Khi Hà Nguyệt tỉnh lại còn có chút mờ mịt, xốc chăn lên, áo ngủ trên người vẫn còn mặc.
Nàng đầu óc sửng sốt, cho nên tối hôm qua chỉ đắp chăn ngủ?
Chẳng lẽ là nàng đem Từ Thanh Dương nghĩ đến quá xấu rồi? Nàng không khỏi có chút xấu hổ.
Gần đây việc nhà nông kết thúc, bọn nhỏ trước đó giúp đỡ làm ruộng nay đã có thời gian chạy đi chơi đùa.
Cơ hồ cả ngày đều thấy một đám trẻ con chạy loạn khắp núi.
Ăn cơm trưa xong, Trần tẩu tử tới cửa.
"Tiểu Nguyệt, ở nhà không?"
Hà Nguyệt đi ra ngoài, thấy bên cạnh Trần tẩu tử là một phụ nhân trung niên, nhìn qua cùng Trần tẩu tử có vài phần giống nhau.
Hà Nguyệt hiểu rõ, vị này hẳn là mẹ của nàng ấy, nàng vội vàng mời bọn họ vào nhà.
"Tiểu Nguyệt, đây là mẹ ta, hôm nay bà đem mèo con đến."
Hà Nguyệt vội vàng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn thím, còn để thím giúp ta đem đến đây, vất vả cho thím."
Mẹ Trần là người rất hòa thuận, cười nói: "Không đáng ngại không đáng ngại."
Mẹ Trần buông sọt, cái sọt lót đế rơm, Hà Nguyệt ngước mắt nhìn, một con mèo nhỏ màu cam nằm ở bên trong.
Mèo nhỏ bị người khác nhìn chằm chằm bất an kêu vài tiếng, thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, Hà Nguyệt đau lòng hỏng rồi, vội vàng đem nó ôm vào trong ngực vỗ về.
Trần tẩu tử nhìn bộ dáng yêu thích của Hà Nguyệt, cũng nhịn không được nở nụ cười: "Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người yêu mèo giống muội."
Hà Nguyệt cũng cười, luyến tiếc dời tầm mắt: "Tẩu không cảm thấy nó thực đáng yêu sao? Muội còn chờ nó lớn lên giúp muội bắt chuột!"
Trần tẩu tử cũng không nán lại lâu, đưa mèo xong liền chuẩn bị rời đi, nàng cảm tạ đưa nàng ấy khối thịt ngày hôm qua chưa ăn xong.
Không màng nàng ấy từ chối, cường ngạnh mà muốn nàng ấy nhận lấy, ôm mèo con ở cửa tạm biệt mọi người.
Buổi chiều, hai đứa nhỏ nhà Trần tẩu tử có thể là biết chuyện này, hai tiểu cô nương nắm tay chạy tới hỏi nàng có thể xem mèo con hay không.
"Tất nhiên là được a." Hà Nguyệt đem mèo nhỏ đặt vào ổ Từ Thanh Dương đã làm xong, hai tiểu cô nương quỳ rạp trên mặt đất, lập tức nhìn chằm chằm mèo con, một hồi duỗi tay sờ sờ, thích không chịu được.
Hà Nguyệt thấy các nàng thích thú, liền nói: "Nếu thích như vậy, các con có muốn nuôi một con không?"
Hai cái tiểu cô nương rõ ràng động tâm, rồi sau đó lại lắc đầu: "Không cần."
Chúng biết nuôi mèo cần thức ăn, còn phải tốn thời gian chăm sóc, không phải dễ dàng.
Nhưng là bọn chúng thật sự rất thích, liền mở miệng nói: "Thím, lần sau bọn con còn có thể đến xem nó không?"
"Tất nhiên rồi! Chỉ cần mấy đứa muốn, thẩm thẩm tùy thời đều hoan nghênh."
Một lát sau mèo con mệt mỏi, ghé vào trong ổ ngủ mất, Hà Nguyệt thấy hiếm lạ, hận không thể cả ngày ở bên cạnh ngắm nó.
Buổi tối Hà Nguyệt suy xét mèo con muốn ăn cơm, một chén sữa dê nóng, nhìn nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm, thấy thế nào cũng đáng yêu.
