Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đó

Chương 230

Chương 230: Có chết cũng đừng trách tôi

“Ngay cả chị cũng nghi ngờ tôi tinh thần thác loạn à?” Tô Cẩm Tú tức giận gào lên. Tiếng nói bén nhọn điên cuồng, chọc vào màng tại khó chịu cực kỳ.

Ai có thể nghĩ tới, rõ ràng một cô gái vừa biểu diễn vô cùng tự nhiên, hào phóng trên sân khấu tối qua lúc này lại trở nên chanh chua đanh đá như mấy bà bán cá thế này chứ. Chị Văn là người đau đầu, thất vọng nhất ở đây.

“Cẩm Tú, em đừng kích động như vậy. Em là người do chị một tay dẫn dắt ra, sao chị có thể không tin em được? Chị chỉ lo cho sức khỏe của em  thôi.”

“Đừng nói nữa.” Tô Cẩm Tú lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe.

“Giờ tôi chỉ hỏi các người một câu thôi, tôi muốn Thời Ngọc Diệp ngồi tù, các người có giúp tôi hay không thì nói?”. Chị Văn và luật sư đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ lại lo âu trong mắt đối phương.

Rõ ràng mọi người xấp xỉ tuổi nhau, sao bọn họ và Tô Cẩm Tú lại khác biệt sâu như vậy cơ chứ?

“Thôi, đừng nói thêm gì nữa, tôi hiểu ý của hai người rồi” Tô Cẩm Tú thất vọng đứng lên, cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài.

“Cẩm Tú, Cẩm Tú, em định đi đâu vậy!”.

“Giải tán đi. Chúng ta không cần tiếp tục hợp tác nữa… Dù sao giới giải trí này đã không còn chỗ đứng cho tôi nữa, chị tìm người còn vô dụng như thế, việc tôi muốn làm tôi có thể tự mình làm”

“Sao? Cẩm Tú, em đừng đi mà! Cẩm Tú!”.

Tô Cẩm Tú nói xong liền xoay người đi thẳng, mặc cho chị Văn gọi đến thế nào cũng không quay đầu nhìn lại.

Cuối cùng chị Văn hoàn toàn sụp đổ, tức giận lại ấm ức, ôm đầu khóc rống lên.

“Quên đi, tôi sẽ không bao giờ quản việc này nữa! Sau này nếu Tô Cẩm Tú lại xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi!”.

Sau khi ra khỏi công ty, ý nghĩ đầu tiên của Tô Cẩm Tú không phải muốn tìm Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, mà là tìm Vinh Sở Lâm.

Vinh Sở Lâm là em trai sinh đôi của Vinh Sở Triết.

Năm đó, sau khi Vinh Sở Triết chết, anh ta bị đả kích nghiêm trọng, tính tình trở lên cuồng bạo.

Anh ta cho rằng Tô Cẩm Tú là nguyên nhân hại chết Vinh Sở Triết, cho nên trước giờ rất hận cô ta, không hề tiên tan.

Khi Tô Cẩm Tú đích thân tìm tới công ty của Vinh Sở Lâm, anh ta đối mặt với người phụ nữ hại chết anh trai mình chỉ có thể dùng hết sức ngăn. chặn lửa giận trong lòng.

“Nơi này của tôi không hoan nghênh cô, cô có chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, nói xong thì cút”.

“Chẳng lẽ anh không muốn biết năm đó Vinh Sở Triết chết thế nào sao?”

Tô Cẩm Tú ngước đầu nhìn Vinh Sở Lâm. Phản ứng của Vinh Sở Lâm không khác Phong Thần Nam tối hôm qua chút nào, chỉ cần nghe cô ta thốt ra cái tên kia là mặt mày trầm xuống, lửa giận thiêu đốt đáy mắt.

