Hôm sau vừa tỉnh lại, Hà Nguyệt đã nhớ tới mèo nhỏ dưới lầu, vội vàng đeo dép lê đi xuống dưới nhà.
Lưu tại Từ doanh trưởng trên giường nhìn bóng dáng tiểu tức phụ, hít sâu một hơi, mới đem ý nghĩ muốn quăng con mèo ra ngoài ép xuống.
Từ Đại Bảo đang ngủ ngon lành, nghe thấy động tĩnh cũng không có tỉnh lại, Hà Nguyệt càng xem càng thích, ghé vào trong ổ nhỏ giọng mà kêu: "Đại Bảo... Đại Bảo... Đại Bảo..."
Từ Thanh Dương ra trước cửa nhịn không được đem nàng ôm vào trong ngực hung hăng hôn một cái, hôn đến khi hai chân nàng nhũn ra, khóe mắt phiếm nước mắt mới buông tha nàng.
Đợi người đi rồi, Hà Nguyệt ở sau lưng trộm mắng hắn: "Cái tật xấu gì thế!"
Ăn xong cơm sáng, Hà Nguyệt đem rơm rạ phía dưới Từ Đại Bảo đổi đi, mèo con cũng không biết tối hôm qua có phải quá mệt hay không, ngủ rất ngoan!
Hà Nguyệt mỗi ngày đều luộc một quả trứng cho Từ Thanh Dương ăn, hắn huấn luyện nhiều, không giống nàng hai ba ngày ăn một quả cũng không sao.
Ngủ trưa dậy, Hà Nguyệt chơi với Từ Đại Bảo một hồi lâu, mới đeo sọt ra sau núi.
Sau giờ ngọ mặt trời không còn gắt, ánh nắng chiếu lên người không chỉ ấm áp mà còn rất thoải mái.
Hà Nguyệt tìm được chỗ rau dại lần trước, may mắn chính là nàng vừa vặn phát hiện cách đó không xa trong tổ chim có mấy quả trứng.
Tuy rằng nàng không thích ăn, nhưng có thể mang về cho mấy đứa trẻ, bọn nhỏ cơ hồ đều thích ăn.
Hái xong rau dại, nàng vốn định đi vào bên trong một chút nhưng không biết vì cái gì, mấy ngày nay eo vô cùng mỏi.
Cũng không biết là làm sao, nghĩ nghĩ, nhất định là do Từ Thanh Dương làm hại!
Nàng tức giận chu miệng, chờ buổi tối Từ Thanh Dương trở về, nàng phải kiên định cự tuyệt hắn!
Về đến nhà, nàng lại đi nhìn nhìn Từ Đại Bảo! Thấy nó ngoan ngoãn ở trong ổ chơi món đồ chơi, cầm một chiếc màn thầu, bẻ ra cho nó ăn.
Ban đêm, trước khi ngủ Từ doanh trưởng đang chuẩn bị làm vận động thì bị Hà Nguyệt kiên quyết cự tuyệt.
"Eo ta còn đau, chàng còn muốn lăn lộn ta."
Từ Thanh Dương nhìn bộ dạng đáng thương của vật nhỏ, chỉ cần chạm tới nàng liền một bộ dáng cảnh giác, dục hỏa trong lòng cũng vơi đi.
"Thật sự đau?" Hắn nhìn chằm chằm nàng.
"Ừm, thật sự."
"Muốn ta đi tìm quân y tới hay không?" Trong mắt Từ Thanh Dương lộ ra tia quan tâm.
Không ngờ Hà Nguyệt hoàn toàn không cảm kích: "Không cần, ta nghỉ ngơi là sẽ khỏe! Chàng không được đi! Có nghe thấy không?"
Bị người khác biết nàng bởi vì bọn họ sinh hoạt quá mức hài hòa mà đau eo, còn muốn sống hay không!
Bất quá Từ Thanh Dương vẫn đem chuyện này ghi tạc trong đầu, tính toán lại quan sát nàng mấy hôm.
Không nghĩ tới mấy hôm sau buổi tối trở về, Từ Thanh Dương liền nói với Hà Nguyệt hắn lại phải đi làm nhiệm vụ.
