Rời giường khi trời đã sáng, Hà Nguyệt híp mắt nhìn sang bên cạnh, không có ai, sờ sờ khăn trải giường, có chút lạnh.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện không có người, nàng lại nằm xuống lần nữa, như trút được gánh nặng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nam nhân vừa mới khai trai thật đáng sợ.
Chờ đến khi hai chân Hà Nguyệt run lẩy bẩy đi xuống lầu, trên bàn đã đặt sẵn một cái màn thầu mà nàng đã hấp từ hôm qua.
Nàng đi đến trước bàn ngồi xuống, cái miệng nhỏ nhắn gặm màn thầu, vừa nghĩ xem hôm nay nên làm gì.
Ăn xong bữa sáng, nàng đỏ mặt thu dọn khăn trải giường trải đầy dịch thể màu trắng, nhanh chóng bỏ vào thau giặt đồ.
May mắn còn một chiếc khăn trải giường khô có thể đổi, nhưng hôm nay cũng không thể để Từ Thanh Dương tiếp tục làm xằng bậy như vậy nữa.
Chờ thu thập xong, nàng thay một bộ đồ cũ, cầm cái cuốc tính toán ra ruộng xem.
Nàng mang theo mũ rơm, toàn thân bọc gắt gao, sợ bị cháy nắng, khiêng cái cuốc ra ruộng, chờ ra đến nơi nàng đã mệt thở không ra hơi.
Nàng ở hiện đại chưa từng làm việc nhà nông, càng miễn bàn tận mắt trông thấy, chỉ có vài lần xem trong TV, Hà Nguyệt mãi cho đến khi đứng ở ngoài ruộng mới thật sự cảm nhận được là nàng đã xuyên qua.
Từ nay về sau nàng chính là tiểu nông nữ - quân tẩu Hà Nguyệt.
Hà Nguyệt mang bao tay, bắt đầu cuốc đất, cái cuốc không nhẹ, vài lần suýt chút nữa là rơi vào chân nàng.
Hà Nguyệt cuốc vài cái liền có chút hối hận, nhưng nhìn những quân tẩu khác tập mãi thành quen, vẫn là cắn răng tiếp tục nỗ lực.
Chờ đến khi nàng cuốc xong một luống, mồ hôi đầm đìa, bàn tay đã đau rát.
Nàng có chút ủy khuất, không biết sao liền nhớ tới tên xấu xa Từ Thanh Dương kia, vừa lúc bụng cũng réo lên.
Nghĩ đến Từ Thanh Dương có lẽ sẽ trở về ăn cơm, nàng chào hỏi mọi người rồi trở về.
Chờ nàng đi rồi, một nữ nhân dáng người hơi béo nhìn bóng dáng nàng bĩu môi: "Ngươi nhìn bộ dạng nàng xem, trông giống như đi làm việc sao? Cười chết mất. Cả buổi sáng mới cuốc được một luống, người không biết còn tưởng Từ doanh trưởng cưới cái tổ tông về nhà đấy."
Một nữ nhân khác tuổi không lớn, ngũ quan có vài phần thanh tú an ủi nàng: "Người ta vừa mới tới, không quen việc cũng là bình thường, bất quá ta thấy Từ doanh trưởng về thăm nhà người thân liền cưới thê tử đem về, có thể là bị ép cưới."
Triệu Minh Hoa đối với nàng ấn tượng không tốt, nếu không phải nàng, Từ Thanh Dương khả năng sẽ cưới cháu ngoại của mình. Cùng với Dương Xảo Mộng, người thì ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, người thì tỏ vẻ lo lắng cho hai người bọn họ, đều không phải người gì tốt.
Kết quả trưa nay Từ Thanh Dương không về, Hà Nguyệt làm cơm trưa đợi một hồi lâu cũng không thấy hắn đâu, tức giận cắn đũa trộm mắng hắn.
Hừ! Không ăn cơm cũng không nói một tiếng! Lần sau ta liền không nấu phần của chàng!
Hà Nguyệt ăn cơm xong liền nấu nước tắm rửa một cái, cả người thoải mái đi ngủ trưa, tỉnh lại nàng cũng không định ra ruộng, nàng tính ra sau núi một chút.
Nàng không dám đi vào quá sâu, ở trên núi nhặt một ít rau dại có thể ăn được, xong xuôi liền ôm rổ về nhà.
Cơm chiều Từ Thanh Dương cũng không trở về, có thể là ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết là qua mấy giờ, rốt cuộc nghe thấy dưới lầu truyền đến thanh âm.
Đợi một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rậm rịch, Hà Nguyệt nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Chờ đến khi Từ Thanh Dương lại đây, ban đầu cho rằng nữ nhân đang ngủ lại thấy một đôi lông mi điên cuồng run rẩy.
Ai ui, còn sẽ giả bộ ngủ, Từ Thanh Dương ánh mắt lưu chuyển, hừ một tiếng.