“Anh tôi bị cô hại chết”

Vinh Sở Lâm nghe thấy chính mình nghiến răng nghiến lợi nói. “Không, người hại chết anh trai anh không phải tôi, mà là Thời Ngọc Diệp! Lúc ấy tôi tận mắt thấy cô ta đẩy anh trai anh xuống vách núi. Sau đó cô ta tìm người giúp đỡ, vớt thi thể lên, giả tạo thành tai nạn xe cộ. Đều là Thời Ngọc Diệp làm hết!” Tô Cẩm Tú một mực cắn chặt Thời Ngọc Diệp.

Cô ta biết cái chết của Vinh Sở Triết là đả kích lớn thế nào với Vinh Sở Lâm.

Cô ta đến đây cáo trạng cũng vì muốn mượn sức Vinh Sở Lâm, cùng cô ta trả thù Thời Ngọc Diệp, đưa đối phương vào ngục giam.

Lần nữa nghe được quá trình anh trai bị hại chết, tim Vinh Sở Lâm. đau như bị đao cắt, đồng thời lửa giận dâng lên như lửa lan ra đồng cỏ.

“Cô tìm tôi nói chuyện này làm gì?”

“Chẳng lẽ anh không hy vọng khiến hung thủ chịu trừng phạt sao?”

“Cô có chứng cứ gì chứng minh cô ấy là hung thủ?”

“Tôi chính là nhân chứng, như thể chưa đủ hay sao?”

“Chuyện qua nhiều năm như vậy cô cũng không đứng ra chỉ chứng, sao bỗng nhiên lúc này bỗng khơi ra?”.

Vinh Sở Lâm ép hỏi làm cho Tổ Cẩm Tú suýt nghẹn lời không thể trả lời, thẹn quá thành giận.

“Ý anh là anh không tin tôi?” Vinh Sở Lâm tựa lưng vào ghế dựa, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

“Thì cô cũng phải đưa ra cái gì cho tôi tin mới được chứ!”

Có thể nói là anh ta có thành kiến, cho nên trong chuyện này anh ta tình nguyện tin là Tô Cẩm Tú làm, cũng sẽ không muốn phủ định quan điểm của mình trong quá khứ.

Thời Ngọc Diệp và anh trai không thì không oán, thậm chí có khi thời gian ấy còn không quen nhau, hại anh trai làm cái gì?

Chỉ cần là người hơi có đầu óc cũng sẽ không dễ dàng tin lời của Tô Cẩm Tú.

Nghe anh ta hỏi lại, Tô Cẩm Tú cảm thấy thất bại thật sâu, hốc mắt cũng đỏ ửng.

“Sao không ai trong các người chịu tin tôi? Vinh Sở Lâm, rõ ràng tôi với mấy anh đều từng là bạn chơi thân với nhau, sao các anh đều nguyện ý tin Thời Ngọc Diệp cũng không chịu tin tôi chứ?”

“Trên đời này, thứ phụ nữ dối trá liên mồm như cô là không đáng tin nhất.”

Vinh Sở Lâm khinh bỉ nói.

“Cô Tô, nếu không còn việc gì khác thì mời cô nhanh chóng cút khỏi công ty tôi đi. Bằng không đừng trách tôi gọi bảo vệ lên, đến lúc ấy cũng không có gì đáng để khách sáo đâu”.

Cuối cùng, Tô Cẩm Tú tức giận dẫm mạnh gót giày rời đi.

Quang Vinh Sở Lâm lạnh nhạt nhìn cô ta đi khuất, sau đó gọi cho Phong Thần Nam.

Phong Thần Nam nghe xong tình huống thì bình thản nói: “Được, tôi biết rồi, kệ cho cô ta đi đi, cô ta muốn làm gì thì làm, dù sao cô ta không gây sóng gió được lâu lắm đâu. Bọn tôi đã gửi tín hàm của luật sư tới rồi”.

“Sao cái chết của anh tôi lại dính líu đến vợ anh rồi?”

“Chuyện này rất phức tạp, anh có thể xem như cô ta tinh thác loạn, dẫn tới trí nhớ thất thường”

Vinh Sở Lâm đánh hơi được có cái gì đó không được tầm thường ở đây: “Có phải sắp tra ra sự thật rồi không?”

