Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 65.7 - Chương 65.66


“Em không muốn gả cho anh sao?”
Giọng của Hạ Thì Lễ rất trầm, dường như còn vương vấn quanh đêm tối yên tĩnh.
Động tác hôn anh của Quý Kiều bỗng khựng lại, đôi môi khẽ rời xa, ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Trong sắc đêm, dáng hình anh mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.
Cơn buồn ngủ của Quý Kiều bỗng chốc tan biến, khuôn mặt lộ ra chút do dự.
“Kết, kết hôn?” Cô ngơ ngác đáp lại, cánh tay quàng trên cổ anh buông xuống.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thì Lễ chính thức đề cập với cô về chuyện này.
“Ừm, kết hôn.” Hạ Thì Lễ chăm chú nhìn khuôn mặt cô, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào.
“Anh biết kết hôn là một chuyện rất phiền phức, em không muốn phiền phức thì giao hết cho anh.

Sau khi em đồng ý, tất cả các chuyện khác chúng ta có thể chậm rãi bàn bạc…” Anh bình tĩnh nói về các dự định của bản thân.
Trong bóng đêm, Quý Kiều nhìn hầu kết đang lăn lộn của anh, trong lòng nặng trĩu, không nói ra được là cảm giác gì.
“….Em thấy sao?” Hạ Thì Lễ nói xong, hỏi lại lần nữa.
Quý Kiều chống tay lên giường ngồi dậy, ánh mắt mang theo trốn tránh.
“Em thấy….có hơi nhanh quá.

Em mới 24 tuổi…mới tốt nghiệp hơn 2 năm.” Giọng cô rất nhẹ, từng tí từng tí một nói ra lý do, “Bây giờ sự nghiệp của anh cũng rất bận rộn, chuyện trong công ty còn nhiều như vậy….”
Ánh sáng trong mắt Hạ Thì Lễ dần ảm đạm đi.
Lông mày anh hơi chau lại, giọng nói hơi khàn: “Em không muốn gả cho anh sao?”
“Không phải…” Quý Kiều cắn môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Em…em nghĩ là bản thân em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng…” Giọng Quý Kiều dần nhỏ lại.
Lúc đầu mới ở bên Hạ Thì Lễ, Quý Kiều cũng không nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ suôn sẻ mà cùng nhau đi đến lúc tốt nghiệp.
Cô vui vẻ yêu đương, nhưng chưa nghĩ đến việc nhanh như vậy đã bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời.
Có lẽ là trong tiềm thức, cô vẫn luôn trốn tránh việc này.
Mãi đến hôm nay bị Hạ Thì Lễ nhắc đến.
Trong lòng Hạ Thì Lễ dần trầm xuống.
Chưa chuẩn bị sẵn sàng sao…
Anh nhắm mắt lại, khe khẽ đáp một tiếng.
Quý Kiều lén nhìn biểu cảm của anh, trong một khoảng khắc có hơi chút hoảng loạn.
Cô hơi cúi người, sán lại gần khuôn mặt Hạ Thì Lễ, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta như bây giờ không tốt sao?”
Hưởng thụ niềm vui khi yêu đương, lại không cần gánh vác trách nhiệm và rủi ro của gia đình.
Hạ Thì Lễ chau mày nhìn cô, tránh không đáp lại câu hỏi của cô.
Hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng: “Anh biết rồi, ngủ đi.”
Quý Kiều “ừm” một tiếng, cũng nằm xuống nhắm mắt lại.
Ban đêm trầm lắng, hai người đều mang tâm sự.
Trong phòng ngủ im lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở trong không khí.
 
Cùng lúc đó, ở một khu nhà cao cấp tại thành phố Hối Đồng.
Thường Ninh Viễn và Trần Hiển ngồi trên sô pha, sương khói lượn lờ giữa hai người.

Bình rượu whisky trên bàn trà đã vơi một nửa, hơi rượu và mùi thuốc lá trộn vào nhau lan tràn trong không khí.
Trần Hiển dựa vào sô pha, miệng hít một ngụm thuốc lá.
“Cmn tớ biết là cậu rủ tớ uống rượu thì chắc hẳn sẽ không có chuyện gì tốt mà.”
Cậu ta vừa nhìn cái dáng vẻ của đó của Thường Ninh Viễn là đã biết 8,90% là liên quan đến Quý Kiều rồi.
Bản thân cậu ta không quá thân với Tiền Tĩnh Tĩnh, không hề tham gia hôn lễ.
Nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh ta nhìn thấy ảnh trong vòng bạn bè của những người khác.
Quý Kiều làm phù dâu, hiển nhiên là có mặt trong rất nhiều ảnh.
Vẫn là dáng vẻ trắng trẻo xinh đẹp ấy, thậm chí còn thu hút ánh nhìn của người khác hơn hồi đại học.

Lại thêm có thế hát có thể múa, cũng khó trách sao Thường Ninh Viễn vẫn luôn coi cô là bạch nguyệt quang trong lòng.
Thường Ninh Viễn im lặng nốc một ngụm rượu lớn, không nói gì.
“Cậu vừa vừa phai phải thôi.” Trần Hiền chau mày, “Người anh em à, nghe tớ khuyên một câu, đi tìm bạn gái đi.”
Với dáng vẻ và sự nghiệp như này của Thường Ninh Viễn, có rất nhiều cô gái thích anh ta.

