Chúng ta đúng là đã từng yêu nhau, phải không?
Cuối năm vội vàng bận rộn khiến thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau Tết dương không bao lâu là đến Tết âm lịch rồi.
Quý Kiều đi xe về thành phố H đón Tết cùng mẹ như thường lệ.
Khoảng thời gian ở nhà, cô thử dò hỏi mẹ xem bà có quen bạn trai hay không.
Quý Tương tự giễu: “Lớn như này rồi, còn yêu với chả đương cái gì.”
Quý Kiều vội vàng nói: “Không phải chứ, tuổi tác có là vấn đề gì, với lại nhìn mẹ vừa trẻ lại vừa đẹp.”
Quý Tương cười: “Nói sau đi, có mấy đàn ông tốt đâu.”
Quý Kiều cúi đầu, bóc một quả quýt đưa cho mẹ: “Vầng…nhưng mà cũng có người tốt mà.
Nếu như mà thực sự thích hợp, mẹ cũng đừng từ chối, có thể thử tiếp nhận người ta xem sao.”
Dựa theo tình huống của mẹ ở trong mơ, mẹ với chú đó còn chưa gặp nhau, có lẽ là sắp xuất hiện rồi.
“Cũng có người tốt, con nói tiểu Hạ hả?” Quý Tương nhận lấy quả quýt bẻ nửa ra, đưa cho Quý Kiều một nửa.
Cười trêu chọc cô: “Sao nào, các con định kết hôn rồi hả?”
“Đâu có đâu.” Quý Kiều vội vàng nói, “Xã hội hiện đại bây giờ ai lại kết hôn sớm thế chứ?”
Quý Tương nghĩ nghĩ, cũng đồng ý: “Ừm, vậy lại đợi thêm một khoảng thời gian đi.”
Hai người vừa mới bước vào xã hội chưa bao lâu, người như Hạ Thì Lễ sau này sẽ gặp không ít cám dỗ.
Cũng có lẽ là do ảnh hưởng của chính bản thân hồi trước, Quý Tương cũng không muốn con gái kết hôn sinh con sớm, cả ngày ở nhà làm mấy chuyện vặt vãnh.
Quý Kiều khẽ gật đầu, trên phương diện này cô có cùng quan điểm với mẹ.
“Đúng rồi, mấy hôm nữa không phải là tiểu Hạ sẽ đến à? Các con cầm mấy cái đồ mà bố con đưa đến đi đi, mẹ không ăn hết.” Quý Tương chỉ đống hộp quà chất thành núi ở góc phòng khách.
Mấy năm nay, Nhiếp Dung thường sẽ tặng mấy đồ này nọ qua, muốn cứu vãn lại mối quan hệ bố con lạnh nhạt.
Quý Tương từ lúc đầu từ chối dần trở thành bị động tiếp nhận.
Dù sao ông ấy cũng có tiền, ông ấy thích tiêu thì tiêu.
Quý Kiều nhìn liếc qua một cái, đều là các loại thảo dược, thuốc bổ quý hiếm.
Nếu mẹ đã nghĩ thoáng rồi thì bản thân cũng chẳng có gì phải để ý.
Mùng bốn đầu năm, Hạ Thì Lễ từ Hối Đồng đến thăm Quý Tương, rút thời gian cùng Quý Kiều đến trường Nhất Trung thành phố H.
Quý Kiều cũng không ngờ rằng bản thân còn có thể trở lại Nhất Trung, thản nhiên mà nói chuyện với Hạ Thì Lễ về hồi cấp ba.
“Hồi trước bọn em tập luyện ở đây nè.” Lúc đi ngang qua khoảng sân trống trước siêu thị, Quý Kiều cười chỉ chỉ.
“Ừm, anh nhớ mà.
Em vẫn luôn là người tập mẫu hả?” Hạ Thì Lễ hỏi.
“Đúng vậy, cả ba năm luôn.” Quý Kiều nghĩ nghĩ, lại cảm thấy buồn cười, “Mỗi lần trường mà có hoạt động biểu diễn gì thiếu người thì đều gọi em lên sân khấu múa.”
