Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 160

Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hạ Dương khẽ nhíu mày, dường như là sợ thanh niên sẽ đổi ý mất, cúi người xuống, gần như là đè thanh niên xuống dưới thân, ôm chặt người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Em đã đồng ý rồi."

"Em chưa quên." Hứa Thừa Yến mỉm cười, vòng lấy cổ của anh, "Vẫn nhớ."

"Hừm." Hạ Dương gục đầu xuống cần cổ thanh niên, đầu ngón tay cũng sờ tới hông cậu, cách quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, thúc giục: "Cầu thang."

Hứa Thừa Yến sờ gáy của anh nhẹ gãi, che giấu ý cười, không quên nhắc nhở: "Chú Văn sẽ thấy."

Dù sao thì giờ chú Văn cũng ở nhà, nếu như thật sự muốn làm chuyện khó miêu tả ở cầu thang, lỡ đâu bị chú Văn nhìn thấy thì xấu hổ lắm.


Hứa Thừa Yến đối với chuyện cầu thang cũng không mang quá nhiều chấp niệm, đầu ngón tay vô thức mà câu lấy tóc Hạ Dương đùa nghịch.

Hạ Dương an tĩnh vài giây, đột nhiên cất tiếng nói: "Ngoại ô phía Tây anh còn một căn hộ."

"Hử?" Hứa Thừa Yến nhất thời chưa hiểu được luôn.

Hạ Dương: "Ở đó có cầu thang, không có chú Văn, không có người khác."

Hứa Thừa Yến lập tức sáng tỏ ý của Hạ Dương, nhịn không được mà nói: "Ngoại trừ cầu thang ra, anh không nghĩ ra cái nào khác à?"

Hạ Dương không trả lời, chỉ an tĩnh mà dựa vào người thanh niên.

Hắn vươn tay ra, đầu ngón tay sờ lên chỗ khoé mắt của cậu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đào hoa ấy.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Vậy Anh muốn ăn hoành thánh."

Hứa Thừa Yến lười biếng đáp lại: "Thế thì anh xuống đi, em đi làm."


Hạ Dương buông tay ra, Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy, đi về phía phòng bếp.

Trong tủ lạnh có vỏ hoành thánh, Hứa Thừa Yến cầm dụng cụ ở trong phòng, đeo tạp dề lên, rồi ở đó gói hoành thánh cho Hạ Dương.

Hạ Dương dựa vào cánh cửa phòng bếp, chăm chú nhìn theo bóng dáng chuyển động của thanh niên.

Hứa Thừa Yến cũng làm xong nhân thịt rất nhanh, nấu lấy hai bát hoành thánh.

Nhưng bởi vì đã lâu rồi cậu chưa làm lại cái món này, Hứa Thừa Yến thấy hơi ngượng tay, cất tiếng: "Đã lâu rồi em chưa làm, có thể mùi vị sẽ không được như lúc trước nữa."

Hạ Dương ngồi trước bàn ăn, gắp một miếng hoành thánh be bé, nói: "Vẫn giống."

Hứa Thừa Yến đặt bát ngồi xuống bên cạnh, nhìn hoành thánh ở bên trong, lên tiếng hỏi: "Sao anh lại thích hoành thánh như vậy?"

Hứa Thừa Yến thật sự rất tò mò, cậu còn nhớ những ngày đầu Hạ Dương không có thói quen ăn hoành thánh, về sau không biết như thế nào, lại đột nhiên trở nên yêu thích món này.


Hạ Dương: "Là em làm."

"Lúc trước em cũng từng làm những món khác cho anh mà."

Động tác của Hạ Dương chững lại, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện ngày xưa.

Nhưng thời gian thật sự đã quá xa xăm, rất nhiều chuyện đều không còn nhớ nữa.

Thật giống như bỗng nhiên từ một ngày nào đó, đã quen với việc được ăn hoành thánh.