Chẳng biết tại sao lại như bị quỷ ám, cứ nhớ mãi về Quý Kiều, không chịu tiếp xúc với các cô gái khác.
Thường Ninh Viễn khe khẽ hít một hơi thuốc lá, chán nản dựa lưng vào sô pha.
Giọng nói khàn khàn: “Không tìm.

Cô ấy sẽ chê tớ bẩn.”
Trần Hiển hơi sửng sốt, không thể tin được mà nhìn anh ta: “Bẩn?”
Cậu ta khẽ cười: “Cậu là người ở thời đại nào rồi? Quý Kiều cũng ở bên Hạ Thì Lễ rồi đấy.”
Trần Hiển liếc Thường Ninh Viễn một cái, thở dài, khuyên: “Chẳng lẽ cậu phải đợi đến khi bọn họ kết hôn mới hết hy vọng à?”
Trong mắt Thường Ninh Viễn lộ ra tia hoảng hốt, tàn thuốc trong tay càng ngày càng dài, mảnh vụn rơi trên đất.
“Kết hôn?” Anh ta quay sang Trần Hiển, đầu óc hỗn độn vô cùng.
“Người ta yêu nhau lâu như vậy rồi, chẳng nhẽ không bàn đến chuyện cưới gả à?” Trần Hiển hít một hơi thuốc dài, nghiêng người gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Thường Ninh Viễn rủ mắt xuống, lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề này.
Bọn họ muốn kết hôn, thì bản thân sẽ như thế nào đây?
“Trần Hiển, cậu nói xem người đã làm sai rồi thì không xứng đáng được tha thứ sao?” Giọng nói của anh ta yếu ớt, “Phạm nhân còn có cơ hội để làm lại cơ mà.”
Trần Hiển uống rượu, không quá hiểu ý của anh ta là gì.
“Vậy còn phải xem là đã sai chuyện gì? Cậu giết người phóng hỏa thì hẳn là người ta sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Thường Ninh Viễn im lặng hồi lâu, khẽ thở dài.
Trần Hiển không chịu nổi bộ dạng này của anh ta nhất, không nhịn được mà đề nghị: “Nói thật, tớ giới thiệu cho cậu mấy cô gái nhé.

Cậu cứ tiếp xúc nhiều, có lẽ sẽ không nhớ đến Quý Kiều nữa.”
“….Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.” Thường Ninh Viễn nói.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, anh ta dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn đèn trần.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, vầng sáng lay động.
Trong đầu dần hiện lên hình ảnh hồi anh ta và Quý Kiều ở bên nhau.
Hồi đó cô không hề lung linh như bây giờ, ngay cả mái tóc xinh đẹp cũng vì không có thời gian chăm sóc mà cắt đi.
Lúc bản thân anh ta lập nghiệp không nhận được hạng mục, lương của cô phải gánh vác cuộc sống cho hai người, từng khoản từng khoản chi tiêu đều ghi chép rõ ràng,

Vào lần đầu nhận thưởng cuối năm, anh ta đến công ty đón cô.

Cô nhảy nhót tung tăng chạy đến , cười như đứa trẻ.
Lúc đó, mấy nghìn tệ cũng khiến bọn họ vui vẻ rất lâu.
Nhưng về sau, vì sao bản thân lại coi những trả giá của cô là điều hiển nhiên chứ?
Cổ họng Thường Ninh Viễn khẽ lăn lộn, cả người đau đớn không thôi.
Anh ta cảm thấy bản thân có lẽ đã xuất hiện ảo giác rồi, ánh đèn trước mắt dần trở lên mờ mịt, dư ảnh màu vàng và trắng lung lay.
Cũng có lẽ là do nhìn vào ánh đèn thời gian dài, mắt anh ta cay xót đau đớn.
Chất lỏng ướt át theo khóe mắt chảy vào tóc mai, biến mất trong mái tóc.
“Nhưng mà tớ không bỏ được.” Thường Ninh Viễn khẽ lẩm bẩm.
Sau khi biết những chuyện trong giấc mơ đều đã thực sự xảy ra, anh ta càng không thể thoát ra khỏi những hồi ức đó.
Hóa ra những viễn cảnh yêu đương bên nhau đó không phải là ảo tưởng của bản thân anh ta, mà đều là những chuyện đã thực sự xảy ra.
Là anh ta đã đánh mất Quý Kiều yêu anh ta đó.
Anh ta thực sự biết sai rồi.
Đời này không thể cho anh ta một cơ hội để bù đắp lại hay sao?
Anh ta sẽ đối xử với Quý Kiều thật tốt thật tốt.
Trần Hiển ngạc nhiên nhìn khóe mắt ướt át của Thường Ninh Viễn, hồi lâu cũng không thốt lên lời.
“Cậu thích cô ấy như vậy sao?”
“Ừm.” Một tay Thường Ninh Viễn đưa lên che mắt, giọng nói đau đớn vô cùng, “Tớ không muốn nhìn thấy cô ấy gả cho người khác.”
Quý Kiều nói đó là chấp niệm của anh ta, anh ta không phủ nhận.
Nhưng nó và việc yêu cô không hề mâu thuẫn với nhau.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Cảm giác hổ thẹn và tiếc nuối cùng với hồi ức hạnh phúc vui vẻ đồng thời tra tấn anh ta.
Quý Kiều dần trở thành nốt chu sa trong lòng anh ta, anh ta chẳng thể từ bỏ.
Trần Hiển thở dài, không biết làm thế nào.
Thường Ninh Viễn buông tay, cầm ly rượu lên uống cạn.
Chất cồn mãnh liệt kích thích xông thẳng vào họng anh ta, anh ta nhìn về phía Trần Hiển.
Giọng điệu kiên định: “Tớ muốn đợi thêm.”
Đợi gì chứ?
Anh ta cũng không nói rõ.
 
