Về đến nhà, Hà Nguyệt vội vàng đi nấu cơm tối, đem hai đứa nhỏ đặt lên chiếu trúc trên mặt đất, cầm mấy món đồ chơi nhỏ đưa cho bọn chúng, liền đi vào trong bếp nấu cơm.
Từ Thanh Dương trở về thấy Từ nhị bảo bắt lấy cái đuôi của Từ đại bảo gặm trong miệng, mà Từ tiểu bảo lại nằm ở một bên phun bong bóng, bộ dáng ai cũng không thể quấy rầy đến ta.
Từ Thanh Dương hiếm khi bật cười, đi vào vội vàng bỏ đuôi của Từ đại bảo trong miệng Từ nhị bảo ra.
Từ đại bảo nhìn hắn khẽ meo một tiếng, lại quay sang Từ nhị bảo meo meo vài tiếng, giống như đang biểu đạt sự bất mãn của mình, sau đó liền chạy lại ổ của mình.
Từ nhị bảo thấy mèo chạy đi cũng không tức giận, vì ba ba của nó đã trở lại rồi nha.
Cánh tay béo múp míp xoa xoa mặt Từ doanh trưởng, tiểu nha đầu còn vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Từ doanh trưởng nắm lấy tay bé con, ở trên bàn tay nhẹ nhàng cắn một cái, không đau, ngược lại có chút ngứa, khiến cho tiểu nha đầu càng vui vẻ.
Từ Thanh Dương bồi khuê nữ chơi, đột nhiên thấy trên đùi nặng nặng, cúi đầu, tiểu nhi tử bụ bẫm đang ôm lấy chân hắn, khóe miệng còn chảy nước miếng.
"Ăn cơm!" Chờ Hà Nguyệt kêu, Từ Thanh Dương mỗi tay ôm một đứa nhỏ vào phòng bếp.
Bữa tối có mướp hương, hai đứa nhỏ đã lớn một chút, có thể ăn mì sợi nấu mềm.
Tuy rằng không nêm muối, nhưng mướp hương rất ngọt, hai tiểu bảo bối đều ăn vô cùng vui vẻ.
Hà Nguyệt bón cho Từ tiểu bảo, còn Từ Thanh Dương thì được Hà Nguyệt giao cho nhiệm vụ bón cho khuê nữ, so với lần trước đem con bé dơ hết mặt mũi tay chân thì lần này đã tốt hơn không ít.
"Ngon không? Ngon thì ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên!" Hà Nguyệt nhìn Từ tiểu bảo ăn từng miếng mì sợi, đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn.
Quay đầu nhìn khuê nữ béo đang quơ chân múa tay, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.
Chờ cho hai đứa nhỏ ăn xong, Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương mới quay sang giải quyết bữa tối, mỗi người ôm một đứa nhỏ đi dạo trong viện.
Hà Nguyệt nhìn sao trời, cảm thụ được sức nặng của Từ tiểu bảo trong lòng ngực, không khỏi cảm khái nói: "Bọn chúng lớn thật nhanh..."
Từ Thanh Dương liếc nàng một cái, tựa hồ cảm giác được giọng nói của nàng có chút không đúng, bàn tay đi xuống bao lấy tay nàng, ngữ khí không tự giác mềm xuống: "Hài tử nhanh lớn lên, ta trước sau đều sẽ bồi nàng."
Từ Thanh Dương hiếm khi nói được một lời âu yếm, bàn tay nhỏ của Hà Nguyệt đan vào tay hắn.
Hà Nguyệt nhích lại gần hắn một chút, bả vai dán bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Ta tin tưởng chàng."
Mặc kệ qua bao lâu, ta đều muốn cùng chàng ở bên nhau.
Bên này bốn người Từ gia hoà thuận vui vẻ, không khí nhà Trầm doanh trưởng lại không tốt như vậy.
Tức phụ Trầm doanh trưởng họ Thạch, ba là công nhân ở nhà xưởng, mẹ là hộ sĩ ở bệnh viện.
Từ nhỏ đã lớn lên trong thành, sau khi lớn lên cũng như ý nguyện trở thành một hộ sĩ giống mẹ.
Đến năm hai mươi tuổi, trong nhà an bài đối tượng xem mắt cho nàng, người này lại chính là Trầm doanh trưởng.
Trầm doanh trưởng từ khi còn trẻ đã vào quân đội, là người hàm hậu thành thật, ba mẹ Thạch cũng biết tính tình nữ nhi nhà mình.
Tính tình không xấu, chính là có chút khó chiều, nhưng bởi vì là con gái một, ba mẹ cũng chiều chuộng nàng.
