Thực chất đây là cuộc cạnh tranh của các nguồn lực.
Nhà nào chẳng có vài trụ cột muốn đẩy lên.
Làm giám khảo sẽ thể hiện tầm ảnh hưởng, quyền lực và mức độ thảo luận trong giới, không biết bao nhiêu lợi ích, có nhiều người tranh giành.
Lâm Tri Thư vẫn còn non kinh nghiệm, việc giành được vị trí giám khảo, người sáng suốt đều thấy có người đứng sau hỗ trợ mạnh mẽ.
Cố tổng đã đến vị trí ngày hôm nay, không có lý gì lại phải chịu đựng sự lo lắng và ấm ức này.
Ngô Đồng Giải Trí sẽ không vì Lâm Tri Thư mà đối đầu với cậu.
Về phần khác, cậu không can thiệp thêm.
Mắt khán giả luôn sáng suốt.
Cố tổng muốn đảm bảo một môi trường tương đối công bằng cho mình.
Còn lại thì để tùy duyên.
Cùng lúc đó, tại tòa nhà Cẩm Giang.
Tống Cần cũng đang bảo cáo với sếp mình về chuyện tương tự.
Trình Đông Húc nhớ lại sự nghiêm túc của cậu bé nhà mình khi đóng phim: "Không được."
Với khả năng của anh, hoàn toàn có thể chi phối việc giải Phi Thiên thuộc về ai, nhưng anh không làm vậy, nếu không sẽ làm mất đi sự nghiêm túc của Cố Tinh đối với việc đóng phim.
Nhưng Lâm Tri Thư làm giám khảo, không đủ tiêu chuẩn là một chuyện, lại sợ có điều bất ngờ xảy ra.
Trình Đông Húc liền dặn Tống Cần: "Bảo ủy ban tổ chức giải Phi Thiên thay người, không cần can thiệp thêm, chỉ cần đảm bảo giải thưởng công bằng là được, về phần Lâm Tri Thư, bù cho cậu ta một hợp đồng."
Buổi trưa, Trình Đông Húc gọi điện thoại hẹn ăn cơm với Cố Tinh.
Anh cứ băn khoăn mãi về việc cậu bé nhà mình giờ gầy quá, nhìn mà lòng đau nhói, chỉ muốn mau chóng bồi bổ lại.
Nếu là trước đây, Cố tổng chắc chắn sẽ bảo anh mang cơm đến.
Không nói đến gì khác, vận động trong văn phòng là cái gì đó rất thú vị.
Nhưng lần trước thực sự làm quá rồi.
Sướng thì có sướng thật, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ, tạm thời né tránh vài ngày.
Cố tổng thẳng thừng từ chối.
Cậu nói mình bận rộn công việc không thể rời khỏi, tối hẹn ăn cơm.
Trình bá tổng thất vọng cúp máy.
Buổi trưa anh cũng không có khẩu vị, lại dặn Tống Cần: "Nhanh chóng sắp xếp xong văn phòng của Ánh Thịnh Giải Trí."
Chiều tan làm, Trình bá tổng đến đón cậu bé nhà mình.
Hai người đã xa cách quá lâu, mặc dù đã ở nhà gần một tuần, nhưng cảm giác vẫn còn nóng hổi, một ngày không gặp như cách ba thu.
Lên xe rồi mà vẫn nhìn nhau, thế nào cũng không thấy đủ.
Sau đó, cho đến khi xe dừng trước cửa nhà hàng Vị Trân, cả hai vẫn dính nhau như sam.
Từ sau lần chia tay trước, Cố tổng không còn đến Vị Trân nữa.
Bây giờ đứng trước cửa, cậu cảm thấy khá cảm khái.
Trình Đông Húc nắm tay cậu, ngón cái xoa nhẹ lòng bàn tay mềm mại.
Cố tổng siết nhẹ tay anh, đôi mắt nhạt màu hơi cong: "Muốn ăn cá, anh Trình."
Khi ăn, Trình Đông Húc nói với Cố Tinh về việc để Lâm Tri Thư nhận một hợp đồng đại diện.
Không có ý gì khác, chỉ là báo cáo bình thường sau khi đã quyết định.
Trước đó, hai người cũng đã nói rõ về chuyện của Lâm Tri Thư.
Không có gì phải kiêng kỵ, chỉ là quá trình ăn uống và trò chuyện bình thường.
Trình Đông Húc cũng đã nghĩ về chuyện trong nguyên tác mà cậu bé nhà mình kể, rằng anh và Lâm Tri Thư cuối cùng ở bên nhau.
Trong sách thế nào anh không quan tâm.
Nhưng trước khi yêu Cố Tinh, mối quan hệ của anh với Lâm Tri Thư chỉ dừng lại ở mức bạn bè đặc biệt, không hơn.
Khi có xung đột lợi ích, đ* nhiên người nhà mình quan trọng hơn.
Cố tổng không khỏi cười nhẹ.
Cậu thầm nghĩ không biết đây có phải là sự đồng cảm không.
Tuy nhiên, cậu không nói gì về việc mình kêu Lý Ngọc Hạo xử lý chuyện Lâm Tri Thư làm giám khảo.
Cảm giác được người yêu nhớ đến cũng không tệ, còn về hợp đồng đại diện, cho thì cho.
Trình Đông Húc hiện tại đã thành thạo việc lọc xương cá.
Một miếng cá lớn, lọc hết xương vẫn không vỡ, đặt vào đĩa nhỏ đẩy tới trước mặt Cố Tinh, vừa hỏi: "Cười gì vậy?"
Gần đây, Cố tổng dựa vào việc đang dưỡng thương mà rất nghịch ngợm.
Trước mặt thì phong thái không chê vào đâu được, sau lưng, đặc biệt là trước mặt Trình Đông Húc, lại rất kiêu căng.
Phòng ăn khá rộng, bàn cũng không nhỏ.
Nhưng hai người lại ngồi sát nhau, tay luôn nắm chặt.
Cố tổng nắm tay Trình Đông Húc, đưa lên môi.
Hàng mi dài ở đuôi mắt, ánh mắt nhạt màu, khi nheo lại giống như mèo.
Nhìn anh nửa như trêu đùa, nửa cười, hôn lên mu bàn tay anh.
Nói là hôn cũng không đúng, chỉ là chạm nhẹ một cái, rồi lại chạm nhẹ thêm một cái.
Cố tổng không cố ý khơi gợi hay gì.
Chỉ là khi đã gần gũi đến một mức nào đó, trong một môi trường kín đáo như vậy, tự nhiên biểu hiện sự thân mật.
Trình Đông Húc: "..."
Khi Cố Tinh không làm gì, anh đã không kiềm được mà hôn hít, bây giờ còn thế này.
Anh ôm người vào lòng, hôn mạnh một lúc lâu.
Cuối cùng còn cắn tai cậu: "Tinh Tinh, trong phòng này không có camera, cũng không ai vào."
Cố tổng không ngờ anh bây giờ dễ bị khơi gợi như vậy.
Chẳng phải vẫn đang ở bên ngoài sao!
Hơn nữa.
Cậu cảm thấy Trình bá tổng đang ám chỉ điều gì.
Đối đầu trực diện thì không được.