Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 159

Hiện giờ trên chứng minh thư của cậu là "Tần Chu"__

Nếu như bọn họ kết hôn, cuối cùng trên tờ giấy đăng kí ấy sẽ là, hai cái tên "Tần Chu" và "Hạ Dương."

Hứa Thừa Yến nhíu mày, không muốn sử dụng cái tên "Tần Chu" để quyết định chuyện cả đời.

"Để anh giúp em đổi lại nhé?" Hạ Dương hôn lên trán cậu thủ thỉ.

Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được xúc cảm ấm áp dừng lại trên trán của mình, ngẫm ngũ, rồi vẫn nói: "Để em suy nghĩ đã."

Giờ thân phận của cậu là diễn viên, luôn bị mọi người nhìn theo từng nhất cử nhất động, nếu như bị bóc ra tin tức mạo danh thân phận thì không tốt lắm.

"Ừm." Hạ Dương đáp ứng hết, không nói thêm gì nữa.

Hai người ở trong thư phòng thêm một lúc nữa, rồi mới bước xuống.

Sau khi ăn tối xong, quản gia đi tới chỗ Hạ Dương nhắc nhở: "Cậu chủ, sắp tới tết rồi, có phải là nên sắp xếp một chút trong nhà không?"


Hạ Dương đối với chuyện năm mới chẳng bận tâm chút nào, tuỳ ý gật đầu: "Đều được, Chú Văn cứ quyết định đi."

Quản gia lại hỏi: "Vậy cậu có yêu cầu gì không?"

"Thế nào cũng được." Hạ Dương vẫn không thèm để ý như cũ.

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh, ôm Tiểu Ôn ở trên sô pha, vừa vuốt ve lông mèo nhưng vẫn ngó bên này, tâm huyết dâng trào mà nói: "Hay mua ít vỏ hoành thánh được chứ? Cháu muốn gói."

Quản gia gật đầu đồng ý.

Lúc đầu Hạ Dương còn chưa phản ứng lại, mãi tới khi quản gia đã đi rồi, lập tức nhìn sang người bên cạnh: "Yến Yến?"

Hứa Thừa Yến đặt Tiểu Ôn xuống, sau mới quay qua chỗ Hạ Dương, ôm lấy cổ của anh, nói: "Năm nay chúng ta ăn tết cùng nhau đi."

Hạ Dương không lên tiếng, nhưng bàn tay lại vòng ra sau lưng, dùng sức ôm chặt người vào lòng.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới than nhẹ một tiếng.


Bọn họ đã lâu lắm rồi không ăn tết cùng nhau.

Bốn năm.

Tết càng ngày càng tới gần, quản gia cũng bắt đầu bố trí nhà cũ.

Trước tết âm lịch mấy hôm, người làm trong nhà đều về quê hết, chỉ còn dư lại quản gia, còn bố Hạ thì vẫn đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài, năm nay không về.

Ngày trước lúc ăn tết, Hứa Thừa Yến sẽ về cùng Hạ Dương, trong nhà sẽ nhộn nhịp hơn, giúp cho không khí nhà cũ náo nhiệt hơn nhiều.

Nhưng từ sau khi xảy ra tai nạn xe năm đó, nhà cũ càng lúc càng trở nên quạnh quẽ hơn, tết đến cũng lạnh như băng.

Nhưng tết năm nay không giống vậy nữa, cuối cùng một vị chủ nhân khác cũng quay trở lại, nhà cũ lại lần nữa trở nên náo nhiệt hơn rồi.

Cây cối ở trong sân tất cả đều được treo đèn lồng đỏ lên trên, trên cửa cũng treo dây trang trí hình dải pháo, biệt thự đặt rất nhiều đồ trang trí đỏ rực.


Vốn dĩ là một căn biệt thự yên tĩnh vắng lặng, giờ chỗ nào cũng là đồ trang trí màu đỏ, thoạt nhìn chẳng hiểu sao lại có chút dung tục, nhưng lại tăng thêm không ít hơi thở cuộc sống, không còn quạnh quẽ như lúc đầu nữa.