Bọn họ cũng biết tính tình khuê nữ nhà mình như vậy, tốt nhất là tìm người có thể bao dung nàng, bởi vậy Trầm doanh trưởng hàm hậu liền lọt vào mắt ba mẹ Thạch.
Chờ hai người ở chung, quả nhiên khuê nữ nhà mình liền đồng ý gả cho hắn.
Chẳng qua vài ngày trước khi nàng đi thăm quân doanh trở về, lại đột nhiên nói không muốn gả nữa, sau khi ba mẹ Thạch nghe lý do, khuyên mãi mới làm nàng thay đổi chủ ý.
Mới tùy quân mấy ngày, Thạch Hiểu Tĩnh đã chịu không nổi.
Không chỉ WC dơ, quân khu cái gì cũng không có, muốn tới Cung Tiêu Xã thì phải ngồi xe hai ba tiếng đồng hồ, thậm chí mấy quân tẩu còn xuống ruộng làm việc.
Việc này đối với người chưa từng bước xuống ruộng, từ khi sinh ra tới nay đều được cha mẹ sủng trong lòng bàn tay như Thạch Hiểu Tĩnh mà nói, thật đúng chịu không nổi.
Chờ Trầm doanh trưởng trở về, nàng liền lạnh mặt không nói lời nào, Trầm doanh trưởng thấy thế trong lòng lo lắng, vội vàng hỏi nàng phát sinh chuyện gì.
Sau đó, cả buổi Trầm doanh trưởng phải dỗ dành xin lỗi, đem nàng trấn an.
Hắn đáp ứng sẽ giúp nàng làm một cái WC mới, cùng với tìm một công việc không cần xuống ruộng mới khiến nàng hòa hoãn xuống.
Hôm sau khi ra cửa, Hà Nguyệt rất xa liền thấy mấy tẩu tử vây quanh Thạch Hiểu Tĩnh, chờ nàng đến đến gần, liền nghe Lâm tẩu tử nói: "Đồng chí tiểu Thạch, hoan nghênh muội đến chỗ chúng ta, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ, tuyệt đối đừng khách khí."
Hà Nguyệt vốn cho rằng dù cho là một câu xã giao, Thạch Hiểu Tĩnh cũng sẽ cảm ơn Lâm tẩu tử, không ngờ đến khi nàng ta mở miệng, Hà Nguyệt mới phát hiện mình quá ngây thơ rồi.
"Ta không định xuống ruộng, muốn làm công việc khác."
Mấy tẩu tử sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Làm sao vậy? Hay là muội bị thương chỗ nào?"
Sắc mặt Thạch Hiểu Tĩnh không tốt nói: "Tước kia ta ở huyện thành làm hộ sĩ, căn bản là không thích hợp."
Mọi người nghe nàng nói, nhớ tới nàng ấy vốn ở trong thành, tự nhiên không biết mấy chuyện này, tức khắc một tẩu tử trong đó nhiệt tình nói: "Tiểu Thạch a, cái này cũng không khó, ta có thể dạy muội, bảo đảm muội học một chút là biết."
Trước kia tuy rằng ấn tượng của Lý tẩu tử đối với nàng ta không tốt, nhưng tóm lại người này vẫn tới đây, bởi vậy cũng thử buông xuống khúc mắc: "Ta cũng có thể giúp đỡ, vài ngày trước tiểu Nguyệt mới tới cũng như vậy, nhưng nàng vừa học là làm được, ta tin muội cũng có thể làm được."
Lý tẩu tử vừa lúc nhìn thấy Hà Nguyệt đi qua, hướng nàng nói: "Tiểu Nguyệt, muội nói đúng không."
Ở bên cạnh nghe qua, hơn nữa tận mắt nhìn thấy mặt Thạch Hiểu Tĩnh dần đen lại, Hà Nguyệt tỏ vẻ: "......"
Nàng xấu hổ cười, phụ họa nói: "Mấy tẩu tử đúng là dạy rất tốt, có mấy tẩu ở đây nhất định sẽ học được rất nhanh."
Giây tiếp theo, nàng liền cảm giác được một ánh mắt u oán dừng trên người mình, Hà Nguyệt thân mình cứng đờ, chào mấy tẩu tử, lập tức chạy trối chết.
- -------------------------------------------------
Miền Bắc lạnh quá trời ơi:> Các tình yêu mặc ấm vào nhé Khi nào nắng ấm lại ra chương nhé chứ lạnh này mình chỉ muốn ngủ thôi:)) Love u