Sáng sớm hôm sau, Hà Nguyệt mới vừa ăn xong bữa sáng, Lý tẩu tử liền tới tìm nàng.
"Lát nữa có thể ra ruộng tra bắp." Lý tẩu tử sợ nàng đã quên việc này, cố ý tới nói cho nàng.
"Tra bắp?" Trước khi đi Từ Thanh Dương có nói qua hắn cầm mấy túi hạt giống trở về, nàng cũng không biết có phải bắp không.
Hà Nguyệt từ trong kho lấy ra một cái túi, ngượng ngùng mà đưa cho Lý tẩu tử xem: "Là cái này sao? Hạt giống nhà muội đều do Từ Thanh Dương đi lấy." Cho nên muội cũng không biết a!
"Không sai, chính là cái này." Lý tẩu tử nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Đúng rồi, đợi lát nữa ta dạy cho muội, bảo đảm học xong sẽ biết."
Hà Nguyệt vội vàng nói cảm ơn, "Vậy phiền toái tẩu tử."
Chờ sau khi ra ngoài ruộng, Lý tẩu tử hỗ trợ nàng làm một ít, còn lại là nàng tự làm.
Kỳ thật cũng không khó làm, đem hạt giống quải xuống, chính là làm xong lưng mỏi eo đau, làm nàng có chút chưa kịp thích ứng.
Mấy ngày tiếp theo nàng đều chạy ra ruộng xem, đến khi hạt giống nảy mầm, nàng mới yên lòng
Vương tẩu tử cách vách cho nàng một ít giống hành tỏi và mầm, nàng cảm kích nhận lấy.
Thấy bắp nảy mầm, nàng có chút yên tâm, cảm thấy hành tỏi gì đó nhất định đều có thể gieo thành công.
Đắm chìm trong việc nhà, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại một tuần qua đi.
Bận rộn cả ngày, Hà Nguyệt tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm.
Nàng nửa mộng nửa tỉnh, ngửi thấy một cỗ hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, nàng mở mắt ra, nhìn nam nhân đè trên người nàng, trong miệng bĩu môi reo lên: "Chàng lại tới rồi..." Đang chuẩn bị quay người tiếp tục ngủ, đã bị hắn ấn ở trên giường.
Từ Thanh Dương làm xong nhiệm vụ, cùng đồng đội tách ra liền đi thẳng về nhà.
Chính hắn cũng không biết vì sao muốn liều mạng gấp gáp trở về như vậy, giống như, nằm bên người nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hắn nhìn nàng, cởi quần áo, cũng mặc kệ nàng đã ngủ chưa, xoay người một cái liền đè lên.
Hắn thấy nàng mở mắt ra liếc hắn một cái, lẩm bẩm một câu lại muốn quay ra ngủ.
Từ đại gia không vui, hắn một người lớn như vậy, nàng cũng không thấy.
Hắn đem nàng lột sạch sẽ, thân mình tuyết trắng bại lộ ở dưới ánh trăng, cặp vú đầy đặn đong đưa theo động tác của hắn.
Hắn đỏ mắt, cúi đầu ngậm lấy một bên kiều nhũ, dùng sức liếm mút.
"A a... Chàng hôm nay sao lại..." Hà Nguyệt ngửa đầu khó chịu rên rỉ.
"Hôm nay cái gì? Nói rõ ràng?" Từ Thanh Dương hung tợn mà bắt lấy bên kia vú nàng, đôi tay dùng sức xoa bóp.
"A ha... Đau đau đau... Từ Thanh Dương chàng là đồ vương bát đản, hôm nay sao lại thô lỗ như vậy?" Hà Nguyệt tức giận đẩy ngực hắn, muốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.
Hắn thấy Hà Nguyệt cáu kỉnh với hắn, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.
Vật nhỏ này mấy ngày không gặp, lá gan ngày càng lớn.
"Được được được, nàng nói, hôm nay làm sao vậy?" Từ đại gia khó được ăn nói khép nép hống người, trên tay cũng thả nhẹ động tác, bàn tay mơn trớn xoa bóp đỉnh phúc bồn tử.
"Ưm hừ... Ai kêu chàng ở trong mộng cũng khi dễ ta..." Hà Nguyệt hơi hơi ngẩng cổ, một cỗ d*m thủy từ trong tiểu huyệt hư không chảy ra.
Nàng vươn tay ôm lấy ót của Từ Thanh Dương, đầy đặn nhũ thịt không ngừng hướng về phía trước lắc lư, chân dài nhịn không được lén lút cọ xát.
