- --------------------------
Từ Thanh Dương đi rồi, Hà Nguyệt ngủ trưa, tỉnh lại cũng không định ra cửa, tính toán đem quần áo cùng khăn trải giường sửa soạn lại.
Không sai biệt lắm 5 giờ, Hà Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Từ Thanh Dương trước khi đi có nói với nàng chiều nay sẽ về ăn cơm, nàng đem cá đêm qua Từ Thanh Dương mang về ra, làm cháo cá lát.
Sáu giờ, Từ Thanh Dương vừa lúc bước vào cửa, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng lúc huấn luyện xong của hắn.
Người đầy bùn đất, toàn thân không có chỗ nào sạch sẽ.
Hà Nguyệt cầm khăn lông, vội vàng đến: "Mau lau mặt, trong phòng có nước nóng, chàng trước hết đi tắm rửa một cái đi." Nàng thấy hắn toàn thân dơ hề hề, lần đầu tiên không cảm thấy ghét bỏ, ngược lại ẩn ẩn đối với hắn có chút tôn kính.
"Thật nhiều chuyện." Từ Thanh Dương ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là nghe lời đi tắm rửa một cái, cũng không cần nước nóng, cầm thùng nước lạnh trực tiếp dội lên người.
Hà Nguyệt khóe miệng giật giật: "......" Người này thật khó hiểu, nước nóng không cần, cố tình phải dùng nước lạnh tắm rửa.
Từ Thanh Dương tắm xong vào nhà, ăn sạch sẽ một chén cháo cá, Hà Nguyệt lại giúp hắn múc thêm một chén, không đợi nàng ăn xong, hắn lại ăn sạch sẽ.
"Chàng còn muốn ăn không, ta đi nấu thêm?" Hà Nguyệt thử hỏi.
"Không cần." Từ Thanh Dương cũng không rời đi, ngồi nhìn nàng ăn cơm.
Nhìn đến da đầu Hà Nguyệt tê dại, phỏng đoán xem hắn có ý đồ gì xấu hay không.
Thuận lợi ăn xong cơm chiều, Hà Nguyệt cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, tung ta tung tăng cầm quần áo bẩn của hắn đi ngâm.
Từ Thanh Dương cầm chén đũa đến phòng bếp rửa chén, chờ đến khi hai người xong việc liền cùng nhau lên lầu.
Ở thời đại này buổi tối không có bóng đèn, TV di động gì đó càng không cần nghĩ.
Hà Nguyệt ngồi phát ngốc trên giường, chỉ thấy Từ Thanh Dương từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho nàng.
"Đây là cái gì?" Hà Nguyệt tò mò hỏi.
"Khụ... Lão bà của huynh đệ đi Cung Tiêu Xã thường mua nhiều, ta chỉ là thuận tiện nhận lấy mà thôi."
Hà Nguyệt mắt sắc nhìn đến Từ Thanh Dương lỗ tai hồng hồng, nàng cúi đầu đánh giá chiếc bình nhỏ trong tay, vặn ra, để sát mũi vào ngửi.
"Là kem dưỡng da!" Hà Nguyệt kinh hỉ mà nhìn về phía Từ Thanh Dương, không nghĩ tới tháo hán tử này sẽ mua lễ vật cho nàng.
Hắn phía trước nói cái gì thuận tiện nhận lấy, đều bị nàng vứt ra sau đầu.
Nàng khó nén khỏi hưng phấn hướng Từ Thanh Dương lao tới, ôm bờ vai của hắn vui vẻ nói: "Cảm ơn chàng! Chàng đối ta thật tốt!"
Từ Thanh Dương đột nhiên bị nàng lao tới làm hoảng sợ, vội vàng tiếp nàng, đang muốn mở miệng mắng chửi người, đã bị nàng lời nói kế tiếp nghẹn một chút.
Bàn tay vốn dĩ muốn đánh vào mông nàng liền thu về, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, khinh thường bĩu môi: "Thật không có tiền đồ! Còn không phải là kem dưỡng da sao, lần sau lại mang nàng đi Cung Tiêu Xã mua là được."
"Thật hả? Chàng còn muốn mang ta đi Cung Tiêu Xã? Ta còn chưa được đi, cũng không biết nơi đó có lớn không? Đồ vật nhiều hay không?"
"Khi nào đi a? Ngày mai? Ngày kia?"
Từ Thanh Dương bị nàng nháo đau đầu, ôm người đem lên giường, tay chống ở trên người, nhìn nàng chằm chằm: "Ta ngày mai phải đi làm nhiệm vụ."
"... Nhiệm vụ?" Cũng là mấy ngày nay quá mức bình thản, làm Hà Nguyệt quên mất rằng mình gả cho quân nhân.
Đi làm nhiệm vụ đối hắn đã thành thói quen, nhưng đối nàng mà nói, lại là sét đánh giữa trời quang.
"Chàng... Chàng muốn đi bao lâu? Sẽ... Sẽ nguy hiểm sao?" Nàng nói không nên lời bảo hắn không cần đi, chỉ có thể khô cằn mở miệng.