Từ cấp hai lên đến đại học, thậm chí là liên hoan năm đầu tiên ở công ty, người “mang năng khiếu” như cô luôn bị chọn.
May mà giờ cô đã là nhân viên lão làng rồi, không thể dùng cớ “cho nhân viên mới lên biểu diễn” để lên sân khấu biểu diễn tài nghệ nữa.
Hạ Thì Lễ cũng nhớ tới lúc Quý Kiều biểu diễn hồi đại học, không nhịn được mà bật cười: “Đáng tiếc không xem được dáng vẻ em biểu diễn hồi cấp ba.”
“Cũng không có gì hay mà.” Quý Kiều thở dài.
“Hồi đó đều là giáo viên giao nhiệm vụ, em vừa nghĩ đến những người ngồi phía dưới đang thảo luận liền múa cứng đơ cả người.”
Ánh mắt Hạ Thì Lễ nhìn cô thoáng khựng lại, khẽ bóp tay cô như an ủi.
“Không sao mà.” Quý Kiều nâng mắt khẽ cười, “Đã qua lâu như vậy rồi, em đã chẳng để tâm nữa rồi.”
Từng có một khoảng thời gian rất dài, Nhất Trung trở thành địa điểm mà Quý Kiều không hề muốn nhớ lại.
Mỗi lần lên lớp đối với cô mà nói giống như một lần lên chiến trường vậy.
Giờ đã trôi qua lâu như vậy rồi, nghĩ về những chuyện đã xảy ra hồi vị thành niên, những khó chịu khi bị xa lánh, chỉ trỏ dường như đã rời đi rất xa.
Cũng có lẽ, thời gian chính là một liều thuốc chữa khỏi hữu hiệu.
Lúc hai người quay lại Hối Đồng đã là mùng bảy âm lịch.
Theo lễ phép, Quý Kiều mang quà đến nhà Hạ Thì Lễ thăm hỏi một chuyến.
Năm nay Hạ Thì Khiêm đã 5 tuổi rồi, mở miệng là gọi “Chị tiểu Kiều”, mỗi lần Quý Kiều đến đều quấn lấy cô.
Rũ bỏ làn da đen hồi còn nhỏ, bây giờ thằng nhóc vừa trắng trẻo lại xinh đẹp, tuổi nhỏ mà đã có dáng vẻ của soái ca nhỏ rồi.
Quý Kiều là một tên háo sắc có thâm niên, mỗi lần đến đều bị nhóc đáng yêu đánh gục, thường xuyên mang quà cho Hạ Thì Khiêm.
Hai người một lớn một nhỏ, chủ đề nói chuyện còn nhiều hơn hai anh em họ.
Bố mẹ Hạ Thì Lễ đối xử với Quý Kiều rất tốt, thỉnh thoảng lại mời cô đến nhà chơi.
Nhìn vào, cuộc sống tình cảm của Quý Kiều đều rất hài hòa và ổn định.
Cứ như vậy đến tháng ba, hôn lễ của Tiền Tĩnh Tĩnh đã đến.
Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn năm sao ở Hối Đồng, long trọng lại tinh xảo.
Cô ấy cũng được coi là người kết hôn khá sớm trong số bạn học, rất nhiều bạn bè đều đến tham gia hôn lễ, tiện thể tụ họp lại với nhau.
Quý Kiều là một trong những phù dâu, sáng sớm hôm diễn ra hôn lễ đã phải đến khách sạn.
Trang phục của phù dâu đều là lễ phục màu tím nhạt, đơn giản lại trang nhã, còn đặc biệt mời chuyên gia đến trang điểm làm tóc.
Sau khi làm xong tất cả thì mới 7 giờ sáng.
Hóa trang của cô dâu thì long trọng, rườm rà hơn rất nhiều.
Lúc Tiền Tĩnh Tĩnh đang trang điểm, Quý Kiều và Hàn Trân Ny liền ngồi phía sau đợi cô ấy.
