Trước khi ngủ, Hà Nguyệt nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương cùng hắn nói chuyện xảy ra hôm nay.
Từ Thanh Dương ngón tay cuốn lấy tóc nàng, không thèm để ý nói: "Không sao, nàng không thích cũng không cần miễn cưỡng bản thân."
"Cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy không dễ ở chung." Hà Nguyệt ngượng ngùng nói.
Từ Thanh Dương nhìn thấu tâm tư nàng, cũng biết tiểu tức phụ nhà mình có lẽ chỉ muốn ai oán vài câu.
Rốt cuộc cô nương này ngày thường ở chung với các tẩu tử rất tốt, cũng chưa thấy nàng oán trách ai bao giờ, khả năng là người kia không hợp với nàng.
Thấy nàng hơi nhíu mi, có chút ưu sầu, Từ Thanh Dương trở mình đè lên người nàng nói: "Đừng nghĩ tới mấy người râu ria kia, hiện tại người nàng nên nghĩ đến là ta."
Sau khi nói xong không đợi Hà Nguyệt mở miệng, Từ Thanh Dương đã trực tiếp ép xuống, ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng.
"A ưm..." Hà Nguyệt nức nở một tiếng, tiếng thở dốc nghẹn trong cổ họng.
Từ Thanh Dương linh hoạt cởi quần nàng ra, ngón cái nhẹ xoa nắn bên ngoài miệng huyệt, ngón tay chen vào đường đi non nớt.
"Ha... Ha... Trướng..." Hà Nguyệt ngửa đầu, vô luận hai người làm bao nhiêu lần, dù cho nàng mới sinh xong, vẫn chặt chẽ như thời con gái.
Từ Thanh Dương khảy khảy âm đế, âm đế bị hắn xoa đến sung huyết, ngón giữa bỗng nhiên đâm vào, bắt đầu nhợt nhạt thọc vào rút ra.
Hà Nguyệt khuôn mặt nhỏ ửng hồng, cảm giác tê dại không ngừng từ giữa hai chân lan tràn toàn thân, nàng vặn vẹo thân mình, cố gắng giảm cảm giác ngứa ngáy giữa hai chân.
"Đừng nhúc nhích." Từ Thanh Dương ấn chân nàng, bỏ thêm một ngón tay vào trong, vách thịt khẩn trí co rút, muốn đẩy ngón tay ngoài.
Từ Thanh Dương không màng huyệt thịt trở ngại, mạnh mẽ thọc rút, Hà Nguyệt bị cắm hai mắt mê ly, giương chân ngâm một tiếng đầy mị hoặc.
Chờ Từ Thanh Dương khuếch trương xong đường đi, liền đem ngón tay rút ra, đầu ngón tay dính d*m thủy đều bị hắn xoa lên côn th*t đang gắng gượng.
Hà Nguyệt mở mắt ra, nhìn nam nhân biểu tình ẩn nhẫn, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, quay đầu nhỏ giọng nói: "... Chàng có thể đi vào."
Từ Thanh Dương câu môi cười: "Muốn?"
Hà Nguyệt tức giận liếc hắn một cái: "Chàng đừng nói lung tung."
Từ Thanh Dương nở nụ cười, đỡ dương cụ giữa hai chân, để ngoài huyệt khẩu ẩm ướt: "Biết rồi, ta không nói, ta làm là được rồi?"
"Hừ... Không biết xấu hổ..." Từ Thanh Dương nâng lên một chân nàng, dương v*t bỗng nhiên vọt vào trong.
Tiểu huyệt nhanh chóng bị lấp đầy, cảm giác thỏa mãn trong tức khắc làm Hà Nguyệt vừa sảng khoái lại vừa thống khổ, giương miệng yêu kiều rên rỉ ra tiếng: "Ha... Ha... Sâu quá... Chậm một chút..."
"Tê... Bên trong thả lỏng chút..." Đường đi khẩn trí kẹp lấy côn th*t, Từ Thanh Dương bị cắn đến xương cột sống tê dại, thiếu chút nữa liền buông vũ khí đầu hàng.
Bàn tay vỗ nhẹ mông nàng sau đó Từ Thanh Dương bóp mông nàng, bắt đầu thẳng tiến đâm vào trong.
"A ha... Ta chịu không nổi... Ta..." Hà Nguyệt loạng choạng đầu, thừa nhận côn th*t ngày càng tiến vào sâu hơn.
Từ Thanh Dương hạ eo, không ngừng kích thích tiểu huyệt, quy đầu đâm chọc khối thịt mẫn cảm phía trong, không ngừng thay đổi góc độ.
Hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy nhũ thịt trước ngực nàng, ngậm đỉnh đầu v*, hút thật mạnh, tuy rằng không hút ra sữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy khoang miệng tràn ngập mùi sữa thoang thoảng.
Từ Thanh Dương tiếc hận nói: "Hết sữa rồi."
