Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 4.5

4: No ấm sinh d*m dục

Sáng hôm sau, Hà Nguyệt kéo lê thân thể nặng nề ngồi dậy, bên cạnh như cũ không có ai.

Hà Nguyệt cũng quen với việc buổi sáng tỉnh lại bên cạnh không có người, cũng không ngoài ý muốn, ăn sáng xong, toàn thân bọc kín, tính thừa dịp mặt trời còn chưa lên, ra ruộng cuốc cho xong mấy luống đất còn dang dở từ hôm qua.

Không ngờ nàng đến nơi đã thấy Từ Thanh Dương đang cuốc đất, tốc độ của hắn rất nhanh, sức lực lại lớn, không đến vài phút liền cuốc xong một luống, nàng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

"Chàng... Chàng như thế nào lại ở đây?" Hà Nguyệt kinh ngạc nói không ra lời, nàng thật sự không nghĩ tới, Từ Thanh Dương lại xuất hiện ở ngoài ruộng, còn thuần thục như vậy, vừa thấy liền biết không phải lần đầu tiên cuốc đất.

Từ Thanh Dương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn một bộ dạng ra đồng làm việc này của nàng, xuy một tiếng, tiếp tục cúi đầu cuốc đất.

Hà Nguyệt khẳng định hắn đang cười nhạo nàng, chu cái miệng, cũng theo xuống ruộng, muốn đến hỗ trợ.

"Đi lên, đừng ở đây vướng víu." Từ Thanh Dương trừng mắt liếc nàng một cái, phất tay kêu nàng đi lên.

Hà Nguyệt hít một hơi thật sâu, lui ra ngoài, nếu không phải nàng đánh không thắng, nàng hận không thể tiến lên cào mặt hắn, ai kêu hắn nói chuyện khó nghe như vậy.

Vì thế Hà Nguyệt "bị ghét bỏ" chỉ có thể đứng ở bờ ruộng, nhìn hắn làm việc, đang lúc suy nghĩ nàng bay xa, "Lão tử khát."

Hà Nguyệt nghe hắn kêu khát, vội vàng cầm bình nước chạy tới chỗ hắn, Từ Thanh Dương liếc mắt nhìn nàng, cằm khẽ nâng, ý bảo hắn không có tay cầm.

Hà Nguyệt đành phải nhón chân đút cho hắn một ngụm nước, lại đi lên, không lâu sau, nam nhân lại kêu: "Lão tử đổ mồ hôi."

Nàng chạy chậm cầm khăn lông đưa cho hắn lau mồ hôi, cứ như vậy một người cuốc đất, một người phục vụ, rốt cuộc trước khi mặt trời lên đã đem đất cuốc xong.

"Chàng thật lợi hại!" Tuy là ngữ khí của Từ Thanh Dương khiến người ta khó chịu, nàng cũng không ngại sùng bái hắn.

Nói thật, Hà Nguyệt chưa từng nghĩ Từ Thanh Dương sẽ đến giúp nàng làm việc nông, nàng biết quê hắn cũng làm ruộng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ hỗ trợ làm việc.

Không nghĩ người này hôm nay còn chủ động tới giúp đỡ, tốc độ làm việc lại nhanh, khiến nàng bớt đi rất nhiều phiền toái.

Đi được nửa đường thì gặp mấy tẩu tử ra đồng làm việc, Lý tẩu tử chào bọn họ: "Từ doanh trưởng bồi tiểu Hạ làm việc sao? Tiểu Hạ thật có phúc khí, Từ doanh trưởng thương vợ như vậy, nên để lão Lý đến học tập Từ doanh trưởng đau tức phụ."

Hà Nguyệt nghe ra được thiện ý của bọn họ, cũng nở nụ cười, không thể không nói nàng có chút kiêu ngạo, trong miệng lại rất khách khí: "Ta thấy hắn chê ta động tác chậm, không biết làm bao lâu mới xong, thật sự nhìn không nổi mới đến hỗ trợ."