Tiền Tĩnh Tĩnh trong gương mang khuôn mặt hạnh phúc, thỉnh thoảng lại nói với hai người phía sau về dự định sau hôn lễ.
Trong mơ hồ, Quý Kiều bất giác có cảm giác như gả con gái ra ngoài.
Lúc chú rể đến đón dâu, cảm giác “bố mẹ già” này lại càng rõ ràng.
Lúc Tiền Tĩnh Tĩnh được Đường Tu Văn cõng đi, Quý Kiều liếc thấy mẹ Tĩnh Tĩnh đang ở phía sau lau nước mắt.
Cô vội vàng đưa tờ khăn giấy qua, an ủi mấy câu.
Hốc mắt dì đỏ ửng lên, khẽ gật đầu.
Trong lòng Quý Kiều cũng khẽ chua xót.
“Dì à, con đi trước nhé, chốc gặp lại dì ở khách sạn.” Cô nuốt nước bọt, cố gắng nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Mẹ Tĩnh Tĩnh khẽ mím môi, mũi hây đỏ.
Quý Kiều không dám nhìn thêm, bước vài bước đi theo đoàn người lên xe.
Xe lăn bánh, cô quay lại nhìn cửa khách sạn.
Bóng dáng bố mẹ Tĩnh Tĩnh ngày càng bé dần, thậm chí biến mất trong tầm mắt.
Sống mũi Quý Kiều hơi cay, có hơi muốn khóc.
Cô vui mừng cho Tĩnh Tĩnh, đồng thời cũng rất bùi ngùi.
Đời này, Tiền Tĩnh Tĩnh như ý nguyện mà được gả cho chàng trai mình yêu thương.
Hy vọng tất cả những tôi luyện và đau khổ đều ở lại đời trước, Đường Tu Văn thực sự có thể đối xử tốt với cô ấy.
Đến nhà chú rể, bưng trà, đổi xưng hô, đưa lì xì….
Sau một loạt các lễ tiết, thì rất nhanh đã đến giữa trưa.
Không cần biết trong lòng bố mẹ Đường Tu Văn nghĩ như nào, trên mặt biểu cảm vẫn rất đúng mực.
Quý Kiều quan sát cả quá trình, trong lòng mới thoáng buông lỏng.
Lên xe quay lại khách sạn, Quý Kiều về chỗ của mình, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thì Lễ.
Bàn bên này của bọn họ là người nhà cô dâu, đa phần đều là bạn học đại học nữ và người nhà.
Còn bạn học nam trong lớp thì ngồi một bàn khác xa hơn chút.
Hạ Thì Lễ khoác áo cho Quý Kiều, quan tâm hỏi: “Mệt không?”
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Không mệt.”
Một lúc nữa cô còn phải lên hát cùng mấy người phù dâu, phù rể.
“Hôm nay có rất nhiều bạn học đến, đang ở phía sau chúng ta.” Hạ Thì Lễ đến trước Quý Kiều, đã chào hỏi với bạn cùng lớp rồi.
Quý Kiều nhớ lại lời bài hát chốc nữa phải hát, không để ý mà “ừm” một tiếng.
Hạ Thì Lễ nhìn biểu cảm của cô, bình tĩnh lên tiếng: “Thường Ninh Viễn cũng đến.”
Quý Kiều hơi sửng sốt, nâng mắt nhìn Hạ Thì Lễ.
Trong mắt mang theo thắc mắc, nói với cô cái này làm gì.
Hạ Thì Lễ khẽ thở ra: “Cậu ta nói vốn Tiền Tĩnh Tĩnh không muốn mời cậu ta, là bên Đường Tu Văn mời.”
Quý Kiều nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu.
“Ừm, hai người họ quen nhau.”
Không cần biết Thường Ninh Viễn có mục đích gì, nếu như đời này Đường Tu Văn thực sự có thể luôn đối xử tốt với Tiền Tĩnh Tĩnh, vậy anh ta cũng coi như là đã làm được một chuyện tốt.