Chờ Từ Thanh Dương trở về, liền thấy tiểu cô nương ngày thường luôn ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách đợi hắn về nay một chút chú ý cũng không chia cho hắn, đặt hoàn toàn lên người con mèo nhỏ.
Từ đại gia lập tức khó chịu, sâu kín nói một câu: "Nàng cẩn thận một chút, trên người nó khả năng sẽ có bọ chó."
"Thật hả?" Hà Nguyệt khiếp sợ, nghe hắn vừa nói, đột nhiên cảm thấy trên người có chút ngứa.
"Hẳn là sẽ không dính trên người ta đi? Chàng mau nhìn giúp ta xem trên người có hay không?" Hà Nguyệt vội vàng chạy tới cạnh hắn, ở trước mặt hắn nhảy lên nhảy xuống, hận không thể đem sâu bọ ném ra ngoài.
Từ Thanh Dương thấy nàng bị dọa thành như vậy, ẩn ẩn có chút hối hận: "Đừng sợ, đợi lát nữa giúp nàng tắm rửa một cái, lần sau đi trình huyện mua ít thuốc là được."
Hà Nguyệt vẫn cảm thấy thân thể ngứa, dọn cơm chiều rồi nói với Từ Thanh Dương một tiếng liền chạy đi tắm, dùng khăn lông lau thân mình, đổi một bộ quần áo mới.
Ăn xong cơm chiều xong, Từ Thanh Dương dùng khăn lông dính nước lau người cho mèo con, vừa buông ra, nó tức khắc trốn ở góc phòng liếm lông, mặc kệ kêu thế nào cũng không để ý tới người khác.
Hà Nguyệt sợ nó tới nhà mới không thoải mái, suốt một buổi tối chạy xuống xem vài lần, cuối cùng vẫn là bị Từ doanh trưởng chậm chạp đợi không được tức phụ bắt đi lên.
Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, Hà Nguyệt dứt khoát bò đến trên người hắn, hưng phấn nói: "Chàng nói, mèo con tên gì thì hay?"
"Tùy tiện." Từ Thanh Dương đối với nó không có cảm tình gì, có thể cho nó ăn cơm đã không tồi, chuyện đặt tên này hắn một chút cũng không để bụng.
"Không được!" Hà Nguyệt thở phì phì cắn cằm hắn, "Sao có thể tùy tiện được? Nếu tới nhà của chúng ta, chính là con của chúng ta."
"Ta nói cho chàng, mèo con họ Từ, nếu chàng không cho ý kiến, ta liền tùy tiện đặt!"
Hà Nguyệt nghĩ dù sao nàng chính là muốn họ Từ, là người Từ gia các ngươi, tuy rằng không thể ghi vào gia phả, ngươi cũng không thể không để bụng nó.
Từ Thanh Dương vô ngữ nhìn nàng, thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của nàng, bất đắc dĩ mà thở dài, xoa mày nói: "Kêu Từ Đại Bảo đi."
"Từ Đại Bảo... Ý là đại bảo bối sao?" Hà Nguyệt ánh mắt sáng lên, cũng không đợi Từ Thanh Dương nói chuyện, liền hưng phấn kêu: "Đại Bảo Đại Bảo Đại Bảo..."
Từ Thanh Dương nhướng mày nhìn nàng: "Vui vẻ như vậy?"
Hà Nguyệt ừ một tiếng, ở hiện đại nàng không cơ hội nuôi mèo, không nghĩ tới đến nơi này ngược lại lại có một con mèo nhỏ.
Nàng nhất định phải đem Đại Bảo dưỡng trắng trẻo mập mạp.
"Biết nàng thích mèo, bất quá hiện tại nên bồi ta." Từ Thanh Dương nghiêng người, đem người đè ở dưới thân.
Hà Nguyệt xấu hổ buồn bực đẩy ngực hắn, mắng: "Sao chàng cả ngày chỉ nghĩ cái này thế?"
"Nàng không phải muốn sinh con sao? Xem ra là ta không đủ nỗ lực, lần này ta tính toán bồi nàng thật tốt."
Hà Nguyệt lắp bắp nói: "Không... Không cần đâu, không phải nói sinh con đều là xem duyên phận sao? Ta thấy duyên phận còn chưa tới, thuận theo tự nhiên là tốt rồi..."