Sau khi bị Quý Kiều uyển chuyển từ chối, Hạ Thì Lễ vẫn luôn không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.
Đời trước anh chỉ chứng kiến Quý Kiều và Thường Ninh Viễn kết hôn nhưng không biết rõ thực tế là như thế nào.
Anh thử thuyết phục bản thân không so đo với chuyện ở đời trước, chỉ chú tâm suy nghĩ vào tình hình đời này.
Hai năm gần đây, hai người quả thực là đều rất bận.
Anh nghĩ, bản thân có lẽ là nên cho Quý Kiều chút ít thời gian để chuẩn bị tinh thần.
Nhưng anh không hề hối hận khi đề cập đến vấn đề này với Quý Kiều.
Ít nhất sau khi anh nói ra, ít nhiều gì trong lòng cô cũng sẽ nghĩ về vấn đề này.

Hạ Thì Lễ không dùng quá nhiều thời gian đã thuyết phục được bản thân, cuộc sống giữa hai người lại khôi phục lại như lúc trước.
Dần chuyển sang tháng năm, thời tiết cũng dần trở lên ấm áp.
Quý Kiều phải đến thành phố S công tác, một mình Hạ Thì Lễ về nhà bố mẹ ăn cơm.
Thì Khiêm nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy từ ban công ra, ló đầu ra nhìn về phía sau anh.
“Chị tiểu Kiều đâu anh?”
Hạ Thì Lễ cười: “Chị tiểu Kiều đi công tác rồi, không đến được,”
Trên khuôn mặt Hạ Thì Khiêm lộ rõ vẻ thất vọng: “À, đi công tác sao.”
“Ừm, đây là quà chị tiểu Kiều cho em này.” Hạ Thì Lễ lấy hộp lego mà Quý Kiều đã mua từ sau lưng ra đưa cho em trai.
Thì Khiêm vui vẻ nhận lấy rồi bóc ngay trong phòng khách.
Hạ Thì Lễ khẽ cười, rồi lại đưa hoa trên tay cho Văn Úc đang đứng bên cạnh.
“Mẹ, Quý Kiều muốn con đưa hoa cho mẹ.”
Văn Úc thích hoa, mỗi lần đến Quý Kiều đều mang theo một bó.
Lâu dần, ngay cả Hạ Thì Lễ cũng dần có thói quen này.
Văn Úc cười nói: “Ấy, cảm ơn tiểu Kiều giúp mẹ nha.”
Hạ Thì Lễ đáp lời, rồi vào phòng khách lắp lego cùng em trai.
Văn Úc cắm hoa xong, cũng qua sô pha ngồi.
“Tiểu Kiều đi thành phố S à? Mẹ thấy định vị trên weibo của con bé đang ở đó.”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu: “Vâng, ngày kia mới về.”
Văn Úc nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt con trai, không kìm được mà lên tiếng: “Mẹ nói này, con với tiểu Kiều không có dự định gì về việc tiến thêm một bước sao?”
Bà theo dõi mấy tài khoản xã hội của Quý Kiều, thường xuyên nhìn thấy có người tỏ tình với cô.
Văn Úc là người có tư tưởng trẻ trung cởi mở, rất ít khi can thiệp vào chuyện của con trai.

Nhưng thấy bạn gái của con trai được nhiều người yêu thích như vậy, khó tránh khỏi việc hỏi thêm hai câu.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, bọn con vẫn còn trẻ.”
Văn Úc chau mày: “Con muốn phát triển sự nghiệp trước đã à?”
Hạ Thì Lễ hơi do dự, không biết nên giải thích thế nào.
Khó có khi thấy được dáng vẻ ấp úng của con trai, Văn Úc bỗng hiểu ra vài phần.
“Là tiểu Kiều vẫn chưa muốn kết hôn à?”
Hạ Thì Lễ ngầm thừa nhận.
Văn Úc khẽ thở dài.
Hóa ra là do người ta còn chưa muốn, bảo sao con trai mình lại có dáng vẻ bối rối như vậy.
Bà ngừng một chút rồi lên tiếng: “Thật ra…không muốn kết hôn cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Thì Lễ nghiêng sang nhìn mẹ, dáng vẻ muốn lắng nghe kĩ càng.
“Con gái mà, tất nhiên là muốn hưởng thụ việc yêu đương rồi.