Tối đến, phòng khách của biệt thự trở nên náo nhiệt.

Trong TV đang phát chương trình tết âm lịch, Kỳ Kỳ ngậm đồ chơi chạy tới chạy lui trong phòng khách, tiểu Ôn cũng lon ton ở đằng sau chó lớn, một mèo một chó rất có sức sống.

Hứa Thừa Yến dựa vào sô pha, khép mắt, có hơi lười biếng, không muốn động đậy.

Hạ Dương ở bên cạnh, đầu ngón tay cái được cái không mà dừng lại trên tóc thanh niên xoa xoa, an tĩnh xem TV.

Nhưng trong TV đang nói cái gì, Hạ Dương cũng chẳng để ý, chỉ chốc chốc lại cúi đầu nhìn thanh niên ở trong lòng.
Mãi tới tận khi gần 12 giờ, Hạ Dương mới đứng dậy, rời đi một lát.

Chờ đến khi Hạ Dương quay lại lần nữa, trong tay cầm theo một phong xì xì.

"Xì xì cho bạn nhỏ." Hạ Dương đưa bao lì xì tới trước mặt thanh niên.

"Cho em á?" Hứa Thừa Yến mang theo sự bất ngờ nhận lấy bao lì xì.

Bao lì xì sờ thì hơi mỏng, bên trong giống như chẳng có gì, Hứa Thừa Yến mở ra xem thử, thì thấy bên trong là một tấm thẻ.

Mà Hạ Dương thì lại gọi thêm cả Kỳ Kỳ và tiểu Ôn tới, phát cho bọn chúng hai phong bao lì xì.

Lì xì của Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn khá là đặc biệt, hình dạng lớn hơn một chút so với bao xì xì bình thường, nhìn càng giống một phong thư hơn.

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, thấy bao lì xì của Kỳ Kỳ và tiểu Ôn bị phồng lên, bên trong không biết đang giấu cái gì, lập tức lôi kéo sự tò mò của cậu.
Đúng lúc này tiểu Ôn đi tới gần, thế là Hứa Thừa Yến thuận tay ôm tiểu Ôn lên, mở bao lì xì của tiểu Ôn ra xem thử, phát hiện hoá ra là mấy túi bánh quy nho nhỏ.

Túi đóng gói trong suốt, bên trong bánh quy cũng là hình bàn chân mèo, nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Hứa Thừa Yến lấy một túi bánh quy, nhìn bảng thành phần ở bên ngoài bao bì, cảm thấy không có vấn đề gì, người cũng có thể ăn, thế là quay qua nói với Tiểu Ôn: "Để anh giúp mi thử đồ trước nhá."

Nói xong, Hứa Thừa Yến xé vỏ túi bánh quy con con ấy ra.

Tiểu Ôn mờ mịt mà ngồi lên đùi thanh niên, nhìn động tác ăn bánh quy của cậu, lại cúi đầu nhìn xuống bao lì xì của mình, tai mèo trên đầu cụp xuống, nhìn rất tội nghiệp.

Hạ Dương trông thấy động tác của thanh niên, nhất thời có chút bất đắc dĩ, "Lại tranh đồ với Tiểu Ôn rồi."
Hứa Thừa Yến ăn một cái bánh quy, cảm thấy hương vị rất được, thế là lại bắt đầu xé gói thứ hai, không quên hỏi: "Còn không?"

Hạ Dương không trực tiếp trả lời mà nói: "Là mua cho tiểu Ôn."

Hứa Thừa Yến ghé tới sát mặt Hạ Dương, nắm lấy tay của anh, câu mấy cái lên lòng bàn tay của anh, trong mắt còn mang theo ý cười.

Hạ Dương thở dài một tiếng, sau vẫn đứng dậy, đi tới phòng tích trữ cầm một hộp bánh quy cho sủng vật về.

Thế là Hứa Thừa Yến ôm bánh quy ngồi xuống sô pha, vừa xem TV vừa ăn bánh.