Vài người nói nói cười cười một hồi lâu, Từ Thanh Dương có chút không kiên nhẫn: "Tay không phải bị thương sao? Còn không nhanh về nhà bôi thuốc."

Hà Nguyệt nghe được sửng sốt, tay nàng đúng là nổi lên mấy cái bọt nước, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy, ngày hôm qua nàng cũng không nói cho Từ Thanh Dương, không nghĩ tới người này thế nhưng chú ý tới.

Nghĩ vậy, lại nhớ đến buổi sáng hắn đi cuốc đất, không phải người này thấy mình bị thương nên chủ động tới hỗ trợ chứ?

Trong lòng Hà Nguyệt tức khắc ngọt ngào, trên đường về nhà cũng không nói lời nào, nhưng thường thường nhìn Từ Thanh Dương cười trộm.

Hà Nguyệt cảm thấy mình nên tỏ ra thành ý một chút, Từ Thanh Dương tắm rửa, nàng liền chạy đi nấu ăn.

Nàng lấy ra rau ngâm, bỏ thêm hành cùng ớt cay lên trên. Thêm chén mì cùng 2 quả trứng, bưng lên bàn.

Từ Thanh Dương tóc ướt đi ra, tùy ý ngồi xuống bàn bắt đầu ăn mì.

Hà Nguyệt lấy khăn lông đứng sau lưng hắn bắt đầu giúp hắn lau tóc, "Tóc gội xong cũng không biết lau khô, về sau già rồi đau đầu ta xem chàng đi đâu khóc."

Từ Thanh Dương bưng tô mì ăn, vật nhỏ này nấu đồ ăn thật ngon, trước kia Từ đại gia độc thân đối với chính mình cũng qua loa, ngoài ăn ở nhà ăn, đồ ăn nấu miễn chín là được, đâu để ý ăn ngon hay không.

Cưới vợ về chính là không giống nhau, không chỉ có người chờ mình về, còn có cơm nóng để ăn, thậm chí còn giúp mình lau tóc.

Từ Thanh Dương trộm liếc nhìn Hà Nguyệt đang chuyên tâm lau tóc ở phía sau, ngực ấm áp.

"Được rồi." Hà Nguyệt buông khăn lông, thấy Từ Thanh Dương cũng đã ăn xong, duỗi tay muốn cầm chén đũa thu dọn.

Còn chưa có đụng tới chén đũa tay đã bị bắt lấy, nàng ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Dương, có chút ngơ ngác nhìn hắn.

Không thể nào... Hà Nguyệt da đầu tê dại, no ấm sinh dâm dục, nam nhân này hiện tại không phải lại muốn chứ...?

Nàng căng da đầu, ra vẻ hung ác nói: "Chàng... Chàng muốn làm gì? Ta nói cho chàng biết hiện tại trời còn chưa tối đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Thanh âm về sau càng nhỏ, không chỉ không đáng sợ ngược lại còn mềm chít chít, Từ Thanh Dương hắn sợ sao? Hắn đương nhiên không sợ!

Đến nỗi trời tối hay không thì liên quan gì tới hắn, hắn chính là ăn uống no đủ, muốn thao lão bà, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.

Hà Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm da đầu tê dại, lui một bước, liền bị Từ Thanh Dương ôm lên.

"Chàng... Chàng làm gì, Từ Thanh Dương ta cảnh cáo chàng đừng có xằng bậy."

Từ Thanh Dương cau mày, vỗ thật mạnh ở mông nàng một cái, vật nhỏ này không chỉ dám kêu tên hắn còn dám cảnh cáo hắn.

Xem ra vẫn là thiếu dạy bảo, ở trong mắt Từ đại gia, thiếu dạy bảo liền thao một hồi bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết là hắn học được ở đâu.

Từ Thanh Dương đem người đè lên cửa, cầm hai tay không an phận của nàng khấu lên đỉnh đầu, một tay ấn trên cửa.

Một cái tay khác thuần thục duỗi đến bên hông nàng, đem quần lôi kéo, bên trong quần lót cũng bị hắn kéo xuống.

