Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 55

Từ Thanh Dương thế nào cũng không nghĩ tới tức phụ cùng hai đứa nhỏ sẽ tới bệnh viện thăm hắn.

Nhìn hai củ cải nhỏ trong lòng ngực, tuy tâm tình vừa mới còn khó chịu, giờ lại tốt lên.

Từ nhị bảo ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ đến lời thúc thúc ở nhà vừa nói, vội vàng lo lắng hỏi: "Ba ba, chân ba bị gãy, có phải không thể đi đường được không?"

Nàng nhớ tới lần trước tiểu Hoàng ca ca ngã từ trên cây xuống gãy chân cũng bị bó thành thế này, ngay cả đường cũng không đi được.

Cho nên tiểu nha đầu này mới lo lắng ba ba nàng không thể đi đường được.

Ánh mắt Từ Thanh Dương nhu hòa, bàn tay to xoa đầu tiểu nha đầu, "Chân ba ba chỉ là bị thương nhẹ, qua mấy ngày là tốt rồi, tất nhiên có thể đi đường."

Từ nhị bảo nghe vậy cao hứng nói: "Quá tốt rồi! May mắn chân ba ba không bị hỏng."

Từ tiểu bảo ở một bên cũng cao hứng, hắn lấy ra một cuốn vở từ ba lô, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng đưa cho Từ Thanh Dương: "Ba ba, tặng cho ba."

Từ Thanh Dương tò mò nhận lấy, mở vở ra, mỗi một tờ đều vẽ một vòng tròn lớn, cơ hồ vẽ đầy hơn một nửa cuốn vở.

"Đây là...?" Từ Thanh Dương nghi hoặc nhìn Từ tiểu bảo.

Tiểu bảo thẹn thùng cười, bàn tay nhỏ sờ sờ đầu: "Ma ma bảo, chỉ cần mỗi ngày vẽ một vòng tròn, chỉ cần vẽ đủ 30 vòng là ba ba sẽ về."

"Nhưng mà lần này con vẽ tận 40 cái, ba ba mới trở về, con... Con nhớ ba ba."

Từ Thanh Dương sửng sốt một chút, trầm mặc bế Tiểu bảo lên, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, mới khẽ nói: "... Ba ba cũng nhớ con."

Từ tiểu bảo được ba ba ôm vào trong ngực vui vẻ muốn hỏng rồi, Từ nhị bảo thấy thế, cũng dán lên muốn Từ Thanh Dương ôm nàng.

Từ lúc tiến vào Hà Nguyệt lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng tiến lên ôm hai đứa nhỏ xuống dưới.

Trước trừng mắt nhìn Từ Thanh Dương một cái, mới quay đầu cùng hai đứa nhỏ nói: "Trước khi ra cửa trước, ma ma có phải không dặn hai đứa ba ba bị thương hay không?"

Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo nhìn nhau một cái sau đó sôi nổi gật đầu.

"Các con bình thường khi té ngã có phải cũng rất đau không?"

"Vậy hiện tại đổi thành ba ba bị thương, các con đè nặng ba ba như vậy, ba ba có phải cũng sẽ đau không?"

Bọn nhỏ vừa nghe, lập tức lo lắng nhìn về phía Từ Thanh Dương: "Ba ba không sao chứ?" "Ba ba thực xin lỗi."

Từ Thanh Dương thấy bộ dáng hai đứa nhỏ khổ sở, đang muốn mở miệng nói không sao, Hà Nguyệt giống như biết hắn nghĩ gì hung hăng trừng mắt.

Trong ánh mắt mang theo cảnh cáo khiến Từ Thanh Dương ngày thường không sợ trời không sợ đất khó có khi lúng túng.

Giám sát Trần giống như người tàng hình đứng ở trong góc.

Nhìn Từ Thanh Dương ăn nghẹn không khỏi muốn cười, không ngờ tức phụ Từ Thanh Dương thoạt nhìn nhỏ xinh nhỏ xinh, một ánh mắt cũng đủ trị được Từ Thanh Dương.

Giám sát Trần khụ một tiếng, hiển nhiên là nhìn ra vợ chồng bọn họ có chuyện muốn nói, liền chủ động nói: "Ta mang hai đứa nhỏ ra bên ngoài đi dạo một chút."

Hà Nguyệt lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có người ngoài, mặt tức khắc đỏ lên, vội vàng ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền." 

Chờ đến trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương, Hà Nguyệt hừ một tiếng, lấy ra canh gà trong túi đổ ra chén đưa cho hắn: "Uống đi." Nghe ra được nàng còn không cao hứng.