Bánh hình chân mèo ăn giòn rụm, cắn một miếng cảm giác rất được.

Hứa Thừa Yến ăn tới nghiện, nhất thời không nhịn được, chờ tới khi phản ứng lại, hộp bánh quy trong lòng đã hết hơn một nửa.

Mà tiểu Ôn mặt đầy tội nghiệp mà ngồi bên cạnh, mắt trông mong nhìn hộp bánh quy trong lòng của chủ nhân.
Hứa Thừa Yến hơi áy náy, cũng ngại ăn tiếp, đặt hộp bánh quy sang một bên.

Trong TV, MC đang đếm ngược thời gian hết năm.

"Ba!Hai! Một!"

Theo tiếng đếm của MC, màn hình bắt đầu xuất hiện những tràng pháo hoa lớn.

Trong TV là tiếng pháo hoa vui mừng, Hứa Thừa Yến  cũng bị cảm xúc hân hoan này lây tới, lúc quay đầu sang bên cạnh, thì trông thấy Hạ Dương cũng đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của hai người giao nhau ở giữa không trung, Hứa Thừa Yến hơi hơi nhoài dậy, dựa vào anh sát hơn chút.

Hạ Dương cũng duỗi tay ôm lấy thanh niên vào lòng, động tác dịu dàng đặt xuống một loạt cái hôn trên mặt cậu.

Hạ Dương chạm nhẹ lên môi cậu, cũng không thâm nhập vào sâu, lại hỏi: "Em có muốn bắn pháo hoa không?"

Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy cơn mệt mỏi ùa đến, cười: "Em muốn ngủ cơ."
Hạ Dương đồng ý, "Vậy thì đi ngủ trước."

Hai người trở lại phòng mình.

Chỉ có điều sau khi Hứa Thừa Yến tắm rửa xong trở lại giường, lại không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Hứa Thừa Yến mở lớn mắt, lăn qua lộn lại trên giường.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Cậu bèn bò khỏi chăn đệm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh, cậu lại chui trở lại giường, rúc vào trong chăn, nói: " người tuyết của em xong đời rồi."

Hạ Dương: "Sao vậy?"

"Bị méo rồi." Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng, "Chắc là lại nhờ ơn đức của Kỳ Kỳ."

Hạ Dương duỗi tay, nhét lại người vào trong rồi đắp chăn cẩn thận lại.

Hứa Thừa Yến vẫn còn nhớ thương người tuyết kia lắm, lên tiếng: "Mai em lại xuống làm một chút."

Hạ Dương đều đồng ý cả, tay vẫn không ngừng vỗ về phía sau lưng thanh niên, vất vả lắm mới dỗ được người ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến dậy từ rất sớm, lại chạy vào trong vườn tiếp tục làm người tuyết.

Không lâu sau, bỗng nhiên Hứa Thừa Yến trông thấy quản gia rời khỏi nhà.

Trong lòng của quản gia đang ôm tiểu Ôn, còn trong tay là sợi dây dắt Kỳ Kỳ, dường như là đang định đi ra ngoài.

Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Chú Văn muốn đi ra ngoài à?"

"Dẫn bọn nó ra ngoài đi dạo." Quản gia mỉm cười ôn hoà đáp lại.

Hứa Thừa Yến gật đầu, rồi lại quay ra tiếp tục sự nghiệp nặn người tuyết.

Mãi tới khi đã làm xong, cuối cùng cậu cũng vừa lòng, mới quay trở lại biệt thự.

Hạ Dương đang ở trong phòng khách, thấy Hứa Thừa Yến vào, đem túi chườm nóng đưa qua chỗ cậu, hỏi: "Không chơi nữa à?"

Hứa Thừa Yến nhận túi sưởi: "Không chơi nữa, bên ngoài lạnh lắm."

