Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 2

Cơm nước xong xuôi, Từ Thanh Dương liền đi ra cửa.

Hà Nguyệt bắt đầu quét tước trong nhà, lấy quần áo cần giặt ra, rầm rì rầm rì đem thau giặt đồ đến bên bờ suối giặt quần áo.

Lần đầu tiên nàng mở tủ đồ của hắn ra, bên trong nội y cùng áo ngoài hỗn độn, quần áo đã giặt với chưa giặt cũng không để riêng.

Từ Thanh Dương nhìn nàng cau mày đem toàn bộ quần áo ra giặt sạch một lượt, cười nhạo một tiếng.

Hà Nguyệt biết người này lại đang cười nhạo nàng làm ra vẻ, nàng không thèm để ý tới hắn, nếu hai người ở cùng nhau, có chút quy củ cũng nên sửa lại.

Đương nhiên không thể trực tiếp nói với hắn, người này tính tính kém, nàng không muốn đi nhổ lông cọp.

Dương đại tẩu cách vách cũng ôm thau giặt đồ tới, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Tiểu muội muội, ngươi vừa mới tới, hàng ngày có lẽ sẽ gian nan, mọi người ở đây đều như vậy, có việc thì tới cách vách tìm Dương đại tẩu, không cần khách khí."

Hà Nguyệt nghe xong gật đầu liên tục, tuy rằng cuộc sống nơi này có chút khó khăn, trượng phu không đáng tin cậy, nhưng ít ra vẫn có người tốt.

Mấy lời nói nhanh cũng hai mươi phút, chờ nàng về đến nhà liền bắt đầu thu dọn sân.

Nàng tính trước đi nhổ đám cỏ dại rồi lại đi làm việc khác, kết quả còn chưa nhổ được một nửa, nhìn thời gian đã giữa trưa.

Cũng không biết Từ Thanh Dương có về hay không, nàng nghĩ nghĩ, xào đĩa trứng gà lại thêm mấy cái bánh khoai tây, ngồi ở phòng khách chờ Từ Thanh Dương về.

Từ Thanh Dươmg vừa vào cửa liền thấy cô vợ kiều mỹ của hắn đang ngồi trên ghế, hẳn là đang đợi hắn về.

"Chàng đã về rồi." Hà Nguyệt nhanh chân ra đón, "Hẳn là chưa ăn cơm đi, ta mới vừa nấu đồ ăn đang đợi chàng."

Từ Thanh Dương nhấp môi, không thể nói rõ là cảm xúc gì, trong nhà lại có người chờ hắn ăn cơm, đây là điều mà Từ Thanh Dương suốt 23 năm qua chưa từng cảm thụ được.

"Thất thần làm gì, không ăn sao? Hay là chàng đã ăn rồi?" Hà Nguyệt thấy hắn đứng bất động ở cửa, nghi hoặc hỏi.

"Không có." Hắn lại bồi thêm một câu, "Ta còn chưa ăn."

"Vậy thì mau tới đây đi, nhưng hôm nay chỉ có bánh khoai tây với trứng gà, nguyên liệu nấu ăn không đủ, ta có cần đổi với người khác không?"

Từ Thanh Dương tiến vào, nhìn thức ăn trên bàn, "Đủ rồi, ta qua hậu cần lấy lương thực là được."

Hà Nguyệt gật gật đầu, đi theo sau ngồi xuống ăn cơm.

Từ Thanh Dương ăn một miếng bánh khoai tây, chiên đặc biệt xốp giòn, hắn ăn một cái lại cầm một cái, cuối cùng năm cái bánh khoai tây, Hà Nguyệt chỉ ăn một cái, còn lại đều vào dạ dày Từ Thanh Dương.

Ăn xong cơm trưa, Từ Thanh Dương nói quân doanh còn có chút việc, móc ra trong túi mấy trương phiếu cùng giấy sao đặt lên bàn.

"Chỗ này nàng cầm đi, không đủ lại nói cho ta."

"Bất quá lão tử cho nàng không phải để nàng tiêu loạn đâu, lão tử dùng mạng đổi lấy tiền không thể tiêu xài tùy tiện."

Hà Nguyệt ban đầu thấy hắn bỏ tiền còn đặc biệt vui vẻ, nguyên thân đáng thương sống đến 17 tuổi tiền riêng cũng không có, nàng đã sớm muốn nhìn thấy giấy sao cùng phiếu ở thời đại này.

Bất quá nghe được hắn bổ sung thêm câu sau, vẫn không khỏi trợn trắng mắt, người này nói chuyện thật khó nghe.

Từ Thanh Dương đi rồi, nàng quét dọn sạch sẽ trong nhà, mang theo mũ chuẩn bị ra sân nhổ nốt cỏ.

Không nghĩ tới, trong sân sạch sẽ, một cây cỏ dại cũng không có.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, Từ Thanh Dương cũng không xấu đến thế.

Buổi tối ăn cơm no, tắm xong, Từ Thanh Dương liền đè nặng nàng ra thao.

"Chậm... Chậm một chút... Ta nói... Chàng có thể chậm một chút không...?"

Từ Thanh Dương thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, không phúc hậu cười, còn càng cười càng lớn tiếng, hạ eo, động tác không ngừng, một chút lại một chút hướng vào chỗ sâu bên trong đâm tới.

"Làm nàng thoải mái, nàng còn bày ra bộ dạng ủy khuất?" Từ Thanh Dương đôi tay bóp eo nàng, eo bụng dùng sức, một bên hỏi nàng, một bên đè nặng ra sức thọc vào rút ra.

"Chàng khi dễ người..." Hà Nguyệt bị đâm khóc ra nước mắt, giọng mũi nũng nịu, Từ Thanh Dương vừa nghe côn th*t phía dưới lại càng ngạnh.

"Lão tử chính là muốn khi dễ nàng." Hắn đem hai cái đùi nàng nâng lên, đặt trên vai hắn, từ trên xuống lao vào, đẩy eo không ngừng kích thích.

Hà Nguyệt cắn ngón tay, hạ thể co rụt lại, giây tiếp theo thân mình căng thẳng, đầu ngón chân cũng duỗi ra, cao trào.

"Ha... Ha... Ha..." Hà Nguyệt hít thở khó khăn, tiểu huyệt theo đó co rụt lại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, khóe mắt mang theo nước mắt, Từ Thanh Dương nhìn đến trong lòng nhảy dựng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng hôn loạn một hồi.

"Ưm... Ha... A hừ..." Hà Nguyệt chỉ cảm thấy cái hôn này giống như hắn, thật hung dữ. Bất chợt hôn môi giống như vũ bão làm nàng trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thuận theo nhắm mắt lại, theo bản năng ôm chặt lấy hắn.

Từ Thanh Dương cảm thấy lông mi nàng run rẩy nhè nhẹ tựa như cây quạt nhỏ quét qua ngực hắn, "Ha..."

Hắn nhanh chóng bóp eo nàng thọc vào rút ra mấy chục cái, tinh quan buông lỏng, đem toàn bộ tinh dịch bắn vào trong cơ thể nàng.

Hà Nguyệt như bị phỏng, thân mình phát run, lại cao trào một đợt.

Lúc sau Hà Nguyệt lại bị Từ Thanh Dương đè nặng thao vài lần, chờ đến khi kết thúc, Hà Nguyệt mệt nằm liệt trên giường.

Bị nam nhân ôm vào trong ngực, nàng quyết định thu hồi lại lời nói lúc trước: "Gia hỏa này chính là cầm thú dục cầu bất mãn."
Bình Luận (0)
Comment