Kết hôn rồi thì lại khác, sau này còn phải sinh con nuôi con nữa.” Văn Úc lải nhải, “Đàn ông sau khi kết hôn thì dường như cũng không có gì thay đổi nhiều, đến lúc đó cái hy sinh thường đều là cuộc sống và sự nghiệp của con gái.”
“Con nhìn mẹ mà xem, sinh một đứa trẻ khó khăn biết bao nhiêu…”
Hạ Thì Lễ nhìn em trai đang nghiên cứu lego, có chút đăm chiêu.
Sinh con là việc vô cùng khó khăn, anh biết điều đó.
Văn Úc khẽ vỗ vai con trai, cười hì hì nói: “Vậy nên vẫn là yêu đương tốt hơn chứ hả?”
Môi Hạ Thì Lễ mím lại thành một đường, giống như đã được thụ giáo mà khẽ gật đầu: “Con biết rồi.”
Nếu như Quý Kiều đang lo lăng về chuyện sinh con cái, vậy anh biết nên nói như thế nào rồi.
 
Ngày hôm sau, sân bay thành phố S.
Quý Kiều ngồi ở phòng chờ sân bay nhắn tin cho đồng nghiệp, bàn giao lại phần công việc cuối cùng.
Lúc đi công tác, cô tăng ca, làm thêm giờ, thành công có thể về Hối Đồng trước một hôm, cho Hạ Thì Lễ một bất ngờ.

“Mẹ, con cũng muốn ăn cái kia.” Giọng trẻ con non nớt ở bên cạnh vang lên.
Quý Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy một cậu nhóc 4-5 tuổi và mẹ đang đứng ở đường đi bên cạnh cô.
“Đấy là bánh của cô kia, mẹ mua cho con cái khác nhé.” Mẹ cậu nhóc nhìn Quý Kiều với vẻ xin lỗi, vội vàng kéo bạn nhỏ rời đi.
Quý Kiều nhìn bánh ngọt bên cạnh mình một cái, không nhịn được cười.
Đây là bánh của một nhãn hiệu lâu đời nổi tiếng ở thành phố S, lần trước Hạ Thì Lễ đi công tác ở thành phố S cũng đã mang về cho cô.
Lần này đúng lúc cô có thời gian, tiện mua một ít mang về cho Hạ Thì Lễ và Văn Úc.
Không lâu sau, phòng chờ vang lên âm thanh dễ nghe thông báo lên máy bay, Quý Kiều xách túi tiến vào cửa máy bay.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay Hối Đồng.
Bây giờ là 3 giờ chiều, đúng lúc đến giờ trà chiều.
Quý Kiều gọi xe, đi thẳng đến công ty Hạ Thì Lễ.
Sau khi mua mấy cốc cà phê ở dưới tầng, Quý Kiều cầm bánh và cà phê bước vào thanh máy.
Buổi chiều trong thang máy không có ai khác, Quý Kiều nghĩ đến biểu cảm của Hạ Thì Lễ khi thấy cô, nhìn gương trong thang máy khẽ cười.
“Tinh” một tiếng, đã đến tầng của công ty Khoa học kỹ thuật Vân Đằng.
Cửa kính tự động mở ra, Quý Kiều đến quầy lễ tân, nói mục đích đến đây của mình.
“Tìm tống giám đốc Hạ ạ? Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Lễ tân vừa hỏi vừa âm thầm đánh giá.
Quý Kiều để đồ trên tay sang một bên, nói một câu “Đợi chút.”
Hình như đây là lần đầu cô đến đây vào giờ làm việc.
Quý Kiều cúi đầu gửi cho Hạ Thì Lễ một tin nhắn, ngẩng lên cười với lễ tân: “Tôi quên mất phải hẹn trước.”
Trước khi lễ tân lên tiếng nhanh chóng nói thêm: “Anh ấy nói sẽ ra đón tôi.”
Lễ tân ngạc nhiên hơi hé môi: “Cô nói đến anh ấy, là tổng giám đốc Hạ sao?”
Quý Kiều cười gật đầu, đứng sang một bên đợi.
Người lễ tân lại ngồi xuống, khóe mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Quý Kiều.
Vài phút sau, Hạ Thì Lễ bước từ bên trong ra.

Ý cười trên khuôn mặt không nén nổi: “Không phải là em bảo mai mới về sao?”
Quý Kiều đáp một tiếng: “Quay lại trước hẹn đó.”
“Đều là em mua sao?” Hạ Thì Lễ chỉ chỗ đồ trên bàn.
Quý Kiều khẽ gật đầu.
Hạ Thì Lễ xách túi giấy lên một cách tự nhiên, quay sang nhẹ nhàng nói với lễ tân: “Sau này cô ấy đến thì cứ cho cô ấy đi thẳng vào trong.”
Người lễ tân đáp lời, nhìn hai người một trước một sau đi vào công ty.
Hạ Thì Lễ đưa Quý Kiều vào văn phòng của mình, trên đường nhận được không ít ánh mắt của đồng nghiệp.
Lúc sắp đi vào trong văn phòng, bước chân của Quý Kiều bỗng khựng lại.
Cô quay đầu lại, ngây người nhìn vào một cô gái trong một gian làm việc.
Cô gái đó cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt đúng lúc bắt gặp với ánh mắt Quý Kiều.
Cả người Quý Kiều lạnh toát, túi cà phê trên tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhẹ.
“Saoo thế?” Hạ Thì Lễ nghe thấy tiếng động, hỏi, cúi người nhặt túi giấy lên.
Trong đầu Quý Kiều “uỳnh” một tiếng nổ lớn, chậm chạp quay đầu sang nhìn Hạ Thì Lễ.
“Cô ấy là ai?”
Tác giả có lời muốn nói:
Là ai ta? Có lẽ rất dễ đoán.
Nhìn thấy những comt mà mọi người đã để lại thì quả nhiên đều là “những người tà râm”
Hết chương 65
 