Ngón tay tiến quân thần tốc cắm vào trong, đầu ngón tay nhẹ cào vài cái.

"Ưm hừ..." Hà Nguyệt đỏ mặt nhẹ suyễn ra tiếng, thân mình cũng không biết cố gắng mà trào ra d*m thủy, hắn bỏ thêm một ngón tay lại ngại không đủ, tiếp tục bỏ thêm ngón nữa, thật mau nàng đã bị cắm đến nước sốt văng tung tóe.

"Ha... Không cần... Ít nhất không cần ở chỗ này..." Hà Nguyệt cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại, ba ngày trước vẫn còn là tiểu xử nữ độc thân, hiện tại như vậy làm nàng có chút không thể tin được.

Ở trong mắt Từ đại gia, ở đâu cũng đều là thao nàng, nhưng nghe nàng không muốn, cũng không dễ chịu.

Từ đại gia không thoải mái, những người khác cũng đừng mong thoải mái, vì thế Từ Thanh Dương đem ngón tay ác ý mà đẩy nhanh tốc độ, Hà Nguyệt "A" một tiếng thét chói tai, ngay sau đó run rẩy tiết thân.

Thừa dịp nàng cao trào sau còn chưa phục hồi lại tinh thần, Từ Thanh Dương đem dây quần lôi kéo, nâng lên một chân nàng, nắm dương v*t lấp kín cửa động, hạ eo đâm về phía trước, quy đầu phá vỡ khe thịt từng chút đi vào, thẳng đến nguyên cây nhục côn hoàn toàn đi vào trong hắn mới ngừng lại.

Tiểu bức bị tắc đến tràn đầy, Hà Nguyệt có thể cảm nhận được côn th*t đã đỉnh đến miệng tử cung, nếu hắn lại dùng lực một chút là có thể xỏ xuyên qua nàng.

"Hừ ha.... A... Thật trướng..." Hà Nguyệt cau mày rầm rì, một bộ dáng khó chịu, đáng tiếc Từ Thanh Dương không chú ý tới, côn th*t bị tiểu huyệt liếm mút đặc biệt thoải mái, hắn trực tiếp đĩnh eo dùng sức mà thọc vào rút ra.

Vừa động Hà Nguyệt liền bắt đầu kêu, thanh âm mềm mại, mang theo một tia kiều mị không dễ phát hiện.

Từ Thanh Dương tham gia quân ngũ nên rất nhạy bén, sao có thể không chú ý đến, phát hiện vật nhỏ bị chính mình thao sảng, tràn ngập đắc ý.

Đem hai đùi nàng nâng lên áp trên cửa, hai chân phát lực không ngừng hướng phía trước đâm tới, trứng dái đánh lên miệng huyệt, ở trên cổ nàng lưu lại dấu ấn đỏ bừng.

"Nha... Không cần... Từ bỏ... Bụng muốn hỏng..." Hai chân Hà Nguyệt treo trên không, bị hắn dùng côn th*t đỉnh ở trên cửa, trọng lượng toàn thân đè lêm côn th*t, nàng cảm giác bụng nhỏ đều bị cắm phá, bị dọa ôm lấy Từ Thanh Dương ngửa cổ lắc đầu.

Từ Thanh Dương thấy nàng bị dọa phát khóc, mũi cùng mắt đều hồng, ác ý đâm thật mạnh hai cái, cắm tiểu cô nương một hơi khóc không được mà suyễn cũng không xong mới chậm lại.

"Kiều khí." Ngoài miệng hung tợn, trong ánh mắt lại cất giấu một cổ nhu ý, thả chậm động tác, cọ xát tiểu bức, ma Hà Nguyệt chịu không nổi, lại muốn bắt đầu khóc mới nhanh chóng đưa đẩy mấy chục lần, đem nùng tinh bắn hết vào sâu trong tiểu bức.

5


Chương 5 là đối đáp độc giả - tác giả, không liên quan đến nội dung truyện nên nhà dịch không dịch, mong độc giả thông cảm!
Bình Luận (0)
Comment