Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 1

Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên:

“Ha! Hạ Đường đến rồi!”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày:

“Chuyện gì vậy?”

Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi.

“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…”

Tôi rút tay lại, hỏi ngược:

“Nhật ký gì?”

Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua.

Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý.

“Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.”

“Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.”

“Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được sau lưng lại phóng túng thế nào chứ.”

Nghe những lời đó, tôi chẳng có phản ứng gì. Trái lại, hốc mắt Hạ Chí đỏ lên, cô ấy tức giận hét lớn:

“Im miệng! Thích một người thì có gì sai chứ!”

“Các người còn nói nữa, tôi mách thầy cô bây giờ!”

Sau khi hét xong, cô ấy đẩy đám đông ra, giật hết mấy tờ giấy trên bảng xuống rồi đưa cho tôi. Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, giọng mềm nhẹ:

“Chị, trả lại chị này, đừng buồn nhé.”

Tôi không nhận lấy, chỉ cúi đầu nhìn những tờ giấy nhàu nhĩ trong tay cô ấy.

Nét chữ mềm mại thanh tú, giống hệt chữ viết của tôi.

Trên đó tràn ngập những bài thơ tình sến súa, từng câu từng chữ đều chan chứa tình cảm nồng nàn.

Và không ngoại lệ, đầu mỗi bài thơ đều viết: “Gửi: A Viêm.”

A Viêm. Thật buồn nôn.

“Chị…”

Giọng nói dịu dàng kéo tôi về thực tại. Tôi siết chặt ngón tay, lạnh nhạt nhìn Hạ Chí.

“Em thấy chuyện này vui lắm à?”

Hạ Chí sững sờ, nước mắt bất giác lăn dài trên má.

“Chị… Em biết chị rất giận, nhưng đây không phải lỗi của em mà…”

Cô ấy nghẹn ngào, như thể chịu phải nỗi ấm ức to lớn. Tôi vẫn thờ ơ, lạnh lùng cười:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Rốt cuộc là nhật ký của ai, ai thích Tống Viêm, trong lòng em rõ nhất.”

Biểu cảm trên mặt Hạ Chí thoáng cứng lại. Có lẽ cô ấy cũng không ngờ lần này tôi lại phản ứng mạnh như vậy. Rõ ràng trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng phản kháng.

Một người bạn thân của Hạ Chí không nhịn được nữa, đứng chắn trước mặt cô ấy.

“Hạ Đường, cậu đừng quá đáng. Nhật ký của cậu đâu phải do Tiểu Chí dán lên.”

“Tiểu Chí vừa nãy còn giúp cậu nói chuyện đấy!”

“Sao nào, cậu dám nói mình không thích Tống Viêm à?”

Lập tức, những ánh mắt dò xét lại đổ dồn về phía tôi.

“Các cậu có thấy sắc mặt Hạ Đường vừa rồi không? Dữ thật đấy.”

“Tôi nghe nói lâu rồi, Hạ Đường ghen tị với Hạ Chí lắm, không ngờ lần này chẳng thèm diễn nữa.”

“Nhưng mà nói thật, hai người họ đúng là sinh đôi à? Hạ Chí xinh như vậy, còn Hạ Đường thì… chẳng giống chút nào.”

Những lời bàn tán đầy ác ý xì xào vang lên bên tai. Tôi cúi mắt xuống, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cảm giác như quay lại bốn năm trước, lúc tôi bị cô lập, không có ai bên cạnh. Như một kẻ từng c.h.ế.t đuối, lại một lần nữa bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm.

Sự nghẹt thở cận kề cái chết.

Bỗng nhiên—

“RẦM!”

Tiếng động lớn vang lên từ phía trước lớp. Tôi mơ hồ nhìn qua.

Là nhân vật còn lại của trò hề này—Tống Viêm.

Dưới ánh sáng ngược, cậu ta đứng ở cửa lớp, hai tay đút túi quần, cả người toát ra vẻ cáu kỉnh. Cậu ta lại đá mạnh vào bàn một cái nữa, mặt đầy sát khí.

“Đ* m*, còn ồn nữa thì thử xem?”

Cả lớp im bặt.

Tôi thu lại ánh mắt, quay lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hạ Chí.

Trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ dị, tôi khẽ mở miệng:

“Ừ, là nhật ký của tôi, là tôi thích Tống Viêm.”

Bình Luận (0)
Comment