Chỉ có điều Kỳ Kỳ rất thích phá đồ, mấy đồ trang trí ở cửa thường xuyên bị kỳ Kỳ cắn hỏng, sau đó đầu mặt vô tội mà gặm món "Đồ chơi" tới trước mặt Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến cũng bất đắc dĩ lắm, đành phải treo một món đồ khác lên.

Cũng may là cậu lường trước được sự phá hoại của Kỳ Kỳ, nên mua không ít đồ trang trí dự phòng về.

Tới hôm trừ tích, tuyết rơi.

Sáng sớm ngày trừ tích, Hứa Thừa Yến vừa ra cửa sổ thì thấy, tuyết đã phủ một mảnh trắng xoá ở bên ngoài.

Hôm qua tuyết rơi lớn, mới qua một đêm, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày, cành cây cũng bị ép cong.
Hứa Thừa Yến ngắm tuyết, rồi lại trở lại giường, lay lay cơ thể Hạ Dương, gọi một tiếng: "Hạ Dương ơi."

Hạ Dương vẫn đang ngủ, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo thói quen mà vươn tay ôm người vào lòng.

Hứa Thừa Yến bị ôm, vươn tay gãi gãi lên cằm ai kia, nói: "Tuyết rơi rồi."

"Ừm?" Hạ Dương mở mắt ra, nhìn người trước mặt.

Hứa Thừa Yến lặp lại lần nữa: "Tuyết rơi đó."

Hạ Dương không quá để tâm thanh niên đang nói gì, chỉ dịch người vào sát hơn, hôn lên mặt thanh niên, tay cũng bắt đầu lần mò xuống dưới.

Buổi sáng chính là khoảng thời gian dễ khơi lên du͙ƈ vọиɠ nhất, Hạ Dương vô cùng thuần thục mà vén áo ngủ của thanh niên lên, lòng bàn tay quen thói sờ vào bên trong.

Nhưng mà sáng ra Hứa Thừa Yến không có nhiều tâm tư như vậy, vẫn còn một lòng nghĩ tới chuyện tuyết rơi.
Thế là Hứa Thừa Yến dời cái tay đang sờ loạn trên người mình ra, nói: "Em ra ngoài trước đây."

Nói xong, Hứa Thừa Yến liền đứng dậy rời đi.

Hạ Dương đến là bất đắc dĩ với người này, đành phải dậy đi vào nhà tắm tắm rửa, tự giải quyết cho mình.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hạ Dương mặc đồ ngủ, đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, liền trông thấy một người một chó một mèo đang chơi đùa ngoài sân.

Bây giờ, Hứa Thừa Yến đang ngồi dưới vườn, còn đeo thêm một cái găng tay, cầm xẻng nhỏ vô tư nghịch tuyết, gom hết tuyết xung quanh vào một chỗ, dường như là cậu đang định nặn người tuyết.

Kỳ Kỳ ở bên cạnh thì trực tiếp lăn lộn xuống nền tuyết, gần chư chôn cả cơ thể vào bên trong.

Còn tiểu Ôn thì lại rất an tĩnh, không ồn không quấy, giống như còn hơi sợ lạnh nữa, vẫn luôn rúc vào lòng Hứa Thừa Yến tránh gió, yên lặng nhìn chủ nhân nghịch tuyết.
Hạ Dương đứng trước cửa sổ, nhìn hình ảnh này, cũng không đi xuống làm phiền bọn họ.

Ở ngoài vườn, Hứa Thừa Yến không ngừng nghịch tuyết, đã nặn ra một người tuyết cao nửa mét.

Thật ra người tuyết đã nặn xong từ sớm rồi, chỉ có điều giữa đường lại bị Kỳ Kỳ phá hỏng, mà trên mặt cố tình còn bày ra bộ dáng vô tội nữa chứ.