đầu v* Hà Nguyệt bị hắn hút phát đau, tay ôm đầu hắn bỗng nghe thấy hắn đột nhiên nói như vậy, sửng sốt một chút, ngay sau đó vừa bực vừa xấu hổ đẩy hắn ra.
"Cho dù có sữa cũng không phải cho chàng uống! Chàng thật không biết xấu hổ! Còn muốn đoạt đồ ăn với bọn nhỏ."
Từ doanh trưởng tức khắc khó chịu, hai nhũ thịt trước ngực nàng nàng rõ ràng là của hắn!
Hắn hút thật mạnh một cái, khiến hai đầu v* Hà Nguyệt phát sưng, lại ở trên hai bầu ngực cắn mạnh một cái để lại hai cái dấu răng thật sâu.
"A... Đau... Chàng đang làm gì?" Hà Nguyệt ôm bộ ngực, chỉ cảm thấy đầu v* đều sưng lên.
Từ Thanh Dương bắt lấy eo nàng, hạ thể càng thêm dùng sức va chạm, chín nông một sâu va chạm tiểu huyệt.
Hà Nguyệt bị đâm đến da đầu tê dại, nhanh chóng bị hắn đưa lên cao trào, thét chói tai xoắn chặt tiểu huyệt, d*m thủy trong suốt ồ ạt tiết ra.
Từ Thanh Dương thao đỏ mắt, dùng hết sức va chạm, nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, mới gầm nhẹ bắn ra nùng tinh.
Hà Nguyệt bị lăn lộn mấy hồi, mới phát hiện Từ Thanh Dương giống như không cao hứng.
Nàng bị thao ngất xỉu còn suy tư... Rốt cuộc là nơi nào chọc Từ Thanh Dương không cao hứng? Không hề phát hiện hai nhũ thịt kia trước ngực nàng chính là mầm tai hoạ.
Mấy ngày sau, Hà Nguyệt cũng không gặp Thạch Hiểu Tĩnh, vì thế nhanh chóng đem chuyện của nàng ta vứt ra sau đầu, một lần nữa nhớ tới nàng, là do Lý tẩu tử nhắc đến.
"Muội biết chuyện gì chưa? Chuyện tức phụ của Trầm doanh trưởng."
Hà Nguyệt mấy ngày nay ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ, chúng lớn lên từng ngày, quần áo cũ đã không còn vừa nữa, nàng vội vàng làm quần áo mới cho chúng, căn bản không có thời gian ra cửa.
"Không có, mấy ngày nay muội đều ở nhà không ra cửa, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lý tẩu tử nói lên việc này cũng bất đắc dĩ: "Muội còn nhớ chuyện trước kia nàng bảo không muốn xuống ruộng không?" Hà Nguyệt gật gật đầu.
"Bởi vì quân khu cũng không thiếu hộ sĩ, bên hậu cần thấy nàng cũng có bằng cao trung, định để nàng trước thay muội tiếp quản trường học mấy ngày."
Lý tẩu tử áy náy nói: "Muội sẽ không để ý chứ? Bên kia tính toán để nàng thử trước mấy ngày, nếu thích hợp lại sắp xếp sau."
Hà Nguyệt lắc đầu: "Sắp xếp của quân khu muội tự nhiên sẽ nghe theo, huống hồ muội cũng không thể nhanh chóng quay lại, có thêm một người hỗ trợ cũng tốt."
Lý tẩu tử thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ta biết muội là người hiểu chuyện mà."
Nàng ngay sau đó lại thở dài: "Kết quả đồng chí tiểu Thạch mới dạy có hai ngày, liền la hét không muốn đi."
Hà Nguyệt cả kinh, dạy học so với xuống ruộng tốt hơn nhiều? Nàng ấy có nơi nào luẩn quẩn trong lòng sao?
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Lý tẩu tử mới nói chuyện đã xảy ra cho nàng.
Thì ra bọn trẻ thừa dịp tan học bắt mấy con sâu về, kết quả không cẩn thận mấy con sâu lại bò lên người Thạch Hiểu Tĩnh khiến nàng ấy hoảng sợ, hét ầm lên.
Cuối cùng vẫn là mấy đứa lớn lớn chạy đến đem con sâu vứt đi, nàng ấy mới bình tĩnh lại.
Hà Nguyệt: "......" Thật đúng là làm khó nàng ấy.
Hà Nguyệt biết đám nhỏ này chỉ ham chơi, nghịch ngợm mà thôi, nếu là bọn chúng muốn đùa dai, cũng không biết đồng chí tiểu Thạch có thể bị dọa sợ tới mức té xỉu hay không...
Hà Nguyệt âm thầm ở trong lòng hạ quyết định, lần sau gặp được nàng ấy, nhất định phải quan tâm nàng nhiều hơn một chút, để nàng cảm nhận được sự ấm áp ở đây.
- ----------------------------------------------
Cả nhà ăn Tết vui khôngggggg?