Từ Thanh Dương mặc kệ, hắn muốn thao tức phụ.
"Chàng... Chàng đừng xúc động." Lông tơ trên người Hà Nguyệt thoáng chốc dựng hết lên, bị ánh mắt của Từ Thanh Dương dọa không thể động đậy.
"Hư... An tĩnh chút." Bàn tay to của Từ Thanh Dương dễ dàng đem áo ngủ trên người nàng cởi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn lả lướt.
Hắn một phen chế trụ cổ tay nàng, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng đè lên, ngậm lấy môi nàng, nụ hôn ướt át rơi xuống.
Nụ hôn này quá mức kịch liệt, không chỉ có đầu lưỡi bị hút đau nhức, ngay cả hàm răng đều va chạm có chút đau.
Tay Từ Thanh Dương đi xuống đặt trên eo nàng nhẹ nhàng ma sát, dương v*t giữa háng đã ngẩng đầu hướng về phía trước, để ở giữa hai chân nàng chờ phát lệnh.
Buông ra môi nàng, hắn cúi đầu hôn lấy thân thể của nàng, từ khóe miệng chậm rãi xuống dưới, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên hai vú tròn trịa trước ngực.
Đem bầu ngực liếm láp một lần, hắn hé miệng một ngụm ngậm lấy núm vú, mạnh mẽ mút vào.
"A ha..." Cảm giác tê dại từ đầu v* truyền tới đại não, Hà Nguyệt không tự giác là ưỡn thân mình đem nhũ thịt đưa càng sâu vào trong miệng hắn.
Bàn tay hắn từ eo đi xuống dưới sờ soạng, ở cánh mông đầy đặn dừng lại một chút.
Hắn bóp háng nàng, ngón tay lưu luyến ở miệng huyệt hơi ướt át, đầu ngón tay nhợt nhạt thọc vào rút ra, chính là không cắm vào sâu bên trong.
Hà Nguyệt khó chịu mà lắc mông, cảm giác hư không ập tới, khiến nàng muốn hắn làm chút gì đó lại nói không nên lời.
Nàng chỉ có thể mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Từ Thanh Dương, nhìn hắn đem chân nàng nâng lên đặt trên vai, đỡ dương v*t giữa háng, nhanh chóng tiến vào.
"A ha...."
"Ưm hừ..."
Hai người đồng thời thở ra, Hà Nguyệt tức khắc bị lấp đầy đến thỏa mãn, nhục bích bị côn th*t phá vỡ, vách thịt bên trong chủ động liếm mút lấy côn th*t.
Từ Thanh Dương bắt đầu thẳng lưng, không thể tự kềm chế trừu động vòng eo, không hề mệt mỏi thẳng tiến rút ra, mỗi một lần đều đâm vào chỗ sâu nhất.
Hà Nguyệt không tự giác hừ ra tiếng: "Ưm a..." Mông cũng theo đó hơi hơi đong đưa.
Từ Thanh Dương động tác thọc vào rút ra gia tốc vài phần, Hà Nguyệt cảm thụ được tiểu huyệt bị đâm đến tê dại, nhục bích mấp máy cũng ngày càng nhanh.
Nàng nhắm hai mắt, cắn cắn môi, sắc mặt ửng hồng, khóe miệng tràn ra từng tiếng thở dốc: "A ha... Ưm hừ..."
Nếp nhăn bên trong tiểu huyệt bị quy đầu căng ra, Hà Nguyệt kinh hô một tiếng, thân mình run lên, Từ Thanh Dương nắm chặt thời cơ, quy đầu điên cuồng đâm chọc, từng cái từng cái vừa nhanh vừa dùng sức, đâm đến Hà Nguyệt nước mắt đều chảy ra.
"Không cần... Ô ô... Nơi đó không cần..." Hà Nguyệt lắc đầu, trong miệng kêu không cần, dâm dịch lại ra ngày càng nhiều, nhục bích cũng điên cuồng co rút lại.
Tường thịt kẹp lấy dương v*t hơi hơi đau, Từ Thanh Dương cau mày, vừa đau vừa sảng khoái, ra sức va chạm mấy chục cái, gầm nhẹ một tiếng, tinh dịch trắng đục phun ra.
- ----------------------------------------------------------------------