"Mộng?" Từ Thanh Dương liền hiểu, cũng càng hưng phấn, không nghĩ tới hắn không ở nhà, vật nhỏ của hắn mộng xuân.
dương v*t bành phát, dục vọng lại ngẩng cao vài phần, duỗi tay hướng đến nơi riêng tư của nàng thăm dò, ngoài ý muốn phát hiện, tiểu huyệt giữa hai chân đã ướt đẫm.
Dính một tay d*m thủy, Từ Thanh Dương tiếng nói trầm thấp, "Ướt."
Đem hai chân nàng nhấc lên, lộ ra tiểu huyệt ướt đẫm, đỉnh quy đầu ép xuống, ở d*m thủy bên ngoài cọ cọ, hạ eo đem nguyên cây côn th*t bừng bừng phấn chấn cắm vào tiểu huyệt.
"Nha..." Khe thịt bị hắn căng lớn một vòng, Hà Nguyệt kêu một tiếng, Từ Thanh Dương đem hai chân mở rộng ra, thẳng lưng hướng nàng hoa tâm đâm mạnh vài cái, nàng cứ thế run run cao trào!
Hà Nguyệt xụi lơ ở trên giường, hai chân bị Từ Thanh Dương treo ở trên vai. Giây tiếp theo, Từ Thanh Dương eo hông hữu lực không ngừng đại khai đại hợp mà đong đưa, côn th*t từng chút đâm vào sâu trong tiểu huyệt.
"A a a!" Hà Nguyệt thét chói tai, thân mình tê dại như bị điện giật, gắt gao nắm lấy khăn trải giường, đầu ngón tay trắng bệch, trong cổ họng phát ra rách nát tiếng thở dốc.
Nàng vòng eo một chút thịt thừa cũng không có, vừa nhỏ vừa mềm, Từ Thanh Dương bóp eo nàng nhịn không được vuốt ve vài cái, lại hung hăng mà đâm vào.
"Ân ha... Chậm một chút... Chậm một chút..." Hà Nguyệt trên mặt đỏ ửng ái muội, hai tròng mắt bởi vì động tình mà nhiễm một tầng hơi mỏng hơi nước.
Ánh mắt mê ly, trong miệng kiều suyễn liên tục, eo thon vô thức hướng lên, không ngừng phối hợp kích thích hắn.
Từ Thanh Dương nhìn nàng động tác vô thức, tiếng nói trầm thấp: "Không nhanh làm sao thoả mãn nàng?"
"... Ta không có." Nàng thẹn thùng nghiêng mặt, tay nhỏ lén lút leo lên cánh tay hắn.
"Vật nhỏ khẩu thị tâm phi." Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần thọc vào rút ra cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, giống như muốn đem thân mình nàng toàn bộ xỏ xuyên qua.
"Thích không? Lão tử thao nàng có thoải mái không?" Từ Thanh Dương ngửa đầu gầm nhẹ, động tác càng lúc càng nhanh.
"A a a! Chậm một chút!! Ta nói... Ta nói... Thoải mái... Thực thoải mái..." Hà Nguyệt cơ hồ là thét chói tai xin tha, thân mình bị hắn đâm trước sau lay động, tay nhỏ nắm lấy cánh tay hắn, lưu lại vài vết cào.
Từ Thanh Dương không muốn đơn giản buông tha nàng như vậy: "Ai đang thao nàng? Nói ra!"
"Là chàng!!! Là Từ Thanh Dương!!! Từ Thanh Dương đang thao ta!!!" Nàng bị đâm đến nước mắt chảy ra, y y a a loạn kêu.
Từ Thanh Dương thật mạnh thở ra một hơi, thẳng lưng nhanh chóng cắm mấy chục cái, rốt cuộc ở trong tiểu huyệt nàng bắn ra tới.
"A a a..." Hà Nguyệt cả người không có sức lực, tiểu huyệt co rụt lại, hỗn hợp tinh dịch cùng d*m thủy từ miệng huyệt trào ra.
Từ Thanh Dương xoay người nằm xuống giường, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
"Lão tử thao nàng thoải mái không?" Từ Thanh Dương cảm thấy nàng khi nãy nàng không có trả lời nghiêm túc, bất mãn muốn nàng nói lại lần nữa.
Hà Nguyệt mệt đến mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể nhẹ thở gấp nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thoải mái, đặc biệt thoải mái, nhưng mà thật sự không thể tiếp tục."
- -----------------------