Hà Nguyệt không dám trợn mắt, dựng lỗ tai nghe động tĩnh, một hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm gì.
Nàng trộm đem đôi mắt trộm mở một cái, người này không biết khi nào thì cong lưng, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
"A! Chàng làm gì?" Hà Nguyệt bị dọa theo bản năng đẩy người ra, không đẩy nổi, ngực hắn vừa dày vừa cứng, nàng đầu ngón tay có chút đau.
Mặt Từ Thanh Dương không biểu tình nói, "Ui, còn không biết là ai giả bộ ngủ? Sao, không muốn nhìn thấy lão tử?"
"Hay là không muốn bị lão tử thao? Hà Nguyệt ta nói cho nàng, nàng là vợ ta, lão tử thao lão bà của mình chính là thiên kinh địa nghĩa, nàng tốt nhất đừng có ý kiến."
Hà Nguyệt bị tên lưu manh này làm tức chết rồi, đang muốn mở miệng nói chuyện, người này liền đè xuống, môi lưỡi cũng lấp kín miệng nàng.
Hà Nguyệt bị hắn hôn thở dốc, trước ngực chợt lạnh, Từ Thanh Dương cúi đầu liếm nhũ thịt trắng bóng, một cái tay khác đi xuống lôi kéo quần nàng.
"Không được... Chàng... Ta cùng chàng nói chuyện.." Hà Nguyệt còn muốn nói gì đó, nam nhân trực tiếp đem nàng lột đến không còn một mảnh, tách ra hai chân nàng trực tiếp đem côn th*t tiến vào.
"Nha... Ha... Ha..."
"Thao! Con mẹ nó khẩn! Tiểu bức hút lão tử thật thoải mái!" Từ Thanh Dương sung sướng ngửa đầu thở dốc, hai tay đem chân nàng kéo ra, gập thành hình chữ M, bóp lấy mắt cá chân nàng, cắm vừa sâu vừa bạo.
"Lão tử mỗi ngày đều phải thao nàng, thao chết nàng! Đem nàng thao không xuống được giường!" Nam nhân trong miệng nói bậy, phía dưới tốc độ một chút cũng không chậm lại.
Hà Nguyệt không nghĩ tới người này đầy miệng tục tĩu, xấu hổ cả người nóng lên, tay nhỏ che mặt, hận không thể cũng che lỗ tai.
Nàng bị nam nhân đâm muốn dính ở trên giường, nam nhân vừa mạnh bạo vừa tàn nhẫn cắm mấy chục cái, nàng cả người run rẩy hét lên, tiểu bức cũng phun một làn sóng thủy, cao trào.
Từ Thanh Dương thấy thế cũng đẩy nhanh tốc độ, cúi đầu hàm chứa nàng núm vú cắn cắn, dương v*t phía dưới tiến vào thật sâu, lúc này mới kêu rên bắn vào trong tiểu huyệt nàng.
Sảng khoái xong Từ đại gia tâm tình tốt, rút dương v*t ra, hắn nhìn tinh dịch cùng d*m thủy hỗn độn từ trong tiểu huyệt trào ra, tâm tình trở nên vui vẻ.
Hắn cười nhạo một tiếng, "Nàng dám nói lão tử thao nàng khó chịu?"
Khuôn mặt Hà Nguyệt hồng thấu, không muốn thừa nhận xác thật nàng cũng vừa bị thao thật thoải mái, nhắm mắt lại xoay người không để ý tới hắn, còn dùng chăn đem chính mình bọc kín mít.
"Ở trên giường lão tử, bọc kín mít như vậy, không phải là đề phòng ta chứ?" Từ Thanh Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ nàng, chỉ cảm thấy vật nhỏ này thiếu dạy bảo.
Bàn tay to lôi kéo, đem cả người và chăn ôm vào trong lòng ngực, còn không quên dùng chân đem nàng kẹp chặt.
Hà Nguyệt bị kẹp không thể động đậy, còn cực kì nóng, nàng từ trong chăn chui đầu ra giận hắn: "Chàng làm gì?"
"Lão tử không định làm gì, lão tử chỉ muốn ôm lão bà mình, ngủ!" Từ Thanh Dương hung tợn liếc nàng một cái, "Nhắm mắt, ngủ."
Tiểu tức phụ Hà Nguyệt nhỏ yếu bất lực đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không có biện pháp, mắng không dám, đánh cũng không lại, đành phải nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Có thể là do náo loạn một hồi quá mệt mỏi, mới vừa nãy còn không ngủ được, kết quả ở trong lòng ngực Từ Thanh Dương nhanh chóng nặng nề ngủ.
Bộ dáng ngủ của nàng ngoan ngoãn nhu thuận, không giống như lúc nãy không coi ai ra gì, Từ đại gia lén lút buông nàng ra, yên lặng chui vào trong chăn, điều chỉnh lại tư thế đem nàng ôm vào lòng ngực, lúc này mới sảng khoái thở dài, nặng nề ngủ.