Về đến nhà, Hà Nguyệt đem đồ trong túi lấy ra, ăn xong bữa tối đơn giản, rửa mặt lên lầu hai.
Nàng ngồi trên giường nhìn căn phòng trống rỗng, không khỏi suy nghĩ xem nên mua thêm cái gì.
Mấy năm tới xem ra vẫn sẽ ở đây. Cần mua một chiếc tủ đầu giường, nếu không cũng không biết để đồ ở đâu.
Tủ quần áo mà nói, nàng hiện tại quần áo cũng không nhiều, chưa cần mua vội.
Trong phòng khách, nàng muốn có sô pha để ngồi, trong viện nàng còn hy vọng Từ Thanh Dương có thể làm cái bàn đu dây.
Buổi tối nàng có thể ngồi ở trong viện vừa hóng gió vừa chờ hắn trở về.
Hà Nguyệt không khỏi cảm khái, trong nhà vẫn là nên có đàn ông.
Hắn mới đi ra ngoài mấy ngày, nàng liền ý thức được tầm quan trọng của hắn.
Sáng hôm sau ăn qua bữa sáng, nàng lại cầm cuốc ra ruộng, nếu Từ Thanh Dương không có nhà, vậy thì chỉ có thể là nàng làm.
Toàn bộ buổi sáng đều bận rộn ở ngoài ruộng, cuối cùng cũng cuốc xong hết mấy đám đất, chờ Từ Thanh Dương trở về, nàng sẽ bàn bạc cùng hắn xem nên trồng cây gì.
Hà Nguyệt giữa trưa ăn một chén mì, dùng canh xương hầm hôm qua nấu, đặc biệt ngon.
Nàng vô thức nghĩ, Từ Thanh Dương không ăn được thật quá đáng tiếc.
Ăn xong bữa trưa, nàng nhìn ra bên ngoài, trời quá nắng, nàng sợ đen da, tính toán ở nhà xử lý đám vải dệt mua về ngày hôm qua.
Nàng vận khí tốt, mua được một khối màu lam cùng một khối vải dệt màu vàng, trên cơ bản không có tỳ vết.
Nàng nghĩ đến dáng người Từ Thanh Dương, hạ kéo, tính toán dùng vải dệt màu lam làm cho hắn một bộ nội y.
Cho hắn một chút kinh hỉ, hắn vừa trở về liền có quần áo mới để mặc.
Buổi tối Từ Thanh Dương vẫn không trở về, tuy rằng mới ba ngày, nhưng Hà Nguyệt không thể không thừa nhận, nàng đúng là có chút nhớ hắn.
Nhắm mắt lại, nàng theo thường lệ cầu nguyện cho Từ Thanh Dương, hy vọng hắn có thể bình an trở về, sau đó mới nặng nề ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Hà Nguyệt sinh hoạt phá lệ phong phú, nàng mỗi ngày không ở nhà vá áo, thì bận rộn trong viện.
Phiền toái chính là, nàng muốn đem sân sửa thành một đường nhỏ có thể thông đến trước cửa, có điều phải đợi Từ Thanh Dương trở về phụ giúp một chút mới được.
Tính tính toán toán, hắn đã đi được mười ngày rồi, cũng không biết hắn khi nào trở về.
Hà Nguyệt đến cách vách tìm Lý tẩu tử, vừa lúc nhìn thấy con trai nàng, từ trong túi cầm một viên đường cho hắn, "Ăn đi."
Đại tráng tuổi không lớn, lại hiểu chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua Lý tẩu, thấy nàng gật đầu mới cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn thím."
"Không cần khách khí." Thật đúng là đứa bé ngoan a, không biết về sau con của nàng cùng Từ Thanh Dương có ngoan ngoãn hiểu chuyện được như vậy không.
Hà Nguyệt ngay sau đó bị ý nghĩ của mình dọa sợ, còn mới kết hôn không được bao lâu, thế nhưng đã nghĩ đến chuyện có con.
Nhất định là mấy ngày nay bị Từ Thanh Dương trong mộng làm hại.
Người này thật không biết xấu hổ, không ở nhà, còn muốn vào trong mơ làm phiền nàng.
Nghĩ đến mấy ngày nay trong mộng triền miên, nàng nhịn không được mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu muốn đem hình ảnh người này trong đầu xóa đi.
"Muội muốn tấm ván gỗ? Có thì có, nhưng mà thợ mộc ở nơi đóng quân hiện tại không có, có lẽ một thời gian nữa mới trở về."
"Có tấm ván gỗ là được, không cần phải phiền toái, ta muốn tự làm xem sao." Hà Nguyệt không nghĩ tới sẽ có, như vậy nàng có thể làm một ít gia cụ.
Nàng nghĩ, nếu làm không tốt, đến lúc đó... Đến lúc đó Từ Thanh Dương cũng đã trở lại, liền ném cho hắn đi.
Lý tẩu tử không biết suy nghĩ của nàng, thời đại này mọi người suy nghĩ chất phác, thấy nàng nói tự mình làm, cũng cho rằng là như vậy: "Muội thật lợi hại, Từ doanh trưởng có thể cưới được muội thật có phúc khí."
"Không có đâu, tẩu tử đừng trêu ghẹo ta." Nàng trong lòng nở hoa, dù sao cũng không ai vạch trần, vẻ mặt đứng đắn mà nói không có.
Nói chuyện xong, một cái vỏ chăn cũng gần hoàn thiện, không nghĩ tới nàng lợi hại như vậy.
Lý tẩu tử không khỏi cảm khái: "Vải dệt này thật tốt, màu sắc cũng đẹp, ở Cung Tiêu Xã mua sao?"
Hà Nguyệt một bên vội một bên nói: "Đúng vậy, ngày đó vận khí tốt, vừa lúc có màu lam cùng màu vàng, muội đều mua về."
Nàng nghĩ tới mấy ngày Lý tẩu tử giúp đỡ nàng, vừa lúc vải dệt trong tay còn thừa một chút, liền đưa cho nàng.
Không ngờ Lý tẩu tử nghe xong kiên trì phải trả tiền, vì thế nàng đành phải lấy, quy quy củ củ dựa theo giá thị trường mà lấy.
Hôm sau nàng đến chỗ hậu cần hỏi xem có dư lại tới tấm ván gỗ nào không, quả nhiên có một ít, Hà Nguyệt liền hỏi mua mấy khối về.
Tiểu Trần không những không lấy tiền của nàng, còn tìm mấy binh lính hỗ trợ đem tấm ván gỗ cùng mấy cái công cụ khiêng về giúp nàng.
Nàng đành phải ngượng ngùng đưa cho mỗi người ít kẹo, cảm tạ bọn họ hỗ trợ.
- -------------------------------------------
Ăn chay vậy nhé, chờ Từ doanh trưởng về lại hầm thịt:< Muốn thêm chương thịt cho mọi người mà hôm nay mệt quá, đợi tối có thời gian mình lại ra thêm @.@Đọc truyện vui vẻ nhớ để lại nha mọi ngừiiiiLOVE U ️