------oOo------


Hạ Thì Lễ nhìn theo ánh mắt của Quý Kiều, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.


Trên tường gian làm việc dán một cái bảng ghi chữ “Trần Cách”.


Hạ Thì Lễ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Chắc là nhân viên mới của bộ phận hành chính, sao thế?”


Anh thường chỉ chú ý đến lý lịch của những nhân viên trong bộ phận phát triển phần mềm, còn với những bộ phận như hành chính, tài vụ thì không để ý đến.


Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ chằm chằm, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nhất nào của anh.


Hơi thở của anh bình thường, biểu cảm tự nhiên, nhìn không có một dấu vết bất bình thường nào.


Quý Kiều thở dài, hàng mi khẽ run run.


“Không có gì…”


Bước chân cô chơi vơi mà đi theo sau Hạ Thì Lễ vào văn phòng, vừa đặt mông ngồi xuống sô pha, cả người liền chẳng còn tí sức lực nào.


Hạ Thì Lễ ngồi bên cạnh cô, mở túi giấy mà cô vừa làm rơi trên đất ra.


Hai cốc cà phê, là vị mà hai người thường hay thích uống.


“Đây là của chúng ta phải không?” Anh vừa hỏi vừa lôi cà phê ra.


Không có ai đáp lời.


Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, nhìn Quý Kiều.


Cô dựa vào sô pha, hàng mi khẽ rủ, biểu cảm mờ mịt, không biết đang nghĩ cái gì.


“Kiều Kiều?” Hạ Thì Lễ giơ tay huơ huơ trước mặt cô.


Quý Kiều bỗng bừng tỉnh, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt.


“Gì ạ?”


Hạ Thì Lễ kiên nhẫn giải thích: “Anh đang hỏi em, hai cốc này là của chúng ta phải không?”


Quý Kiều cúi đầu nhìn một cái, ngón tay vén tóc qua sau tai: “À, đúng vậy.”


“Hai cốc để riêng này là của chúng ta, mấy cốc khác là cho Diêu Húc và đồng nghiệp của anh.”


“Cái này thì sao?” Hạ Thì Lễ chỉ chỉ hộp bánh.


“Cái này để lại hai hộp cho dì, còn lai thì có thể chia cho mọi người.” Quý Kiều nói năng lộn xộn, “Em vừa xuống máy bay liền đến đây, chưa có về qua nhà…”


Hạ Thì Lễ huơ huơ cốc cà phê trong tay, khóe mắt đuôi mày đều nhuốm ý cười.


“Em đến cho anh bất ngờ đúng không?”


Quý Kiều khẽ gật đầu, cũng cầm cốc cà phê trên bàn trà lên uống một ngụm.


Trên mạng nói đúng thật, không thể tạo bất ngờ bừa bãi.


Anh thì nhận được bất ngờ, còn cô thì lại bị dọa sợ hết hồn.


Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tiểu Thố, não cô dường như dừng hoạt động, cảm giác khó thở ập đến.


Uống vài ngụm cà phê nóng, Quý Kiều dần dần bình tâm lại.


Chiếu theo tuổi tác bây giờ, Trần Tiểu Thố đáng lẽ vẫn nên đang học đại học chứ?


“Em có thể xem lý lịch của Trần Cách không?” Tim Quý Kiều đập “thình thịch”’, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.


Hạ Thì Lễ có hơi ngạc nhiên: “Sao em lại tò mò về cô ấy như vậy?”


Quý Kiều cười miễn cưỡng: “Thấy cô ấy có hơi quen, muốn xem xem có phải đã gặp cô ấy ở đâu rồi không.”


Hạ Thì Lễ ngừng lại một lát, rồi gọi Diêu Húc đến.


Diêu Húc vừa vào cửa, liền hết sức phấn khởi chào Quý Kiều.


“Mấy cái này đều là cậu mua đấy à?” Hai mắt cậu ta phát sáng nhìn cà phê và bánh trên bàn trà.


Quý Kiều khẽ gật đầu, cười nói: “Muốn cái nào thì lấy.”


Diêu Húc không hề khách sáo mà đi qua ngồi xuống, cầm bánh lên cho vào mồm.


“Đều là cà phê à?” Cậu ta nhồm nhoàm nói, giọng nói mang theo chút tiếc nuối.


“Sao mấy cậu đều thích uống mấy cái đồ đắng nghét này chứ? Mua mấy đồ ngòn ngọt đi chứ.”