Hạ Thì Lễ hơi hé môi, lúc định lên tiếng, tiếng nhạc trên sân khấu vang lên, MC bắt đầu cất lời.
“…Chào mừng quý vị đã đến tham gia hôn lễ của hai bạn Đường Tu Văn và Tiền Tĩnh Tĩnh…”
Cũng lúc này điện thoại của Quý Kiều nhận được tin nhắn mới, gọi cô ra sau sân khấu chuẩn bị.
Quý Kiều cởi áo khoác khoác lên ghế, vội vàng nói với Hạ Thì Lễ một tiếng rồi rời đi.
Theo kế hoạch, tiết mục của bọn họ ở giữa bữa tiệc.
Thấy đúng lúc có thể tận dụng thời gian luyện lại một lần nữa.
Quý Kiều dặm lại lớp trang điểm, nhẩm lời và động tác cùng những người khác.
Cách một bức tường, giọng của MC và cô dâu chú rể loáng thoáng truyền đến.
Dường như không bao lâu sau, có người đến gọi bọn họ lên sân khấu.
“Phù dâu và phù rể của chúng ta cũng có một bất ngờ giành cho cặp đôi ngày hôm nay.
Bài hát “Dành tặng các bạn” sẽ thay lời chúc phúc đến cặp đôi của chúng ta ngày hôm nay…”
Sau khi nói xong MC liền lui về một bên, dành lại sân khấu cho cặp đôi.
Tiền Tĩnh Tĩnh vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía bên cạnh sân khấu, hoàn toàn không biết gì về tiết mục này.
Âm nhạc vang lên, hai người phù rể cầm mic lên chậm rãi cất lời: “Anh ấy là chú rể của bạn, từ nay về sau anh ấy là một nửa của đời bạn…”
Đến lúc Quý Kiều và Hàn Trân Ny cất tiếng hát, hai người đi đến bên cạnh Tĩnh Tĩnh.
“Cô ấy là cô dâu của bạn, cô ấy là người mà người khác đã dụng tâm phó thác cho bạn…”
Giọng hát của cô gái dịu dàng, êm tai, âm điệu uyển chuyển, mềm mại.
Tiền Tĩnh Tĩnh khẽ mím môi, khóe mắt dần đỏ lên.
Khi bốn người hát đến chỗ “Nhất định chính là duyên phận đặc biệt, mới có thể trở về cùng một nhà”, thì nước mắt của Tiền Tĩnh Tĩnh đã không kìm lại được.
Đường Tu Văn đưa giấy cho cô ấy lau, nhưng lau mãi vẫn không hết.
Quý Kiều và Tiền Tĩnh Tĩnh đang rơi nước mắt không ngừng nhìn nhau, khóe mắt cũng dần có chút cay cay.
Cả hai đời Tĩnh Tĩnh đều vì Đường Tu Văn mà chịu biết bao khổ cực chỉ có mình cô là rõ ràng nhất.
“Anh ấy yêu bạn bao nhiêu, bạn đáp lại anh ấy bấy nhiêu, tìm về khả năng hạnh phúc…”
Lúc hát đến đoạn thứ hai, Quý Kiều cũng không nhịn được mà bật khóc.
Hai má hơi rát, giọng hát run run.
Cô bỏ mic xuống, thực sự không hát nổi nữa.
Hóa ra bạn thân kết hôn thực sự dễ làm người ta khóc.
Tiền Tĩnh Tĩnh thấy Quý Kiều khóc rồi liền bước lên hai bước lau nước mắt cho cô, giơ tay vỗ nhẹ vài cái lên lưng cô an ủi.
Trong lòng Quý Kiều chua xót, trong khoảng khắc nghĩ đến cảnh tượng bản thân kết hôn ở đời trước.
Cô thuận thế khẽ nắm lấy tay Tiền Tĩnh Tĩnh, nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: “Tĩnh Tĩnh, chúc cậu hạnh phúc.”