Hà Nguyệt tuy rằng không muốn, cũng chỉ có thể nằm trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng mà dặn dò: "Chú ý an toàn, ta cùng Từ Đại Bảo ở nhà chờ chàng trở về."
Từ Thanh Dương trong lòng ngực ôm tiểu tức phụ, nghe lời nói quan tâm của nàng, nhịn không được gắt gao ôm chặt, trên đầu nàng rơi xuống một nụ hôn: "Ừm, nhớ kỹ."
Ngày hôm sau Đại tráng Nhị tráng nhà Lý tẩu tử tới xem Từ Đại Bảo, còn cho Từ Đại Bảo mấy con cá bọn họ vớt được dưới sông.
Hà Nguyệt nhận lấy đang định đem cá băm đút cho Từ Đại Bảo ăn, không ngờ nàng ngửi thấy tới mùi hương liền bắt đầu nôn khan một trận.
Mấy đứa nhỏ sợ hãi, Nhị tráng còn chạy về nhà kêu mẹ nó lại đây.
Chờ Lý tẩu tử vội vội vàng vàng chạy sang, sau khi hỏi rõ ràng trạng huống, ánh mắt đột nhiên ánh mắt sáng lên, kích động hỏi: "Muội có phải mang thai không?"
Hà Nguyệt sửng sốt, tính tính thời gian nàng hành kinh đích xác chậm mấy ngày.
Nàng không xác định nói: "Thời gian hành kinh chậm mấy ngày... cũng không chắc là mang thai?"
Lý tẩu tử vui vẻ, cười nói: "Sao lại không có khả năng? Ta thấy muội chính là đang mang thai, gần đây có phải luôn cảm thấy buồn ngủ hay là mỏi eo không?"
Hà Nguyệt tức khắc lắp bắp nói: "Muội... Eo muội mấy ngày nay đúng là khá mỏi, ngủ thì vẫn luôn rất nhiều."
Lý tẩu tử khó có khi nhìn đến bộ dáng ngốc nghếch của nàng, bật cười.
Chờ Lý tẩu tử đi rồi, nàng vuốt ve bụng nhỏ bình thản, sao đã có thai rồi?
Cả buổi chiều mất hồn mất vía, làm chuyện gì cũng không có tinh thần, ăn xong cơm chiều nàng lên giường sớm, nghĩ có thể đang mang thai, trong lòng lại càng muốn gặp Từ Thanh Dương!
Nàng cúi đầu đối nói với bụng nhỏ của mình: "Nếu thật sự mang thai thì tốt rồi, ta đoán ba con nhất định sẽ cao hứng."
Nàng âm thầm phỏng đoán phản ứng của Từ Thanh Dương, hắn khả năng sẽ dào dạt đắc ý: "Lão tử quả nhiên lợi hại." Cũng có thể vui mừng ra mặt: "Lão tử đã làm ba."
Nàng trong đầu suy nghĩ vô số phản ứng của Từ Thanh Dương khi biết mình làm cha, trong lòng cũng ngày càng chờ mong đứa nhỏ này đến.
Vốn dĩ Hà Nguyệt tính toán qua mấy ngày lại đi tìm quân y xem, không ngờ Nhị tráng không cẩn thận nói ra ngoài, tin tức nàng mang thai tức khắc truyền khắp toàn bộ quân khu.
Không đợi nàng ra cửa, quân y cùng mấy tẩu tử đã chủ động tới cửa.
Hà Nguyệt dở khóc dở cười mời mọi người vào, bắt mạch một hồi liền khẳng định: "Có thai, tuy rằng mạch còn nhỏ, nhưng chắc chắn có thai!"
Nghe được tin này, Hà Nguyệt cũng không thể nói tâm tình bản thân là gì, nàng ôm bụng, nghĩ bên trong có một sinh mệnh nhỏ. Tức khắc muốn quay đầu nói chuyện với Từ Thanh Dương, "Từ..."
Quay đầu nàng mới nhớ ra Từ Thanh Dương đã đi làm nhiệm vụ, thất vọng thu hồi tầm mắt, lần đầu tiên nàng muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Mấy tẩu tử khác cao hứng muốn hỏng rồi, biết Hà Nguyệt lâu như vậy, rốt cuộc nghe được tin vui của nàng.