Hạ Thì Lễ: “Nói chung là vẫn ngon hơn rượu.”


Miếng bánh trong miệng Diêu Húc suýt nữa thì bị phun ra ngoài, vội vàng xua tay: “Rồi, rồi, tớ không nói nữa.”


Hạ Thì Lễ cười, gọi người cầm những đồ còn lại mang ra ngoài chia cho mọi người.


Thấy Diêu Húc ăn gần xong, Hạ Thì Lễ lên tiếng: “Trần Cách của bộ phận hành chính là bên chỗ cậu đúng không?” Ánh mắt Quý Kiều tức khắc liền rơi trên người Diêu Húc.


“Trần Cách?” Diêu Húc ngơ ngác rồi mới nhớ ra, “À, cậu nói đến thực tập sinh mới vào ấy à?”


Hạ Thì Lễ: “Thực tập sinh?”


Diêu Húc gật đầu: “Cô ấy được lão Lưu bên Lăng Chí giới thiệu, bảo là năm nay vừa mới thi lên trình độ giáo dục chuyên ngành*, không có gì để làm nên vào đây thực tập. Không cần lương, bao ăn là được.”


*专升本: 中,专升本是普通高等教育专科层次起点升本科教育的简称,通常出现于关于的招生考试及相关文件中。(éc ô éc!!! cần lắm một bác giúp tui dịch cho thuận từ này)


Cậu ta nói xong liền nhìn Hạ Thì Lễ, không hiểu gì nên hỏi: “Cô ấy sao à?”


Mở công ty mà, khó tránh khỏi việc phải có mối quan hệ quan hệ qua lại, mấy chuyện như sắp xếp người vào làm việc lại càng nhiều. Chẳng qua đây chỉ là chuyện cho sinh viên vào thực tập trong kì nghỉ hè, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.


Huống hồ người ta cũng xinh đẹp, lại còn không cần lương, cậu ta thực sự chẳng tìm được lí do từ chối nào.


“Không có gì, nhìn thấy lạ mặt, gọi cậu lại hỏi chút thôi.” Hạ Thì Lễ hời hợt nói.


Diêu Húc yên tâm, tùy tiện nói: “Nếu như người hỏi về cô ấy không phải cậu, thì tớ chắc chắc đã nghi ngờ là có ý với cô gái xinh đẹp nhà người ta rồi.”


“Ngày đầu tiên cô ấy đến công ty, mọi người trong nhóm chat liền hỏi cô ấy có độc thân hay không đấy.” Cậu ta liên tục tố cáo.


Lòng Quý Kiều khẽ trầm xuống, bất giác hỏi một câu: “Có hay không?”


“Có độc thân, khiến một lũ cẩu độc thân vui chết đi được.”


Diêu Húc nói xong mới nhận ra là Quý Kiều hỏi, ngẩng đầu nhìn Quý Kiều một cái.




Cậu ta cúi đầu ăn một miếng bánh, không nhịn được lại nhìn Quý Kiều, ánh mắt mang theo sự đánh giá.


“He, khỏi phải nói chứ, nhưng Trần Cách có chút giống với tiểu Kiều của chúng ta đấy, phải không?”


Trong phút chốc, mặt Quý Kiều bỗng tái nhợt, cả người lạnh toát.


“Giống gì mà giống?” Hạ Thì Lễ chau mày, bắt đầu đuổi người, “Ra ngoài đi.”


Diêu Húc kêu gào ồn ào, sau khi mắng mấy câu “Trọng sắc khinh bạn” mới không cam lòng mà rời đi.


Sau khi Diêu Húc rời đi, văn phòng của Hạ Thì Lễ lại trở lên yên tĩnh.


Quý Kiều khẽ nắm chặt cốc cà phê trên tay, trong lòng có hơi loạn.


“Anh mau làm việc đi, đừng để ý đến em.” Cô giục Hạ Thì Lễ.


Thấy Hạ Thì Lễ nghe lời đi đến bàn làm việc, Quý Kiều khẽ rủ mắt, giả vờ như đang xem điện thoại.


Hóa ra tên thật của Trần Tiểu Thố là Trần Cách, học đại học, năm ba, thực tập.


Như vậy hết thảy đều trùng với kiếp trước.


Nhưng mà không biết, cô ta đến Vân Đằng làm việc rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý?


Nhưng cho dù là trùng hợp, Quý Kiều cũng không thể không chú ý đến cô ta.


Câu “Trần Cách khá giống với tiểu Kiều của chúng ta đấy” của Diêu Húc quả thực như ma chú vậy, trong một khoảnh khắc Quý Kiều liền nhớ đến câu nói “Coi cô ấy thành em” của Thường Ninh Viễn ở đời trước.


Quý Kiều không yên lòng mà lướt điện thoại, đăng nhập vào nick phụ, mở nhóm “Phòng trà nước Vân Đằng” ra.


Trong nhóm đang bàn luận linh tinh về chỗ cà phê và bánh cô đã mua.


“Là ai mua dị? Ngon quá đi”


“Là tổng giám đốc Hạ à? Thấy anh ấy xách túi đồ đi vào á.”