“Tớ sẽ hạnh phúc mà, Kiều Kiều.” Tiền Tĩnh Tĩnh hít hít mũi, trả lời.
Quý Kiều lui về sau hai bước, đôi mắt đong đầy nước mắt cười nhìn về phía cô ấy.
Không cần nói thêm điều gì.
Đến đoạn cuối bài hát, mọi người lần lượt nói lên lời chúc phúc.
Tiền Tĩnh Tĩnh hết khóc lại cười, mẹ Tiền ở phía dưới cũng hai mắt đỏ hoe.
Sau khi bài hát kết thúc, Quý Kiều và Hàn Trân Ny tạm thời không còn chuyện gì nữa, có thể về chỗ ngồi ăn chút đồ ăn.
Trong bát nhỏ ở trên bàn, Hạ Thì Lễ đã để lại cho cô một ít đồ ăn.
Trong thời gian dài Quý Kiều không có gì bỏ vào bụng, bây giờ thực sự thấy hơi đói.
Chẳng còn sức để nhiều lời, liền nhanh chóng ăn vài miếng.
“Ăn chậm thôi.” Hạ Thì Lễ vừa nói vừa múc cho cô một bát canh đậu đỏ*.
Thấy tình cảm của hai người vẫn tốt như vậy, mấy cô gái cùng bàn không nhịn được mà trêu chọc: “Quý Kiều, các cậu định lúc nào kết hôn đây?”
Quý Kiều hơi sững người, lúc đang định trả lời, Hạ Thì Lễ đã lên tiếng trước.
“Yên tâm, đến lúc đó sẽ mời các cậu uống rượu mừng.”
Cô gái khẽ cười, chuyển sang chủ đề khác.
Bữa tiệc ở trên sân khấu vẫn đang tiếp diễn, giọng nói dễ nghe của MC truyền đến.
Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Gặp gỡ, quen biết, yêu nhau rồi đến kết hôn, đây là một quá trình rất dài và chậm.
Giây phút kết hôn đó, mỗi người đều đang muốn làm sao xây dựng một hôn nhân tốt đẹp phải không?
Nhưng rồi sau đó, vì sao nhiều người lại thay đổi như vậy?
Lúc tiệc cưới gần kết thúc, Quý Kiều đi WC một chuyến.
Nhà WC ở một đầu khác của khách sạn, phải đi qua mấy hành lang mới đến, cách phòng tiệc hơi xa, cách xa khỏi tiếng người ồn ào.
Sau khi rửa tay xong, cô chạm mặt Thường Ninh Viễn bên ngoài hành lang.
Thường Ninh Viễn gọi cô lại: “Quý Kiều.”
Quý Kiều hơi giật khóe miệng, giây phút lướt qua người anh ta, cô nghe thấy Thường Ninh Viễn hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Bước chân Quý Kiều khựng lại.
Thường Ninh Viễn chậm rãi lên tiếng: “Vừa rồi tôi thấy em khóc, trong lòng rất khó chịu.
Chuyện ở đời trước đã qua rồi, đời này Tiền Tĩnh Tĩnh rất hạnh phúc.”
Tim Quý Kiều rơi “lộp bộp”, “Cái gì mà đời trước với đời này?”
Cô hơi mở to mắt, giọng nói khẽ run: “Anh cũng…”
Nhớ ra hay cũng trùng sinh rồi?
Thường Ninh Viễn nhìn sâu vào cô, không nói gì.
Phản ứng của Quý Kiều đã chứng thực suy đoán của anh ta.
Anh ta chua xót cất lời: “Hóa ra những chuyện trong mơ đều đã thực sự xảy ra, phải không?”
Những cảm xúc căng tràn mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, sống mũi cũng chua xót.
Quý Kiều: “…”
“Vậy nên, chúng ta đúng là đã từng yêu nhau, phải không?” Giọng Thường Ninh Viễn rất nhẹ, giọng điệu khe khẽ.
