Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát Điên

Chương 2

Sau buổi tự học tối, tan học xong, tôi như thường lệ đến quầy bán xúc xích nướng ở cổng sau trường.

Mới nướng xong mẻ đầu tiên, Tống Viêm đã xuất hiện.

Cậu ta có thói quen mỗi tối đến chỗ tôi mua một cây xúc xích. Nhưng tôi cứ tưởng sau chuyện sáng nay, cậu ta sẽ không đến nữa.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quán nhỏ, khuôn mặt tuấn tú đầy kiêu ngạo của cậu ta hiện lên rõ nét. Một tay đút túi quần, cậu ta hỏi thẳng:

“Cậu thích tôi?”

Tay tôi khựng lại giữa chừng khi đang lật xúc xích. Một lúc sau, tôi mới khẽ đáp:

“Ừm.”

Tống Viêm nhướng nhẹ đuôi mày.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tôi không thích kiểu người như cậu.”

Giọng điệu cậu ta lười biếng, không giống lời khuyên, cũng chẳng phải cảnh báo, như thể chỉ tiện miệng nói ra.

Tôi im lặng một lúc, rồi đáp:

“Tôi biết.”

Tống Viêm có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, lại phong lưu bất cần, là nhân vật nổi bật trong trường. 

Một người như cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc trong chuyện tình cảm. 

Bạn gái của “trường thảo” Tống Viêm gần như thay đổi mỗi tháng, và không ai là ngoại lệ—họ đều là những cô gái xinh đẹp, dáng người quyến rũ, khí chất lạnh lùng. 

Không ai giống tôi—một con mọt sách tầm thường, chẳng có gì nổi bật.

Tôi từng chứng kiến một đàn chị lớp nghệ thuật níu chặt vạt áo Tống Viêm trước cổng trường, van xin cậu ta quay lại.

Cậu ta hờ hững rút vạt áo ra khỏi tay cô ấy, giọng điềm nhiên, lạnh lùng:

“Tôi nói rồi, quan hệ này chỉ là đôi bên có lợi, muốn dừng lúc nào thì dừng. Đừng đặt tình cảm vào.”

Trong cơn gió lạnh, cô gái nhỏ bé ấy khóc như mưa. 

Tống Viêm cao lớn đứng bên cạnh, chẳng hề động lòng, cuối cùng chỉ chau mày, ném chiếc áo khoác cho cô ấy.

Tôi thu lại ánh mắt, gói xúc xích vào túi rồi đưa cho cậu ta.

“Mười tệ, quét mã hay tiền mặt đều được.”

Tống Viêm lấy điện thoại ra, hờ hững hỏi:

“Tăng giá rồi à?”

Tôi vẫn giữ câu trả lời ngắn gọn:

“Ừ.”

Tiếng thông báo chuyển khoản lạnh lùng vang lên. Một khách hàng khác bước đến.

“Chủ quán, cho tôi hai xiên xúc xích, bao nhiêu tiền?”

Tôi gật đầu, giọng điệu ôn hòa:

“Hai xiên năm tệ.”

Tống Viêm đứng im lặng bên cạnh, đợi khách rời đi rồi mới chậm rãi xoa cằm, lười biếng cười:

“Chỉ tăng giá một mình tôi?”

“Giận rồi?”

Đã là cuối thu, gió lạnh thổi qua, làm tán cây long não xào xạc.

Tôi siết chặt ngón tay, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ta.

“Tống Viêm, nếu không thích tôi thì đừng trêu chọc tôi.”

Tống Viêm sững người trong giây lát, như thể bị câu nói của tôi làm bất ngờ. 

Cậu ta đưa tay gãi nhẹ sau gáy, nhíu mày:

“Chỉ thế mà cũng gọi là trêu chọc?”

Tôi cụp mắt xuống.

“Tôi thích cậu, nên từng lời từng hành động của cậu đối với tôi đều là trêu chọc.”

Một lý lẽ vô lý.

Nhưng Tống Viêm lại tiếp thu. Cậu ta rời đi.

Trước khi đi, cậu ta đặt lên bàn một hộp sô-cô-la.

“Trả cậu viên kẹo lần trước.”

Tôi bóc hộp sô-cô-la được đóng gói tinh xảo, bỏ một viên vào miệng.

Rất ngọt.

Tối thứ bảy tuần trước, tôi tình cờ gặp Tống Viêm.

Lúc đó, cậu ta vừa đánh nhau xong.

Người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, tựa vào góc hẻm nhỏ chật chội, ẩm ướt.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, hỏi:

“Tống Viêm, cậu đánh thua à?”

Cậu ta bị chọc cười, trừng mắt nhìn tôi:

“Đời này lão tử chưa bao giờ thua đánh nhau.”

Nói xong lại nhắm mắt, chau mày, hơi thở nặng nề.

Nhìn cậu ta lúc này, thật chẳng giống kẻ chiến thắng chút nào.

Lọn tóc ướt mồ hôi rủ xuống trán, vết thương trên trán và khóe môi vẫn còn rỉ máu.

“Thế sao trông thảm vậy?”

Cậu ta hờ hững mở mắt, giọng khàn đặc:

“Chưa thấy người bị hạ đường huyết bao giờ à, học sinh ngoan?”

“Có kẹo không?”

Tôi lục túi:

“Chắc là có.”

Một phút sau, Tống Viêm nhìn viên kẹo gừng trong tay tôi, im lặng.

“Đây cũng tính là kẹo?”

“Sao lại không?”

Tôi bóc kẹo, không cho cậu ta cơ hội từ chối mà nhét thẳng vào miệng cậu ta.

Cậu ta nhíu mày, ngậm một lúc rồi uể oải nhận xét:

“Thế quái nào trên đời lại có loại kẹo khó ăn thế này.”

“… Ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”

Bình Luận (0)
Comment