“Không phải, mà mỹ nữ đi sau tổng giám đốc Hạ mua đấy”


“Bạn gái???”


“Không biết nữa”


“Là bạn gái đấy, khỏi phải lăn tăn.”



Trong nhóm đều là ẩn danh, Quý Kiều không biết có Trần Cách trong đây hay không.


Cô phiền lòng mà thoát ra, nhìn về phía Hạ Thì Lễ.


Bây giờ mới là 5 giờ chiều, còn lâu mới đến thời gian anh tan làm.


Dường như Hạ Thì Lễ cảm nhận được ánh mắt của cô, nên nhìn về phía cô.


“Anh cứ bận việc của mình đi, em về trước nhé.” Quý Kiều lên tiếng.


Hạ Thì Lễ ngạc nhiên: “Em bận gì sao? Một lát nữa là anh xong việc rồi.”


Quý Kiều khẽ mím môi: “Em bỗng nhớ ra có chút chuyện phải đến công ty để bàn giao.”


Hạ Thì Lễ gập văn kiện lại: “Vậy được, anh tiễn em.”


Quý Kiều định nói không cần, thấy anh đã đứng dậy rồi liền từ bỏ.


Lúc đi qua gian làm việc của Trần Cách, Quý Kiều lại nhìn qua đó.


Trần Cách mặc váy chấm bi phối với áo len trắng, mái tóc đen dài mềm mại xõa ra sau.


Cô ta đang xem văn kiện trong máy tính, khuôn mặ góc nghiêng điềm tĩnh, dáng người thon gầy.


Nhìn vào có vẻ mang phong cách dịu dàng tươi mát, mang lại cảm giác ngây thơ vô hại.


Quý Kiều hít một hơi sâu, đôi môi mím lại thành đường thẳng, tay khẽ siết chặt quai túi xách.


Cô cúi đầu nhìn trang phục của mình, áo sơmi lụa màu hồng phấn và chân váy chữ A, mái tóc xoăn đen dài và giày cao gót.


Dáng vẻ và phong cách của Trần Cách đúng là rất giống với phong cách ăn mặc của cô hồi đại học…


Quý Kiều thu lại tầm mắt, không kìm được lại nhìn sang Hạ Thì Lễ bên cạnh một cái.


“Sao thế?” Hạ Thì Lễ hơi nghiêng người, sát lại gần mặt Quý Kiều.


Quý Kiều khẽ lắc đầu, cảm thấy ngày hôm nay giống như một giấc mơ vậy.


Hạ Thì Lễ nhìn Quý Kiều, cũng cảm thấy có chút bất thường.


Rõ ràng là lúc mới đến công ty vẫn còn vui vẻ cơ mà, sao bây giờ lại có vẻ hoảng hốt như vậy?


Ánh mắt anh thoáng liếc qua Trần Cách.


Chẳng lẽ có liên quan đến thực tập sinh mới sao?


Ánh nhìn này không thoát khỏi con mắt của Quý Kiều.


Cô nhận ra mình đã rơi vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.


Cô muốn tìm thêm thông tin về Trần Cách từ phía bên Hạ Thì Lễ, rồi lại sợ vì cô chú ý đến Trần Cách mà Hạ Thì Lễ sẽ để ý quá mức đến cô ta.


Trong lúc hoảng hốt, trên vai bỗng cảm nhận được một sức nặng.


Quý Kiều quay đầu sang, chỉ thấy cánh tay Hạ Thì Lễ đang khoác trên vai cô một cách tự nhiên.


Chỉ trong một khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được rất nhiều người trong công ty đang nhìn hai người bọn họ.


“Bên này.”


Hạ Thì Lễ giống như không hề cảm nhận được ánh mắt của nhân viên đang nhìn, ôm vai cô đi thẳng một đường ra khỏi phòng làm việc.


Ngay tức thì, trong nhóm chát “Phòng trà nước Vân Đằng” liền sục sôi.


“Ôm vai rồi cmn”


“A a a a a quá là xứng đôi.”




“Hu hu hu từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy tổng giám đốc H/ạ thân mật với ai như vậy đâu”


“Ôm vai thì có là gì? Tôi thấy tổng giám đốc Hạ hôn bạn gái trong thang máy cơ!!!”


“???Nói rõ xem nào”


“Lòng tôi tan nát rồi, đừng nói nữa”


….


Một buổi chiều yên bình lặng lẽ, Trần Cách nhìn thông báo tin nhắn không ngừng hiện lên, khẽ thở một hơi.


Cô gái đó là bạn gái của tổng giám đốc Hạ sao?


Cô vừa đến là cô ta đã chú ý đến.


Cô thực sự rất đẹp, eo nhỏ chân dài, da trắng đến phát sáng.


Chỉ là ánh mắt của cô nhìn cô ta….


Sao lại cảm thấy cô có chút thù địch với bản thân cô ta chứ?


Cô ta phải nhờ vào quan hệ mới được đến Vân Đằng thực tập, có lẽ nào tổng giám đốc Hạ sẽ vì bạn gái mà đuổi cô ta đi không?


Trần Cách có hơi lo lắng.