Mọi người sau khi trở về đều tặng một ít đồ vật cho nàng, có đồ ăn, đường đỏ, bánh bột ngô, thịt, thậm chí còn có mấy khối vải dệt làm quần áo nói là sau này dùng để may quần áo cho con.
Hà Nguyệt cảm kích nhận lấy, đều là tâm ý của mọi người, sau này phải tìm cơ hội tặng lại.
Mấy ngày kế tiếp, lúc đầu Hà Nguyệt bị dày vò đến bây giờ đã ổn định hơn.
Đứa nhỏ trong bụng rất hiểu chuyện, khả năng biết ba nó không ở nhà nên ngoan ngoãn, ngay cả nôn nghén cũng dần dần giảm bớt.
Giờ đây, Hà Nguyệt cũng không muốn ra cửa, sợ không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trừ bỏ mỗi ngày đi vài vòng trong viện, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, may áo cho đứa nhỏ, thời gian trôi rất mau.
Từ khi biết tin nàng mang thai, Dương Xảo Mộng lại một lần ghen ghét Hà Nguyệt có vận tốt.
Nàng ta nhìn bụng mình không hề động tĩnh, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Hà Nguyệt mang thai con gái.
Nàng ta không tin Từ doanh trưởng thấy nàng sinh con gái còn có thể thương nàng giống như trước.
Nếu Hà Nguyệt biết suy nghĩ của nàng ta, nàng nhất định sẽ cười ha ha.
Con gái thật tốt a, nàng thích con gái, có thể đem con bé trang điểm xinh xinh đẹp đẹp giống như công chúa, thắt bím tóc, còn có thể cùng mặc đồ đôi.
Ngày thường không có việc gì thì chơi đùa với mèo con, lần trước nhờ tiểu Vương ở hậu cần mua thuốc bọ chó cũng dùng tới.
Từ Đại Bảo không chỉ mập lên, da lông cũng trở nên bóng loáng, thanh âm nhu nhược cũng trở nên vang dội hơn, mỗi ngày đều meo meo cọ chân nàng làm nũng.
Mấy ngày nay Từ Đại Bảo lập công! Nó liên tiếp bắt được hai con chuột.
Lúc đầu nó đem chuột về để ở cửa nhà, dọa nàng sợ hãi một hồi, sau nàng cùng Từ Đại Bảo nói rất nhiều lần, lần thứ hai nó đã đem chuột bắt được ném ở ngoài.
Thời tiết khô ráo gần nửa tháng, rốt cuộc cũng mưa, không khí vốn có chút khô nóng thêm phần lạnh lẽo.
Hà Nguyệt sợ nóng, đã nhiều ngày khi ngủ đều mặc áo ngắn tay của Từ Thanh Dương, hôn hôn trầm trầm, nàng cảm giác sau lưng nóng lên, nóng khiến nàng mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân mấy tháng không gặp.
"Chàng đã trở lại?" Hà Nguyệt còn có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu mới xác nhận hắn thật sự đã trở lại.
"Ừm, trong nhà có chuyện gì sao?" Nhiệm vụ lần này có chút lâu, hơn hai tháng không gặp, hắn nhớ tiểu tức phụ nhà mình muốn chết, vừa xong việc liền vội vội vàng vàng trở về tìm nàng.
"Chàng đoán đi." Hà Nguyệt thấy hắn ngược lại không mệt nhọc, cũng không lập tức nói cho hắn, một hai phải kêu hắn đoán xem.
"Đoán không được." Từ Thanh Dương mỏ hỗn, hắn hiện tại chỉ muốn ôm tiểu tức phụ ngủ một giấc, nếu như nàng nguyện ý, ôm nàng thao một hồi.
Càng muốn tính dục càng tràn đầy, hắn câu lấy nàng đang muốn hôn xuống, Hà Nguyệt liền dùng tay nhỏ che lại miệng hắn, tay phải nắm tay hắn đặt lên trên bụng nàng: "Chàng phải làm ba rồi."
- --------------------
Dài quá tr ơi:<