Hứa Thừa Yến chỉ có thể làm thêm một người tuyết nữa, nhặt nhạnh những cành cây nhỏ cắm lên người tuyết, coi như cánh tay, còn chụp ảnh chung với thành quả của mình, chia sẻ cho Giang Lâm.

Giang Lâm nhận được tin nhắn, nhanh chóng phản hồi lại một bức ảnh với cậu.

Hứa Thừa Yến vào xem, hoá ra Giang Lâm cũng gửi một bức ảnh chụp chung của cậu ấy với người tuyết, nhìn hình như là đang chụp ở trong sân, mà người tuyết kia còn cao ngang người thật nữa!
Hứa Thừa Yến nhìn thấy Giang Lâm có thể nặn được người tuyết to như vậy, lập tức cũng lên tinh thần, muốn nặn ra một người tuyết to hơn so với cậu.

Thế là đợi đến lúc Hạ Dương đi ta, liền trông thấy Hứa Thừa Yến vẫn còn đang mày mò chiến đấu với đống tuyết.

Dường như việc đeo găng tay nặn tuyết hơi vướng víu, nên Hứa Thừa Yến tháo ra vứt sang bên cạnh, để tay trần, đã bị lạnh tới chuyển sang màu đỏ.

Hạ Dương đi tới ngồi xuống cạnh thanh niên, ngăn cản động tác của cậu.

Hứa Thừa Yến sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua.

Hạ Dương bỏ cái xẻng nhỏ trong tay thanh niên ra, rồi thuận thế mà dùng tay khoá tay của thanh niên lại, nhíu mày: "Sao em lại để lạnh thành như vậy?"

Hứa Thừa Yến mỉm cười, đáp lại: "Vẫn được mà."

Có thể là do bị lạnh quá lâu, hơn nữa trạng thái tinh thần hưng phấn, nên cậu chẳng cảm thấy lạnh lắm.
Giờ đột nhiên bị cắt ngang giữa chừng, mới nhận ra tay đã bị lạnh tới không còn chi giác rồi.

Hạ Dương: "Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong trước đi."

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nhìn sang bán thành phẩm người tuyết bên cạnh, nói: "Người tuyết của em vẫn chưa làm xong mà."

Mày Hạ Dương càng nhíu chặt hơn, vừa sưởi ấm tay cậu, vừa nói: "Chỉ có bạn ra mới ra ngoài nghịch tuyết vào buổi sáng, lại còn không đeo găng tay nữa."

Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương, cười nhẹ một tiếng, cũng không phản bác.

Hạ Dương còn nói thêm: "Em đi vào trước đi, anh làm giúp em."

"Thật sao?" Hứa Thừa Yến lập tức nhìn qua, đôi mắt đào hoa cũng sáng long lanh.

Hạ Dương nhìn vào đôi mắt đẹp ấy, nhịn không được mà tiến lên, hôn lên khoé mắt, xác nhận lại cho cậu: "Ừ."

Hứa Thừa Yến cong mắt lại, lập tức nói: "Vậy anh làm giúp em đi."
Hứa Thừa Yến đứng dậy, rồi lại chỉ đống tuyết bên cạnh, nói: "Em muốn một người tuyết cao 2 mét."

Hạ Dương đều đồng ý hết, rồi mới dỗ dành bạn nhỏ quay trở lại biệt thự nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù đã quay về biệt thự, Hứa Thừa Yến vẫn đi tới ban công, cách cửa sổ nhìn chằm chằm về phía vườn, giám sát Hạ Dương.

Trong biệt thự rất ấm áp, Hứa Thừa Yến ở bên trong một lúc, chờ tới khi tay đã khôi phục cảm giác, nhiệt độ tay đã ấm trở lại, thật sự cảm thấy ngồi không yên, mới chạy ra vườn tiếp tục chơi.