Quý Kiều thấy biểu cảm đau buồn đáng thương của anh ta, sau khi suy nghĩ liền dứt khoát thẳng thắn.
“Đúng vậy, vậy nên anh biết vì sao tôi không thể ở bên anh rồi chứ?”
Thường Ninh Viễn nhìn khuôn mặt xa cách của cô, khóe mắt hơi đỏ lên.
“Quý Kiều, em hận tôi của đời trước.
Nhưng tôi của đời này đã làm sai gì chứ?”
Anh ta chau mày lại, nén lại một giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Giọng nói khàn đặc: “Em đối xử với tôi như vậy, công bằng sao?”
Quý Kiều khẽ “xùy” một tiếng: “Công bằng?”
“Được, vậy tôi hỏi anh.”
“Đời trước tôi đã làm sai cái gì mà lại bị anh phản bội chứ?”
Quý Kiều lắc đầu: “Đời này anh là người không có tư cách nói về công bằng nhất với tôi.”
“Anh không phải anh ta, em đừng đổ những chuyện anh ta đã làm lên đầu anh.” Thường Ninh Viễn nhanh chóng lau khóe mắt, cố gắng phản bác.
Anh ta nhìn Quý Kiều không chớp mắt: “Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn sạch sẽ nguyên vẹn, không hề có một người bạn gái nào.
Vì sao em lại không tin anh cơ chứ?”
Quý Kiều im lặng, chậm rãi lên tiếng: “Không quan trọng.
Nếu như anh thực sự biết sai, sau này hãy đối xử tốt với nửa kia của mình đi.”
Cô nói xong liền nhấc chân định rời đi.
“Nhưng mà anh yêu em.” Thường Ninh Viễn gần như sụp đổ mà khẽ gầm lên.
Anh ta cố gắng như vậy, không phải là vì chờ đợi một ngày Quý Kiều có thể quay lại nhìn anh ta sao?
“Không phải là anh yêu tôi, là anh bị điên.” Trước khi rời đi Quý Kiều nhắc nhở anh ta lần cuối, “Đừng bao giờ coi chấp niệm không có được trở thành tình yêu.”
Đối với người như Thường Ninh Viễn mà nói, những gì không có được luôn luôn là thứ tốt nhất, có được rồi thì cũng chẳng còn mới mẻ nữa.
Dáng vẻ bình tĩnh của Quý Kiều càng khiến Thường Ninh Viễn khó thở hơn so với việc cô mắng anh ta.
Anh ta đau lòng vô cùng, trái tim như muốn vỡ ra.
Sau khi Quý Kiều rời đi, Thường Ninh Viễn dựa vào tường thở gấp.
Rõ ràng là anh ta yêu Quý Kiều như vậy, nhưng ngay cả điểm này cô cũng không tin.
Vừa qua khúc quành, bước chân Quý Kiều lại lần nữa khựng lại.
“Thì Lễ?” Cô khe khẽ gọi một tiếng, nhanh chân chạy qua.
“Sao anh lại đứng ở đây?”
Chỗ này cách phòng tiệc còn một khoảng khá xa nữa, bốn phía không phải tường thì chính là hành lang.
Hạ Thì Lễ đứng dựa vào tường, rủ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Đợi em.”
“Em đi lâu quá.” Anh nói thêm, bàn tay đút trong túi quần cuộn lại thành nắm.
Quý Kiều lo sợ nhìn vào đôi mắt trầm lặng của anh, do dự một lát rồi nói: “Em vừa chạm mặt Thường Ninh Viễn.”
Cô không biết anh có nhìn thấy Thường Ninh Viễn đi qua đây không, có nghĩ gì nhiều không, dứt khoát liền nói thẳng.
Nghe thấy cô thừa nhận vừa gặp Thường Ninh Viễn, trong lòng Hạ Thì Lễ thoáng buông lỏng.
Nhưng nhìn kĩ lại sắc mặt Quý Kiều, trong lòng anh lại bùng lên một ngọn lửa.