Hạ Dương ôm người vào trong lòng, phủi sạch những hạt tuyết còn đọng lại trên người thanh niên.
Hứa Thừa Yến: "Vừa nãy em thấy chú Văn dẫn Kỳ Kỳ với tiểu Ôn ra ngoài."

Hạ Dương đáp lại: "Chú Văn trông hộ một ngày, tối sẽ về."

"Ừm." Hứa Thừa Yến không nghĩ nhiều mà gật gật đầu, tiếp tục rúc vào trong lòng Hạ Dương.

Hạ Dương ôm chặt người hơn, lần nữa ánh mắt dừng lại ở trên đầu gối của thanh niên, cất tiếng nói: "Giờ ở đây không còn ai khác nữa."

Hứa Thừa Yến không tập trung mà gật đầu.

"Không có chú Văn, cũng không có tiểu Ôn với Kỳ Kỳ." Hạ Dương thoáng giơ tay, thay đổi tư thế ôm thanh niên thành mặt đối mặt.

"Yến Yến ơi." Hạ Dương nhìn người trước mặt, nhắc nhở: "Cầu thang."

Hứa Thừa Yến ôm túi chườm nóng, chớp chớp mắt, cười nhẹ một tiếng: "Sao anh lại......... ngày nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện cầu thang thôi à?"

Hạ Dương: "Trong nhà không còn ai nữa rồi."
Hứa Thừa Yến cúi người xuống thấp, đầu ngón tay gãi gãi cằm anh, rồi trượt dần xuống, tới cổ rồi hầu kết, rồi xuống tới ngực.

Cách lớp áo, Hứa Thừa Yến vẽ một vòng quanh ngực của anh, như có như không mà trêu chọc, hỏi: "Bây giờ sao?"

"Chỉ cần em đồng ý."

Hứa Thừa Yến vẫn cười như cũ, đầu ngón tay xẹt qua cơ ngực của anh, có chút không để ý mà hỏi: "Anh chắc chắn là muốn làm ở cầu thang sao?"

Hạ Dương vừa định đáp lại, đột nhiên nghe được câu nói tiếp theo của thanh niên ——

"Thể lực được không đó?"

Ánh mắt Hứa Thừa Yến dừng lại ở trên cánh tay của anh, còn đụng chạm mấy cái lên đó, dường như là đang nghiên cứu xem cánh tay này có bao nhiêu sức lực.

"Yến Yến." Con ngươi Hạ Dương lập tức tối sầm xuống, thanh âm phát ra khàn khàn.

"Lỡ đâu làm em bị ngã thì tính thế nào?" Hứa Thừa Yến trêu ghẹo cười: "Em thấy dạo này anh cũng không tập thể hình nha......"
Hứa Thừa Yến lại sờ lên cơ bụng của nam nhân, nhất thời thấy hơi nghi ngờ, "Hạ tổng à, thể lực của anh có được không thế?"

Hạ Dương hơi nheo mắt lại, đặt túi chườm nóng trong tay thanh niên sang một bên, chậm rãi vươn tay, cởϊ áσ khoác trên người cậu ra.

Hứa Thừa Yến thuận theo mà ôm lấy cổ của anh, đầu ngón tay vẫn còn hơi lạnh dán sau ót của anh.

Tư thế cầu thang như thế này rất chi là khảo nghiệm thể lực, Hứa Thừa Yến cũng không thật sự trông cậy vào việc Hạ Dương làm tới cuối cùng, có lẽ rồi sẽ về phòng.

Quần áo từng cái từng cái rơi xuống sàn nhà, Hứa Thừa Yến ghé vào tai Hạ Dương, đầu ngón tay vẽ mấy vòng lên vai của anh, nhẹ giọng thì thầm: "Hạ tổng, nếu như thật sự không được, thì không cần cậy mạnh đâu."

Hạ Dương không nói chuyện, mà trực tiếp bế người lên.
Có một số việc, vẫn nên dùng hành động để chứng minh thì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment