Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 54

Không đợi Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương tính toán sổ sách, người này lại đi làm nhiệm vụ.

Trước lạ sau quen, hiện tại một mình Hà Nguyệt cũng có thể chăm sóc tốt hai đứa nhỏ.

"Ma ma, ba ba khi nào trở về a?" Từ nhị bảo một bên chọc chọc chén cơm, một bên tò mò hỏi.

Đợt này nàng dạy hai đứa nhỏ tự ăn cơm, Hà Nguyệt cầm quần áo cũ trước kia làm yếm cho bọn chúng.  

Làm hai đôi đũa gỗ, thìa gỗ cho bọn chúng, hai đứa nhỏ tuy rằng chưa thuần thục, nhưng đã có thể tự ăn cơm.

Hà Nguyệt lau hạt cơm dính bên miệng nàng, "... Ma ma cũng không biết, hay là hàng ngày con vẽ một vòng tròn lên vở, chờ đến khi con vẽ đến vòng thứ ba mươi, ba ba khả năng sẽ trở về!" 

Từ tiểu bảo bên cạnh sau khi nghe được trừng lớn mắt: "Thật vậy ạ? Vậy con cũng sẽ vẽ xoắn ốc, chờ khi ba ba trở về, con sẽ đem vở cho ba ba xem."

Hà Nguyệt nhìn hai đứa nhỏ cao hứng thảo luận muốn cho Từ Thanh Dương sau khi trở về xem vở bọn chúng, không khỏi cười cười. 

Chờ Hà Nguyệt dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, bên ngoài vừa lúc nổi cơn mưa rào kèm sấm chớp.

Hà Nguyệt vội vàng ra sân thu quần áo, lại thay quần áo rồi xuống lầu.

Cũng không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, Hà Nguyệt nhìn mưa rơi, đột nhiên có chút nhớ Từ Thanh Dương.

Một lúc sau, mưa chợt ngưng, không khí sau cơn mưa thật tươi mát, tâm tình ủ rũ của nàng cũng theo đó tan đi.  

Những ngày Từ Thanh Dương không ở nhà, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, đảo mắt hơn một tháng qua đi.

Vở hai đứa nhỏ cũng tràn ngập hình vẽ. 

Một buổi chiều, nàng đang ở trong nhà đọc sách cho hai đứa nhỏ nghe, đột nhiên nghe thấy có người ở ngoài sân kêu nàng: "Tẩu tử có nhà không?"

Hà Nguyệt bế hai đứa nhỏ đi ra ngoài, nhìn thấy là binh lính cấp dưới của Từ Thanh Dương.

Nàng tò mò nhìn đối phương, không rõ hắn có chuyện gì, trừ phi...

"Từ Thanh Dương có chuyện gì sao?" Nàng sốt ruột hỏi, trên mặt tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

"Doanh trưởng hắn... Lần này bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, tẩu tử không cần quá mức lo lắng."

Bị thương... Hắn bị thương... Hà Nguyệt vừa nghe hắn bị thương, giống như có người đột nhiên bóp chặt trái tim nàng, làm nàng không thở nổi.

Trên ngón tay bỗng truyền đến độ ấm làm nàng hồi phục lại tinh thần.

Nàng cúi đầu nhìn mặt hai đứa nhỏ có vẻ sợ hãi, trong lòng khẽ nhói lên, vội vàng tỉnh tỉnh táo lại, hỏi: "Vậy chàng ấy hiện giờ ở đâu, ta có thể qua thăm không?"

"Tất nhiên là được, ta đi tìm người sắp xếp một chút."  

"Vậy làm phiền." Hà Nguyệt cảm kích hướng hắn gật đầu, về phòng bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần mang theo.

Quần áo tắm rửa, khăn lông, còn làm chút đồ ăn cho Từ Thanh Dương.

Hà Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa ma ma muốn đi bệnh viện thăm ba ba, các con muốn đi cùng không?"

Từ nhị bảo vừa rồi nghe thấy ba nàng bị thương, đôi mắt đều đỏ, vội vàng sốt ruột kêu: "Muốn đi, muốn đi thăm ba ba!" Giống như sợ Hà Nguyệt không đáp ứng nàng.

"Con... Con cũng phải đi! Con muốn cho ba ba xem tranh con vẽ." Từ tiểu bảo nắm đôi tay nhỏ, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.

"Được, vậy chúng ta cùng đi thăm ba ba, nếu các con có đồ vật muốn đưa cho ba ba, bây giờ liền đem bỏ vào cặp sách đi."

"Ma ma cũng phải chuẩn bị đồ mang cho ba ba, các con ngoan ngoãn đợi, để ma ma đi làm được không?"

"Vâng." "Được ạ."

"Ma ma biết các con ngoan nhất." Hà Nguyệt lại dặn dò vài câu, mới vội vàng vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn mang cho Từ Thanh Dương.

Bên ngoài truyền đến tiếng binh lính, Hà Nguyệt đem canh gà vừa nấu đi ra, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trên lưng mỗi đứa đeo một chiếc cặp sách.

"Ma ma." "Ma ma." Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo thấy nàng tới thì vội vàng triều nàng chạy tới.

"Đi thôi, chúng ta đi thăm ba ba." Hà Nguyệt mỗi tay dắt một đứa nhỏ lên xe, đến thẳng bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Từ Thanh Dương với vẻ mặt không vui nằm ở trên giường.

Giám sát Trần một bên nhìn bộ dáng này của hắn, cũng biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, nhịn không được phát hỏa nói: "Một hai đứa đều không làm người khác bớt lo, tiểu Triệu như thế, ngươi cũng vậy."

Từ Thanh Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái liền quay đầu không để ý tới hắn, đem hắn coi như không khí.

"Lời nói của ta ngươi là có nghe hay không?" Giám sát Trần thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của hắn, cũng phát hỏa.

"Để ngươi ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ngươi còn bày sắc mặt với ta, cũng không nghĩ lần này bản thân bị thương ở đâu, còn muốn xuất viện sớm!"

Từ Thanh Dương vừa nghe cũng phát hỏa, lập tức nói: "Sớm có thể xuất viện rồi, một hai phải bắt ta ở đây đợi, ta nói cho ngươi, hôm nay ta chắc chắn phải đi, ai khuyên ta cũng không nghe."

Giám sát Trần bị hắn chọc cho tức giận muốn chửi ầm lên, vừa vặn ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Giám sát Trần trừng mắt Từ Thanh Dương một cái, thở sâu, lúc này mới ho nhẹ một tiếng: "Khụ... Mời vào."

Lúc Hà Nguyệt đi vào, thấy Từ Thanh Dương một chân bó thạch cao nằm ở trên giường, cùng với bộ dáng hàng ngày chênh lệch thật lớn, khiến nàng không khỏi sửng sốt, nước mắt lập tức chảy ra. 

Từ Thanh Dương thấy người tới mãi không nói chuyện, chỉ tưởng hộ sĩ tới tuần phòng, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu muốn đuổi đối phương ra ngoài.

Kết quả vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy tiểu tức phụ cùng hai đứa nhỏ hắn thương nhớ ngày đêm đang đứng ở cạnh cửa si ngốc nhìn chằm chằm hắn.

"Mấy người..." Hắn sửng sốt một chút, há mồm đang muốn nói chuyện, vừa mới nói hai chữ, đã bị hai đứa nhỏ hung hăng phác gục.
Bình Luận (0)
Comment