Từ Thanh Dương nhìn chằm chằm nàng, thấy phản ứng của nàng, liền chính hắn cũng không phát hiện, ngữ khí có bao nhiêu ôn nhu: "Ít nhất mười ngày, nhiều nhất có thể hơn một tháng, có việc gì thì tìm Lý tẩu tử ở cách vách."
"Nếu không được thì chờ ta trở lại, ta giúp nàng giải quyết."
Hà Nguyệt trong lòng ấm áp, người này tuy rằng hung dữ, nhưng từ hành vi có thể nhìn ra hắn đối nàng thực tốt.
Nàng có chút muốn khóc, sợ bị hắn phát hiện, đành phải ôm người vùi đầu vào cổ hắn, "Ừm... Ta chờ chàng trở về."
Từ Thanh Dương không biết dỗ ngọt, phát hiện nàng cảm xúc hạ xuống cũng không biết an ủi nàng thế nào.
Nữ nhân chính là ra vẻ, chút chuyện cũng có thể khóc thút thít, lão tử còn chưa có chết đâu.
Hắn cúi đầu trực tiếp hôn xuống, thành thạo dùng đầu lưỡi tiến vào miệng nàng, câu lấy nàng đầu lưỡi, hôn nàng hô hấp dồn dập.
Hà Nguyệt choáng váng: "......" Cảm động không đến một giây đồng hồ, người này thật không hiểu phong tình.
Nàng đôi tay không ngừng đẩy ngực hắn, bị hắn dễ như trở bàn tay chế trụ, giơ lên trên đỉnh đầu.
Hắn hung hăng mà nhìn chằm chằm nàng, giống như theo dõi con mồi, thô thanh thô khí nói: "Một tháng kế tiếp lão tử không thể thao nàng, lão tử đêm nay liền tinh dịch tích trữ bắn hết cho nàng."
Hắn kéo quần Hà Nguyệt xuống, quần lót cũng bị hắn vo tròn ném xuống dưới giường, nâng một bên đùi nàng lên, trực tiếp vọt đi vào.
"A... Thật lớn... Nhẹ thôi... Chàng nhẹ một chút..." Tiểu bức còn chưa kịp ướt đã bị côn th*t mạnh mẽ căng ra, Hà Nguyệt chỉ cảm thấy phía dưới nghẹn đến mức phát hoảng.
Từ Thanh Dương cũng không màng mà thẳng lưng, thô suyễn khí, nhiều lần đều hướng chỗ sâu cắm đi vào.
côn th*t đại khai đại hợp mà đâm khai tiểu huyệt, rút ra hơn phân nửa, lại đột nhiên tiến vào. Trứng dái nặng trĩu chụp đánh lên mông thịt, trong phòng tiếng thân thể va chạm vang lên không ngừng.
Hà Nguyệt cơ hồ bị hắn áp thành một chữ mã, hai chân mở rộng, thừa nhận nam nhân va chạm, côn th*t tím đen không ngừng ra vào tiểu bức, mỗi lần cắm dâm dịch miệng huyệt lại phun ra.
"Ha... Ha... Từ bỏ... Thật sâu... Thật sự quá sâu..." Hà Nguyệt bị thao lung tung lắc đầu, thân mình cũng bị đâm cho trước sau loạng choạng, côn th*t va chạm thật mạnh vào sâu bên trong.
"Không sâu thì sao thoả mãn được nàng." Nam nhân bụng nhỏ căng chặt, mồ hôi từ từng khối cơ bụng chảy xuống, khoái cảm từ bụng bùng nổ lan tràn đến quanh thân.
"Đều bắn cho nàng, sinh hài tử cho lão tử." Quy đầu đâm đến bối thịt mềm mại, cọ xát điểm nhạy cảm.
Hà Nguyệt run rẩy thân mình, tiếng thét ngày càng bén nhọn, ở trên lưng Từ Thanh Dương lưu lại mấy vết cào.
Nàng bị đâm cả người tê dại, bụng nhỏ bủn rủn vô lực, bụng phồng lên mơ hồ có thể thấy được hình dạng côn th*t.
Từ Thanh Dương điên cuồng cắm mấy chục cái, mới thả lỏng tinh quan, tinh dịch trắng đục bắn vào chỗ sâu nhất.
Hà Nguyệt bị tinh dịch nóng bỏng tưới vào sâu bên trong, nha một tiếng, phát ra tiếng thét chói tai, thân mình hoàn toàn mềm xuống dưới.
Từ Thanh Dương bắn xong cũng không rút ra, côn th*t đổ đầy tiểu bức, ôm người chuẩn bị ngủ.
"Mau rút ra đi, trướng." Hà Nguyệt thử đẩy ra hắn.
"Rút cái gì mà rút, tinh dịch lão tử, nàng dám không cần thử xem." Từ Thanh Dương hung tợn trừng nàng một cái.
Hà Nguyệt trong lòng mắt trợn trắng, vừa mới còn cùng ta thịt dán thịt, ôn nhu không nổi ba giây.
"Nàng đang ở trong lòng mắng ta?" Từ Thanh Dương híp mắt, hơi thở nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng.
"Không có không có." Người này cũng quá mẫn cảm, "Ngủ, ngủ ngon."
Từ Thanh Dương xuy một tiếng, lười cùng nàng so đo, ôm người thực mau liền ngủ.
- ----
Nay lại chưa có học bài đâu @@