Từ Thanh Dương tuy rằng đuối lý, nhưng hắn cũng rất nhớ tức phụ, trên mặt lại không biểu hiện ra, ngoài miệng vô lại nói: "Nàng đút cho ta!"

Hà Nguyệt trừng hắn một cái, "Chân chàng bị thương mà." Ý là tay chàng không sao, tự mình uống đi.

Từ đại gia vô lại không nghe: "Ta muốn nàng đút cho ta."

Hà Nguyệt cãi không lại hắn, nội tâm vẫn lo lắng thân thể hắn, đành phải cắn răng ngồi xuống bên giường bệnh, múc một ngụm canh đưa đến bên miệng hắn: "Uống đi."

Từ Thanh Dương uống một ngụm, mày cũng hòa hoãn lại: "Cố ý nấu cho ta?"

Hắn nhớ rõ trước khi đi làm nhiệm vụ trong nhà gà còn chưa lớn, cũng không biết nàng đi đâu lấy được thịt gà.

"Mấy ngày hôm trước con gái chàng thèm thịt, ta nhờ Lý tẩu tử giết thịt, thịt gà còn dư lại vừa lúc nấu cho chàng."

Từ Thanh Dương nghe xong cũng không giận, từng ngụm đem canh gà uống hết.

"Canh gà rất ngon."

"Ừm."

Từ Thanh Dương thấy nàng banh khuôn mặt, thu dọn đồ, chớp mắt: "A..."

"Làm sao vậy? Miệng vết thương đau sao?" Hà Nguyệt nghe thấy tiếng kinh hô, vội vàng sốt ruột đi lại, không ngờ lại bị hắn kéo lên trên giường.

"Chàng làm gì? Còn không buông tay?" Hà Nguyệt giãy giụa hai cái, sợ đè lên miệng vết thương của hắn, vội vàng vỗ cánh tay bảo hắn buông ra.

"Không buông, đi lên bồi ta." Từ Thanh Dương ôm tức phụ kiểu mềm trong lòng ngực, khoang mũi tràn ngập mùi hương của nàng, làm hắn thoải mái thở dài một hơi.

"Nàng đừng nóng giận, ta có tin tức tốt nói cho nàng."

"Chàng buông ta ra trước, ta sợ ta đè lên miệng vết thương của chàng."

"Thành thật chút." Từ Thanh Dương nhẹ nhàng vỗ mông Hà Nguyệt làm khuôn mặt nhỏ của Hà Nguyệt đỏ lên, xác thật không dám động.

"Ta thăng chức, khả năng một hai tháng tới." Từ Thanh Dương ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.

"Thăng chức? Liên quan tới lần này bị thương sao?" Hà Nguyệt tuy rằng thật cao hứng vì nam nhân của nàng thăng chức, nhưng nếu dùng thân thể của hắn đổi lấy, nàng thà rằng không cần. 

"Một phần là như vậy, lần này bắt được mấy gián điệp trọng yếu, bên đơn vị thấy tư lịch ta cũng ổn, nên cân nhắc thăng chức cho ta."  

"Vậy kế tiếp chính là phó đoàn trưởng?"

"Không sai, nàng cũng có thể xem như đoàn trưởng phu nhân." Từ Thanh Dương thấp thấp cười, "Xin hỏi đoàn trưởng phu nhân, ta có được khen thưởng không?"

Tâm tình Hà Nguyệt cũng tốt lên, nói: "Vậy chàng muốn khen thưởng cái gì?"

Eo bụng Từ Thanh Dương bỗng đâm về phía trước, một thứ ngạnh ngạnh trực tiếp đánh vào mông Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt: "......"

"Chàng bị thương cũng không thể ngừng nghỉ đến chuyện này...?"

Từ Thanh Dương: "Ta quá thèm, nhịn không nổi."

Hà Nguyệt thật sự rất muốn bổ đầu óc hắn nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì, ngay cả khi bị thương cũng nghĩ đến chuyện đó.

Nàng tận tình khuyên bảo nói: "Chân chàng bị thương, chàng muốn động cũng không thể động phải không?"

Vốn nàng cho rằng Từ Thanh Dương có thể nghe lời khuyên nhủ của nàng, không ngờ hắn nở nụ cười không đáng tin với nàng, giây tiếp theo, đem thân mình nàng ôm lên eo hắn.

"Một khi đã như thế, vậy thì vất vả cho nàng."

Hà Nguyệt: "... Hửm?"
Bình Luận (0)
Comment