Từ hôm đó, Trần Cách lo sợ bất an mấy hôm liền, vô cùng sợ sẽ nhận được thông báo từ phía nhân sự.


May thay tất cả đều trời yên biển lặng, cô ta vẫn yên ổn ngồi ở vị trí của bản thân.


Chỉ là, ngày nào cô ta cũng nhận được chuyển phát một túi cà rốt.


Chính là cái loại cà rốt baby đóng gói ăn liền ấy, rất nhiều cô gái đều ăn để giảm cân.


Hôm đầu tiên nhận được, Trần Cách tưởng rằng đó là quà mà ai đó tặng cô ta, không quá để tâm.


Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng cho rằng đấy là quà mà ai đó ái mộ cô ta tặng, hâm mộ vô cùng.


Trần Cách liền mở ra chia cho mọi người.


Thực ra cũng không quá dễ ăn, cũng không ngọt.


Ngày thứ hai, ngày thứ ba…


Chỗ cà rốt của ngày đầu tiên cô ta còn chưa ăn hết, thì hai túi nữa lại được đưa đến.


Đến ngày thứ tư, cô ta thực sự không nhìn được nữa lliền dùng nick chính hỏi trên nhóm chat là ai đã đưa đến, bản thân cô ta thực sự không cần.


Mọi người giấu tên trêu chọc mấy câu, cũng không có ai thừa nhận.


Trần Cách đành phải đăng lên vòng bạn bè, tỏ vẻ bản thân cô ta không muốn giảm cân.


Cuối tuần, Trần Cách ở trường nên không nhận được cà rốt.


Cô ta âm thầm vui mừng vì người đó đã thấy được vòng bạn bè của cô ta, nghĩ rằng món quà này nên kết thúc ở đây thôi.


Ôm tâm lí như vậy, thứ hai cô ta vui vẻ bước vào công ty.


Lúc thấy hai túi cà rốt mới trên bàn, hai mắt Trần Cách tối sầm, suýt nữa thì té xỉu.


Vậy mà vẫn còn!


Không chỉ cuối tuần, sáng hôm thứ hai cô ta lại nhận được thêm một túi cà rốt nữa.


“Ai thế Trần Cách, cho em ăn cà rốt lâu như vậy?” Đồng nghiệp tò mò.


Trần Cách sầm mặt nói bản thân không biết là ai.


Cô ta dường như có thể xác định, đây không phải là người yêu thầm cô ta tặng quà, mà đây chính là một trò đùa dai!


Sau khi liên tục tặng cà rốt cho Trần Cách một tuần, Quý Kiều phát hiện ra Trần Cách đổi nick name của bản thân thành “Thỏ nhỏ không thích ăn cà rốt”.


Quý Kiều khẽ cười phì, tiếp tục đặt hàng thêm một tuần.


Cô muốn xem xem, đời này Trần Cách có thể nói những câu như là “Thố Thố muốn ăn cà rốt” nữa hay không.


Quý Kiều không nói rõ được tâm lý của cô đối với Trần Cách là như thế nào.


Một mặt cô hy vọng đời này Trần Cách sẽ giống như Đường Tu Văn trở thành một con người khác với đời trước, hối cải để làm người mới.


Nhưng một mặt khác, trong lòng cô lại tò mò không biết Trần Cách có làm ra một số chuyện vượt mức đồng nghiệp với Hạ Thì Lễ hay không.


Nếu như cô ta làm thế, Hạ Thì Lễ sẽ xử lý thế nào đây?


Anh có thể nhận ra tâm tư của con gái không?


Anh sẽ từ chối dứt khoát sao?


Hay là…


Sau khi nhìn thấy Trần Cách, thỉnh thoảng Quý Kiều lại nhớ đến nhật ký tin nhắn mà đời trước nhìn thấy.


Cô nhớ rõ ràng Thường Ninh Viễn và Trần Cách đã phát triển từ một câu “Xin chào” rồi trở thành ngoại tình ra sao.


Cũng có lẽ thực sự có chuyện ngày nghĩ gì đêm mơ đấy.


Tối hôm đó, Quý Kiều mơ thấy buổi tối mà bản thân phát hiện là Thường Ninh Viễn ngoại tình.


Cô tra ra đoạn lịch sử tin nhắn nói chuyện, cả người lạnh toát quay về phòng ngủ.


Người đàn ông nằm trên giường đang ngủ ngon lành, khuôn mặt anh tuấn.


Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ném mạnh điện thoại.


Giây tiếp theo, người đàn ông trên giường ngạc nhiên mở to mắt, biến thành bóng dáng Hạ Thì Lễ.


Quý Kiều toát mồ hôi hột, bừng tỉnh từ trong mơ.


Cô ôm lồng ng/ực đang phập phồng, quay sang nhìn bên cạnh.


Hơi thở của Hạ Thì Lễ đều đều, ngủ rất yên ổn.


Tim Quý Kiều càng đập nhanh, giác quan thứ sáu của phụ nữ quấy phá cô.


Hít sâu mấy lần, cuối cùng cô vẫn không kìm được dụ dỗ. Quý Kiều vén chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy điện thoại Hạ Thì Lễ đang để trên đầu giường.

Hết Chương 66


Bình Luận (0)
Comment