhưng cũng vì cảm tình của bọn họ tương đương vững chắc cho nên mới thả lỏng đề phòng. . Nhưng kết quả đúng là quá tự tin rồi..

“Cậu chủ, tôi biết tôi làm như vậy là sai, nhưng tôi thật sự trung thành và tận tâm với anh và nhà họ Diên, điểm xuất phát của tôi đều vì tốt cho anh, xin cậu chủ tha thứ cho tôi” .

“Ý là tôi phải cảm ơn cậu đúng không?”

Diễn Mạnh Tùng cắt ngang đối phương, tức giận không thể áp chế, cuối cùng rống to lên: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội đấy, cút đi đâu càng xa càng tốt, đừng ép tôi phải trừng trị cậu.”

“Cậu chủ…”

“Cút!”

Lâm Bảo Tâm biết bản thân có giải thích thêm cũng vô dụng, đành phải lau vết máu bên khóe miệng, thất tha thất thểu đứng lên, đi ra ngoài cứa.

Mà anh ta vừa đi được một nửa, Diện Mạnh Tùng lại bỗng gọi giật anh ta lại. “Đợi đã”

Lâm Bảo Tâm còn cho rằng có đường khác thay đổi tình hình, nhưng vừa quay đầu đã nghe Diễn Mạnh Tùng nói: “Để lại dụng cụ cậu dùng để thao tác Tô Cẩm Tú cho tôi, đừng có mang bất cứ cái gì từ phòng thí nghiệm của tôi đi.”

Lâm Bảo Tâm hơi khựng lại, cười đầy chua xót.

“Tôi trả lại rồi.”

“Được rồi, cậu có thể biến rồi” Lâm Bảo Tâm gục đầu xuống, tâm trạng phức tạp rời đi. Trong phòng chỉ còn mình Diễn Mạnh Tùng lâm vào trầm mặc.

“Rầm!”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không nói dối! Không bịa chuyện! Thời Ngọc Diệp chính là hung thủ giết người, chuyện này tôi nhớ rất rõ ràng tường tận, sao mọi người không tin chứ?”

“Bây giờ không phải vấn đề tin hay không. Cẩm Tú, em muốn lên án. hành vi nghiêm trọng như thế thì cần chứng cớ, nếu không có chứng cớ chính là phỉ báng, vu oan người ta” . Trong công ty, chị Văn đang tận tình khuyên bảo Tô Cẩm Tú.

Nhưng Tô Cẩm Tú vô cùng cố chấp, ai khuyên cũng không nghe lọt, thậm chí càng tức giận điên cuồng hơn, bắt đầu quăng ném đồ đạc xung quanh.

“Chứng cứ cái gì chứ! Tôi chính là chứng cứ, chẳng lẽ như thể còn chưa đủ hay sao?”.

Chị Văn bất đắc dĩ nhìn về phía luật sư được mời tới bên cạnh, chỉ thấy đối phương lắc đầu, ý bảo chỉ có ngốc mới tin.

Chị Văn lần này bó tay hết cách rồi.

“Cẩm Tú, hay là chị tìm bác sĩ kiểm tra cho em trước đã nhé?”

Bình Luận (0)
Comment