Mãi tới tận chiều, cuối cùng hai người mới làm xong người tuyết cao hai mét, còn cho nó một cái khăn quàng cổ nữa.

Hứa Thừa Yến dạo quanh người tuyết một vòng, còn chụp thêm mấy bức ảnh với tác phẩm mới của mình, sau mới chịu về phòng cùng Hạ Dương.
Trong phòng rất ấm áp, Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác ra, mặc một cái áo lông cao cổ rúc vào sô pha.

Hạ Dương ở bên cạnh, vẫn còn khoá tay của thanh niên, dùng bàn tay to lớn của mình bao chùm cậu.

Hạ Dương vừa giúp cậu sưởi ấm tay, nhưng cũng thường thường chạm vào ngón áp út.

Hứa  Thừa Yến cũng cảm nhận được động tác tay của Hạ Dương, nhưng cũng không nói gì, chỉ lười biếng dựa vào sô pha.

Không khí giữa hai người vô cùng hài hoà, mãi tới khi tiếng điện thoại phá vỡ bầu không khí vang lên.

Hạ Dương khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra xem thử, là thư ký gọi đến.

Sau khi kết nối, Hạ Dương nghe thư ký báo cáo, tay vẫn mân mê ngón áp út của thanh niên.

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, đợi sau khi điện thoại cắt đứt mới hỏi: "Anh phải đến công ty à?"

Dù sao thì hôm nay cũng là ngày trừ tích, giờ này mà phía công ty còn gọi điện qua, chứng tỏ có việc vô cùng khẩn cấp.
Nhưng mà thái độ của Hạ Dương cũng rất tuỳ ý, vẫn sờ tới sờ lui tay cậu, không bận tâm mà nói: "Không có việc gì đâu, anh không đi."

Hứa Thừa Yến liếc Hạ Dương một cái, nghĩ lại thì khoảng thời gian này Hạ Dương vẫn luôn ở biệt thự cùng cậu, rất ít tới công ty, thế là nói: "Đã lâu lắm rồi không thấy anh đi làm."

Ngày xưa cậu với Hạ Dương ở bên nhau, bình thường anh đều rất bận rộn, hoặc là tới công ty, hoặc ra ngoài xã giao, hay đi tụ hội với bạn bè gì đó, rất ít khi ở nhà.

Nhưng giờ Hạ Dương lại suốt ngày trong nhà không chịu ra ngoài, cậu hơi lo lắng, sợ ngày nào đó công ty sẽ đóng cửa mất.

"Em không cần để ý." Hạ Dương hờ hững đáp lại, không hề bận tâm tới chuyện công ty, lại cúi đầu hôn lên mu bàn tay của thanh niên: "Giờ anh sẽ không phá sản đâu, vẫn còn tiền có thể nuôi được em."
Hứa Thừa Yến nhất thời bị chọc cười, bởi vì tay của mình đang bị Hạ Dương nắm, bị hôn truyền tới một trận tê dại, ngón tay hơi cuộn vào một ít.

Hạ Dương hôn lên đầu ngón tay của thanh niên, rồi dần dà dừng lại ở vị trí ngón áp út, ở trên đó mạnh mẽ để lại một dấu răng, giống như là ấn ký vậy.

Sau khi đã lưu lại ấn ký ở ngón áp út, Hạ Dương bấy giờ mới thu liễm lại chút.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của Hạ Dương rời xuống, dừng lại ở đầu gối của thanh niên, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, mở miệng: "Yến Yến."

"Ơi?"

Hạ Dương ngẩng đầu nhìn thanh niên, nhắc nhở: "Đầu gối của em lành rồi."

Hứa Thừa Yến sửng sốt, sau khi phản ứng lại câu Hạ Dương vừa nói, mới gõ mấy cái lên đầu gối của anh: "Rốt cuộc thì trong đầu của anh chứa gì từ sáng tới tối thế?"
Chỉ nghĩ tới cầu thang, không nghĩ tới chính sự.

Bình Luận (0)
Comment