Phong Thần Nam không giấu anh ta, thẳng thắn nói: “Gần nhất có chút manh mối, chờ điều tra ra lẽ sẽ nói cho anh đầu tiên”

Vinh Sở Lâm ừ một tiếng, cúp máy. Cùng lúc đó.

Dưới tầng.

Tô Cẩm Tú ra khỏi tập đoàn Vinh thị, trong mắt trong lòng đều tràn đầy không cam lòng.

“Rốt cuộc Thời Ngọc Diệp cho các anh uống thuốc gì? Mê hoặc các anh đến nước này! Rõ ràng tôi nhớ ra cô ta hại chết người! Vì sao đều không chịu tin tôi… Chứng cứ đúng không? Được, nếu các người đều muốn chứng cứ thì tôi chắc chắn phải tìm bằng được chứng cứ!”.

Cô ta càng nói càng kích động, cho nên lúc qua đường không chú ý tình huống.

Ngay khi Tô Cẩm Tú quyết định muốn đi tìm chứng cứ lên án Thời Ngọc Diệp, đầu đường chợt xuất hiện một chiếc xe lao về phía cô ta, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh.

Râm! “A!”

Tiếng hét chói tại hòa với tiếng va đập vang lên, người qua đường xung quanh đồng loạt nhìn sang, đều hoảng sợ.

Mà tài xế gây tai nạn sau khi đâm người đã chạy trối chết rồi.

Chỉ còn lại mình Tô Cẩm Tú tê liệt ngã trong vũng máu, lâm vào hôn mê.

Hiện trường lập tức rối loạn.

“Mau gọi xe cứu thương đi! Nhanh lên!”

“Đây không phải ngôi sao Tô Cẩm Tú à?”

“Cô ta không bị tâm thần thật đấy chứ? Đèn xanh đèn đỏ cũng không phân, cứ thế qua đường mà không sợ à”

“Đừng nói nữa, trông cô ta không ổn lắm”.

Lâm Bảo Tầm nắm tay lái, cả người đeo là mồ hôi lạnh, trái tim còn đập thình thịch không ngừng, khẩn trương như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

“Cô Tô, cô có chết cũng đừng tìm tôi! Đều là cô gieo gió gặt bão thôi, tôi chỉ nghe lệnh làm việc, bạn có đầu nợ có chủ, nếu cô xuống suối vàng, muốn tìm người báo thủ thì tìm Cơ Tưởng Thừa đi.”

Anh ta thì thào tự nói, đáy lòng tự trách áy náy không thôi.

Nhưng ngẫm lại thì anh ta chỉ đang chấp hành nhiệm vụ thôi. Một khi nghĩ như vậy thì sự áy náy kia cũng nhạt dần.

“Đúng, đúng lắm. Tôi làm như vậy đều vì nhà họ Diên, vì cậu chủ. Bọn họ không hiểu, tôi không trách bọn họ. Cơ Tưởng Thừa đã đồng ý với tôi, chỉ cần gi3t chết Tô Cẩm Tú sẽ buông tha nhà họ Diên, sẽ không đổi nghịch với cậu chủ nữa, sẽ không âm mưu tính kế cậu chủ nữa. Lần này tôi không làm sai, tuyệt không sai…”

Thời Ngọc Diệp kéo mấy đứa con cố ý đi chậm lại, môi hơi nhếch lên một nụ cười.

“Mẹ thấy người ta theo dõi chúng ta mấy ngày rồi, chắc là đang tìm cơ hội ra tay. Hay chúng ta cho người ta cái cơ hội đi, xem rốt cuộc là người do ai phái tới”. “Dạ? Làm thế không hay lắm đâu mẹ? Chẳng may chúng ta đánh không lại…”

“Anh Tử Long ngốc, anh quên mẹ mình đánh đấm rất giỏi à?” Bé Hai chọc chọc Bé Lớn. Bé Lớn giật mình.

Không nói là quên thật nha, lúc trước mẹ các bé cực kỳ nồng nhiệt yêu thương đánh đấm.

Bình Luận (0)
Comment