“Cậu ta vẫn mơ tưởng về em phải không?”
Quý Kiều đã ở bên anh rồi, chẳng lẽ Thường Ninh Viễn còn muốn chen chân vào giữa sao?
Quý Kiều do dự một lát rồi khẽ gật đầu.
Thấy lồng ngực Hạ Thì Lễ phập phồng mãnh liệt, cô vội vàng kéo cánh tay anh: “Em từ chối rồi, anh yên tâm.”
Hạ Thì Lễ hé miệng: “Anh…”
Anh vừa nói một chữ liền ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía góc rẽ.
Thường Ninh Viễn sắc mặt hơi tái, hai má hơi ẩm ướt, đang bước lại đây.
Anh ta nhìn về phía trước, giống như không hề chú ý đến hai người.
Lúc sắp đi qua bên cạnh hai người, Hạ Thì Lễ lên tiếng gọi anh ta lại.
“Thường Ninh Viễn.”
Thân hình Thường Ninh Viễn khựng lại, lưng hơi run.
Khó có khi thấy Hạ Thì Lễ xụ mặt, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm trọng: “Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng.
Còn quấy rầy bạn gái tôi nữa thì đừng trách sao tôi lại đánh người.”
Thường Ninh Viễn không đáp lại, sau giây lát im lặng liền không hề quay đầu lại mà rời đi.
Thấy anh ta đã đi xa, Hạ Thì Lễ cúi đầu nhìn Quý Kiều, dắt tay cô về.
“Quay về thôi.”
Quý Kiều khẽ đáp một tiếng, tay bị nắm có hơi đau.
Buổi tối lúc Quý Kiều tắm, cửa phòng tắm bị đẩy ra từ phía ngoài.
Quý Kiều bất ngờ bị dọa giật mình, vô thức ôm lấy ngực.
Cách một tầng hơi nước nhìn bóng dáng ở trước của, cô khẽ thở nhẹ nhõm, dần buông tay xuống.
Nhìn Hạ Thì Lễ bước từng bước lại gần, Quý Kiều bỗng có hơi hồi hộp mà hé môi: “Anh…”
Những lời sau đó đều bị nuốt vào miệng.
Hôm nay Hạ Thì Lễ đặc biệt cố gắng, Quý Kiều được bế từ phòng tắm lên giường, lại bị đè trước cửa sổ.
Cô mệt đến không nói lên lời, chỉ có thể thở dốc.
Vui vẻ sảng khoái ra mấy lần mồ hôi, Quý Kiều cảm thấy bản thân chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay.
Những nụ hôn nhỏ nhặt vẫn không ngừng rơi trên trán và mũi cô, Quý Kiều cố gắng mở mắt, rơi vào một ánh nhìn sâu thẳm.
Cô nâng cổ lên, chủ động hôn lên môi Hạ Thì Lễ.
Giọng Quý Kiều mềm mại, có hơi khàn khàn: “Anh ghen à?”
Thực sự là có hơi kéo dài rồi.
Hạ Thì Lễ để cô tùy ý dùng đôi môi ấm áp vỗ về bản thân, đôi mắt sâu thẳm nhìn Quý Kiều không chớp mắt.
Hồi lâu sau, yết hầu anh khẽ lăn lộn, âm thanh trầm thấp vang lên: “Chúng ta kết hôn đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây không phải là văn án, nam chính không say ngay lần đầu tiên.
Phát hiện ra mỗi lần tên chồng trước xuất hiện mọi người đều vô cùng tức giận, tôi cũng sợ mọi người tức đến hại người luôn orz.
Có thể mắng anh ta, nhưng đừng để anh ta làm mình tức quá ha.
Dù sao tác dụng của anh ta cũng chỉ là để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính hoy.
Thú vui của tui chính là cho nam chính ghen xong rồi làm này làm nọ một cách mãnh liệt (cười gian ác), nhưng tiếc là không thể viết TAT, mọi người tự tưởng tượng nha hahaha.
Hết chương 64
------oOo------